Chương 137 [1]

Esley: sau khi uống YoMost Es đã chém đoạn H (tự chế) hơi quá tay và nó thành hẳn một chương riêng, Es suy đi nghĩ lại cảm thấy không phải bạn nào cũng thích đọc H (có những bạn tâm hồn trong sáng không thể bị vấy bẩn), mà es lại viết chương H này quá damdang nên Es quyết định sẽ tách chương 137 này thành 3 phần, phần trước H [1], phần H [2] và phần sau H [3]. Những bạn không thích H có thể bỏ phần sau và đọc phần kế tiếp để tâm hồn tiếp tục được sáng trong.

——

"Vi Thảo thích Nhìn lên sao trời."

Cố Nghiên Thu còn chưa thể hoàn toàn tiếp thu những lời này, ngón tay Lâm Duyệt Vi chạm lên khuôn mặt cô, dọc theo lông mày một đường di chuyển đến cằm, khẽ cười: "Hoá ra ngoài đời chị trông thế này, em rất thích."

Cố Nghiên Thu: "Em......"

Trong lòng cô ẩn ẩn tựa hồ bắt được thứ gì.

Thổ lộ xong Lâm Duyệt Vi lại đỏ mặt, không chịu tiếp tục nói. Cố Nghiên Thu còn đang khϊếp sợ nên không có sức lực giam cầm nàng, nàng dễ như trở bàn tay tránh thoát khỏi lòng cô, đi vào trong phòng.

Cố Nghiên Thu nhìn cửa phòng, cô chưa tiến vào, vì có chút hoảng hốt mà ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Cả hai đều an tĩnh.

Mười phút sau, Cố Nghiên Thu vọt vào cửa phòng, dáng vẻ thoạt nhìn vạn phần nôn nóng, nhìn thấy Lâm Duyệt Vi ngồi trước cửa sổ chơi di động mới thở phào nhẹ nhõm, từng bước một mà đến gần nàng.

Lâm Duyệt Vi hô hấp không khỏi nhanh hơn, tim đập cũng gia tốc theo.

Cố Nghiên Thu sẽ nói gì với nàng đây?

Hóa ra chị chính là mối tình đầu của em?

Hóa ra em đã sớm thích chị?

Kỳ thật chị cũng thích em? Không đúng, không có khả năng đi.

Lâm Duyệt Vi ngưng thần tĩnh khí, khoảng cách giữa nàng và Cố Nghiên Thu càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, rốt cuộc Cố Nghiên Thu đứng trước người nàng.

Cố Nghiên Thu ngồi xuống, nhìn thẳng vào tầm mắt nàng, thật lâu sau, chậm rãi mở miệng nói: "Em...... Yêu online à?"

Lâm Duyệt Vi: "......"

Cố Nghiên Thu nhanh tay giơ hai tay lên chắn mặt, Lâm Duyệt Vi dùng gối ôm trong tay vừa hay nện lên cánh tay cô, Lâm Duyệt Vi rống lên một tiếng: "Cố Nghiên Thu! Chị lặp lại lần nữa?!"

Dù bị đánh nhưng căn bản không đau, Cố Nghiên Thu buông tay, nói: "Thì yêu online."

Lâm Duyệt Vi nhìn xem khắp nơi, giá mà lúc này có thứ gì có thể tiện tay dùng làm binh khí tỷ như cây chổi, nàng khẳng định sẽ dùng chổi gây án, tức cái là không có, chỉ đành tiếp tục dùng gối trong tay đập: "Đổi từ khác đi!"

Cố Nghiên Thu nói: "Ờh...." Sau đó lộ vẻ suy tư.

Lâm Duyệt Vi oán hận nghiến răng.

Cố Nghiên Thu là thật không hiểu hay giả không hiểu, nàng thật vất vả mới lấy hết can đảm chủ động mở miệng nói lên chuyện này, chẳng lẽ cô căn bản không nghe ra được mối tình đầu trong lời nàng nói là cô sao?

Lâm Duyệt Vi đành phải vận dụng kỹ năng mới nhất của nàng đổi vị trí lần nữa để suy nghĩ, nếu nàng là Cố Nghiên Thu, nói bùm bùm thế này một hồi không đầu không đuôi, hẳn cũng rất khó liên kết mối tình đầu lại với nhau. Lúc trước nàng còn nói người nàng thích khó coi chết đi được, nói cách khác nàng tự công nhận mình đã gặp qua mối tình đầu, nhưng rõ ràng là nàng chưa từng gặp đối phương.

Khoan đã. Lâm Duyệt Vi sắc mặt vi diệu, lần trước nàng từng nói Cố Nghiên Thu khó coi sao?

Hình như...... Xác thật...... Khẳng định...... đã từng nói.

Vậy có cần thanh minh không?

Tiến một bước là đao, lùi một bước cũng là đao. Chỗ nào cũng thấy toàn là đao.

Lâm Duyệt Vi nắm cổ áo Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu bị bắt ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Hả?"

Lâm Duyệt Vi hung thần ác sát nói: "Chị còn nhớ lần trước em từng nói với chị về mối tình đầu không?"

Cố Nghiên Thu: "Nhớ."

Sao đột nhiên nàng lại nhắc tới chuyện này, tuy cô không ngại, nhưng cũng không đại biểu việc cô thích nghe Lâm Duyệt Vi nói gì về đối phương.

Lâm Duyệt Vi tiếp tục hung tợn nói: "Mối tình đầu của em quen biết trên mạng, thật ra em căn bản chưa từng gặp, vẫn thích người ta."

Cố Nghiên Thu: "Ừm."

Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm cô: "Ừm?" Cứ như vậy?

Cố Nghiên Thu cũng nhìn nàng.

Một giây, hai giây, ba giây.

Cố Nghiên Thu đột nhiên khϊếp sợ mà "Ah" một tiếng, hiếm khi thấy cô thất thố tới vậy.

Lâm Duyệt Vi xị mặt, lẳng lặng mà nhìn cô.

Cố Nghiên Thu ra vẻ khó tin, chỉ chỉ chính mình, nhìn ra được cô rất muốn cười, nhưng bằng vào chí lực mà nhịn xuống, nét mặt trông vô cùng buồn cười: "Là chị sao?"

Lâm Duyệt Vi khoanh tay, cằm kiêu căng hất lên: "Bằng không?"

Cố Nghiên Thu vẫn không thể tin: "Thật là chị à?"

Lâm Duyệt Vi gật đầu: "Chính là chị."

"Không đúng a." Cố Nghiên Thu nói, "Lúc trước em từng nói đối phương khó coi chết đi được, còn nói chính mình mắt bị mù, không phải em chưa gặp chị sao?"

Lâm Duyệt Vi giật giật khóe môi, Cố Nghiên Thu thật đúng là cái hay không nói, nói toàn cái dở, nàng nói: "Bởi vì em chưa từng gặp chị nên mới nói bậy, nếu em gặp rồi thì còn có phần của chị à?"

Lời này nghe có hơi khó hiểu, nhưng Cố Nghiên Thu vẫn nghe ra được ý chính. Ý của Lâm Duyệt Vi là nếu nàng nhìn thấy dung mạo thật của Nhìn lên sao trời, khẳng định sẽ anh dũng theo đuổi, không có phần của Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu: "Nhưng Nhìn Lên Sao Trời là chị mà."

Lâm Duyệt Vi vỗ tay, phù hoa nói: "Thì đó, vậy không phải chị rất tuyệt, em chỉ thích hai người, kết quả đều là chị, aizzz."

Cố Nghiên Thu theo bản năng khiêm tốn nói: "Cũng được cũng được."

Đuổi theo sự biến ảo của Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu phụt cười thành tiếng.

Lâm Duyệt Vi cũng cười theo, hỏi: "Chị cười gì?"

Cố Nghiên Thu khóe môi vẫn nở nụ cười, hỏi lại nàng: "Vậy em cười gì?"

Lâm Duyệt Vi hừ lạnh nói: "Em muốn cười thì cười, không vì gì cả."

Cố Nghiên Thu học nàng hừ lạnh: "Chị cũng muốn cười thì cười, không vì chuyện gì."

Hai người liếc nhau, hai tay Cố Nghiên Thu đặt trên bả vai nàng, "Aizz" một tiếng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không nói nổi nữa, sau đó lại cười, muốn dừng không được.

Cô như bị điểm huyệt cười trong truyền thuyết giang hồ, Lâm Duyệt Vi cười đủ rồi, nhưng cô thì chưa, cuối cùng còn dựa vào cửa kính sát đất, vừa cười vừa ho khan, đôi mắt vẫn luôn dính lên người Lâm Duyệt Vi không hề dời đi.

Lâm Duyệt Vi cười đến mệt, cũng khát nước, đứng dậy đi lấy hai bình nước tới, mở một bình ra uống mấy ngụm, vặn nắp bình còn lại ra đưa sang cho Cố Nghiên Thu: "Uống miếng nước đi."

Cố Nghiên Thu nói: "Chị muốn uống bình em uống rồi."

Lâm Duyệt Vi đổi cho cô, chặc lưỡi tiếng, nói: "Chị không ngán à?"

Cố Nghiên Thu một tay cầm bình, tạm thời không uống, cười nhìn nàng: "Em cảm thấy ngán sao?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Không ngán a."

Cố Nghiên Thu lại cười to, sau mới ngửa đầu uống mấy ngụm nước.

Vầng thái dương phía cuối chân trời náu mình dưới đại dương mênh mông chỉ còn một nửa, những người trên bãi biển nhóm ba nhóm năm chia nhau về khách sạn, cả một mảnh thiên địa đều chìm dần trong ánh tà dương.

Cố Nghiên Thu uống xong, nói: "Sao lại trùng hợp tới vậy?"

Lâm Duyệt Vi ngồi bên cô, hai đùi duỗi thẳng, lắc chân: "Sao mà em biết được, vậy thì phải hỏi ông trời."

Cố Nghiên Thu ừm một tiếng, nói: "Ông trời đối với chị thật tốt quá."

Lâm Duyệt Vi nói: "Đối với em mới tốt chứ, chị cũng không thích em, ý em là trước đây."

Cố Nghiên Thu ngẫm lại, nói: "Em nói cũng có lý, nhưng mối tình đầu của em là chị, chẳng lẽ không phải rất tốt?"

Lâm Duyệt Vi không trả lời vấn đề này, dù có phải hay không trong lòng cả hai đã sớm biết rõ, bây giờ rốt cuộc hai người cũng ở bên nhau. Lâm Duyệt Vi biết rõ còn cố hỏi: "Cảm giác của chị khi ấy thế nào? Em hỏi khi trên mạng."

Cố Nghiên Thu cảm giác câu này là bẫy, Lâm Duyệt Vi thấy ánh mắt cô do dự, nói thẳng: "Nói theo tình hình thực tế, em cũng không ăn được chị."

"Vậy thì...," Cố Nghiên Thu dừng một chút, nói, "Là một người bạn online."

"Còn có?"

"Hết rồi."

"......"

"Muốn nói đặc biệt thì cũng có," Cố Nghiên Thu nhìn mặt đoán ý, nhanh cứu bổ nói.

"Đặc biệt chỗ nào?"

"Bạn online chơi bài giỏi nhất."

"......"

Lâm Duyệt Vi đứng lên.

Cố Nghiên Thu giữ chặt nàng: "Em đi đâu?" Cô sợ Lâm Duyệt Vi lại giận.

Lâm Duyệt Vi cúi đầu nhìn cô: "Em mang di động tới."

Cố Nghiên Thu buông tay ra.

Lâm Duyệt Vi lấy hai chiếc di động tới xếp song song với nhau, tay cầm di động của Cố Nghiên Thu, nhìn như dò hỏi kỳ thật không cho người cự tuyệt nói: "Em có thể xem ký lục trò chuyện của chị được không?"

"Được." Cố Nghiên Thu ở trước mặt Lâm Duyệt Vi cơ bản không có bí mật, "Nhưng chị không hay dùng QQ, bây giờ chị hay dùng Wechat hơn."

Lâm Duyệt Vi click mở mục trò chuyện trên QQ, bên trong cũng có kha khá bạn, phân chia khá đơn giản, dựa theo bảng chữ cái tiếng Anh ABCDEF...... mà phân, Cố Nghiên Thu ở bên cạnh nàng giải thích, A là cái gì B là cái gì C lại là cái gì, Lâm Duyệt Vi hỏi: "Nick em ở đâu?"

Cố Nghiên Thu nói: "H."

Lâm Duyệt Vi click mở phần H, phát hiện chỉ có mình nàng: "Vì sao chỉ có mình em?" Mấy phần khác thiếu điều có hơn mười mấy người.

Cố Nghiên Thu nói: "Hình do chị thấy lưu ở đâu cũng không ổn, nên chị chọn một chữ cái khác, trùng hợp không có ai có ký tự tên giống em."

Lâm Duyệt Vi tưởng: Này còn không tính là đối đãi đặc biệt?

Nàng hắng giọng nói, hỏi: "Chỉ có mình em đơn độc chiếm hẳn một phần?"

Cố Nghiên Thu nói: "Đúng vậy."

Lâm Duyệt Vi lập tức nói: "Vậy chị còn nói không có ý với em?"

Cố Nghiên Thu: "Chị thật sự không có ý với em, ý chị là khi trên mạng."

Lâm Duyệt Vi: "Hừ."

Cố Nghiên Thu: "Em giận à?"

Lâm Duyệt Vi vốn tính ngạo kiều mà trả lời "Vâng", nhưng thấy mặt Cố Nghiên Thu cứ khờ khờ không giống sẽ biết dỗ nàng, đành phải ăn ngay nói thẳng: "Không có." Nàng dùng hai tay nâng mặt Cố Nghiên Thu lên, hôn lên chóp mũi cô, "Nếu chị thật sự thích Vi Thảo, chắc sẽ em sẽ tự ăn dấm của mình luôn mất."

"Hoá ra là vậy." Cố Nghiên Thu nở nụ cười.

Lâm Duyệt Vi nhéo má cô: "Lần sau không được thân với bạn online như vậy biết không? Phòng hoạn trước khi xảy ra, vạn nhất người khác cũng coi trọng chị thì sao."

Cố Nghiên Thu: "Sẽ không, chị nhàm chán như vậy, sao lại có người thích chị được?" Cố Nghiên Thu hôm nay lật xem lịch sử trò chuyện với Vi Thảo, nghi hoặc lớn nhất trong lòng cô là Lâm Duyệt Vi đến tột cùng vì cái gì mà thích một người vừa trầm mặc ít lời, một chút tế bào khôi hài cũng không có, rõ là "Trai thẳng" như Nhìn lên sao trời.

Thật ra trước khi Lâm Duyệt Vi thích cô thì đã thích tính cách con người cô, về mặt tình cảm thì có thể tạm tha thứ. Nếu nói tính cách, Cố Nghiên Thu vẫn chưa tự luyến đến mức cảm thấy người khác sẽ bị cô hấp dẫn chỉ bằng vào tính cách.

Nghe vậy Lâm Duyệt Vi liền khó chịu: "Vậy em là gì? Mắt em bị mù sao?"

Cố Nghiên Thu nói: "Những lời này do em tự mình nói mà."

Lâm Duyệt Vi ôm vai cô: "Em mặc kệ, dù sao em vẫn thấy chị là thiện hạ đệ nhất."

Thật ra lý do nàng thích cô khi ấy nàng nhớ không nổi, nhưng cảm giác thích thì mãi mãi còn trong lòng nàng.

Cố Nghiên Thu giơ tay vỗ mu bàn tay nàng, hơi không thể chịu được khích lệ như vậy, nói: "Em đừng nói vậy, chị sẽ nổ mất."

Lâm Duyệt Vi ôm cô càng chặt hơn: "Em muốn chị nổ, không nói chị sẽ không biết chị tuyệt vời đến cỡ nào." Cố Nghiên Thu bị người trong nhà ghẻ lạnh đến tự ti, một khi Lâm Duyệt Vi có cơ hội là điên cuồng ca ngợi, giúp cô sửa tật xấu.

Cố Nghiên Thu mỉm cười, không để bụng.

Nhưng rồi lại nhịn không được suy nghĩ: Cô thật sự tuyệt như lời Lâm Duyệt Vi nói sao? Có thể cô cũng khá tốt.

Cô tự mình đếm rõ ưu điểm, ví như nói chuyên tình cảm, hay dịu dàng, trông cũng xinh đẹp, àh...... Còn có tiền, nghĩ vậy thì có lẽ cô cũng rất xứng đôi với Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi ôm Cố Nghiên Thu vào lòng, hai người đứng trước cửa kính sát đất ngắm vầng thái dương hoàn toàn lặn xuống, màn đêm bao phủ bãi biển giống như chuỗi bạc vụn chảy xuôi, lấp lánh nối mặt biển thành một dải.

Di động của Lâm Duyệt Vi đặt trên sàn nhà rung động, nàng giật giật bị Cố Nghiên Thu gối trên cánh tay đến tê rần, cầm điện thoại tới, điện thoại hiện số của Nhϊếp ảnh gia Phương.

Chợ đêm trên đảo Bali đông đảo, sau khi màn đêm buông xuống, thì cuồng hoan mới bắt đầu.

Bốn người thương nghị quyết định lên quán bar trên sân thượng uống nước, như ban sáng gặp mặt ở đại sảnh, rồi cùng nhau xuất phát.

Ngày hôm sau, Nhϊếp ảnh gia Phương liên hệ nhϊếp ảnh gia chụp ảnh cưới ở địa phương đã đặt hẹn từ trước, mượn tới đầy đủ hết thiết bị, theo hai vị cô dâu đã kết hôn sắp tròn một năm đến bờ biển và những nơi Lâm Duyệt Vi thích chụp ảnh cưới, bôn ba cả ngày, Lâm Duyệt Vi sao lưu hết tất cả các ảnh, về nước chậm rãi chọn lựa rồi mới giao cho Nhϊếp ảnh gia Phương chỉnh sửa, khi mặt trời sắp lặn hai cặp đón tàu từ cảng xuất phát, rời xa bãi biển tấp nập người để hưởng thụ bữa tối lãng mạn trên tàu.

Ngày thứ ba thì tới núi tình nhân nhảy dù, ngày thường lá gan Lâm Duyệt Vi rất lớn, nhưng đối với nhảy bungee và nhảy dù linh tinh các thứ thì dù có tế bào thần kinh vận động cực hạn cũng phải chùn bước, nàng cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra ngoài ý muốn, nhưng Cố Nghiên Thu lại bày ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Lâm Duyệt Vi nhìn người phía trước mới vừa nhảy xuống một cái, chọc chọc cánh tay Cố Nghiên Thu, nhỏ giọng hỏi: "Chị từng nhảy rồi sao?"

Cố Nghiên Thu nhướng mày nói: "Nhảy rồi, em chưa à?"

Lâm Duyệt Vi hàm hồ nói: "Cũng được."

Cố Nghiên Thu hỏi: "Huh? Cũng được là ý gì?"

Lâm Duyệt Vi cắn răng nói: "Chưa nhảy bao giờ."

Cố Nghiên Thu nhìn nàng, nói: "Em... sợ à?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Sao em lại sợ chứ? Hoàn toàn không có, chỉ lo lắng an toàn thôi."

Không thể trách Cố Nghiên Thu vô tâm, Lâm Duyệt Vi lúc nào cũng tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất trước mặt cô, trong quá trình hai người ở chung đối phương thường hay nhường nhịn cô nhiều hơn một chút, nàng khiến Cố Nghiên Thu cảm thấy nàng rất đáng tin cậy, nên Cố Nghiên Thu lúc nào cũng tin lời nàng nói: "Rất an toàn mà, không cần khẩn trương."

Hai người đều báo danh, những người phía trước đều lục tục nhảy, đến phiên cả hai chuẩn bị, Cố Nghiên Thu mở hai tay ra, bình tĩnh làm người cho nàng phòng hộ an toàn nhất, Lâm Duyệt Vi đứng bên cạnh cô, hai chân phát run, hai tay khó có thể khống chế mà nắm chặt thành nắm tay.

Người hướng dẫn thấy nàng khẩn trương đến trán đổ đầy mồ hôi, dùng tiếng Anh hỏi: "Cô xác định muốn nhảy chứ?"

Lâm Duyệt Vi dùng sức gật đầu.

Người hướng dẫn xác nhận lần nữa, Lâm Duyệt Vi vẫn gật đầu.

Lúc chuẩn bị nhảy dù, nàng xếp trước Cố Nghiên Thu, nhìn thoáng qua phía sau, Cố Nghiên Thu dùng hai tay để bên miệng, hô câu: "Cố lên!"

Lâm Duyệt Vi: "......"

Vậy thì cố lên.

Trước khi chạy lấy đà, hướng dẫn viên nhìn con đường phía trước, đếm: "three, two, one, go!"

Lâm Duyệt Vi giẫm chân, nhắm mắt từ vách núi nhảy xuống, thân thể bay lên không, cả trái tim bởi vì không trọng lực mà rơi vào trạng thái tê mỏi. Nàng nhắm chặt hai mắt, run như cầy sấy, căn bản không dám mở mắt nhìn xuống phía dưới.

Hướng dẫn viên còn kêu lớn bên tai nàng, tựa hồ đang cùng nàng giao lưu, nhưng nói gì nàng hoàn toàn không nghe thấy, người cứ như khúc gỗ.

Nàng nhảy xuống không lâu, Cố Nghiên Thu cũng nhảy theo, không ít lần cô từng chơi hạng mục nhảy dù, người ở giữa không trung mà thần sắc vẫn như thường, trong chốc lát nhìn ngắm vô số lần thành thị cùng người đi đường bị thu nhỏ phía dưới, trong chốc lát lại nhìn Lâm Duyệt Vi lướt qua ở nơi xa biến thành một điểm nhỏ.

Hướng dẫn viên thấy cô không sợ mấy, biết cô không phải nhảy lần đầu, cùng cô trò chuyện, Cố Nghiên Thu quan sát mặt đất, hai tay mở ra, cảm nhận gió gào thét bên tai.

Thật thoải mái, thật thỏa mãn.

Khi khoảng cách chỉ còn 10 mét, Lâm Duyệt Vi được hướng dẫn viên khuyên bảo mới dám mở mắt, sau khi xuống dưới hai đầu gối nàng mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ gối trên mặt đất, vội tìm chỗ ngồi chờ Cố Nghiên Thu, nàng cọ xát gò má lạnh lẽo của mình, tiếp theo bình phục trái tim mém chút nữa đã báo động hỏng.

Vừa rồi ở cách khá xa nhau, Cố Nghiên Thu hẳn chưa nhìn không thấy biểu hiện của nàng.

Người hướng dẫn tháo máy quay GoPro gắn trên mũ bảo hiểm, tính tìm vị khách nữ ban nãy bán video vừa quay được, nhưng chỉ chớp mắt người đã không thấy đâu. Sau đó anh tìm được bạn đồng hành của Lâm Duyệt Vi, chính là Cố Nghiên Thu.

Lâm Duyệt Vi đạm nhiên tới đón Cố Nghiên Thu, thấy cô đang xem video của hai hướng dẫn viên mặt đột nhiên thay đổi.

Thôi xong, sao lại quên mất chuyện này.

Cố Nghiên Thu đã mang theo hai phần video đi mất, rõ ràng đang sóng vai cùng đi, bây giờ lại không dám nhìn Lâm Duyệt Vi. Lâm Duyệt Vi hít sâu một hơi, ở bên tai Cố Nghiên Thu hét lớn một tiếng: "Chị cười đủ chưa?"

Cố Nghiên Thu bị rống đến giật mình, tạm ngưng cười, quay đầu nói: "Lần sau nếu em sợ thì cứ nói không nhảy."

Trong video cả người Lâm Duyệt Vi như con rối gỗ, tóc tai bị gió quất đến che hết khuôn mặt, vén qua xem cảnh cũng không dám, duy trì sắc mặt trắng bệch tận đến chung điểm.

Trông cũng rất đáng thương, nhưng Cố Nghiên Thu thật sự nhịn không được cười.

Lâm Duyệt Vi ngoan cố nói: "Kệ em, em cứ phải nhảy."

Cố Nghiên Thu cố ý nói: " Vậy lần sau đi nhảy bungee đi? Nước M có cầu dây giữa hẻm núi hoàng gia, Macao cũng có, hình như còn rất cao, New Zealand, Victoria, Peru......"

Lâm Duyệt Vi nghe đến da đầu tê dại: "Được rồi đủ rồi."

Cố Nghiên Thu biết nghe lời phải mà im miệng.

Hôm nay cô lại được biết thêm một điều về Lâm Duyệt Vi mà trước giờ cô chưa từng biết.

Cố Nghiên Thu theo đề tài này hỏi: "Em có thể ngồi tàu lượn siêu tốc với vòng đu quay cảm giác mạnh không?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Được." Nàng chỉ sợ vận động cực hạn, lại không phải nhát như chuột, chẳng lẽ tàu lượn siêu tốc cũng không dám ngồi. Bất quá tuy rằng nói dám ngồi, nhưng trong tình huống bình thường, nàng sẽ không chủ động lựa chọn mấy hạng mục trò chơi này, chỉ vì nàng không thích lắm.

Cố Nghiên Thu hoài nghi mà nhìn nàng: "Nói thật đi."

Lâm Duyệt Vi căm giận mà cắn răng nói: "Đây là lời nói thật." Nàng cần phải nhặt lại tôn nghiêm gấp, địa vị trên giường đã không thể trở mình, trong hiện thực nàng nhất định không thể tiếp tục biểu hiện yếu đuối đến vậy được.

Lâm Duyệt Vi quay đầu lại: "Chúng ta đi nhảy lần nữa." không phải chỉ là nhảy dù thôi sao? Nhảy tới quen là được rồi.

Cố Nghiên Thu biết nàng cậy mạnh, vội vàng giữ chặt nàng: "Không nhảy nữa."

Lâm Duyệt Vi nhìn sắc trời, nói: "Mới giữa trưa, chúng ta còn có thể nhảy rất nhiều lần."

Cố Nghiên Thu dùng tuyệt chiêu: "Nhưng chị sợ."

Lâm Duyệt Vi hừ một tiếng: "Sao vừa nãy chị không sợ?"

Cố Nghiên Thu mặt không đỏ tâm không nhảy, trợn tròn mắt nói dối: "Vừa rồi chị sợ tới ngốc ra, nghĩ tới vẫn còn sợ."

"Ừm......" Lâm Duyệt Vi đối với thái độ của cô vô cùng vừa lòng, do phải leo lên sườn núi lại mới có thể nhảy dù lần nữa. Hôm nay cả hai không đi cùng hai vợ chồng Nhϊếp ảnh gia Phương, hai vợ chồng họ tới miếu Hải Thần.

Hôm nay là ngày cuối cùng hai người còn ở lại đây, sáng hôm sau cả hai phải khởi hành về nước.

Có còn hơi luyến tiếc.

Thời gian còn sớm, Lâm Duyệt Vi hỏi Cố Nghiên Thu muốn đi dạo ngắm cảnh không, Cố Nghiên Thu hỏi lại nàng muốn về khách sạn nghỉ ngơi hay không, Lâm Duyệt Vi nói sao cũng được, nàng đối với những cảnh quan cần phải tới thăm khi đi du lịch hoàn toàn không có chấp niệm, nàng chỉ muốn tìm nơi thả lỏng mà thôi, cho nàng ngồi trên bờ cát cùng Cố Nghiên Thu cả ngày cũng được.

Vừa rồi nhảy dù quá kí©h thí©ɧ, Lâm Duyệt Vi không còn hứng đi dạo nữa, sau khi xác định Cố Nghiên Thu cũng không chấp nhất chuyện này, cả hai bèn đơn giản quyết định quay về khách sạn nghỉ ngơi, buổi tối cũng không muốn ra ngoài, an tĩnh mà hưởng thụ thế giới hai người.

Hai người nằm bên cửa sổ sát đất hôn nhau, không bao lâu thì bức màn được kéo lên.

Từ sau giờ ngọ đến chạng vạng, khi thấy đói bụng, thì kêu khách sạn đưa cơm tới.

Sau bữa tối thì cả hai đi tắm.

Lâm Duyệt Vi rốt cuộc biết vì sao Cố Nghiên Thu lại mang riêng theo một bộ tây trang.

Buổi tối hôm cuối cùng ấy bầu trời trên đảo Bali lại lần nữa hạ mưa to, một mảnh thiên địa bị nước mưa thấm ướt, triền miên không dứt, ngay cả bãi biển ở đâu cũng không thấy rõ.

Không khí lại nóng, lúc nào cũng mang theo buồn ý man mác.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, Cố Nghiên Thu quần áo chỉnh tề đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, Lâm Duyệt Vi quay lưng về phía cô, bóng hình nàng dán lên cửa kính, bàn tay bị hơi ẩm bao phủ tạo thành hình ảnh kỳ quái dị dạng.

Esley: sau khi uống YoMost Es đã chém đoạn H (tự chế) hơi quá tay và nó thành hẳn một chương riêng, Es suy đi nghĩ lại cảm thấy không phải bạn nào cũng thích đọc H (có những bạn tâm hồn trong sáng không thể bị vấy bẩn), mà es lại viết chương H này quá damdang nên Es quyết định sẽ tách chương 137 này thành 3 phần, phần trước H [1], phần H [2] và phần sau H [3]. Những bạn không thích H có thể bỏ phần sau và đọc phần kế tiếp để tâm hồn tiếp tục được sáng trong.