Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lâm Thị Lang Cố

Chương 136

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Duyệt Vi nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Trái đất có hơn 7 tỷ người, nàng tổng cộng chỉ thích hai người, một người không biết dung mạo, tính cách, tên họ là gì, nhưng vẫn có thể khiến nàng động tâm, một người nàng hấp tấp kết hôn, vốn muốn xem như vội vàng qua đường, kết cục bỗng nhiên quay đầu lại cùng người ấy dây dưa tới tận bây giờ.

Kết quả, hai người ấy lại là một người.

Cố Nghiên Thu nhìn thấy phản ứng của nàng hơi khó hiểu, mà bản thân cô cũng bất ngờ. Cố Nghiên Thu là người không thích sa vào internet, internet đại biểu cho sự mất kiểm soát, cô không quen với loại cảm giác này. "Vi Thảo" đối với coi mà nói cũng xem như một người bạn online khá thân, có thể mời cô cùng chơi trò chơi, mỗi khi Cố Nghiên Thu rảnh cô đều đáp ứng, quen biết nhau hai ba năm cô chỉ lộ ra ra mỗi việc mình sinh sống ở nước ngoài.

Ngoài ra không còn thông tin nào khác.

Một người bạn cùng chơi game online —— đây là toàn bộ định nghĩa Cố Nghiên Thu dành cho Vi Thảo.

Nhưng cô cảm thấy đối với đối phương tựa hồ không chỉ có vậy, người ấy dường như rất muốn kết giao bạn bè với cô.

Cố Nghiên Thu không thể không nghĩ, nếu khi ấy cô thân cận với Vi Thảo hơn một chút, có thể sẽ sớm biết thân phận thật sự của đối phương hay không, do đó có thể sớm ngày thân cận với Lâm Duyệt Vi hơn một chút? Bất quá đều là nếu như, kết quả bây giờ vẫn khiến cô rất hài lòng.

Về sau có thể cùng nhau chơi bài brit, kỹ thuật của Lâm Duyệt Vi rất cao siêu, chẳng trách lần trước nàng có thể đánh bại nhóm phú nhị đại kia.

Cố Nghiên Thu chỉ chỉ máy tính: "Vậy em muốn chơi không? Chị nhớ Vi Thảo...... Em rất lợi hại."

Cố Nghiên Thu liên kết tên online với Lâm Duyệt Vi, nghe ra có một loại cảm giác kỳ diệu.

Không đúng, cô lại nhớ tới một sự kiện, Lâm Duyệt Vi là Vi Thảo, người đã cùng cô chơi bài brit suốt những năm qua, sao nàng lại nói nàng không chơi bản trên internet?

"Không chơi." Lâm Duyệt Vi đứng lên rời khỏi phòng.

Cố Nghiên Thu đứng lên theo, ánh mắt đuổi theo bóng dáng nàng: "Vi Vi?"

Hai người là bạn online, không phải nên vui vẻ sao?

Lâm Duyệt Vi nằm liệt trên thảm trải nhắm mắt giả chết.

Nàng quá shock, cần được bình tĩnh một chút.

Cố Nghiên Thu, nhìn lên sao trời (Ngưỡng Vọng Tinh Không).

Nàng nhớ tới những mẫu đối thoại với Cố Nghiên Thu, có thể cảm nhận được chỉ có sự xấu hổ vô tận, đặc biệt sau khi biết được thân phận thật của nhau. Dù nàng có giấu hay không giấu thì tình yêu từng nảy mầm trong lòng cô thiếu nữ như nàng, đều tạo thành lịch sử đen khiến nàng không chỗ dung thân.

Lâm Duyệt Vi áp người trên thảm, xem lịch sử trò chuyện trên di động.

Ngày 15 tháng 3 Năm 2018, Lâm Duyệt Vi nhớ rất rõ ngày này, là ngày nàng cùng Cố Nghiên Thu đi lãnh chứng nhận kết hôn.

Nhìn lên sao trời: giờ mình mới thấy tin nhắn, gần đây khá bận, mới vừa có hai ngày thanh tịnh, ngại quá. Có thời gian chơi một ván không? Tâm tình mình không tốt lắm.

Vi Thảo: Có

Vi Thảo: bây giờ không phải đang ba giờ sáng sao? Bạn không ngủ được sao? [ icon mặt cười ]

Nhìn lên sao trời: Khoảng thời gian trước mình đã về nước, bây giờ không trái múi giờ nữa [ cười ]

Nhìn lên sao trời: mình mời bạn

......

Vi Thảo: [ ngón tay cái ]

Nhìn lên sao trời: [ ngón tay cái ]

Nhìn lên sao trời: mình nhớ tới còn có chút việc, offline trước

Bởi vì hôm ấy khá đặc biệt, nên mặc dù đã qua lâu như vậy, ký ức của Lâm Duyệt Vi vẫn rất rõ ràng. Nàng ngủ đến mặt trời lên cao, ngồi trong phòng ăn ăn cơm, Cố Nghiên Thu trở về, hai người cùng ăn một bữa cơm trưa không mấy vui vễ, sau đó càng không thoải mái gây một trận. Nàng lên lầu chơi trò chơi, Cố Nghiên Thu lưu tại phòng khách, hoặc có thể cũng trở về phòng.

Cho nên...... Lâm Duyệt Vi nghĩ câu trên màn hình "Tâm tình mình không tốt lắm", là do Cố Nghiên Thu cãi nhau với nàng nên tâm tình mới không tốt sao?

Còn có câu cuối cùng "mình nhớ tới còn có chút việc, offline trước", khi đó cô làm gì nhỉ? Ánh mắt Lâm Duyệt Vi dừng lại trên hiển thị thời gian, buổi chiều 3 giờ rưỡi.

Nàng nheo mắt lại.

3 giờ rưỡi......

Hình như khi nói xong câu đó, cửa phòng nàng đã bị Cố Nghiên Thu gõ vang, nhắc nàng cùng tới Cục Dân Chính lãnh giấy kết hôn. Lâm Duyệt Vi đồng ý, khi quay về phòng xem vi tính, nhìn lên sao trời đã offline. Cho nên lúc ấy có thể giả thuyết rằng khi Nhìn lên sao trời offline, Cố Nghiên Thu thật sự lập tức online.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Tần suất cả hai nói chuyện không cao, đặc biệt sau khi Cố Nghiên Thu về nước, cô vốn không hay online QQ, sau khi về nước công việc bận rộn, cô còn phải vội vàng yêu đương, càng không có thời gian để ý tới bạn online.

Trong lúc quay tiết mục, có hôm Lâm Duyệt Vi bị áp lực quá lớn, lúc nằm trên giường nàng có nhớ tới đối phương, muốn đối phương cùng nàng nói chuyện phiếm.

Vi Thảo: Có rảnh không?

Nhìn lên sao trời: Có rảnh, làm một ván?

Lâm Duyệt Vi nghĩ: Quả nhiên trong lòng Cố Nghiên Thu trong lòng chỉ có trò chơi, mỗi khi nói chuyện với nàng đều nhắc tới trò chơi.

Tiếp tục xem.

Vi Thảo: Bây giờ mình không có máy tính

Nhìn lên sao trời: Mình có thể giúp gì cho bạn không?

Vi Thảo: Cùng mình nói chuyện phiếm, có rảnh không?

Lâm Duyệt Vi dùng hai tay che kín đôi mắt, nhìn ra từ khe hở, trước đây nàng theo đuổi người ta như vậy sao?

Qua vài phút, nhìn lên sao trời mới trả lời nàng: Được, mình vừa ngủ dậy

Vi Thảo: Mình cũng không biết nói gì, ngủ không được, bạn có câu chuyện nào thú vị có thể kể cho mình nghe không?

Lâm Duyệt Vi khoá màn hình điện thoại, hít sâu hai lần, mới có thể tiếp tục xem mẫu đối thoại đáng xấu hổ của nàng. Cố Nghiên Thu không biết đã theo nàng từ khi nào, nhưng thấy biều tình của Lâm Duyệt Vi không giống giận cô, nên cô chỉ dám đứng một bên nhìn.

Nhìn một hồi cô phát hiện tai Lâm Duyệt Vi đỏ bừng, dường như gặp phải chuyện gì khiến nàng cảm thấy rất thẹn.

Cố Nghiên Thu: "???"

Lâm Duyệt Vi che một bên gương mặt, sai sử Cố Nghiên Thu: "Chị đi chơi trò chơi đi."

Cố Nghiên Thu: "???"

Lâm Duyệt Vi: "Không đi em giận đó."

Cố Nghiên Thu "Àh" một tiếng, trở về phòng, ở trước cửa phòng lưu lại một câu: "Có chuyện gì thì gọi chị."

Lâm Duyệt Vi di động lại, thất thần mà đáp: "Em biết rồi."

Nhìn lên sao trời: Ngủ không được có thể đếm cừu

Vi Thảo: Bạn là trai thẳng à?

Nhìn lên sao trời: Trai thẳng?

Vi Thảo: Không có gì, vậy để mình kể bạn nghe chuyện xưa

Nhìn lên sao trời: Ừm

Sau đó Lâm Duyệt Vi nói về chuyện hồi nhỏ của nàng hơn nửa giờ, Cố Nghiên Thu chỉ nhắn "Ừm" "Được" "Như vậy" "Có thể" "Rất tốt", Lâm Duyệt Vi vò trọc cả đầu cũng không nghĩ ra vì sao lúc ấy nàng có thể mặt dày tới vậy.

Bây giờ khi xem lại dưới góc độ khác, thái độ của Cố Nghiên Thu rất rõ ràng, cô tuyệt đối không có chút ý gì với nàng, hết thảy đều do nàng tự mình đa tình, mới căn cứ một chút dấu vết đã phỏng đoán đối phương có phải có ý gì với nàng hay không.

Sau lại còn có một đoạn, sau khi nàng quay xong tiết mục.

Nhìn lên sao trời: [ icon mỉm cười ]

Nhìn lên sao trời: Gần đây vẫn bận, không nhắn tin trả lời, ngại quá

Vi Thảo: Không sao, chơi trò chơi chứ?

Nhìn lên sao trời: [ icon được ]

Nhìn lên sao trời: Bạn?

Vi Thảo: ngại quá, mình hơi thất thần

Nhìn lên sao trời: àh

Vi Thảo: Bạn không hiếu kỳ sao?

Nhìn lên sao trời: Không, ai cũng đều có phiền não, cầu người độ mình, chẳng bằng tự độ

Vi Thảo: Bạn tin phật sao?

Nhìn lên sao trời: Trong lòng có Phật

Nhìn lên sao trời: Ngủ ngon

Lúc này Lâm Duyệt Vi đã dời tâm tư khỏi Nhìn lên sao trời, sau lần nói chuyện này thì không còn chủ động tìm đối phương nữa. Nàng không tìm đối phương, đối phương cũng không tìm nàng, từ đó cả hai đều xếp dưới danh sách màu xám offline, có còn kết bạn hay không cũng không quan trọng.

Lâm Duyệt Vi khi đó còn chưa nghĩ tới, vì sao cách nói chuyện của Nhìn lên sao trời lại giống Cố Nghiên Thu tới vậy, hai người đều đặc biệt có thể chọc nàng nổi giận, hoá ra là cùng một người.

Tay Lâm Duyệt Vi điểm vào góc trên bên phải, muốn xóa ký lục trò chuyện, nhưng rồi vẫn từ bỏ. Đây vốn chỉ là quá khứ của một mình nàng, nay lại thành quá khứ của cả hai, cho dù có chút xấu hổ, cũng là ký ức chung cần được lưu giữ.

Chỉ do trước đây người nàng yêu thầm chính là Cố Nghiên Thu, chuyện này nàng không tính nói ra, ít nhất tạm thời sẽ không nói, vì quá mất mặt.

Vừa mới tối hai hôm trước nàng ngả bài nói về mối tình đầu, còn biểu đạt sự khinh thường về mối tình đầu, chưa đầy hai ngày đã phát hiện mối tình đầu là người yêu đương nhiệm? Tiểu thuyết còn không trùng hợp như vậy.

Lâm Duyệt Vi úp gối đầu lên mặt, thở dài thật dài.

Nàng không biết, Cố Nghiên Thu ở trong phòng cũng giống nàng, xem lại lịch sử trò chuyện trước sau một lần. Góc độ của nàng tương phản với Lâm Duyệt Vi, về phần cô thì cô biết, nhưng những gì Lâm Duyệt Vi nhắn khi đó, cô cần phải suy xét cẩn thận.

......

Lâm Duyệt Vi cảm giác gối đầu bị lấy ra khỏi mặt, ánh sáng đột nhiên ùa tới khiến nàng không khỏi nhíu mày, dùng tay chắn ánh sáng, từ dưới nhìn lên Cố Nghiên Thu: "Làm sao vậy?"

Cố Nghiên Thu uốn gối ngồi xuống bên cạnh nàng, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn àng, giống như một đầm nước sâu không thấy đáy.

Lòng Lâm Duyệt Vi dậy sóng, hướng trời cầu nguyện: Chị ấy chưa phát hiện, ông trời phù hộ, chị ấy nhất định chưa phát hiện.

"Tạnh mưa rồi." Cố Nghiên Thu mở miệng.

Lâm Duyệt Vi thay đổi góc độ, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên mưa đã tạnh. Nơi này mưa tới nhanh, đi cũng nhanh, từ mây đen giăng đầy trời đến ánh mặt trời chiếu khắp muôn nơi bất quá chỉ hơn mười phút đồng hồ.

Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng thở ra, bắt lấy tay Cố Nghiên Thu giúp nàng ngồi dậy: "Chúng ta ra ngoài chơi, em gọi điện thoại cho nhϊếp ảnh gia Phương."

Cố Nghiên Thu nói: "Ừm."

Lâm Duyệt Vi đi gọi điện thoại, Cố Nghiên Thu ở nơi nàng nhìn không thấy hơi hơi nheo nheo mắt, nhìn theo bóng dáng nàng với vẻ suy tư.

Nhϊếp ảnh gia Phương đã dậy từ sớm, cũng đang ngồi trong phòng đợi, Lâm Duyệt Vi vừa gọi điện thoại, cậu đã lập tức bắt máy, đồng ý hai mươi mốt giây nữa gặp nhau ở đại sảnh khách sạn. Lâm Duyệt Vi vội vàng về phòng thay quần áo, quần áo do Cố Nghiên Thu xếp vào vali, Lâm Duyệt Vi không tìm được, sợ rối tung lên, nên kêu Cố Nghiên Thu tới giúp nàng tìm.

Cố Nghiên Thu tìm cho nàng một chiếc váy dài phong cách Bohemian, màu xanh ngọc phối cùng nâu vàng, tà váy đan xen bởi những đường viền hoa, xứng với vẻ mặt lãnh cảm của Lâm Duyệt Vi, ngược lại tô đậm vẻ minh diễm phong tình của nàng.

Lâm Duyệt Vi vào soi gương trước bồn rửa mặt mang hoa tai, sau khi sửa soạn xong nàng bước ra vén váy xoay một vòng trước mặt Cố Nghiên Thu, cô yên lặng ngắm nhìn nàng vài giây, mỉm cười nói: "Đẹp lắm."

Lâm Duyệt Vi lại hai ba bước nhảy tới, vòng quanh Cố Nghiên Thu xoay vòng vòng, xoay chuyển đến đôi mắt cô đều hoa lên, đứng dậy ôm chặt nàng, bất đắc dĩ cười nói: "Đừng xoay nữa, đau đầu bây giờ."

Lâm Duyệt Vi dừng lại, nhìn vali hỏi: "Chị mặc gì?"

Cố Nghiên Thu buông nàng ra, từ bên trong lấy ra một chiếc đầm màu trắng vải lanh, ướm thử lên người: "Bộ này đi."

Cô đưa lưng về phía Lâm Duyệt Vi thay váy, để nàng đi chọn hai chiếc mũ, cũng không quên nói vị trí cụ thể cho nàng.

Lúc cả hai rời phòng đại nhϊếp ảnh gia Phương đã tới trước, bạn gái cậu đang ngồi trên sô pha đại sảnh, làm người mẫu cho cậu. Nhϊếp ảnh gia Phương chụp liên tục mấy bô, cúi đầu kiểm tra ảnh vừa chụp, Lâm Duyệt Vi ở phía sau che miệng nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Nhϊếp ảnh gia Phương quay người lại, ánh mắt sáng ngời, chào một cách đạo mạo: "Hai quý cô mỹ lệ, không biết tôi có vinh hạnh được mời các cô đồng hành?"

Cậu dùng tiếng Anh để nói, trong đại sảnh còn những người khác, nghe vậy sôi nổi dời tầm mắt tới. Đặc biệt là đàn ông, thấy bên cạnh Nhϊếp ảnh gia Phương vờn quanh ba quý cô, người nào cũng dung mạo kinh người.

Lâm Duyệt Vi khẽ mở môi mỏng, nói: "Vừa vừa phải phải thôi." Nàng nhướng mày ý bảo bạn gái phía sau Nhϊếp ảnh gia Phương.

Nhϊếp ảnh gia Phương cười nói: "Không sao, nàng không ngại."

Tuy nói vậy, Nhϊếp ảnh gia Phương vẫn đứng thẳng thân mình, dắt tay bạn gái. Một hàng bốn người hiên ngang bước ra khỏi cửa, vừa tới bờ cát liền tách ra, hai cặp đều không có thói quen show ân ái trước mặt nhau.

Lâm-Cố hai người chọn nơi ít người, vầng thái dương nóng như lửa bao phủ lêи đỉиɦ đầu. Lâm Duyệt Vi kéo vành nón đánh cá xuống, ngắm nhìn những bóng người đùa giỡn trên bờ cát cách đó không xa, Cố Nghiên Thu ngồi trên ghế nằm dưới dù che nắng, hỏi: "Em muốn xuống nước?"

Lâm Duyệt Vi thu hồi tầm mắt, chưa nói muốn, cũng không nói không muốn.

Cố Nghiên Thu: "Huh?"

Lâm Duyệt Vi chớp mắt nhìn cô: "Muốn cùng chị xuống nước chơi."

Cố Nghiên Thu nhìn nhìn các cô gái đủ loại màu da, mặc đủ loại Bikini nô đùa dưới bãi biển, khẽ lắc đầu, "Chị chưa muốn xuống."

Lâm Duyệt Vi chu chu môi: "Vậy em đi?"

Cố Nghiên Thu rõ ràng lộ vẻ bối rối, cuối cùng vẫn nói: "Em đi đi, chị ở đây trông."

Lâm Duyệt Vi: "Em thật đi đó."

Cố Nghiên Thu gật đầu.

Lâm Duyệt Vi từng bước một tiến về phía đám người, hoa văn tươi đẹp trên chiếc váy dài toả ra ánh sáng loá mắt dưới ánh mặt trời, khiến nàng như một ngọn lửa nung đỏ dung nhập hoà vào giữa đám đông.

Nếu Lâm Duyệt Vi thật muốn lôi kéo ai đó làm quen, quả rất dễ dàng, chỉ cần nàng bớt chút lạnh lẽo trên người, thì thực mau có thể cùng các cô gái chơi đùa cùng nhau, không quên quay nhìn Cố Nghiên Thu trong chốc lát.

Bóng chuyền bãi biển là môn thể thao rất được hoan nghênh, ở đây cũng không nghiêm khắc như thi đấu, chủ yếu chỉ chơi giải trí.

Tiếng cười như tiếng chuông bạc của các cô gái cùng gió biển cuốn vào tài.

Cố Nghiên Thu thấy cảnh tượng trước mắt hết sức chói mắt.

Lâm Duyệt Vi có tế bào vận động, sức bật rất tốt, số lần tiếp bóng cũng tự nhiên nhiều. Nhảy lấy đà, phát bóng, đường cong cơ bắp cánh tay rõ ràng rắn chắc, lúc tiếp đất, nàng ngẫu nhiên cọ sát vào cô gái bên cạnh. Nàng cười xin lỗi đối phương, đối phương hoặc mỉm cười tỏ vẻ không ngại, hoặc ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Lâm Duyệt Vi không biết bắt đầu từ khi nào, nàng cứ liên tục đυ.ng phải các cô gái khác, có đôi khi rõ ràng xác định chỗ tiếp đất không có ai, lúc tiếp đất cánh tay đυ.ng phải làn da ấm áp của một người khác.

Lại đυ.ng phải một cô gái.

"Xin lỗi." Lâm Duyệt Vi theo thói quen tính nói tiếng Trung, lại bồi thêm một câu, "Sorry."

"Không sao." Đáp trả nàng chính là một cô gái tóc vàng mắt xanh, người da trắng thông thường trông trẻ hơn so với tuổi thật, Lâm Duyệt Vi đoán hẳn đối phương ở vào độ tuổi 18-30, cô gái khá cởi mở, nói được một câu tiếng Trung không đúng âm điệu.

Lâm Duyệt Vi theo bản năng cảm giác được có gì đó không đúng, chưa kịp phản ứng đã bị cô ta ôm lấy cánh tay, không rút ra được, cả người đối phương dựa hẳn vào người nàng.

Lâm Duyệt Vi đang suy xét có nên đánh người hay không, thì một cánh tay khác từ sau ôm lấy cổ nàng, tiếp theo tay của cô gái ngoại quốc nọ bị đẩy mạnh ra, cả người Lâm Duyệt Vi ngã vào lòng một người đầy quen thuộc.

"Honey~" đỉnh đầu rơi xuống một giọng nói trầm thấp.

Da đầu Lâm Duyệt Vi tê rần, bởi vì nàng nghe ra giọng của đối phương, bèn không dám giãy giụa, thành thành thật thật, như chim én nhỏ nép vào lòng người yêu.

Cố Nghiên Thu phát huy kỹ thuật diễn sứt sẹo, cúi đầu, ngón trỏ kéo cằm Lâm Duyệt Vi, cánh môi lướt nhẹ trên môi nàng, vừa bá đạo vừa ôn nhu mà nhìn nàng, dùng tiếng Anh nói: "Trong chốc lát không thấy em, em đã bị những người khác câu chạy mất, thật là đồ tồi."

Lâm Duyệt Vi che miệng cười khanh khách hai tiếng, đấm nhẹ vào lòng cô, làm nũng nói: "Đáng ghét, người ta chỉ muốn chơi một lát thôi, nào biết đâu bị người quấn lấy không buông."

Cô gái ngoại quốc: "......"

Quấy rầy rồi, cáo từ.

Cô gái ngoại quốc đi rồi, Cố Nghiên Thu kéo Lâm Duyệt Vi về chỗ ngồi bên bờ cát, lạnh mặt không nói lời nào.

Lâm Duyệt Vi khẽ xoắn ngón tay trong lòng cô, kéo dài âm gọi: "Honey~" Giống hệt ngữ điệu vừa rồi của Cố Nghiên Thu, gọi xong còn hết sức vui mừng, sao Cố Nghiên Thu lại có thể đáng yêu đến vậy, có nhiều ý tưởng độc đáo, lát nữa phải hảo hảo khen ngợi cô.

Cố Nghiên Thu lạnh căm căm mà nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi vội vàng im miệng, phe phẩy cánh tay: "Đừng giận mà, em không phải cố ý."

Cố Nghiên Thu bực bội nói: "Chị biết em không phải cố ý." Nếu cố ý còn đỡ đi.

Đầu óc Lâm Duyệt Vi bị lấp đầy bởi một đống chữ đáng yêu, đáng yêu, thật đáng yêu, cười cong cả mắt: "Vậy chị còn giận gì nữa?"

Cố Nghiên Thu có chút không khống chế được, cao giọng: "Em nói xem chị tức giận gì?" Nàng vừa bị người khác chiếm tiện nghi, lại vẫn giữ dáng vẻ không sao cả. Cố Nghiên Thu xem như sáng mắt rồi, Lâm Duyệt Vi chính là thể chất đào hoa, một cây hoa đào biết đi, đi đến chỗ nào câu chỗ ấy, tốc độ cũng giải quyết cũng không mau bằng nàng.

Lâm Duyệt Vi đương nhiên biết cô tức giận vì chuyện gì, chẳng phải chỉ vì ghen sao, nàng thấy người khác với Cố Nghiên Thu thì nàng cũng ghen, nhưng câu vừa rồi nàng rõ ràng chỉ nói giỡn, Cố Nghiên Thu có cần phải phát hoả lớn tới vậy không? Cũng không phải do nàng chủ động câu dẫn a, là người khác một hai phải dán tới, nàng quản được chính mình, nhưng có thể quản được người khác sao?

Lâm Duyệt Vi nhíu mày: "Em khuyên chị hảo hảo nói chuyện, giọng điệu hoà hoãn một chút."

"Chị ——" Cố Nghiên Thu mặc niệm mấy lần tâm kinh trong lòng, bình tâm tĩnh khí nói, "Chị không vui."

Hảo hảo nói chuyện là một dấu hiệu tốt, Lâm Duyệt Vi ôn tồn nói: "Chị tiếp tục nói."

Cố Nghiên Thu: "Mỗi lần em đến một nơi xa lạ đều có thể khiến rất nhiều người thích em, lần trước là vậy, lần này cũng vậy, chị biết đây không phải vấn đề của em, nhưng như vậy chị không vui. Chỉ muốn cột em vào bên người, cất vào trong túi, che mặt em lại, để không ai có thể nhìn thấy em là tốt nhất." Nói xong lời cuối cùng lại có hơi tức giận.

Cô đương nhiên sẽ không thật sự làm chuyện như vậy, chỉ là cách nói khoa trương mà thôi, Lâm Duyệt Vi chỉ nghe ra du͙© vọиɠ chiếm hữu, mặt mày hớn hở nói: "Không ngờ Cố tổng lại mạnh miệng tới vậy." duỗi hai tay, nhắm mắt nói, "Đây, chị trói em lại đi."

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Duyệt Vi mở một con mắt, như vô ý thức mà quan sát mặt Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu nhìn thấy mắt nàng mở một nửa, hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.

Khi không nói được gì, Cố Nghiên Thu hay giở tính trẻ con. Cô giở tính trẻ con không giống khi cảm xúc bùng nổ mà mất khống chế, mà là loại cậy sủng sinh kiêu, là thành thục ổn trọng.

Lâm Duyệt Vi vòng đến trước mặt cô, Cố Nghiên Thu liền quay sang bên khác, cứ như thế lập đi lập lại ba lần, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi thành khẩn nói: "Em sai rồi."

Cố Nghiên Thu nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi: "Trừ trường hợp tất yếu, lần sau em sẽ tận lực ít lui tới những nơi đông người, nếu nhất định phải đi thì sẽ dẫn theo chị, được chưa?"

Cố Nghiên Thu: "Được." Cô đáp ứng mau lẹ, cứ như sợ Lâm Duyệt Vi đổi ý.

Lâm Duyệt Vi đặt tay lên đầu Cố Nghiên Thu, nhẹ nhàng sờ sờ. Cố Nghiên Thu thuận thế nghiêng nghiêng đầu, cọ vào tay nàng, biểu hiện này làm Lâm Duyệt Vi cảm giác như có con chó thật to đang bán manh.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Lâm Duyệt Vi vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu, Cố Nghiên Thu trước mặt vẫn là tiểu khả ái của mọi khi.

Từ sau đó Lâm Duyệt Vi không còn chơi bóng chuyền cùng các cô gái, hai người mang kính râm đầu đội mũ tản bộ cùng nhau trên bờ cát, đi đến khi các đám đông đều biến thành từng cụm nhỏ li ti mới dừng lại.

Lâm Duyệt Vi cởi giày, vén làn váy vô tư dẫm trên nước, kéo Cố Nghiên Thu cùng xuống nước, hai người tay trong tay, chân trần bước trên nước, Cố Nghiên Thu không câu nệ người ngoài, khi ở bên cạnh Lâm Duyệt Vi cô hoàn toàn khác mọi khi, tiếng cười của cô truyền đi rất xa.

Nhìn sóng biển xa xa sắp vỗ tới, hai người bèn chạy lên bờ, nhìn sóng biển đánh vào những tảng đá ngầm, bắn ra từng đợt bọt trắng, để lại dấu vết dính ướt những hạt cát trên bờ.

Có những lần cả hai tránh không kịp, nước biển cuốn những hạt cát thấm ướt làn váy hai người, tạo thành một vết dơ. Lâm Duyệt Vi còn đỡ, váy nàng màu tối, không chú ý còn tưởng rằng là thiết kế đặc biệt, Cố Nghiên Thu thì không giống nàng, một góc váy trắng, dơ đến đặc biệt rõ ràng.

Hai người chơi đùa đến mệt, mang giày vào, tính đi về khách sạn thay quần áo.

Lúc quay về đã khoảng 5 giờ, bờ cát được bao phủ bởi ánh chiều tà màu đỏ ấm áp. Cố Nghiên Thu cùng Lâm Duyệt Vi mười ngón tay đan vào nhau, thả bước chậm trên bãi biển, gió biển thổi phất qua gương mặt cả hai, vừa thoải mái vừa thích ý.

Lâm Duyệt Vi nhịn không được nhắm mắt lại, để cảm quan hoà cùng thiên nhiên, Cố Nghiên Thu dẫn nàng bước đi. Cố Nghiên Thu phát hiện động tác của nàng thong thả, quay đầu nhìn thoáng qua, nắm chặt lấy tay nàng, càng cẩn thận hơn khi bước đi.

Không biết đi được bao lâu, Lâm Duyệt Vi cảm giác như mình sắp thϊếp ngủ trong những cơn gió nhẹ, bên tai bỗng truyền đến một giọng nữ êm tai: "Vi Vi, tới rồi."

Lâm Duyệt Vi mở mắt ra, trước mặt chính là khuôn mặt của Cố Nghiên Thu, sau lưng là mặt trời đang lặn về phía cuối chân trời.

Lâm Duyệt Vi chậm rãi cười rộ lên: Loại cảm giác vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy người thương này, thật khó mà dùng bất luận từ ngữ trau chuốt gì để diễn tả.

Cố Nghiên Thu thấy nàng bất động: "Huh?"

Lâm Duyệt Vi lắc đầu, ngậm ý cười: "Không có gì."

Nàng chắp tay sau lưng dẫn đầu vào khách sạn, lúc đi ngang qua lễ tân, tiếp tân nở nụ cười tiêu chuẩn chào hỏi, tâm tình Lâm Duyệt Vi sung sướиɠ gật đầu, cũng chào hỏi đối phương. Nàng vốn có dáng vẻ đoan chính trời sinh, minh diễm lại lạnh nhạt, sắc bén lại dịu dàng, dịu dàng nhưng lại khó gần, khiến người khác không dám tiếp cận. Lúc này khóe mắt nàng vi diệu cong lên, ý cười vừa ôn nhu vừa quyến rũ lập tức xuyên thấu qua cặp mắt đào hoa phóng thích ra ngoài.

Khiến lễ tân không hiểu vì sao mà nóng cả mặt, vội dời ánh mắt khỏi nàng, rơi xuống cô gái đi theo sau nàng tiến vào, mắt Cố Nghiên Thu lúc nào cũng lộ hàn ý lạnh lẽo, lễ tân vội lễ phép vấn an xong liền nhanh chóng cúi đầu.

Hai người một trước một sau vào hành lang, mỹ nhân có đôi mắt đào hoa đợi mỹ nhân lạnh lùng vài bước, cả hai sóng vai đi tiếp, một lúc sau đôi mắt đào hoa vòng tay ôm cổ lãnh mỹ nhân, hôn lên mặt cô ấy, lãnh mỹ nhân không cự tuyệt trái lại còn ôm eo nàng, tựa hồ đang nói chuyện gì với nhau, thêm một lúc bóng hai người khuất sau hành lang làm lễ tân không nhìn tới được.

Cố Nghiên Thu một tay ôm eo Lâm Duyệt Vi, tay còn lại mở cửa phòng, vừa đi vào đã áp nàng vào ván cửa.

"Giận à?" Lâm Duyệt Vi cười nói.

"Em nói xem?" Cố Nghiên Thu nhướng mày.

"Em nói, chị đang giận." Ngón tay Lâm Duyệt Vi chỉ lên ngực Cố Nghiên Thu.

"Chị giận gì có ích gì? Chân trước câu xong tiểu muội muội tóc vàng, sau lưng câu luôn cả tiểu cô nương lễ tân." Cố Nghiên Thu chặc lưỡi một tiếng, nói không chút lưu tình, "Mị lực của Lâm tổng thật sự lớn."

"Không lớn bằng mị lực của chị." Lâm Duyệt Vi nhìn cô, trịnh trọng mà nói, "Em rất thích ."

Rất nhiều chuyện kỳ thật cũng không khó để mở miệng, Lâm Duyệt Vi rốt cuộc đã nghĩ thông suốt. Giữa biển người mênh mông, nàng được quen biết và được thích một người như cô, nàng không ngừng phỏng đoán rồi sau đó tuyệt vọng, rốt cuộc khi buông bỏ được cô để thích một người khác, kết quả phát hiện ra người ấy vẫn là người trước giờ nàng luôn thầm mến.

Đây là may mắn và kinh hỉ trời cao ban cho nàng, khả ngộ bất khả cầu[1].

[1]Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu mà cầu không được.

Cố Nghiên Thu cười nói: "Chị biết ——"

Lâm Duyệt Vi nói thêm: "Vi Thảo thích Ngưỡng Vọng Tinh Không (nhìn lên sao trời)."

Cố Nghiên Thu ngơ ngẩn, rồi sau đó đôi mắt chậm rãi mở to.

Tác giả có lời muốn nói:

Kế tiếp cho mời Cố công, showtime

"Không ngừng phỏng đoán rồi sau đó tuyệt vọng" lấy từ bài luận của bạn đọc "có tiếng không có miếng".

Cố tổng còn chưa rớt áσ ɭóŧ (bị phát hiện) x2: Weibo tiểu fan ( tiểu fan thần thông quảng đại phụ trách bái bạn online ), Kim chủ thần bí giúp Lâm công mua thuỷ quân trong lúc quay tiết mục họ Lâm ( từng bị Lâm công hiểu lầm là người nhà, sẽ bị ngã ngựa trong một tình tiết phi thường thú vị ), còn có vụ này nữa sao, sao ta không nhớ gì cả ﹁_﹁

Cố tổng: Nếu em nguyện ý tìm hiểu chị, em sẽ phát hiện......
« Chương TrướcChương Tiếp »