Chương 137 [3]

Đại nhϊếp ảnh gia Phương vẫn luôn chụp hình bạn gái, ngẫu nhiên xoay ngược ống kính, chụp một màn trước mặt: Lâm Duyệt Vi ngủ gà ngủ gật như chết trôi ở phòng chờ phi cơ, Cố Nghiên Thu đang thong dong lật xem tạp chí thời trang.

Tay nhϊếp ảnh gia Phương vẫy vẫy trước mặt Cố Nghiên Thu, chỉ chỉ cậu đang chụp ảnh, Cố Nghiên Thu gật đầu, ra dấu "OK" với Nhϊếp ảnh gia Phương.

Lại thấy Lâm Duyệt Vi buồn ngủ đến mở không nổi mắt, nhìn Cố Nghiên Thu một cách đầy ý vị thâm trường mà cười.

Cố Nghiên Thu chỉ xem như không hiểu nụ cười đầy thâm ý của cậu ta.

Khi tới tinh thần Lâm Duyệt Vi phấn chấn, cả chuyến bay về thì như con cá chết trôi, trên phi cơ nàng ngủ đến không an ổn, lúc ngủ lúc tỉnh, không tài nào ngủ ngon.

"Tới rồi." Cố Nghiên Thu đẩy đẩy cánh tay Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi mở đôi mắt như hai đường chỉ, gian nan mà đứng dậy, đứng được một nửa bỗng lảo đảo, Cố Nghiên Thu tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy nàng, mới giúp nàng tiếp tục ngã xuống.

"Sao buồn ngủ tới vậy?" Cố Nghiên Thu rất kinh ngạc.

"Chị nói xem?" Lâm Duyệt Vi u oán mà nhìn cô.

Trong đầu Cố Nghiên Thu hiện lên đủ loại hình ảnh, ngượng ngùng sờ sờ mũi, không thể nào cãi lại. Cô lấy áo lông từ ba lô ra, đắp lên đùi Lâm Duyệt Vi, dặn dò nàng: "Xuống phi cơ thì mặc vào, chị xem dự báo thời tiết, nói bây giờ đang là đêm khuya, bên ngoài nhiệt độ không khí dưới hơn 15℃."

Lâm Duyệt Vi nói: "Không mặc."

Cố Nghiên Thu dỗ nàng: "Mặc đi mà, không mặc sẽ lạnh."

Bây giờ cả người Lâm Duyệt Vi không có chỗ nào thoải mái, nổi giận nói: "Lạnh chết rồi tính."

Cố Nghiên Thu đành thở dài, tay tìm đến chỗ sau eo nàng, muốn giúp nàng mát xa, Lâm Duyệt Vi tránh ra: "Không cần."

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Duyệt Vi chọc bả vai cô: "Ngày mai em phải vào đoàn quay phim chị có biết hay không?"

Cố Nghiên Thu thành thật gật đầu: "Biết."

"Vậy chị còn ——" Lâm Duyệt Vi dừng lại, tay tự xốc cổ áo lên, dí dí trước mặt cô, nhỏ giọng như phóng liên châu, "Chị xem xem đây là cái gì? Bắc đẩu thất tinh đó, chị ban cho đó! Sáng nay soi gương sao không cho em tức chết đi cho rồi."

Cố Nghiên Thu theo nàng nhận sai: "Em không thể tức chết, em tức chết rồi chị sẽ thủ tiết."

Lâm Duyệt Vi đè nặng giọng cố rống lên: "Em lập tức ném chị xuống máy bay chị tin không?"

Cố Nghiên Thu không dám hé răng, cúi đầu ai oán.

Nhϊếp ảnh gia Phương cùng bạn gái cậu ngồi nghiên ở phía sau hai người, xem náo nhiệt xem đến vui vẻ vô cùng.

Nhϊếp ảnh gia Phương aizzz một tiếng, vui vẻ nói: "Em xem Lâm tổng có giống em không?"

Bạn gái lườm cậu.

Nhϊếp ảnh gia Phương: "Còn có đức hạnh cúi đầu ai phê bình cũng không dám lên tiếng này của tẩu tử, thật giống anh như đúc."

Bạn gái: "......"

Đây là chuyện rất đáng để đắc ý à?

Cố Nghiên Thu ai oán xong rồi im lặng, phi cơ hạ cánh xong, Lâm Duyệt Vi đứng lên, Cố Nghiên Thu giúp nàng tròng áo lông, kéo khóa kéo, thắt khăn quàng cổ, đeo mũ, kính râm, khẩu trang cũng không thiếu, võ trang đầy đủ hết mới cùng nhau rời máy bay.

Tài xế ngừng cổng xuất khẩu cách đó không xa, Lâm Duyệt Vi bước chân có hơi yếu, vừa đi ra ngoài thiếu chút nữa bị gió lạnh thành phố Yến Ninh xốc một cái té ngã, toàn bộ cơn buồn ngủ bị gió thổi tỉnh, Cố Nghiên Thu vội vòng lấy bả vai nàng.

Trời giá rét, dù đã lên xe gió lạnh vẫn toả ra bốn phương tám hướng, Lâm Duyệt Vi thật sự chống không nổi, mặt nhắm chôn trong cổ Cố Nghiên Thu, tốt xấu gì cô có thể giúp nàng chắn chút gió.

Lấy xong hành lý ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy. Quý cô Nhiễm Thanh Thanh cố ý chờ đến khi Lâm Duyệt Vi về tới nhà, vừa thấy nàng lạnh cóng đến mức run bần bật như chim cút trụi lông, tự động phóng thích trào phúng.

"May mà biết cô đi du lịch, không biết còn tưởng rằng cô vừa ra tù đấy."

"Con mới ra tù đấy thì sao, mẹ thì là gì chứ? Con hư tại mẹ, mẹ cũng chẳng tốt đẹp gì."

"Cô mới không tốt đẹp."

"Con mà không tốt à?." Lâm Duyệt Vi dùng hai tay bế Schrodinger còn chưa ngủ lên, ước lượng thể trọng, "Ha" một tiếng, quay đầu nhìn Nhiễm Thanh Thanh nói, "Mẹ cũng hay thật đó, đã kêu mẹ đừng cho nó nhiều thức ăn cho mèo rồi mà?!"

"Gì, tui còn có chút việc, tui đi trước." Nhiễm Thanh Thanh thấy tình thế không ổn quyết đoán chuồn mất.

Lâm Duyệt Vi quay đầu kêu Cố Nghiên Thu, giọng điệu oán trách: "Chị xem mẹ em lại nuôi nó béo như heo."

Cố Nghiên Thu đặt áo ngoài lên lưng ghế sô pha, rất tự nhiên mà đáp một câu: "Không sao đâu, còn có chị mà, ngày mai chị sẽ đốc thúc nó giảm béo, bảo đảm lần sau em về nhà, gầy đến thoả đáng."

Lâm Duyệt Vi đột nhiên nhớ ra nàng còn đang giận Cố Nghiên Thu, trừng mắt nhìn cô, không thèm nói thêm gì.

Cố Nghiên Thu bất đắc dĩ nói: "Có thể thôi tức giận không?"

Lâm Duyệt Vi: "Không thể." Tối hôm qua cô thượng nàng đến giọng nói cũng khàn đi, cũng không thấy Cố Nghiên Thu tội nghiệp nàng, bây giờ muốn nàng dễ dãi, nằm mơ đi.

Cố Nghiên Thu ngồi xuống bên cạnh nàng, dựa gần vào nàng, cô tiến một thước, Lâm Duyệt Vi bèn dịch một trượng, tóm lại không muốn gần cô. Cố Nghiên Thu nói: "Ngày mai phải vào đoàn quay rồi, đêm nay đừng giận dỗi nữa. Em muốn làm gì chị đều được, nha?"

Mắt Lâm Duyệt Vi xoay chuyển, cân nhắc một chút, vui sướиɠ mà đồng ý.

Nàng chỉ chờ mỗi lời này Cố Nghiên Thu.

Nhưng xét thấy do hôm qua Lâm Duyệt Vi tiêu hao thể lực quá lớn, thành quả tối hôm ấy đi hoàn toàn xa giả thiết của nàng, phần dưới vẫn còn vô cùng đau đớn nên nàng chỉ có thể lưu lại bắc đẩu thất tinh trên cơ thể Cố Nghiên Thu, rồi mơ màng ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Cố Nghiên Thu đi làm, nàng ở nhà ăn xong bữa sáng, tự mình kêu taxi tới công ty, hội hợp với người đại diện và trợ lý, rồi đuổi chuyến bay vào giữa trưa.

Không khí trong công ty có hơi kỳ quái, Lâm Duyệt Vi không biết đã xảy ra chuyện gì, khi tới văn phòng Trần Huyên, hỏi Trần Huyên. Trần Huyên thở dài, nói có một nghệ sĩ vừa tự sát.

Lâm Duyệt Vi vội lên Weibo, quả nhiên trang nhất hot search là XXX tự sát, phía sau gắn theo tag màu tím.

"Vì sao tự sát a?"

"Tạm thời còn chưa rõ lắm."

Lâm Duyệt Vi không hỏi lại, Trần Huyên cũng không muốn nhiều lời về loại đề tài này, hỏi nàng về công tác sắp tới: "Kịch bản xem đến đâu rồi?"

Lâm Duyệt Vi vỗ vỗ ngực: "Đọc làu làu."

Trần Huyên vui mừng mà mỉm cười, kêu nàng đến một bên sô pha ngồi một chút, cô gọi thêm mấy cuộc gọi thì có thể xuất phát.

Trước đó Trần Huyên còn đang cùng một người đại diện cạnh tranh vị trí phó tổng, không ngờ trên trời bỗng rơi xuống một phó tổng mới, cả hai vẫn còn chưa phân thắng bại. Dưới tay Trần Huyên có hơn 40 mấy nghệ sĩ, trong số đó còn có mấy cô cậu còn học sơ trung, công tác vội đến chân không chạm đất, sau đợt tuyển sinh vừa rồi cô mang tâm tư từ chức đổi nghề, nên nghệ sĩ dưới tay cô hiện tại chỉ có ra không có vào, Lâm Duyệt Vi người cuối cùng cô phụ trách, chuẩn bị trở thành dòng chính.

Đầu năm phim cổ trang, giữa năm phim IP chuyển thể, cuối năm còn đang bàn, trên cơ bản là di chuyển từ đoàn phim này đến đoàn phim khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra《 đô thị sương mù 》 cuối năm sẽ công chiếu, có thể giúp Lâm Duyệt Vi ra mắt công chúng, tăng một chút độ nổi tiếng.

Trần Huyên nói chuyện điện thoại xong, Lâm Duyệt Vi liền đứng lên, hai người cùng nhau đi ra ngoài, Vương Viên Viên đang cùng một đồng sự khác nói chuyện phiếm, nhận được tin tức cũng lập tức tới nơi.

Trần Huyên dìu già dắt trẻ, hẳn là ăn tết cũng rất bận, công tác càng khỏi cần phải nói, sau khi leo lên xe bảo mẫu thì bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Vương Viên Viên cúi đầu ấn di động, qua vài giây, Lâm Duyệt Vi cảm giác được di động trong túi rung lên.

【 Viên Hựu Viên: Kể cho em nghe một quả dưa 】

【 Hai chữ Mộc: Huh??? Dưa gì? 】

【 Viên Hựu Viên: Nghe nói lý do người hôm nay tự sát, là do tranh chấp cảm tình, em biết cùng ai không? 】

【 Hai chữ Mộc: Cùng ai? 】

【 Viên Hựu Viên: Bạch Hoa đại thần!!! 】

【 Hai chữ Mộc:!!! 】

【 Hai chữ Mộc: Bạch Hoa đại thần không phải cùng lão bà của cô ấy quan hệ rất tốt sao, sao lại cùng người khác có cảm tình đến mâu thuẫn 】

【 Viên Hựu Viên: Chị cũng chỉ biết tin vỉa hè thôi. Hai nàng muốn có con, năm trước cả hai ra ngoại quốc cấy ống nghiệm thành công, lão bà của Bạch Hoa hoài thai, không cẩn thận sinh non, mắc phải bệnh tâm lý, không biết do đau buồn hay trầm cảm sau sinh, tạo cho Bạch Hoa đại thần áp lực quá lớn 】

【 Hai chữ Mộc: Cho nên cô ấy liền ra ngoài tìm tiểu thịt tươi, vậy thì quá tra đi??? 】 tuy rằng nàng không biết việc nàng bị đóng băng công tác có liên quan tới Bạch Hoa hay không, nhưng đối phương là nữ diễn viên có kỹ thuật diễn số một ở quốc nội, Lâm Duyệt Vi vẫn luôn bội phục đối phương tự đáy lòng, sau nhiều năm tranh đấu, khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hoá Bạch Hoa cùng người yêu lâu năm đã trở thành cặp đôi đầu tiên đi lãnh giấy hôn thú, chấn động giới giải trí một thời.

【 Viên Hựu Viên: Bạch Hoa đại thần với lão bà trước kia khiến không ít người ghen tị, nhưng sau khi tinh thần sa sút nàng càng diễn càng dỡ, phàm những ai diễn với Bạch Hoa đại thần đều đau đầu, sau đó nổi giận đùng đùng, tiểu thịt tươi lại như con thiêu thân lao vào lửa, trong khoảng thời gian này được Bạch Hoa đại thần mời về công ty giải trí mạnh mẽ trợ giúp, sau bị lão bà của Bạch Hoa đại thần theo dõi, cụ thể không biết bởi vì lý do gì, có thể đã bị bắt tự sát 】

Lâm Duyệt Vi: "......"

Quả dưa này cứ tràn ngập hơi thở huyền huyễn, hơn phân nửa không thể ăn vô.

【 Viên Hựu Viên: Chị chỉ nói vậy thôi, em nghe biết là được rồi, các đồng sự khác nghe nhầm đồn bậy, không biết truyền tai nhau đến cái dạng gì rồi, có thể một chút thật sự cũng đều không có, nhưng ở trong công ty thì truyền tai nhau đến điên rồi, phỏng chừng cấp trên cũng đã biết hết 】

Lâm Duyệt Vi như giỡn mà nghĩ: Nếu nói quả dưa này là thật sự, thì nàng đúng là may mắn khi năm trước không bị Bạch Hoa chọn trúng, nếu không bây giờ bị buộc chết còn không phải là nàng sao? Nhưng bức một minh tinh đến mức tự sát, chuyện này vẫn rất khó tin, Lâm Duyệt Vi cảm thấy khá vô lý.

Nàng đem việc này ném ra sau đầu, nhìn Trần Huyên còn đang ngủ, lén lút gởi tin nhắn cho Cố Nghiên Thu.

【 Hai chữ Mộc: Hôm nay đi làm cảm giác thế nào a? Nhận được hoa chưa? 】

【 Tây Cố: Nhận được rồi, mới vừa được giao tới 】

Lâm Duyệt Vi tặng hoa tặng đến nghiện, ngày đầu tiên Cố Nghiên Thu quay lại công ty làm việc đã chuẩn bị một bó, thiệp lần này không lãng mạn như lần trước, chỉ dùng một bài thơ tình nổi tiếng của thi sĩ người Pháp.

Mà lúc này trong tay Cố Nghiên Thu đang cầm một bó hoa lớn giao cho Lâm Chí, kêu cậu ấy ném vào thùng rác ở bên ngoài.

Cô đương nhiên sẽ không ném hoa do Lâm Duyệt Vi tặng, cô ném hoa của một người khác, trên đề tên Kha Bân.

Cô lục tìm trong trí nhớ, tuy không nhớ mặt người này, nhưng tên thì lại có ấn tượng, hình như là thiếu gia nhà giàu gặp ở trại nuôi ngựa, Kha...... Cố Nghiên Thu bỗng nhớ tới tên của một công ty.

Buổi sáng 10 giờ, Cố Nghiên Thu lại nhận được thêm một bó hoa, tên đề phía trên hình như là nữ.

Lâm Chí vâng mệnh lại ném hoa vào thùng rác lần nữa.

Trước giờ các tiểu thư công tử con nhà giàu nhàn hạ rảnh rỗi lấy cô ra làm thú vui tiêu khiển, không phải chưa từng có, Cố Nghiên Thu cũng không để ở trong lòng, các đối phó tốt nhất là bơ đi mà sống, càng bơ thì họ tự nhiên sẽ biết điều lùi bước.

Tiếng chuông di động vang lên.

Cố Nghiên Thu thấy rõ hiển thị điện báo, đóng nắp bút máy lại, vội nói: "Nàng đáp ứng rồi sao?"

"Đáp ứng rồi, hẹn vào chiều cuối tuần này, cô ấy vừa hay tới đây công tác." Đầu đây bên kia Lưu tiên sinh nói. Con gái của bạn gái cũ của Thẩm Hoài Du, đã đáp ứng gặp mặt Cố Nghiên Thu một lần.

"Rất tốt."

"Tôi sẽ gởi cách liên lạc trên danh thϊếp của cô ấy cho cô, cô có thể tự liên lạc."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại vài phút, Cố Nghiên Thu nhận được danh thϊếp Lưu tiên sinh gửi đến, Cố Nghiên Thu thêm cô ấy vào danh sách bạn bè, ở phần lời mời kết bạn do dự một chút rồi điền một chữ "Thẩm".

Buổi chiều, đối phương đồng ý lời mời kết bạn.

【 hệ thống tin tức: Doãn Linh Tê đã chấp nhận lời mời kết bạn, các bạn có thể bắt đầu đối thoại 】

Cố Nghiên Thu rốt cuộc biết được tên họ đối phương, trên hệ thống có đề tên thật nàng, Doãn Linh Tê.

Cố Nghiên Thu chưa chủ động gửi tin nhắn cho đối phương, nàng ấy cũng im lặng, hai người chỉ an tĩnh thêm nhau vào danh bạ, chờ đến cuối tuần gặp mặt.

Tin tức Cố Hoà mắc bệnh ung thư truyền khắp trên dưới công ty. Chủ tịch "Bệnh tình nguy kịch" —— đương nhiên, những lời này chỉ là tung tin vịt, tình trạng sức khỏe của Cố Hoà đã ổn định, chỉ cần ở lại quan sát thêm một đoạn thời gian nữa là có thể xuất viện điều dưỡng, nhưng vì mê hoặc phải nói ngoa với hai người nhà họ Ngô. Cố Phi Tuyền cùng Cố Nghiên Thu diễn càng lúc càng thật, Cố Phi Tuyền tinh thần suy sụp ở hội nghị cổ đông thường niên đột nhiên nổi trận lôi đình, chỉ vào mũi hội đồng quản trị đại Ngô tổng chửi ầm lên, nói đối phương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng, vong ân phụ nghĩa, nếu không phải những người bên cạnh khuyên, phỏng chừng sẽ ra tay đánh người, đại Ngô tổng tức giận đến nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên. Ông ta cũng giống Cố Hoà, đều là người đồng sáng lập công ty, khi nào đến phiên tiểu tử miệng còn hôi sữa này chỉ chỉ trỏ trỏ, hai người ở giữa phòng họp vung tay đánh nhau, thất thủ ngộ thương vài vị giám đốc cấp cao.

Buổi tối mặt mũi bầm dập đại Ngô tổng và tiểu Ngô tổng, cùng Cố Nghiên Thu mở cuộc họp, kỹ càng tỉ mỉ quyết định kế hoạch lớn hơn một tháng sau.

Cố Nghiên Thu thì ở công ty biểu hiện đến xuân phong đắc ý, hoàn toàn không để bệnh tình của Cố Hoà ở trong lòng. Theo lý thuyết dựa theo kỹ thuật diễn của Cố Nghiên Thu, cô vốn không diễn được tới mức này, nhưng mỗi ngày cô tới công ty đều giống như được Lâm Duyệt Vi ủng hộ, làm ít công to. Bởi vì kỹ thuật diễn của cô quá xuất sắc, ngay cả Lâm Chí cũng bị hù, Lâm Chí mấy lần nhìn cô muốn nói lại thôi, có một hôm thừa dịp nghỉ trưa, cậu ta uyển chuyển mà mở miệng khuyên nhủ: "Tiểu Cố tổng, em biết trong lòng chị khá hận ba chị, nhưng biểu hiện của chị có thể hơi khắc chế một chút, bằng không sẽ dễ dàng khiến người phê bình."

Cho dù Cố Hoà đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với Cố Nghiên Thu, như mẹ đẻ cô vừa mất đã lập tức cưới người khác, còn mang con trai ngoài giá thú, nhưng bây giờ Cố Hoà đang bệnh nặng, Cố Nghiên Thu lại cứ bày ra vẻ mặt khắp chốn mừng vui, thật sự làm rất nhiều người bất mãn, trong công ty nghị luận sôi nổi, nói cô máu lạnh vô tình, đối với ba ruột còn lạnh lùng tàn nhẫn được tới vậy.

Cố Nghiên Thu rất có hứng thú mà nhìn Lâm Chí: "Ý của cậu là tôi cứ trộm đắc ý trong lòng là được rồi?"

Lời tuy không phải lời hay, nhưng ý của Lâm Chí chính là vậy, cậu gật gật đầu, nói: "Dù vậy em vẫn ủng hộ chị vô điều kiện, chị ra bất luận quyết định gì em cũng tin tưởng chị có lý do của riêng mình."

Cố Nghiên Thu từ sau bàn làm việc vòng tới, vỗ vỗ đôi vai dày rộng của Lâm Chí, vui mừng nói: "Tôi quả không nhìn lầm cậu."

Lâm Chí còn không biết từ giờ phút này trở đi cậu đã hoàn toàn biến thành tâm phúc bên cạnh Cố Nghiên Thu, về sau tiền đồ vô lượng.

Lâm Chí lại nói: "Hơn nữa, Cố Phi Tuyền hắn......" Lâm Chí biết Cố Nghiên Thu là đối thủ một mất một còn với Cố Phi Tuyền, không hùa theo cũng người khác trong công ty gọi một tiếng "Đại thiếu gia", đều gọi thẳng tên họ, "Hắn không phải cây đèn cạn dầu, vạn nhất chị......"

Câu kế tiếp cậu còn chưa nói xong, nhưng ánh mắt đã biểu hiện hết ra ngoài. Vạn nhất Cố Nghiên Thu đấu không lại Cố Phi Tuyền, con rết trăm chân chết cũng vẫn còn bò được, huống chi Cố Hoà hẳn vẫn chưa kéo nỏ mạnh hết đà, ông ấy ở phía sau toàn lực giúp đỡ Cố Phi Tuyền, kết quả cũng còn chưa biết được.

"Biết rồi, giữa trưa mai mời cậu dùng cơm." Cố Nghiên Thu nhàn nhạt cười nói.

"Tiểu Cố tổng, em không phải muốn chị mời em ăn cơm, em là ——"

Cố Nghiên Thu nhìn cậu ta, một cái nhìn mang hàm nghĩa phi thường phong phú, không biết vì sao Lâm Chí lại nói không nên lời.

Hết thảy đều hướng về phía giả thiết tốt nhất, Cố Nghiên Thu ban ngày công tác buổi tối xã giao, không tiếp tục tới thăm Cố Hoè, mỗi ngày được Cố Phi Tuyền báo cáo tình trạng sức khoẻ mới nhất của Cố Hoà, nói cô không cần quá bận tâm.

Rốt cuộc cũng tới cuối tuần, con gái của người bạn gái cũ của mẹ cô, Doãn Linh Tê giữa sáng sớm tinh khôi đã nhắn tin cho cô.

【 Doãn Linh Tê: Khoảng bốn giờ, địa điểm cô có thể quyết 】

【 Tây Cố: Cơm trưa? 】

【 Doãn Linh Tê: Không nhọc lòng lo lắng 】

Lời trong lời ngoài ngay cả một câu khách sáo cũng đều không có, tràn ngập hơi thở "Chạy nhanh xong việc chạy nhanh chạy lấy người", Cố Nghiên Thu sửng sốt, nhưng cũng rất thưởng thức độ diễn xuất của cô ấy.

Cố Nghiên Thu trả lời bằng địa chỉ của một trà quán ở trung tâm thành phố, rất mau, đối phương nhắn lại với icon "OK".

Phim mới của Lâm Duyệt Vi đã khởi động máy, bây giờ đang trong lúc hừng hực khí thế quay chụp, Cố Nghiên Thu chỉ nhận được một câu "Chào buổi sáng" của nàng rồi không thấy tăm hơi đâu. Schrodinger được Cố Nghiên Thu trông coi mấy ngày, cuối cùng không thể béo lên nữa, thong thả tiến vào thời kỳ giảm béo.

Cố Nghiên Thu nhìn đồng hồ, cho mình một giờ đồng hồ chuẩn bị, 12 giờ chỉnh chu ra cửa, đến trước nửa giờ.

Báo tên đặt bàn xong, lại biết được người cô hẹn đã tới từ sớm.

Cố Nghiên Thu kinh ngạc nhướng mày, đi theo phục vụ tới phòng ăn riêng, cô giơ tay gõ gõ cánh cửa hờ khép: "Doãn tiểu thư?"

Bên trong truyền ra một giọng nói lệnh người cảm thấy như mình đang ở trong băng thiên tuyết địa: "Mời vào."

Tác giả có lời muốn nói:

Bốn người bạn tốt của Lâm Duyệt Vi: Nàng cư nhiên chưa được thấy mặt mà đã có được tên họ, tụi tui hận!!!

Esley: mọi người chuẩn bị để được "ngược" chưa nào?