Tài xế ngồi ghế lái nghe hết toàn bộ mẫu đối thoại, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, trong lòng khá kinh ngạc.
Anh làm việc cho Lâm gia đã rất nhiều năm, chuyên phụ trách việc đưa đón Nhiễm Thanh Thanh và Lâm Duyệt Vi, anh rất hiểu Lâm Duyệt Vi, nhưng chưa từng thấy Lâm Duyệt Vi dùng giọng điệu ôn nhu như vậy nói chuyện với ai bao giờ.
Còn nhớ rõ năm nay, không, bây giờ nên nói là năm trước, đầu năm trước khi cả hai vừa mới kết hôn, ngay ngày hôm sau đã gọi điện thoại kêu anh chở nàng về nhà, không ngờ lại có ngày cả hai ở bên nhau, đối với việc tác hợp của Nhiễm Thanh Thanh ngoại trừ lo lắng thì chính là táo bạo.
Không ngờ cả hai lại hoà hợp nhau như hôm nay.
Tài xế thu hồi tầm mắt, nhìn con đường phía trước, trong đầu chạy một bảng tình ca chậm rãi.
Cố Nghiên Thu không khóc bao lâu, cô không quen thể hiện sự mềm yếu, nhưng ở trước mắt Lâm Duyệt Vi không biết cô đã khóc bao nhiêu lần, lúc cô ngồi thẳng dậy trên mặt còn có chút nóng, Lâm Duyệt Vi rút hai tờ khăn giấy, nhẹ nhàng đè lên khoé mắt cô.
Cố Nghiên Thu mỉm cười nhìn nàng, lập tức quay mặt đi: "Em đừng nhìn chị."
Lâm Duyệt Vi sửa lại tóc cho cô, nói: "Ừm."
Thật sự không nhìn cô.
Cố Nghiên Thu đè nén nỗi lòng kích động, rồi quay sang nhìn Lâm Duyệt Vi, tầm mắt nhìn xuống chút nữa, ngắm mười ngón tay hai người đan vào nhau, đầu nhẹ nhàng dựa vào vai Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi nhích lại gần, để cô gối thoải mái hơn, rồi cúi đầu dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được: "Cố tổng, chị như vậy có hơi thụ."
Cố Nghiên Thu ngửa đầu mau, chuẩn, đủ tàn nhẫn cắn vào má nàng một ngụm.
Lâm Duyệt Vi: "Đau ——" nàng nói, "Chị dám bắt chước em?"
Cố Nghiên Thu ánh mắt bình tĩnh: "Kệ chị."
Lâm Duyệt Vi thở dài một tiếng, nói: "Học đi học đi, em cũng chưa nói không thể."
Cố Nghiên Thu liếʍ liếʍ lại chỗ cô vừa cắn.
Lâm Duyệt Vi trốn một chút, cười nói: "Ngứa."
Cố Nghiên Thu hai tay ôm lấy nàng, không cho nàng đường lui, tiến lại gần nàng. Lâm Duyệt Vi nhắm mắt lại, nhận mệnh nói: "Được được được, chị liếʍ, ngứa em cũng nhận." Nàng lẩm bẩm nói, "Sao đột nhiên lại y như tiểu cẩu."
Cố Nghiên Thu nhìn nàng nhắm mắt lại, hôn lên môi nàng như chuồn chuồn lướt nước, rồi quay về chỗ ngồi.
Lâm Duyệt Vi: "Huh?"
Cố Nghiên Thu: "Chị bùn ngủ, ngủ một lát." Nói xong thì khép mắt trên đầu vai Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi không hiểu sao cô lại trở mặt nhanh vậy, nhưng khoé môi vẫn ngập ý cười, nhìn ra được tâm tình nàng không tồi, mở chăn mỏng trên ghế ra, đắp lên đùi cô.
Cố Nghiên Thu không buồn ngủ chút nào, nói buồn ngủ bất quá do cô không quá thích ứng với không khí tâm sự, muốn nhất thời giảm bớt áp lực, nên Lâm Duyệt Vi làm gì cô cũng biết rõ.
Cô có thể cảm giác được ánh mắt Lâm Duyệt Vi vẫn luôn dừng trên mặt cô, không biết đang ngắm gì.
Qua một lát, độ ấm trên lòng bàn tay áp lên mũi cô, di chuyển dọc theo mũi chậm rãi, dừng trên cánh môi, nhẹ nhàng dùng lực ấn. Tai cô kề sát vai Lâm Duyệt Vi, cảm giác được rất rõ ràng đối phương nuốt nước miếng, vai hơi khẽ run.
Lâm Duyệt Vi chậm rãi cúi đầu, hơi thở ấm áp nhẹ vươn trên cánh mũi cô.
Cố Nghiên Thu nổi lên trò đùa dai, giả vờ sợ ngứa mà nhíu mũi, phát ra loại âm điệu thiếu kiên nhẫn "Ưm".
Hơi thở ấm áp nọ lập tức rời xa cô.
Lâm Duyệt Vi ngồi nghiêm chỉnh, mặt đỏ tim đập, y như mỗi khi không khí giữa hai người trở nên ái muội.
Cố Nghiên Thu lặng yên mỉm cười.
Đôi vợ chồng son chơi trò trộm hôn nhau chơi đến vô cùng vui vẻ, sau 40 phút xe dừng tại sân bay.
Cố Nghiên Thu ở trong xe giúp Lâm Duyệt Vi mang khẩu trang và mũ, kiểm tra đủ một lần, nói: "Được rồi."
Lâm Duyệt Vi cùng cô một trước một sau vào sân bay, qua thủ tục hải quan Lâm Duyệt Vi gọi điện thoại cho người bạn họ Phương, cuối cùng cả bọn gặp nhau ở phòng chờ VIP.
Hôm qua mọi người đã gặp qua ở buổi tụ hội, vốn dĩ có thể miễn qua giai đoạn giới thiệu, nhưng lại có thêm một người xa lạ.
Bạn gái của Phương tiểu ca họ Vân, tính cách nhìn qua có chút hướng nội, lúc nào cũng tránh phía sau Phương nhϊếp ảnh gia, rất ít khi mở lời.
Sau khi bốn người hội hợp, vào phòng chờ đợi máy bay cất cánh. Phương tiểu ca đeo trên cổ máy cơ, đùa nghịch trong tay, thỉnh thoảng chụp ảnh cho bạn gái, chốc chốc lại đứng dậy chụp những người xung quanh, ngay cả chiếc cốc trên bàn cũng có thể dùng để chụp hơn chục bức ảnh, nhìn ra được cậu ta khá đam mê nghệ thuật nhϊếp ảnh.
Cậu di chuyển ống kính về phía Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi duỗi thẳng tay ngăn trở, trưng cầu ý kiến của Cố Nghiên Thu: "Không sao chứ?"
Cố Nghiên Thu lắc đầu.
Lâm Duyệt Vi bèn buông tay, nói: "Chụp đi."
Phương đại nhϊếp ảnh gia nói: "Tạo kiểu đi."
Lâm Duyệt Vi nói thế nào cũng từng được chụp ảnh cho bìa tập chí, nghĩ nghĩ, cằm cô hơi ngưỡng lên, ánh mắt hướng ống kính, điều chỉnh vẻ mặt thích hợp, Phương đại nhϊếp ảnh gia đếm ngón tay với nàng, rồi nhìn về phía Cố Nghiên Thu: "Tẩu tử (chị dâu)?"
Phương nhϊếp ảnh gia nhỏ hơn Lâm Duyệt Vi vài tháng tuổi.
Cố Nghiên Thu: "......"
Cô hơi do dự một lát, tiến đến bên tai Lâm Duyệt Vi, nói: "Bắn tim có phải hơi quá?"
Lâm Duyệt Vi cho rằng cô muốn nói bí mật gì to tát, vừa nghe xong đã muốn cười xỉu, gật đầu: "Quá lắm."
Cố Nghiên Thu: "Vậy thì súng?" Cô thủ thế bắn súng ở phía dưới bàn.
Lâm Duyệt Vi: "......" Nàng quay mặt nói với Phương nhϊếp ảnh gia, "Cậu chụp chỗ khác đi, bọn mình giao lưu một chút."
Lâm Duyệt Vi hiếu kỳ hỏi: "Trước giờ chị chưa từng chụp ảnh à?"
Cố Nghiên Thu nóng cả tai, nhỏ giọng nói: "Chụp rồi."
Lâm Duyệt Vi: "Có ảnh không, cho em xem một chút?"
Cố Nghiên Thu lấy điện thoại ra, mỗi lần cô đổi di động đều sẽ sao lưu ảnh cũ sang điện thoại mới, tuy điện thoại cô đang dùng còn khá mới, nhưng bên trong có không ít hình cũ. Cố Nghiên Thu dựa theo năm để phân loại, chọn một bức vào năm 2013, lúc cô vừa xuất ngoại không lâu.
Trước cửa trường đại học, Cố Nghiên Thu cùng ba mẹ chụp ảnh chung —— Cố Hoà và Thẩm Hoài Du đưa cô tới trường đại học.
Lâm Duyệt Vi cẩn thận quan sát, Cố Hoà và Thẩm Hoài Du đứng ở hai bên, Cố Nghiên Thu đứng chính giữa hai tay rũ xuống, trông rất quy củ.
5 năm sau đó, Cố Nghiên Thu đi rất nhiều nơi, có tháp Eiffel, lâu đài Prague, đấu trường cổ La Mã, tiểu trấn ở Ý...... Còn có núi Alps ở thụy sĩ, mặc một thân quần áo trượt tuyết, tay cầm gậy trượt tuyết, đây là động tác duy nhất tương đối rõ ràng, những tấm còn lại không phải đứng đơ trước ống kính, thì là hai tay ép sát hông, àh, đúng rồi, còn có giơ hai ngón tay biểu tượng hoà bình, mỗt chỗ chỉ chụp một tấm, rất có một loại cảm giác "Đến đây chỉ để du ngoạn".
Lâm Duyệt Vi xem xong thở dài một hơi: "Ảnh của chị, không biết còn cho rằng chị Photoshop ghép người với nền." Nếu không phải do cô thật sự đẹp, muốn bao nhiêu ảo thì có bấy nhiêu ảo.
Cố Nghiên Thu: "......" cô muốn đoạt lấy di động trong tay Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi giơ tay lên cao, nói: "Chị làm gì?"
Cố Nghiên Thu nhấp môi: "Trả lại cho chị."
Lâm Duyệt Vi: "Không, em còn chưa xem xong."
Cố Nghiên Thu: "Không phải xem xong rồi sao?"
Lâm Duyệt Vi: "Em muốn cẩn thận thưởng thức một chút."
Cố Nghiên Thu phát hoảng, tiếp tục cố đoạt lấy: "Có gì mà thưởng thức, em nói giống Photoshop còn gì?"
Lâm Duyệt Vi thiếu chút nữa muốn đứng lên trên ghế: "Chị chờ em nói xong đã, tuy rằng giống ảnh ghép, nhưng rất đáng yêu nha, lão bà của em, lại không cho em xem được một hai bức ảnh à?"
Cố Nghiên Thu: "Không được!"
Lâm Duyệt Vi: "Mình trao đổi, được rồi chứ?"
Vẻ mặt Cố Nghiên Thu bỗng dịu đi, Lâm Duyệt Vi đưa di động đưa cho cô: "Album trên QQ, từ lúc chơi em đã bắt đầu lưu ảnh, đều là lịch sử đen, chị cứ tùy tiện xem."
Cố Nghiên Thu nhận lấy di động, chọn QQ của Lâm Duyệt Vi, cô ít khi online QQ, đa số thời gian cô đều liên lạc qua tin nhắn thường, giao diện càng đổi mới thì cô càng tối cổ, càng ít khi online hơn, do giao diện đã đổi nhiều, cô phải tìm một lúc lâu mới tìm được chỗ lưu album.
Lâm Duyệt Vi phân loại ảnh theo album, năm chụp, Cố Nghiên Thu kéo xuống, chọn ảnh năm nàng học cao trung, Lâm Duyệt Vi mặc đồng phục học sinh xanh trắng đan xen, không nuôi mái, để lộ vầng trán no đủ cùng một đôi mắt sáng ngời, thanh xuân dào dạt, dáng vẻ đang nghiêng tai nghe người khác nói chuyện, ngoan ngoãn lại thanh thuần.
Cố Nghiên Thu phóng to hình ảnh, để trên màn hình chỉ còn mình Lâm Duyệt Vi, hỏi: "Em không học ở trường tư nhân dành cho quý tộc à?"
Không biết Lâm Duyệt Vi mê mẩn gì, không ngừng điểm trên màn hình di động của Cố Nghiên Thu, nghe tiếng tùy ý trả lời: "Không a, từ nhỏ đến lớn em chỉ học công lập, gia phong nhà em cần kiệm mộc mạc, chịu khổ nhọc, ba em sợ em đua đòi với người khác, hơn nữa trường em đậu vào toàn là trường trọng điểm, không khác gì trường tư quý tộc."
"Ồh." Cố Nghiên Thu gật đầu, tấm ảnh tiếp theo, vẫn mặc đồng phục, Lâm Duyệt Vi ôm trong lòng một chồng sách, đứng trước sư tử bằng đá ở cửa thư viện, ánh mắt không nhìn vào ống kính, tựa hồ đang nhìn vào người nào đó, đuôi lông mày nơi khóe mắt đều tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Cố Nghiên Thu đưa điện thoại đến trước mặt nàng, hỏi: "Em đang ngắm gì vậy? Em còn nhớ không?"
"Cái gì?" Lâm Duyệt Vi nhìn ảnh chụp một lát, lắc đầu nói, "Không nhớ rõ, đã nhiều năm rồi sao em có thể nhớ rõ, có thể đang ngắm cảnh đẹp?"
Cố Nghiên Thu lộ vẻ thất vọng, có chút cảm xúc khác lạ, dựa lưng vào ghế.
Lâm Duyệt Vi ngừng động tác trên tay, kề sát lại tai cô: "Cố tổng?"
Cố tổng bị nàng thổi trúng đến ngứa, trốn sang một bên, hỏi: "Huh?"
Lâm Duyệt Vi chạm lên vai cô, nói: "Ngay cả chuyện xưa mà chị cũng tính ăn dấm à?"
Cố Nghiên Thu vốn tính nói không, nhưng không biết cô nghĩ gì, bỗng nhiên kiên cường nói: "Không được sao?"
Lâm Duyệt Vi ha ha cười nói: "Được được được, để em nhớ lại một chút ha, cho chị ăn một ngụm to, không chua không ăn tiền."
Cố Nghiên Thu nghe ra nàng đang trêu ghẹo mình, duỗi tay nhéo eo nàng.
Lâm Duyệt Vi ăn đau, tức khắc ra vẻ khϊếp sợ: "Chị......"
Cố Nghiên Thu hỏi: "Làm sao?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Không có gì." Lúc Lâm Duyệt Vi phát hiện mình cong đã từng hỏi Giang Tùng Bích muốn tìm hiểu một chút về hướng tính của mình, cả hai giống nhau đều muốn thụ một chút, đôi khi cũng muốn ra vẻ công quân, Cố Nghiên Thu lại không giống vậy, thân là công, mà toàn bộ đặc điểm của thụ cô đều chiếm hết. Công thụ cùng một thể, thật quá đáng.
Nhưng Lâm Duyệt Vi nàng có được một cô vợ hiền công thụ cùng một thể, càng khó lường hơn.
Lâm Duyệt Vi bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, Cố Nghiên Thu thấy nàng cười đến không thể hiểu được, cho rằng nàng cười vì cô hay ghen, lại nhéo nàng lần nữa.
Lần này còn thảm hơn, Lâm Duyệt Vi cười đến không dừng được.
Ba người ngồi xem đều dùng ánh mắt quan ngại trẻ bị thiểu năng trí tuệ mà nhìn nàng, đặc biệt là Phương đại nhϊếp ảnh gia, trộm giấu điện thoại dưới bàn, ống kính hướng lên, ghi lại toàn bộ thành video ngắn truyền tới nhóm kín.
Đám bạn còn đang ăn tết, rảnh rỗi không có gì làm, vừa click mở video đã thấy tam quan sụp đổ.
【 Bạn thân một: Ai nha, có phải bị kinh phong hay không? 】
【 Bạn thân hai: Đây chẳng lẽ là chiêu thức mỉm cười nửa bước điên thất truyền nhiều năm trên giang hồ? 】
【 Bạn thân ba: Đây là ai a? 】
【 Bạn thân bốn: Lâm tổng a, nhận không ra? 】
【 Bạn thân ba: Má ơi 】
【 Phương · nhất soái · điền sản: Phóng viên truyền hình trực tiếp nhϊếp ảnh gia Phương xin đưa tin, được biết, hôm nay giữa trưa, cô gái có tiếng không có miếng đang cùng bạn gái nói chuyện với nhau, bỗng lâm vào điên cuồng, đến nay nguyên nhân không rõ 】
【 Bạn thân một: Quào 】
【 Bạn thân hai: Luyến ái khiến người mất trí 】
【 Bạn thân ba: Không ngờ Lâm tổng cũng khó qua ải 】
【 Bạn thân bốn: Trước kia không biết ai đã nói: Không có khả năng yêu đương, nào là mười năm sẽ không yêu ai, yêu đương vừa ấu trĩ lại vừa lãng phí thời gian, sao lại có người nguyện ý đi yêu đương chứ? 】
【 Phương · nhất soái · điền sản: Thật thơm 】
Nhóm kín liên tục ha ha ha ha thành một đống.
Di động Lâm Duyệt Vi nằm trong tay Cố Nghiên Thu, cô click mở do không ngừng có thông báo tin nhắn mới nhảy ra, thấy được đoạn đối thoại trong nhóm kín, cô liếc nhìn Lâm Duyệt Vi lần nữa. Lâm Duyệt Vi còn không biết nàng bị trêu chọc trong nhóm, tự cười rồi tự ngừng, uống ngụm trà đỡ khát.
Cố Nghiên Thu nhìn đoạn tin nhắn trong nhóm, tin nhắn vẫn liên tiếp không ngừng, tần suất điện thoại báo tin nhắn tương đương với độ động kinh của Lâm Duyệt Vi.
Cô click mở thanh tin nhắn, phát hiện người gởi tin đúng là cô, nói chính xác hơn, là ai kia dùng tài khoản của cô gởi tới.
Cố Nghiên Thu ấn vào khung thoại của chính mình, bên trong đều là hình vừa rồi Lâm Duyệt Vi nói y như ảnh ghép.
Cố Nghiên Thu: "!!!"
Ảnh chụp còn đang không ngừng mà xuất hiện trên màn hình, Lâm Duyệt Vi lựa chọn không ít.
Cố Nghiên Thu: "Lâm Duyệt Vi!"
Lâm Duyệt Vi trực tiếp cầm di động lưu lại, Cố Nghiên Thu chỉ có thể trơ mắt nhìn ảnh của mình bay hết vào điện thoại nàng. Lâm Duyệt Vi rốt cuộc vừa lòng, chọn một tấm thành giao diện màn hình chính.
Vẻ mặt Cố Nghiên Thu như sống không còn gì luyến tiếc, mà Lâm Duyệt Vi nửa điểm đồng tình cũng không có, ngược lại còn tỏ ý bảo Phương nhϊếp ảnh gia sau khi chụp xong ảnh, về phải gởi cho nàng.
Cuối cùng, Cố Nghiên Thu bị buộc đến đành phải dùng một quyển tạp chí che mặt mình lại.
Lâm Duyệt Vi lại ăn vạ nói lời lấy lòng cô, nhỏ nhẹ, thì thầm vào tai, cố ý vừa nói vừa thổi khí, nhờ tạp chí che vừa hôn liếʍ, câu dẫn đến Cố Nghiên Thu muốn tử hình nàng ngay tại chỗ.
Cả bọn cứ như vậy náo loạn tận cho đến khi lên tới phi cơ.
Ngồi khoang hạng nhất, chỗ ngồi của hai người nối liền, bên ngoài còn có mành che kín. Hai người tránh ở bên trong hôn nhau, ngoài cửa sổ chính là trời xanh mây trắng, người giống như đang nằm trên mây trắng, cả người đều lâng lâng.
Khi hơi thở cả hai tách ra, Lâm Duyệt Vi giúp Cố Nghiên Thu cài cổ áo giấu dấu hôn, trái tim loạn nhịp, có chút kí©h thí©ɧ.
Nàng xoay người ngồi dậy, nhìn đồng hồ, xem xem còn bay bao lâu.
Hành trình dài mười một tiếng, hiện tại chỉ mới cất cánh được hơn nửa giờ.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Nàng kéo mành, ấn nút gọi tiếp viên, tiếp viên hàng không nho nhã lễ độ tiến lên dò hỏi: "Xin hỏi có yêu cầu gì ạ?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Hai ly nước ấm, cảm ơn."
Tiếp viên lấy hai ly nước tới, lại hỏi nàng còn cần gì, Lâm Duyệt Vi lắc đầu tỏ vẻ không cần, đối phương bèn lễ phép mà thối lui. Lâm Duyệt Vi lấy một cốc nước tự uống, cốc còn lại đưa cho Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu rũ mắt, nhấp môi, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Duyệt Vi không buồn ngủ, từ ba lô lấy ra một quyển kịch bản —— Trần Huyên cho nàng nhận một bộ phim mới, giữa năm nay mới bắt đầu quay, kịch bản chỉ để tham khảo, do hợp đồng chưa ký, diễn viên chưa định, điều kiện vẫn còn đang bàn.
Kịch bản tên là 《 thật sự nghĩ không ra tên 》
(Esley: lầy dễ sợ), một bộ phim vô căn cứ huyền huyễn huyền huyễn, đại tác IP [1] cải biên, bây giờ phim IP có thể nổi tiếng chính là lông phượng sừng lân, phim nào cũng xào xào nấu nấu, ngay từ đầu khi Lâm Duyệt Vi biết Trần Huyên chọn kịch bản này cho nàng, nàng cũng từng hỏi có phải giá trị khi đóng bộ phim này không lớn, hơn nữa có ký hợp đồng hay không cũng không quan trọng.
[1] IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc
Trần Huyên nói bây giờ thị trường không phải không có diễn viên giỏi, mà hoàn toàn ngược lại, diễn viên giỏi có rất nhiều, nhưng lại không có kịch bản hay, có rất nhiều diễn viên đều trong hoàn cảnh phải đóng vai cameo, hoặc chụp ảnh giải trí —— chỉ cần không phải chụp ảnh khoả thân, thì so với đóng phim chụp ảnh còn tốt hơn.
Bây giờ có thể tiếp xúc kịch bản ưu tú, chỉ có những người đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí, tỷ như Nhiễm Tranh Vanh, Bạch Hoa vân vân, cùng với một số ít có phương pháp riêng, được người trên kim tự tháp thưởng thức kỹ thuật diễn thì trăm dặm mới tìm được một diễn viên. Ngay cả Khuất Tuyết Tùng đã là tiểu hoa đán có thể kiêm luôn nữ vương ratings, nhưng không phải lúc nào cũng đều có thể nhận được kịch bản tốt, trước khi nhận 《 đô thị sương mù 》, Khuất Tuyết Tùng từng nhận một bộ phim ngôn tình, IP cải biên, tiểu thuyết nguyên tác không tồi, quay giữa chừng mới phát hiện biên kịch một hai phải tự do phát huy trên nguyên tác con người ta, sửa đến má nhận không ra, nam nữ chính suất diễn càng lúc càng ngắn, nữ phụ thì điên cuồng thêm cảnh diễn, từ tập mười về sau tất cả đều loãng như pha nước, danh tiếng từ lúc bắt đầu theo lương tâm kịch bản mà trượt dốc, trước cao sau thấp, rồi lặng yên không một tiếng động mà kết thúc, một chút bọt nước cũng đều không có.
Kịch bản IP cải biên có nguy hiểm rất lớn, năm nay cũng có một bộ IP hoàn toàn tương phản lại nổi như cồn, thu hoạch rating xem cao nhất trong năm, nam nữ chính được thơm lây, giới giải trí chính là như vậy, không có quy luật để theo, bạn cũng không biết khi nào vận mệnh nhìn trúng ai, khiến ai một đêm thành danh.
Trần Huyên nói: "Em có thể nhận được 《 đô thị sương mù 》 thật là đại vận, đang lúc bị dư luận bủa vây, em lại vừa hay được đạo diễn Dương nhìn trúng, chỉ cần hậu kỳ không cắt nối biên tập loạn lên, có Khuất Tuyết Tùng ratings chắc chắn không kém. Em biết bộ phim trước cô ấy đóng không, chính là bộ phim rating trước cao sau thấp, tuy vậy nam vẫn nổi, bây giờ chạy quảng cáo không xong."
Vốn dĩ nữ phụ số hai nên được đóng 《 đô thị sương mù 》 gián tiếp bởi vì Lâm Duyệt Vi chiếm mất tài nguyên mà bị đóng băng công tác, Lâm Duyệt Vi nghe được chột dạ rất nhiều, nhưng cũng không khỏi âm thầm chờ mong, Khuất Tuyết Tùng rốt cuộc có thể đưa nàng bay đến đâu.
Nói tóm lại, kịch bản IP này 《 thật sự nghĩ không ra tên 》 là thể loại huyền huyễn tuy râu ria nhưng bỏ thì lại tiếc, nên vẫn có rất nhiều nữ diễn viên tranh đoạt thứ râu ria này, Trần Huyên có thể bắt được là bản lĩnh của cô.
Lâm Duyệt Vi chuyên tâm đọc kịch bản, tốc độ đọc của nàng rất mau, đây lại không phải 《 đô thị sương mù 》 kịch bản hình cảnh yêu cầu động não tự tra cứu, nàng có thể đọc nhanh như gió, hơn hai giờ đã đọc xong, nhưng không thấy điểm sáng, khuyết điểm quá lớn cũng không có, lời kịch hiện đại còn sến chảy nước, nếu nói bình thường thì giống kịch bản hạng bét hơn, so với《 sương mù đô thị 》 kém hơn rất nhiều.
Sau khi quay được một bộ phim truyền hình, ánh mắt nàng đã khác, nàng biết mình muốn quay kịch bản ra sao, đành khép kịch bản lại thở dài.
Dù tay Cố Nghiên Thu đang cầm kindle đọc sách, nhưng lại chỉ chú ý mình Lâm Duyệt Vi, vừa nghe nàng thở dài liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Duyệt Vi giơ kịch bản trong tay, nói: "Chẳng ra gì."
Cố Nghiên Thu nghĩ rất đơn giản: "Vậy bỏ đi."
Cô vươn tay muốn gọi tiếp viên hàng không.
Lâm Duyệt Vi vội vàng ấn tay cô lại, dở khóc dở cười nói: "Chị làm gì vậy?"
Cố Nghiên Thu chớp chớp mắt: "Giúp em bài ưu giải nạn."
Lâm Duyệt Vi nói: "Bài cái gì ưu giải cái gì nạn a, đừng phá, chuyện này chị không giúp được gì đâu."
Cố Nghiên Thu nói: "Sao chị lại không giúp được gì, em nói chị nghe thử một chút."
Lâm Duyệt Vi không muốn nói.
Cố Nghiên Thu giả vờ lại muốn gọi tiếp viên hàng không, Lâm Duyệt Vi đành bó tay, nói ra chân tướng, Cố Nghiên Thu nhướng mày, vẫn giữ câu nói kia: "Không muốn đóng thì không cần đóng."
Lâm Duyệt Vi cười cô tùy hứng: "Sao lại đơn giản như vậy? Bình thường nếu gặp phải khách hàng chị không thích, chẳng lẽ cứ bất hòa với người ta thì không hợp tác sao?"
"Hai chuyện này không giống nhau." Cố Nghiên Thu nghiêm túc mà sửa đúng nàng, "Không thích khách hàng không ảnh hưởng tới chuyện hợp tác của chị, nhưng quay kịch bản em không thích diễn thì sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của em."
Cô ra giọng kinh người nói: "Chị đầu tư phim cho em đóng."
Bên tai Lâm Duyệt Vi phảng phất như vang lên một đạo sấm sét: "Chị nói gì?"
Cố Nghiên Thu nghiêm túc mà nói: "Chị nói chị bỏ vốn, vì em mua một kịch bản, diễn nhân vật mà em thích."
Lâm Duyệt Vi nhìn cô một lúc lâu, duỗi tay xoa xoa đầu Cố Nghiên Thu, trìu mến nói: "Ngoan, chị biết phải tốn bao nhiêu tiền không?"
Cố Nghiên Thu suy tư nói: "Mấy ngàn vạn?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Ít nhất mấy ngàn vạn, hơn nữa quay là một chuyện, làm sao công chiếu phim là một chuyện, chiếu phim xong có nổi hay không lại là một chuyện khác, rất có thể mấy ngàn vạn đều như ném đá xuống sông."
Cố Nghiên Thu trầm mặc, nhưng biểu tình của cô không phải biết khó mà lui, mà đang nghiêm túc suy xét chuyện này nên triển khai thế nào.
Lâm Duyệt Vi sợ cô thật sự bán của cải lấy tiền mặt bất động sản đi cho nàng đầu tư đóng phim, vội vàng thanh minh trước: "Chị không cần làm chuyện này cho em, em sẽ không cảm kích. Cưỡng cầu trời phạt."
Hiện tại kỹ thuật diễn của nàng trong giới giải trí còn non, sao có thể không tự lượng sức tự chọn kịch bản tự diễn, nếu tính ra thì không có mười cảnh cũng có tám chín cảnh nàng diễn không đạt, nàng tự biết thân biết phận.
Cố Nghiên Thu trầm ngâm một lát, nói: "Vậy chị kêu công ty Trình Quy Diên cho em một nhân vật thế nào?"
Lâm Duyệt Vi cự tuyệt: "Không cần."
Cố Nghiên Thu nghi hoặc: "Không phải em nói không có kịch bản hay cho em quay sao?"
Lâm Duyệt Vi trả lời: "Vậy chị như vậy không phải giống bao dưỡng em sao?"
Cố Nghiên Thu đầy lời lẽ chính nghĩa: "Chị bao dưỡng em có cái gì không đúng sao? Hơn nữa, chúng ta có quan hệ hôn nhân trên pháp lý, lại không có quan hệ lợi ích tiền tài, sao lại tính là bao dưỡng, nên gọi là hỗ trợ lẫn nhau."
Lời nào cũng có lý lẽ, Lâm Duyệt Vi vui vẻ: "Chị là giúp em, vậy em giúp được chị chuyện gì?"
Cố Nghiên Thu: "Em vui vẻ thì chị vui vẻ, giúp chị vui vẻ chính là sự giúp đỡ lớn nhất."
Lâm Duyệt Vi nhịn không được nhéo mặt Cố Nghiên Thu, vừa cảm động vừa buồn cười: "Được rồi, những việc nhỏ này không cần chị giúp, em sẽ tự mình giải quyết, chị cứ ngồi chờ em nổi tiếng đi."
Cố Nghiên Thu rất mất mát: "Được rồi."
Lâm Duyệt Vi lại nựng cô, cười hỏi: "Lại làm sao vậy?"
Cố Nghiên Thu tiếc nuối nói: "Cảm giác như em ở bên ngoài làm việc, chị có cố thế nào cũng không thể giúp."
Lâm Duyệt Vi yêu cực kỳ dáng vẻ hơi nhấp môi tỏ vẻ buồn bã này, ôm chầm lấy cô mà hôn, an ủi nói: "Ở công ty không phải em cũng không giúp gì được cho chị sao? Rất bình thường mà."
Cố Nghiên Thu vẫn không vui, thần sắc uể oải.
Lâm Duyệt Vi nói: "Tương lai nếu em nổi, em cho chị đầu tư vào em, được chưa?"
Cố Nghiên Thu liếc nhìn nàng, "Ờh" một tiếng.
Lâm Duyệt Vi lại kéo mành lên lần nữa.
Lần này kéo lên hai má ửng đỏ Cố Nghiên Thu, không thấy uể oải gì.
Lâm Duyệt Vi xem xong kịch bản IP thì cất đi, nghiên cứu một phần kịch bản khác, là kịch bản của bộ phim nàng sẽ đóng sau kỳ nghỉ này, suất diễn này là một vai ác không quan trọng lắm, chỉ tập trung ở mấy tập đầu, chu kỳ đóng phim chỉ có hai tuần. Nhưng nàng không có bởi vì nhân vật không quan trọng mà không để bụng, từ lần thử vai xong nàng vẫn luôn chuẩn bị, nên quyển kịch bản trên tay nàng đã cong hẳn một góc, bên trong đầy các đường kẻ màu và chữ viết tay.
Chỉ cần nàng muốn, lúc nào cũng có thể đắm chìm trong thế giới của chính mình, đây được xem như một trong những thiên phú của Lâm Duyệt Vi, dù trên phi cơ cứ có tiếng điều hoà ù ù thì nàng vẫn có thể gặm đến hết kịch bản.
Cố Nghiên Thu chăm chú ngắm Lâm Duyệt Vi trong chốc lát, rồi cơn buồn ngủ đánh úp tới, cô kéo chăn đắp lên người, vừa nằm xuống đã ngủ mất.
Giờ Bắc Kinh hiện đang là 10 giờ tối, còn ba tiếng nữa là hạ cánh, Lâm Duyệt Vi bước ra từ cảnh giới quên mình, nghiêng đầu thấy Cố Nghiên Thu đang ngủ say, nàng ngắm cô từ lông mày xuống.
Lâm Duyệt Vi dọn dẹp kịch bản và notebook, cũng nằm xuống, nhẹ nhàng vói tay vào lòng bàn tay Cố Nghiên Thu, bàn tay cô dường như có ý nắm lấy tay nàng, bóp hai lần rồi bất động.
Lâm Duyệt Vi tắt đèn, khép mắt lại.
Một giấc ngủ thật say, tận đến khi bên tai truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, Lâm Duyệt Vi mở mắt ra dưới ánh sáng chói mắt, đầu vẫn còn mơ màng, nàng chớp mắt vài cái, ánh mắt mờ mịt. Nàng chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, Cố Nghiên Thu thấy thế bèn đỡ lấy nàng.
Lâm Duyệt Vi từ cửa sổ nhìn xuống, đã có vài ngọn đèn lấp lánh, dụi dụi đôi mắt: "Mấy giờ rồi?"
"Sắp hạ cánh rồi." Cố Nghiên Thu trả lời.
"Rốt cuộc tới rồi." Lâm Duyệt Vi dùng tay che miệng ngáp, tiếp theo duỗi eo, ngồi chờ máy bay hạ cánh.
Indonesia ở phía trên xích đạo nam bắc, được bao phủ bởi rừng nhiệt đới với không khí ẩm thấp, quanh năm nắng nóng. Ở quốc nội đang mùa đông, đến nơi đây lại thật sự ấm áp, ban ngày vẫn còn là mùa đông mặc áo lông vũ run bần bật, buổi tối mặc áo tay dài còn sợ nóng.
Vừa xuống phi cơ, khí nóng đã ập vào mặt, chưa đi được hai bước đã ướt đẫm mồ hôi, Lâm Duyệt Vi cởi luôn áo khoác vừa mặc, vắt trên cánh tay, nàng đeo kính râm, hỏi Cố Nghiên Thu vẫn mặc áo khoác: "Chị không nóng sao?"
"Cũng ổn." Cố Nghiên Thu tháo Phật châu trên cổ tay xuống, cười, "Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh."
Thiếu tiếng gõ mõ.
Lâm Duyệt Vi muốn cắn cô, nhưng do bên cạnh đều là người, nên nàng đành từ bỏ.
Cố Nghiên Thu cũng đeo kính râm, nhưng mặt trông nhỏ đi rất nhiều.
Một hàng bốn người lấy hành lý rồi gọi taxi, bởi vì đây là khu du lịch quốc tế, nên ngôn ngữ thông dụng là tiếng Anh, trừ bạn gái Phương nhϊếp ảnh gia, ba người còn lại đều thông thạo tiếng Anh, đặc biệt là Cố Nghiên Thu, vì cô vừa du học về nước, cũng không cần gọi thông dịch viên.
Đến khách sạn đã hơn hai giờ sáng giờ địa phương, bốn người chia làm hai tổ, làm thủ tục nhận hai gian phòng hướng biển, chúc nhau ngủ ngon rồi trở về phòng.
Lâm Duyệt Vi ngồi trên sô pha ngắm Cố Nghiên Thu sắp xếp hành lý, bao gồm đêm nay, hai người tổng cộng sẽ ở lại bốn ngày, ngày thứ năm phải về nước, ngay hôm sau đó Cố Nghiên Thu phải tới công ty đi làm, nàng phải tới đoàn đóng phim.
Cố Nghiên Thu bày đồ dùng rửa mặt trong toilet, kéo vali về phòng, bả vai trầm xuống, bất thình lình bị một người trèo lên, Lâm Duyệt Vi dùng hai tay ôm cổ cô, chân câu lấy eo cô, xem mình như bao phục hình người.
Cố Nghiên Thu rất hiểu, mỗi lần Lâm Duyệt Vi trèo lên lưng cô như vậy, đều đại biểu tình cảm trong lòng nàng quá nhiều, không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.
Cố Nghiên Thu quàng tay ra sau ôm nàng, miễn cho nàng ngã xuống, đi chưa được mấy bước, quả nhiên nghe Lâm Duyệt Vi thở dài: "Làm sao bây giờ a?"
"Cái gì làm sao bây giờ?"
"Còn chưa bắt đầu nghỉ phép, em đã bắt đầu nghĩ tới chuyện sau khi nghỉ."
"Vậy em đừng nghĩ."
"Không thể không nghĩ a, em rảnh quá."
"Vậy giúp chị dọn hành lý?"
"Thôi, em lười."
"Vậy em muốn làm gì?"
"Muốn treo trên lưng chị thế này."
Cố Nghiên Thu: "......" Vậy cứ treo đi.
Cũng may ngày thường cô có rèn luyện, động tác của Cố Nghiên Thu hơi chậm hơn bình thường trải ga giường và bộ chăn gối mới, gối đầu cũng được đổi mới, cô lau mồ hôi, đi tới vali đang mở trước mặt.
Lâm Duyệt Vi nhìn lướt qua bả vai cô, nhìn thấy Cố Nghiên Thu từ bên trong lấy ra một bộ vest, tây trang thuần sắc xanh đen, cắt may cẩn thận, ôm eo, tương đối tinh xảo, kiểu dáng Cố Nghiên Thu thường mặc mỗi khi đi làm. Có một buổi sáng Lâm Duyệt Vi trông thấy, dù đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì hai mắt vẫn tỏa sáng, quá phong độ. Đương nhiên cuối cùng bởi vì Cố Nghiên Thu phải vội vàng đi làm, nên chuyện gì cũng chưa làm được, sau đó Lâm Duyệt Vi cũng quên mất chuyện này.
Lâm Duyệt Vi nhất thời không nghĩ ra bộ tây trang này dùng cho việc gì, nói: "Chị đi du lịch mang theo cái này làm gì? Chẳng lẽ qua bên này cũng có chuyện làm ăn chị cần bàn?" Không thể nào? Hưởng tuần trăng mật còn bàn chuyện làm ăn mất hứng tới vậy.
Cố Nghiên Thu nói: "Không có, chị......"
Lâm Duyệt Vi đu trên lưng, không nhìn thấy biểu cảm của cô, cũng không nghe ra giọng điệu gì lạ, bèn nhảy xuống, vòng đến trước mặt cô, thấy Cố Nghiên Thu nhìn chằm chằm bộ tây trang trên tay đến xuất thần.
Lâm Duyệt Vi quơ quơ tay trước mặt cô: "Ha!"
Cố Nghiên Thu thu hồi tầm mắt, cất tây trang về vali, cười cười, nói: "Không có gì, đi tắm rửa đi, đã khuya rồi."
Lâm Duyệt Vi nhíu mày, cảm giác cô có vẻ hơi lạ, nhưng hôm nay ngồi trên phi cơ lâu như vậy, xác thật cần tắm và nghỉ ngơi một chút. Lâm Duyệt Vi vào phòng tắm mở nước ấm, rồi chạy ra ngoài hỏi Cố Nghiên Thu: "Muốn cùng nhau không?"
Cố Nghiên Thu hơi sửng sốt một chút: "Hả?"
Lâm Duyệt Vi vuốt tóc, rũ mặt, giọng nhỏ nhẹ: "Cùng nhau? Được không?"
Mặt Cố Nghiên Thu dần dần hồng lên, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cả hai tắm gấp đôi thời gian bình thường mới chịu bước ra ngoài, mặt cả hai đỏ ứng một cách bất thường, Lâm Duyệt Vi ngồi ở mép giường sấy tóc, Cố Nghiên Thu dùng khăn bông quấn tóc, kéo bức màn ra, đứng trước cánh cửa sổ thật lớn sát đất ngắm ánh trăng soi tỏ một vùng ven biển.
"Xong rồi." Lâm Duyệt Vi buông máy sấy, đưa máy về phía Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu xoay người, dùng chân trần, ngón chân xinh đẹp bước trên sàn nhà lót gỗ, dây lưng áo tắm dài rũ xuống một bên, da trắng như tuyết, môi mỏng đỏ hồng, cổ thon dài, nước nhỏ từ một bên mái tóc dài.
Lâm Duyệt Vi nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy cô thật gợi cảm.
Nàng quỳ gối trên giường, giúp Cố Nghiên Thu sấy khô tóc, tay áp lên cổ áo tắm rộng mở của Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu vừa thấy đã hiểu kích động trong mắt nàng, nói: "Có thể."
Lâm Duyệt Vi rửa tay thật sạch, quay lại nhẹ nhàng ôm lấy Cố Nghiên Thu còn đang điều chỉnh hô hấp, Cố Nghiên Thu lập tức ôm lấy nàng, lẩm bẩm: "Vi Vi." Cô không ngừng kêu tên nàng, rồi dần dần ngừng run rẩy.
Hai người sóng vai nằm trên giường, tay nắm tay, câu được câu không mà nói chuyện, không biết khi nào đều ngủ mất.
Cả hai tới không vừa khéo, vừa lúc mùa mưa trên đảo Bali, buổi sáng hôm sau khi tỉnh lại bầu trời ngoài cửa sổ đã âm u, một hồi mưa to mắt thấy sắp rơi xuống. Lâm Duyệt Vi trở mình, chống cằm, nhìn cửa kính sát đất dần dần bị mưa bụi xoá nhoà.
Cố Nghiên Thu tỉnh dậy muộn hơn nàng, vừa thấy thời tiết, đã tiếc hận nói: "Ngày đầu tiên mà trời đã mưa."
Lâm Duyệt Vi không để bụng, lạc quan nói: "Em có kiểm tra rồi, sẽ không mưa hoài, mưa mấy tiếng nữa sẽ hết. Chị còn buồn ngủ không? Có muốn ngủ thêm một lát không?"
"Không ngủ nữa." Cố Nghiên Thu không có thói quen ngủ nướng, sẽ cảm giác cả người không thoải mái, cô dậy vào phòng tắm rửa mặt, tính đi ăn bữa sáng.
Cô cũng đã dậy, Lâm Duyệt Vi một mình lười biếng cũng không thú vị, dò dậy vào phòng rửa mặt, từ phía sau ôm lấy cô, cằm dựa trên vai cô —— bởi vì cả hai cao gần bằng nhau, nàng phải nhón chân mới dựa được.
Cố Nghiên Thu nhìn xuống, giả vờ không thấy nàng phải nhón chân, rồi ngước mắt, giúp Lâm Duyệt Vi bôi kem đánh răng, đưa ra sau.
Lâm Duyệt Vi nhận lấy, tiếng bàn chải đánh răng chạy bằng điện ong ong ong vang lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương, nhìn nhau cười.
Hưởng tuần trăng mật rất quan trọng, ở cùng nhau trong một thành phố xa lạ, cảm nhận lòng mình lâng lâng, Lâm Duyệt Vi rửa mặt xong lại bắt đầu quấn lấy Cố Nghiên Thu không bỏ, dính như kẹo kéo, nàng trước giờ không như vậy, không biết vì sao khi ở đây lại thế này.
Cố Nghiên Thu vốn khuyết thiếu cảm giác an toàn, đối phương càng dính lấy cô càng hưởng thụ, cũng mừng rỡ khi đi đến đâu cũng được ở bên Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi ngồi lên đùi Cố Nghiên Thu, được cô đút cho ăn bữa sáng, hai người quấn lấy nhau trên thảm trong chốc lát, vì không thể ra cửa, nên cũng có chút nhàm chán. Lâm Duyệt Vi nổi lên hứng chơi đầu tóc của Cố Nghiên Thu, nàng giúp cô thắt bím, thắt rồi lại tháo, cứ như thế lặp đi lặp lại, Cố Nghiên Thu cũng đành bất đắc dĩ.
Lâm Duyệt Vi thoáng nhìn nét mặt cô, bực nói: "Chị nói xem chơi gì đây?"
Cố Nghiên Thu nghĩ không ra, chủ động hiến đầu tóc ra cho nàng chơi.
Lâm Duyệt Vi nói: "Không chơi nữa." Nói rồi rời đi về phòng.
Cố Nghiên Thu đuổi theo: "Em đừng giận."
Lâm Duyệt Vi đổi chỗ khác mà nằm: "Không giận, cũng không biết làm gì, chán chết đi được."
Ánh mắt Cố Nghiên Thu rơi xuống máy tính ở góc phòng: "Vậy chơi trò chơi máy tính?"
Lâm Duyệt Vi không nhúc nhích: "Trò gì?" Quét mìn sao?
Cố Nghiên Thu mở máy tính, tốc độ khởi động rất nhanh, cô cũng không hay chơi điện tử, thứ cô chơi duy chỉ có bài brit, rất tự nhiên mở trang web, tải phần mềm cài đặt bài brit về máy.
"Không phải em thích chơi bài brit sao?" Cố Nghiên Thu chỉ chỉ máy tính, "Em chơi đi."
Lâm Duyệt Vi từ xa xa vừa thấy icon đã tê dại da đầu, Cố Nghiên Thu cũng tài thật, vừa tìm đã kiếm ra trò nàng hay chơi, vội cự tuyệt nói: "Em không chơi bản internet."
"Ờh." Cố Nghiên Thu nói, "Vậy em xem chị chơi?" Dù sao cũng mở rồi, Cố Nghiên Thu có hơi ngứa nghề.
Lâm Duyệt Vi nói: "Cũng được." Chỉ cần không cần nàng chơi, sao cũng được.
Cố Nghiên Thu đổi tài khoản, gõ bắt đầu, Lâm Duyệt Vi đi lấy quả lê, đứng phía sau ghế, vừa ăn vừa xem. Xem xong một ván, cảm thấy lúc trước Cố Nghiên Thu thật là quá khiêm tốn, nói cô chỉ có trình độ bình thường, này quả thực là trình độ vương giả. Xem bố cục đánh bài brit cô cũng biết kinh nghiệm đầy mình.
Cố Nghiên Thu giúp bạn chơi trình độ cũng tạm được kia dành chiến thắng, đánh xong cô còn gởi một tin nhắn cho đối phương theo thói quen: Rất lợi hại.
Lâm Duyệt Vi mượn dịp này thấy được ID của cô, lõi lê trong tay rớt xuống sàn nhà.
Cố Nghiên Thu giúp nàng nhặt lên, ném vào thùng rác, rồi hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Duyệt Vi không trả lời, lấy di động của Cố Nghiên Thu, khó nén hoảng loạn nói: "Chị đăng nhập QQ đi."
Cố Nghiên Thu không hiểu vì sao, nhưng do lâu rồi cô mới đăng nhập, thử sai hai lần mật mã mới vào được, đưa cho nàng. Ngón tay Lâm Duyệt Vi run rẩy, mở di động của mình, nhắn nhanh một tin nhắn.
Di động Cố Nghiên Thu bỗng run lên vì có thông báo.
Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm màn hình di động, biểu tình dại ra, Cố Nghiên Thu kỳ quái mà nhìn nhìn sang:
【 Vi Thảo:??? 】
Cố Nghiên Thu ngã sang một bên, ngẩng đầu nhìn nàng: "Là em?"
Tác giả có lời muốn nói:Nhưng mà Cố tiểu thư còn không biết đối tượng thầm mến của Lâm tiểu thư chính là cô ấy hô hô hô
Cố tiểu thư: Tôi chỉ xem nàng như bạn online bình thường.
Sau khi biết, Cố tiểu thư: Chị khó coi chết đi được? Lúc đó mắt em bị mù à? 【 nhíu mày 】