Yêu thầm có tính là yêu đương không?Với những người khác nhau sẽ có bất đồng quan điểm.
Lâm Duyệt Vi đại khái có thể xem nhẹ chuyện này, nhận định yêu thầm không phải tình yêu, nhưng nàng không thể lạc quan đến vậy. Quả thật trước Cố Nghiên Thu nàng từng thích một người khác, tuy chưa từng gặp qua đối phương, cũng không biết tên họ là gì, nhưng đối phương mang đến cho nàng một cảm giác, gọi là tâm động. Nếu không phải do thái độ đối phương thật sự lãnh đạm, ngoại trừ trò chơi lúc nào cũng có giới hạn rõ ràng, ranh giới rõ ràng, thậm chí vì nàng có ý mà quyết đoán rời xa, thì bây giờ người nàng đang dây dưa không rõ có thể sẽ là một người khác.
Có lẽ khi gặp mặt người ấy sẽ không giống như trong tưởng tượng của nàng, nhưng nhân sinh làm gì có nhiều chuyện có lẽ đến vậy.
Đó là quá khứ, nàng không cần dấu diếm, cũng không muốn dấu diếm.
Từ trước đến giờ Cố Nghiên Thu từ chưa từng hỏi nàng, cả hai cũng không phải yêu đương kiểu học trò, nên cũng không tự chủ động giải thích. Hơn nữa, ai lại xem như chẳng có việc gì, không đánh tự khai trước mặt bạn gái đương nhiệm.
Điều này vô tình tạo thành một sự hiểu lầm: Cố Nghiên Thu là mối tình đầu, mà Lâm Duyệt Vi chưa từng nói cô không phải mối tình đầu, Cố Nghiên Thu vốn luôn tưởng như vậy, nên khi đột nhiên nghe được chuyện này, vì không khỏi giật mình nên mới tức giận.
"Không phải."
Không khí sau khi Lâm Duyệt Vi nói ra những lời này chợt như bị đóng băng.
Thời gian như dừng lại vài giây bất động, sau đó Cố Nghiên Thu buông tay Phương tiểu ca ra, rũ rũ mắt, thoải mái mà mỉm cười: "Được, có thể tiếp tục rồi."
Phương tiểu ca vỗ từ mông lên hẳn đùi ngựa, bây giờ hận không thể đâm đầu xuống lỗ, ánh mắt không ngừng đảo quanh trên người Lâm Duyệt Vi và Cố Nghiên Thu, bất thình lình bị Giang Tùng Bích duỗi cánh tay dài từ phía sau cho một chưởng: "Mau bắt đầu đi, thất thần làm gì?"
Phương tiểu ca xem mặt đoán ý, ra hiệu bằng mắt với bạn bè, hai người đối diện không hẹn mà cùng dịch sang hai bên chừa ra một chỗ trống, Phương tiểu ca đứng dậy, run bần bật mà rời xa trung tâm lốc xoáy.
Lâm Duyệt Vi chủ động ngồi dịch sang chỗ Cố Nghiên Thu, cùng cô vai kề vai, do trước đó không thẳng thắn chuyện này, nên có thể tính là nàng sai.
Cố Nghiên Thu không tránh, ngược lại còn dịch lại gần nàng hơn một chút, nắm chặt tay nàng.
Lâm Duyệt Vi có chút bắt ngờ, chợt được cô nắm tay. Tay Cố Nghiên Thu rất lạnh, Lâm Duyệt Vi nói nàng lạnh, hỏi xin Phương tiểu ca tấm chăn, đắp lên đùi hai người.
Phương tiểu ca một lòng chỉ muốn cứu vãn tình huống, lập tức khoa trương nói: "Ngược cẩu ngược cẩu."
Những người còn lại sôi nổi phụ họa.
Lâm Duyệt Vi: "Thôi đi."
Không khí dường như hòa hoãn hơn một chút.
Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu nhìn Cố Nghiên Thu, nét mặt Cố Nghiên Thu bình tĩnh, không biết là thật sự bình tĩnh hay giả vờ bình tĩnh, nàng hơi hơi nhíu mày.
Đến phiên Lâm Duyệt Vi ném xúc xắc, Lâm Duyệt Vi ném ra một con hai một con sáu, an toàn qua cửa, Cố Nghiên Thu thì như bị vận xui bám vô người, ném một nút ba một nút một, điểm thấp nhất.
Lâm Duyệt Vi giành tự phạt rượu thế Cố Nghiên Thu.
Không ai dám dị nghị.
Lần này người cao điểm nhất là Giang Tùng Bích, Giang Tùng Bích như lệ thường hỏi: "Nói thật hay Thử thách?"
"Chị chọn Thử thách." Cố Nghiên Thu lựa chọn đáp án đầy bất ngờ, ngón tay khẽ vén tóc ra sau tai, nở một nụ cười dịu dàng.
"Ơ?" Giang Tùng Bích hứng thú bừng bừng mà chà xát tay, nói, "Thử thách à."
Cô nhìn nhìn Lâm Duyệt Vi, khóe môi nở nụ cười bất hảo: "Nếu không thì......"
Lâm Duyệt Vi: "Mình phản đối."
Giang Tùng Bích: "Phản đối vô hiệu."
Cố Nghiên Thu trấn an Lâm Duyệt Vi nói: "Không sao đâu."
Lâm Duyệt Vi nhìn về phía Giang Tùng Bích ánh mắt ngầm tỏ ý cảnh cáo, Giang Tùng Bích trả cho nàng một ánh mắt yên tâm.
Giang Tùng Bích trầm ngâm nói: "Phạt đơn giản nhất, miệng đối miệng ăn bánh que chocolate? Vậy chọn hai người đi."
Phương tiểu ca không biết từ nơi nào biến ra đạo cụ, mở một hộp bánh que vị chocolate, thảy lên bàn: "Ăn mấy que đây?"
Giang Tùng Bích: "Ba que đi."
Cố Nghiên Thu rút ra một que chocolate ngậm một đầu, tiến tới gần Lâm Duyệt Vi. Lâm Duyệt Vi tự nhiên phối hợp ngậm lấy đầu còn lại, ăn từng đoạn từng đoạn một.
Ánh mắt Lâm Duyệt Vi lơ đãng nhìn vào mắt Cố Nghiên Thu.
Đôi mắt Cố Nghiên Thu đen nhánh trong suốt, tựa như những vì sao.
Thời gian như quay về lần đầu gặp gỡ, kinh ngạc giữa sảnh đường hôn lễ khi họ vén khăn voan của đối phương lên.
Khi que Chocolate chẳng còn gì, là khi cánh môi mềm mại của cả hai khẽ chạm vào nhau, không thể tách rời.
Trái tim Lâm Duyệt Vi đột nhiên trầm hẳn, nàng nắm chặt tay Cố Nghiên Thu, đột nhiên cúi người về phía trước, Cố Nghiên Thu lập tức đáp lại nàng, hơn nữa còn ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng cô, bàn tay dùng sức trên lưng như muốn cốt nhục nàng hoà làm một với cô.
Hai người hôn đến trời sụp đất nứt, hết sức triền miên.
Mất đi khống chế.
Cả đám bạn thân nhìn nhau, đều là người nhìn quen sóng to gió lớn, vậy mà khi đối mặt với cảnh ngọt ngào này cũng phải ngượng ngùng quay đi.
Khi tách ra, hai người thở dốc đến khó dừng, nhìn thật sâu vào ánh mắt nhau.
Tình cảm trong lòng dạt dào đến sắp tràn hết ra ngoài, hệt như ngày cả hai nhận ra tình cảm của nhau.
Lâm Duyệt Vi gối cằm lên vai Cố Nghiên Thu, nghiêng đầu, tiến đến bên tai cô, dùng giọng nói chỉ mình Cố Nghiên Thu nghe thấy, gằn từng chữ một, nhẹ nhàng mà nói: "Em yêu chị."
Cố Nghiên Thu khẽ mỉm cười, lỗ tai thân mật mà cọ nàng mặt.
Giang Tùng Bích xem chán chê, lên tiếng ngắt lời: "Vì tiết kiệm thời gian, hai que kia bỏ đi. Trò chơi tiếp tục."
Lâm Duyệt Vi ngồi lại chỗ cũ, cùng Cố Nghiên Thu liếc nhìn nhau, ý cười càng sâu.
Ánh mắt Giang Tùng Bích lộ vẻ vui mừng, rất nhanh thì tan biến, tiếp tục tung xúc xắc.
Mỗi người đều có cơ hội được hỏi và đáp, Cố Nghiên Thu cùng Lâm Duyệt Vi sau liên tục bị hỏi, còn một mực chọn nói thật, không khí trở lại bình thường, rượu vào thì to gan, Phương tiểu ca lớn mật buông ra câu hỏi về nhan sắc, hỏi Lâm Duyệt Vi tức đến ghi thù.
Chơi tới hơn 11 giờ tối, vài người uống đến ngã trái ngã phải, bám bàn không bỏ, bắt đầu mồm miệng không rõ ràng, mới tuyên cáo party lần này kết thúc viên mãn.
Ngày mai Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu còn chuyến bay ra ngoại quốc nên ra về sớm nhất, cả hai có tài xế riêng chờ sẵn, cùng đưa cả hai về Lâm Trạch.
Lâm Duyệt Vi không có tửu lượng bằng Cố Nghiên Thu, nhưng rượu phạt của Cố Nghiên Thu lại đều do nàng uống, trước mặt mọi người còn miễn cưỡng khống chế không làm ra chuyện thất lễ, nhưng khi chỉ còn hai người thì liền hiện nguyên hình.
Nếu không mượn rượu làm càn, thì chính là con chó nên sủa "gâu gâu", nàng nằm trên đùi Cố Nghiên Thu, bắt tay Cố Nghiên Thu sờ lên mặt nàng: "Mặt em có nóng không?"
Cố Nghiên Thu sờ lên ót nàng: "...... Không nóng."
"Nóng!" Lâm Duyệt Vi không cãi lại.
"Ừm ừm, nóng."
Lâm Duyệt Vi mắt say lờ đờ mông lung vừa lòng mà cười, dùng tay Cố Nghiên Thu che ánh sáng hắt ra từ cửa kính xe, khép mắt lẩm bẩm nói: "Về đến nhà nhớ gọi em dậy."
"Ừm." Cố Nghiên Thu đỡ người nàng để tránh nàng ngã xuống mỗi khi xe thắng.
Tay Cố Nghiên Thu dừng bên tóc mai Lâm Duyệt Vi, mắt cô buồn bã nhìn cảnh sắc qua ô cửa sổ cứ lùi dần về phía sau.
Lâm Duyệt Vi từng có quá khứ, chuyện này rất bình thường, nàng xinh đẹp lại còn giàu có, do cô trước nay chưa từng hỏi qua, mới cho rằng Lâm Duyệt Vi cũng giống mình. Vừa rồi do quá xúc động nên mới thất lễ, trước mặt mọi người khiến Lâm Duyệt Vi mất mặt, chờ lát nữa khi nàng tỉnh dậy phải nói lời xin lỗi.
Cố Nghiên Thu càng suy nghĩ càng xa.
Không biết người nàng từng thích là người thế nào?
Nếu không phải Lâm Duyệt Vi cùng cô kết hôn, hai người hẳn đã không thành đi. Lâm Duyệt Vi hẳn sẽ thích một người nâng nàng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ngoan ngoãn phục tùng, mà không phải giống như cô, lúc nào cũng thích miên man suy nghĩ không có chuyện gì cũng đối chọi nàng gay gắt, trái lại còn ép nàng nhẫn nhục cầu toàn.
Cố Nghiên Thu nghĩ: Là ai?
Lâm Duyệt Vi nửa mộng nửa tỉnh được cô vuốt ve thật sự thoải mái, nhịn không được gần sát hơn một chút, Cố Nghiên Thu cúi đầu ngắm nàng, buông tay đang che gò má nàng, vén tóc trên trán nàng với ánh mắt ôn nhu.
Lâm Duyệt Vi đang lơ lửng trong nháy mắt tỉnh lại, Cố Nghiên Thu thấy nàng ngủ say, tính ôm nàng xuống xe, nhưng khi vừa mở cửa xe đã thấy Lâm Duyệt Vi mở to mắt.
Lâm Duyệt Vi vỗ vỗ vai phải cô, Cố Nghiên Thu bèn buông nàng ra: "Tỉnh rồi à?"
Lâm Duyệt Vi đè đè huyệt Thái Dương: "Ừm, chỉ hơi đau đầu." Nàng lại muốn dụi mắt.
"Không vệ sinh." Cố Nghiên Thu kéo tay nàng xuống, nói: "Lát chị nấu chút canh giải rượu, buổi tối đi ngủ sớm một chút."
Tay Lâm Duyệt Vi vòng lấy cổ cô, hôn lên môi cô, ngưỡng mặt ngắm nhìn, mỉm cười đến mắt cong cong: "Chị thật tốt."
Thường ngày nàng sẽ không làm động tác như vậy, có cũng sẽ không hoạt bát như bây giờ, có lẽ cũng có chút men say. Cố Nghiên Thu giữ nguyên tư thế, nửa ôm nửa đỡ nàng vào cửa.
Quý cô Nhiễm Thanh Thanh đã ngủ, nhưng phòng khách vẫn để đèn.
Cố Nghiên Thu mở đèn trần ở huyền quan, khom lưng đổi giày, cũng giúp luôn Lâm Duyệt Vi đang thay giày chậm chạm, cởϊ áσ khoác của cả hai, ấn nàng ngồi xuống sô pha, tự mình vào bếp nấu canh giải rượu.
Cố Nghiên Thu vén cổ tay áo, rửa sạch đậu nành trong nước, thong thả ung dung lấy dao phay và thớt gỗ ra, băm nhuyễn tỏi và hành.
Cô rót nước lạnh vào nồi, vặn chốt mở gas, ngọn lửa màu lam vụt cháy.
Chuỗi Phật châu vòng hai vòng trên cổ tay được cởi xuống, từng hạt từng hạt được lần, thời gian chậm rãi trôi.
Không bao lâu, nắp nồi bắt đầu thoát hơi nước, nước sôi phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc. Cố Nghiên Thu dùng một tay mở nắp nồi, bỏ đậu và tỏi vào, rồi lui lại mấy bước, một bàn tay chống lên kệ bếp, nhìn ra cửa.
Lâm Duyệt Vi chớp chớp mắt: "Chị giỏi thật đấy, chị là ốc đồng cô nương [1] à?"
[1] ốc đồng cô nương : hay còn gọi là cô tiên ốc, giống như bên mình có sự tích về cô Tấm chui ra từ trong quả thị giúp bà lão quét dọn và nấu cơm.
Cố Nghiên Thu mỉm cười, Lâm Duyệt Vi cất bước đi vào, đứng trước mặt cô, cả hai có chiều cao tương xứng, nên tầm mắt cũng cơ hồ ngang hàng.
Cố Nghiên Thu nghiêng đầu nhìn nhìn nồi, rồi quay nhìn về phía nàng, hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Chị có cảm thấy cảnh hạnh phúc này có chút quen thuộc?"
"Quen thuộc?" Cố Nghiên Thu nhớ lại.
Lâm Duyệt Vi nhắc: "Buổi tối đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn."
Cố Nghiên Thu chợt nhớ ra.
Buổi tối đầu tiên hôm kết hôn, Cố Nghiên Thu cũng nấu trà giải rượu cho nàng, lúc ấy......
Lâm Duyệt Vi đột nhiên cười giảo hoạt, nói: "Em nói cho chị biết một bí mật, có muốn biết hay không?"
Cố Nghiên Thu cười nói: "Bí mật gì?"
Lâm Duyệt Vi chấp tay sau lưng, thân thể đong đưa một chút, đắc ý nói: "Hôm kết hôn em chỉ uống mỗi nước suối, một giọt rượu cũng không hề uống."
"Àh." Cố Nghiên Thu nhướng mày, "Chuyện này chị biết."
"Chị biết?" Lâm Duyệt Vi kinh ngạc.
"Chị ngửi ra trên người em không có mùi rượu."
"Vậy chị còn nấu canh giải rượu cho em?"
Cố Nghiên Thu lẳng lặng mà nhìn nàng, đột nhiên nghiêng đầu, cười nói: "Em đoán xem."
"Hmmm." Cố Nghiên Thu đang canh lửa, đưa lưng về phía nàng: "Vậy em sẽ đoán là..."
Lâm Duyệt Vi cúi đầu suy tư, không phải nàng tự luyến, chỉ nhớ tới tình cảnh khi ấy, ngoại trừ nguyên nhân ấy thì tựa hồ cũng không còn nguyên nhân nào khác.
Lâm Duyệt Vi từng bước lại gần, từ phía sau ôm lấy Cố Nghiên Thu: "Khi đó chị đã có ý với em rồi à?"
"Cũng có thể nói là vậy." Cố Nghiên Thu "Hmm" trả lời, giọng điệu tùy ý.
Lâm Duyệt Vi bất mãn nói: "Cũng có thể là ý gì?"
Cố Nghiên Thu dùng một tay mở nắp nồi, bỏ thêm chút gia vị, dùng muỗng dài quấy, nhướng mày, nói: "Nhất kiến chung tình?"
Lâm Duyệt Vi cười nhạt nói: "Mọi người đều nói nhất kiến chung tình là thấy sắc nảy lòng tham."
Cố Nghiên Thu: "Ai nói?"
Lâm Duyệt Vi cho rằng cô muốn phản bác, vừa mới chuẩn bị một sọt lời sẵn để phản bác, Cố Nghiên Thu bỗng nói: "Nói cũng rất có đạo lý."
Lâm Duyệt Vi: "Em còn tưởng chị có thể nhìn xuyên qua vẻ ngoài xinh đẹp thấy tâm hồn em thú vị, không ngờ......" Nàng tấm tắc hai tiếng.
Cố Nghiên Thu cười khẽ hỏi lại: "Chẳng lẽ em không vậy sao? Hôm kết hôn em phát ngốc rất nhiều lần, chị đều thấy được."
Lâm Duyệt Vi cũng cười, lại hỏi: "Nếu em khó coi chị vẫn sẽ ở bên em à?"
Cố Nghiên Thu không chút do dự: "Sẽ không."
Lâm Duyệt Vi cắn cô một ngụm.
Cố Nghiên Thu giơ tay sờ sờ chỗ mặt bị cắn đau, hỏi phản vấn: "Nếu chị khó coi em sẽ ở bên chị sao?"
Lâm Duyệt Vi cười to: "Sẽ không."
Cố Nghiên Thu quay đầu lại tính cắn lại bị Lâm Duyệt Vi né được.
Cố Nghiên Thu nói: "Này, không công bằng."
Lâm Duyệt Vi le lưỡi: "Cá lớn nuốt cá bé."
Canh vừa nấu tới, Cố Nghiên Thu nếm thử, nhăn mũi, tắt bếp, múc vào mỗi chén một muỗng canh, cuối cùng ở phía rắc chút hành thái, gọi Lâm Duyệt Vi: "Lại đây ăn canh."
Lâm Duyệt Vi cậy sủng sinh kiêu, tỏ thái độ: "Không uống, nóng."
Cố Nghiên Thu khom lưng thổi thổi, bất đắc dĩ than nhẹ: "Uống lúc còn nóng mới hiệu quả."
Lâm Duyệt Vi vẫn không chịu uống, Cố Nghiên Thu quyết bắt được nàng, hai người ở trong phòng khách chị đuổi em chạy, cuối cùng Cố Nghiên Thu áp được Lâm Duyệt Vi xuống sô pha, cả hai ầm ĩ một trận. Cố Nghiên Thu kéo nàng lại, giúp nàng sửa tóc, nói: "Uống hay không uống?"
Lâm Duyệt Vi thở hồng hộc: "Uống."
Cố Nghiên Thu vào bếp mang canh giải rượu ra, do đã được để ở ngoài một lúc nên vừa vào miệng đã ấm, Lâm Duyệt Vi ngửa đầu uống ba ngụm hết một chén, cầm chén trả lại cho cô, Cố Nghiên Thu muốn cầm chén đi, Lâm Duyệt Vi đã ngăn động tác cô lại, muốn cô ngồi xuống bên nàng.
Lâm Duyệt Vi: "Em có chuyện muốn nói."
Dáng vẻ nàng nghiêm túc, hoàn toàn khác với dáng vẻ tùy ý chơi đùa ngày thường.
Cố Nghiên Thu: "Chị biết em muốn nói gì, tắm rồi nói sau."
Lâm Duyệt Vi: "Ừm."
Câu chuyện mối tình đầu này, Lâm Duyệt Vi nhất định phải cùng cô giải thích rõ ràng. Khuất Tuyết Tùng không có gì mà còn có thể nấu thành một nồi dấm lớn như vậy, huống chi cũng không phải vô căn cứ, nàng xác thật cũng có hơi thích người ta.
Nếu đổi lại là nàng, Cố Nghiên Thu đã từng có bạn gái nhưng một mực giữ yên lặng, cùng nàng yêu đương hơn nửa năm, cho rằng cả hai là mối tình đầu của nhau, kết quả phía trước còn có một vị tình cũ, không nói chính là giấu, có lẽ bây giờ nàng đã không để yên lật mồ mả tổ tiên người ta lên chữi, không biết còn tưởng rằng tình cũ chưa dứt.
Bây giờ hai người có quan hệ yêu đương, à không, quan hệ hôn nhân, tình cảm trong quá khứ cũng nên thẳng thắn thành khẩn.
Đúng vậy, là thẳng thắn thành khẩn.
Lâm Duyệt Vi ngồi trên sô pha nghĩ, đột nhiên nàng có hơi kinh ngạc, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: từ khi nào mà nàng bắt đầu suy nghĩ cho Cố Nghiên Thu, này vẫn còn là nàng sao?
Nếu đã nghĩ được đến vậy, cũng nên tiếp tục tự hỏi một chút.
Cố Nghiên Thu vì sao phải ăn dấm vì Khuất Tuyết Tùng?Lâm Duyệt Vi cẩn thận tự hỏi một phen, khi không tự vấn được, thì sẽ giống Thiệu Nhã Tư, có trực giác của nữ nhân. Nhưng phương pháp xử lý giữa Khuất Tuyết Tùng với Thiệu Nhã Tư không thể rập khuôn, Khuất Tuyết Tùng không thân với nàng, nàng không thể dẫn Cố Nghiên Thu tới ra mắt nàng ấy.
Lâm Duyệt Vi hết đường xoay xở, cuối cùng quyết định vẫn nên từ bỏ Khuất Tuyết Tùng, đừng nhắc đến ba chữ này trước mặt cô là được.
Nàng ngồi trên sô pha nhập định tự vấn, ngay cả khi Cố Nghiên Thu vội rửa xong quay lại cũng không biết.
Cố Nghiên Thu vỗ nhẹ lên đầu nàng, Lâm Duyệt Vi mới hoàn hồn, thấy cô vén tay áo, nàng vội vàng giúp cô lấy Phật châu xuống, đặt lên trên bàn trà, Cố Nghiên Thu: "......"
Lâm Duyệt Vi ngửa đầu: "Không phải nói phải cất dưới lầu sao?"
Cố Nghiên Thu: "...... Phải."
Chỉ do động tác của Lâm Duyệt Vi nhanh chóng đến có hơi giống thèm khát.
Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa.
Hai người tắm xong sóng vai ngồi trên giường, Lâm Duyệt Vi hắng giọng nói, tính chủ động mở lời công đạo trước, nhưng trước khi nói về công đạo nàng còn có một vấn đề khác, gãi gãi đầu, hỏi: "Sao lần này chị không cãi nhau với em?"
Cố Nghiên Thu dường như khó nói: "Em trông chị cãi nhau với em đến vậy à?"
Lâm Duyệt Vi: "Không phải, chỉ do hơi tò mò."
Cố Nghiên Thu: "Vì sao phải giận? Có tình cũ không phải chuyện rất bình thường sao?" Người bình thường đều không nên giận vì điều này.
Lâm Duyệt Vi: "Theo đạo lý thì đúng vậy, nhưng do trước do em chưa từng đề cập đến."
Cố Nghiên Thu nâng tay nàng đặt vào lòng bàn tay cô, vuốt mu bàn tay, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: "Chị cũng chưa từng hỏi em."
Lâm Duyệt Vi "Aizzz" một tiếng, cũng không biết vì sao lại thở dài, chỉ biết lòng nàng thật ấm áp, nàng nói: "Em từng yêu thầm một người, khoảng một hai năm trước đây, nhưng người ấy không thích em, nên tình ấy cũng chết theo."
Cố Nghiên Thu hơi khựng lại, nói: "Ừm." Hoá ra là yêu thầm.
Không những yêu online, mà còn yêu đơn phương, Lâm Duyệt Vi cảm thấy thật mất mặt, rõ ràng hủy thanh danh cả đời nàng, cũng thật sự không có gì đáng nói, bèn im miệng.
Ngược lại Cố Nghiên Thu hỏi: "Cô ấy là người thế nào?"
Lâm Duyệt Vi bằng vào tưởng tượng trong lòng, trả lời: "Rất thông minh, rất lạnh nhạt, cũng rất tuyệt tình." Kỹ thuật chơi bài brit rất giỏi, tan cuộc lạnh như băng sương.
Cố Nghiên Thu lại hỏi: "Xinh đẹp lắm sao?"
Lâm Duyệt Vi tâm nói
em còn chưa được gặp thế quái nào mà biết được người ta xấu hay đẹp, lời nói đến bên miệng phải nuốt vào lại, hàm hồ mà nói: "Tuỳ thẩm mỹ cá nhân."
"Ở trong mắt em thì sao?"
"Khó coi chết đi được, trước kia em đúng là có mắt như mù." Lâm Duyệt Vi không chút che dấu sự ghét bỏ. Nàng đã hết thích người ta rồi, quản anh ta hay cô ấy đẹp hay xấu làm gì, bây giờ đầu nàng đều là icon gương mặt đại thúc đáng khinh.
Cố Nghiên Thu bị những lời này lấy lòng, nhẹ nhàng mà cong mi: "Không phải nói tình nhân trong mắt hoá Tây Thi sao?"
Lâm Duyệt Vi chỉ chỉ cô, chớp chớp mắt, chịu đựng cánh tay đang nổi da gà, hơi mặt đỏ: "Chị mới là Tây Thi trong mắt em."
Tuy loại lời âu yếm này thật sự quá buồn nôn, nhưng nếu có thể khiến Cố Nghiên Thu mỉm cười thì thế nào cũng đáng giá.
Cố Nghiên Thu quả nhiên mỉm cười, nói: "Tây Thi muốn thượng em."
Lâm Duyệt Vi: "Được...... Gì?"
Đề tài có phải biến đến quá nhanh hay không? Phật châu đâu rồi nhỉ? Àh, Phật châu đã để ở dưới lầu rồi.
Vậy thì đến đây đi.
(Esley: *Suy tư* có nên viết thêm H không mọi người?)***
Một hồi phong ba bị bóp chết trong nôi, Cố Nghiên Thu đứng trước cửa sổ dưới ánh nắng tươi đẹp duỗi eo, quay đầu nhìn Lâm Duyệt Vi đang ngủ ngon lành trên giường—— tối hôm qua cô đã thượng nàng mệt đến thảm, may mà cô không tức giận lung tung, có thể thấy được chỉ cần kiên nhẫn hơn một chút, tín nhiệm hơn một chút, nhất định sẽ chờ được đáp án nàng muốn.
Buổi chiều có chuyến bay hai giờ, kế hoạch là ở nhà ăn cơm trưa trước 11 giờ 30 xuất phát.
Hiện giờ mới 9 giờ sáng, tối hôm qua lăn lộn đến hơn ba giờ sáng, chỉ ngủ sáu tiếng mà Cố Nghiên Thu chẳng chút mệt mỏi, ngược lại cả người như được bao bọc bởi lớp kính màu hồng, cả thế giới trước mắt còn đẹp hơn so với ngày thường.
"Chào buổi sáng dì."
"Chào buổi sáng."
Cố Nghiên Thu chào Nhiễm Thanh Thanh đang ngồi trong phòng khách, rồi vào Phật đường thắp ba nén nhang, rồi mang Phật châu cất ở bàn trà lên tay.
Nhiễm Thanh Thanh nhìn Phật châu, ánh mắt mang đầy ý vị thâm trường.
Cố Nghiên Thu xem như không thấy ánh mắt của bà, tầm mắt rơi xuống Schrodinger đang nằm trong lòng bà lười biếng mà híp mắt, vẻ mặt buồn ngủ.
Cố Nghiên Thu hồ nghi mà híp híp mắt: "Dì, Schrodinger sáng nay dì thật đã giảm lượng đồ ăn của nó chứ?"
Nhiễm Thanh Thanh vẫn nhìn thẳng TV trước mặt: "Giảm rồi."
Cố Nghiên Thu: "Thật ạ?"
Nhiễm Thanh Thanh: "Thật chứ."
Cố Nghiên Thu vớt lấy Schrodinger, đè đè lên bụng nó, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Nhiễm Thanh Thanh: "Dì, có phải dì lại cho nó ăn nhiều không?"
Nhiễm Thanh Thanh trốn tránh ánh mắt cô, tâm nói "này mà cũng có thể nhìn ra được."
Cố Nghiên Thu đương nhiên sờ không ra Schrodinger rốt cuộc ăn nhiều hay ít, nhưng từ biểu hiện này của Nhiễm Thanh Thanh cũng có thể nhìn ra được nó ăn không ít. Cố Nghiên Thu thở dài, nói: "Dì, dì không thể chiều hư nó."
Trưởng bối nuôi thú cưng có một thói quen, ăn càng nhiều càng tốt, nuôi con gì cũng có thể thành heo, Schrodinger mới tới đây ở hơn nửa tháng đã béo lên vài cân, vỗ béo heo cũng không nhanh được như vậy.
"Aizzz." Nhiễm Thanh Thanh nói, "Dì biết làm sao được? Dì không cho nó thì nó cứ nhìn dì kêu meo meo, meo meo một tiếng dì đã mềm lòng, một khi lòng mềm thì dì......" Nhiễm Thanh Thanh cũng rất tuyệt vọng.
Cố Nghiên Thu: "......"
Bà không hổ danh là mẹ thân sinh của Lâm Duyệt Vi, dung túng y như nhau.
Nhưng Cố Nghiên Thu có thể nói Lâm Duyệt Vi mẹ hiền chiều hư con, lại không thể chỉ trích Nhiễm Thanh Thanh, chỉ có thể đặt Schrodinger xuống mặt đất, thúc giục nó vận động. Schrodinger chỉ sợ mình Cố Nghiên Thu, hôm nay không cần quăng nó ra ngoài thể nghiệm gió lạnh, nó đã lanh lẹ chạy quanh theo ý cô.
Cố Nghiên Thu mở cửa tủ lạnh, lấy mấy thứ thịt ra.
Nhiễm Thanh Thanh: "Này? Con làm gì?"
Cố Nghiên Thu nói: "Hôm nay giữa trưa để nấu ăn đi dì."
Nhiễm Thanh Thanh đã xem cô như người một nhà nên khách khí, hỏi: "Muốn dì giúp không?"
Cố Nghiên Thu nói: "Không cần, dì nghỉ ngơi là được."
Nhiễm Thanh Thanh vẫn bước vào bếp: "Sao lại đột nhiên muốn xuống bếp?"
Cố Nghiên Thu mắt nhìn lên lầu, ngừng vài giây, rồi cười nói: "Chỉ muốn xuống bếp thôi ạ."
Nhiễm Thanh Thanh che mặt kiểu tượng trưng, nói: "Cơm trưa tình yêu à."
Cố Nghiên Thu dài âm điệu, hiếm khi thấy cô yểu điệu, dỗi nói: "Dì à ~"
Nhiễm Thanh Thanh kéo dài âm hơn đáp: "Ơiiii ~"
Cố Nghiên Thu đỏ hết cả một bên tai.
"Thôi con nấu cơm đi, dì không chọc con nữa." Nhiễm Thanh Thanh nổi hết da gà trên tay, ngọt ngào mà cười tránh ra. Người trẻ tuổi yêu đương quả nhiên luôn có tình cảm mãnh liệt, còn đặc biệt định nghĩa cơm trưa tình yêu.
Cố Nghiên Thu chui vào phòng bếp đúng một giờ.
Lúc Lâm Duyệt Vi tỉnh ngủ rời giường, khi rửa mặt thấy giọng hơi khàn, nên đành phải ngậm long giác tán để giảm bớt tiếng khàn với cơn đau từ yết hầu, vịn cầu thang chậm rãi xuống lầu.
Nhiễm Thanh Thanh vừa thấy đã thăm hỏi: "Ấy, công quân nhà tôi rời giường rồi."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Nhiễm Thanh Thanh hai tay ôm cánh tay, một bộ xem náo nhiệt bộ dáng: "Tiểu Lâm công cô có ổn không vậy, sao trông yếu vậy?"
Lâm Duyệt Vi không để ý tới mẹ nàng, nhìn quanh không thấy bóng dáng nàng muốn tìm, hỏi: "Cố Nghiên Thu đâu rồi mẹ?"
Vừa nói, Nhiễm Thanh Thanh đã lập tức cười: "Tiểu Lâm công, giọng nói làm sao vậy? Không phải do tối hôm qua kêu rên đến tắt tiếng đó chứ?" Nhiễm Thanh Thanh đủ thông minh a, lúc trước còn tuổi hồng mộng mơ mới bị Lâm Duyệt Vi che mờ hai mắt, bây giờ tình huống như thế nào bà đã xem đến rõ ràng, trêu ghẹo Lâm Duyệt Vi nói, "Tối hôm qua có trộm à? Sao nghe cô kêu cứu mạng?"
Lâm Duyệt Vi không hé răng, nằm liệt trên sô pha, chờ mẹ nàng phóng thích trào phúng cho xong.
Eo nàng còn đau đây này.
Không biết Cố Nghiên Thu lấy đâu ra tinh lực tràn đầy như vậy, lại còn chơi ra không ít kiểu mới lạ.
Nhiễm Thanh Thanh trào phúng xong, chu chu môi về phía bếp, nói: "Cố Nghiên Thu nhà cô đang trong phòng bếp nấu cơm trưa."
Lâm Duyệt Vi nhếch môi cười, bất chấp eo đau, trực tiếp đi về phía bếp, nàng soạt một tiếng mở cửa phòng bếp, Cố Nghiên Thu ngoái đầu lại nhìn nàng. Tia nắng ban mai ngoài cửa sổ vừa lúc vươn trên mái tóc, mạ lên người cô một tầng hào quang ôn nhu.
Lâm Duyệt Vi đứng ở cửa giang hai tay cánh tay về phía cô, đuôi lông mày, khóe mắt đều tràn đầy tình yêu cuồng nhiệt.
Qua hơn mười mấy giờ, cả hai từ khắc khẩu, đến tra tấn rồi thật cẩn thận thấu hiểu nhau không còn sót lại chút mâu thuẫn nào, từ trong ra ngoài đều được một loại tình yêu mới cuồng nhiệt thay thế, càng bao dung, càng trưởng thành, càng thêm quý mến sinh mệnh.
Cố Nghiên Thu buông muôi, mở lửa nhỏ nhất, bước nhanh tới, kéo Lâm Duyệt Vi vào lòng, cằm cọ lên những sợi tóc bên tai nàng, giọng điệu nhu hòa: "Sao em dậy sớm vậy?"
"Sớm sao? Hơn 10 giờ rồi." Lâm Duyệt Vi dựa mặt vào làn da ấm áp trên cổ cô.
"Sớm, chị còn cho rằng em sẽ ngủ đến khi chị gọi cơm."
"Xem thường em không phải?"
"Ừm, xem thường."
"Aizzz." Lâm Duyệt Vi đột nhiên thở dài.
"Làm sao vậy?"
"Không nghĩ chị còn nấu được cơm."
"......"
"Em có đang phiền chị không?" Lâm Duyệt Vi chọc lên bả vai Cố Nghiên Thu.
"Không, chị có thể vừa ôm em vừa nấu, cũng sắp xong rồi, xào một chút là được."
"...... Chị không có thêm chút tế bào lãng mạn được à?"
"Đáp án chính xác là gì?"
"Tự chị đoán."
"Đoán không ra, với lại, sắp khét rồi."
Lâm Duyệt Vi đẩy Cố Nghiên Thu: "Vậy chị còn không mau xào đi?"
Cố Nghiên Thu hơi ủy khuất: "Em bắt chị ôm em còn gì."
Lâm Duyệt Vi trừng mắt: "Chị còn nói lý?"
Cố Nghiên Thu bĩu môi, Lâm Duyệt Vi hôn lên môi cô, nhịn không được mỉm cười: "Được rồi, lẹ lên."
Cố Nghiên Thu quay lại xào rau, Lâm Duyệt Vi đứng bên cạnh ngắm ngắm, nhìn nhìn, lại bắt gặp Cố Nghiên Thu đang nhìn nàng, chặc lưỡi một tiếng: "Nấu cơm đi, lão dòm ta làm gì?"
Cố Nghiên Thu nhấp môi, nói: "Em......"
"Em đẹp em biết rồi, đẹp có thể ăn được sao? Mau nấu cơm."
"..."
Qua một lát, Lâm Duyệt Vi chủ động đi qua, rón ra rón rén đến sau lưng Cố Nghiên Thu, hôn nhẹ lên cổ Cố Nghiên Thu, rồi lập tức thối lui, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cố Nghiên Thu không thể không cười.
Món đang xào cũng chín tới, cô tắt lửa, đi qua chỗ Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi lui về phía sau, mãi cho đến khi phải chống vào cạnh tủ, trong mắt rõ ràng chờ mong vạn phần, ngoài miệng lại sợ hãi mà ô hô: "Chị không được qua đây a~, chị mà qua đây em sẽ kêu lên đó."
Cố Nghiên Thu nghe đoạn lời kịch này khá quen tai, nhưng xem cô như nhân vật nam nhân đáng khinh có hơi quá đánh, khi cô nỗ lực điều chỉnh biểu tình mới phát hiện Lâm Duyệt Vi đang cố gắng nhịn cười, dẫu có vậy thì cô vẫn trực tiếp sải bước sang, hai tay đè lên tủ bếp, bá đạo hôn lên môi Lâm Duyệt Vi.
Hôn thật lâu.
Khi môi rời môi, trọng lực cả người Lâm Duyệt Vi đều dựa vào người cô, hơi thở hỗn loạn. Cố Nghiên Thu cúi đầu hôn hôn đôi mắt mê mang như tầng sương mù của nàng, nhẹ nhàng mà hít vào một hơi, nói: "Chị quả nhiên thích hợp đóng kiểu vai bá tổng hơn."
Ban ngày ban mặt mà như vậy......
Lâm Duyệt Vi có quan hệ gì với cô, đã sớm không xem mặt mũi là gì, thẳng thắn thừa nhận nói: "Đúng vậy."
Cố Nghiên Thu cong mắt, nói: "Chúng ta có thể tới nước ngoài lại......"
Lâm Duyệt Vi lập tức ghét bỏ mà "Xì" một tiếng: "Không ngờ chị là loại người như vậy đó Cố tổng."
Cố Nghiên Thu đã sớm tập mãi thành thói quen kiểu trêu đùa của nàng, cười thừa nhận: "Ừm, chị là loại Cố tổng như vậy đó."
Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu, sửa lại mái tóc, mừng rỡ như chuột rớt vào lu gạo, túm cổ áo Cố tổng, nhìn vào mắt cô, nói: "Nhưng em lại thích loại Cố tổng này."
Hai người vừa tiến vào một giai đoạn huyền diệu mới, sóng sau xô sóng trước, nói chuyện bao lâu cũng không đủ, nếu không do Nhiễm Thanh Thanh nhắc nhở, cả hai có thể lỡ luôn giờ cất cánh máy bay.
Nhiễm Thanh Thanh cùng Schrodinger một người một mèo đứng ở cửa, lẳng lặng mà nhìn chăm chú hai người đang ve vãn đánh yêu nhau.
Lâm Duyệt Vi vừa nghe được một câu nói rất thú vị từ Cố Nghiên Thu, thích vô cùng, hai tay ôm mặt Cố Nghiên Thu như muốn hôn, bốn mắt nhìn nhau như đang bén điện.
Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng buông tay: "Nấu cơm đi."
Một bữa cơm mất hơn hai tiếng đồng hồ, hai người vốn đủ biến thành thiếu thời gian, Cố Nghiên Thu ăn xong trước, lên lầu kiểm tra hành lý, giấy tờ có đủ hay chưa, lúc Lâm Duyệt Vi lên lầu cũng là lúc cô kéo khoá kéo vali lại.
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Chị chuẩn bị xong hết chưa?"
Cố Nghiên Thu trả lời: "Rồi."
Xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, không phải một chuyện có thể qua loa lấy lệ, Lâm Duyệt Vi nói: "Nếu không hay để em kiểm tra lại?"
Cố Nghiên Thu nói: "Hành lý không thành vấn đề, em xem lại giấy tờ thử, giấy tờ để trong ba lô nhỏ màu vàng."
Lâm Duyệt Vi kiểm tra hộ chiếu, không thấy sót gì, cuối cùng còn kiểm tra các loại sản phẩm điện tử một lần, cũng không có vấn đề gì, nàng không chú ý tới Cố Nghiên Thu đang tránh ở phía sau lau mồ hôi.
Trước khi xuất phát, Cố Nghiên Thu ngàn dặn dò vạn dặn dò Nhiễm Thanh Thanh không được cho Schrodinger ăn quá nhiều, Nhiễm Thanh Thanh luôn miệng dạ vâng. Cố Nghiên Thu liếc nhìn Schrodinger ngồi xổm dưới chân Nhiễm Thanh Thanh, làm ra một ánh mắt cảnh cáo.
Dựa vào Nhiễm Thanh Thanh chẳng bằng hy vọng con mèo này biết tự giác, một người một mèo không ai đáng tin cậy.
Tài xế tới đón hai người lên xe, Cố Nghiên Thu cuối cùng quay đầu lại nhìn cửa nhà, mặt đầy nét lo lắng. Lâm Duyệt Vi kéo cằm cô về phía nàng: "Được rồi, xem chị kìa, cùng lắm thì chúng ta mỗi ngày đều videocall cho Schrodinger, chị có thể giám sát nó vận động từ xa không phải được rồi sao?"
Cố Nghiên Thu nói: "Chị không phải......" Cô muốn nói lại thôi.
Lâm Duyệt Vi nói: "Chị không phải cái gì?"
Cố Nghiên Thu lắc đầu: "Không có gì."
Lâm Duyệt Vi ép cô: "Nói, chị lại gạt em chuyện gì."
Cố Nghiên Thu bất đắc dĩ: "Chị không gạt em."
Lâm Duyệt Vi dò hỏi tới cùng: "Vậy chị có gì mà khó nói?"
"Aizzz." Cố Nghiên Thu thở dài, "Được rồi, chị nói."
Lâm Duyệt Vi chờ mong mà nhìn cô.
Cố Nghiên Thu nhìn vào mắt nàng, vẻ mặt rối rắm, cuối cùng hạ quyết tâm, nói thẳng: "Chị có chút khẩn trương."
Lâm Duyệt Vi: "...... Ha?" Phải không vậy? Lâm Duyệt Vi hỏi, "Chị sợ xuất ngoại? Không phải chị từng sống ở nước ngoài nhiều năm sao?"
Cố Nghiên Thu: "......" Cô nói, "Em nghĩ đi đâu vậy? Chị không khẩn trương vì chuyện này, chị khẩn trương vì hưởng tuần trăng mật ... lần đầu tiên."
"Em cũng lần đầu tiên a," Lâm Duyệt Vi ha một tiếng, "Rốt cuộc có cái gì khẩn trương?"
Cố Nghiên Thu nói: "Chị cũng không biết." Lúc trước khi còn sống ở nước ngoài cô từng đi khắp Châu Âu, ngay cả Châu Mỹ với Bắc Cực cũng không bỏ qua, nhưng chưa lúc nào cô khẩn trương như bây giờ...... Trộn lẫn trong ấy là một chút chờ mong.
Lâm Duyệt Vi giúp cô giảm bớt sự khẩn trương, mở lời: "Chị từng tới Bali chưa?"
Cố Nghiên Thu: "Chưa từng, chị chỉ mới tới Âu Mỹ du ngoạn."
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Cùng ai?"
Cố Nghiên Thu: "Có khi đi một mình, có khi thì đi cùng bạn bè, bạn ở nước ngoài."
"Trình Quy Diên?" Lâm Duyệt Vi chỉ biết mình chị ấy.
"Đúng vậy," Cố Nghiên Thu nói, "Còn có vài người khác, đều là bạn thời đại học, nhưng bọn họ đều ở nước ngoài."
"Trong nước chị không có bạn sao?" Lâm Duyệt Vi bắt được lời nói mấu chốt.
"Chị chỉ học trong nước đến cao trung, cũng có một số bạn, nhưng sau khi xuất ngoại thì đều phai nhạt. Bây giờ chị về nước, ngoại trừ Trình Quy Diên, những người đó hẳn cũng chẳng còn nhớ chị là ai."
"Có phải chị rất ít khi kết giao bạn bè?"
"Cũng không có, xem duyên phận." Cố Nghiên Thu nói.
"Vậy duyên phận của chị hẳn rất lận đận."
"Cũng được mà." Cố Nghiên Thu suy nghĩ một chút, nói, "Cũng không đến nỗi lận đận, có lẽ do tính cách của chị, vẻ ngoài tương đối lạnh lùng, không ai dám tiếp cận chị."
"Cũng tốt." Lâm Duyệt Vi cong cong môi.
"Sao lại tốt?"
"Có thể chắn rớt đào hoa lạng qua chỗ chị a." Lâm Duyệt Vi nựng gương mặt tinh tế đoan trang của cô, cúi đầu xoa lòng bàn tay, thở ngắn than dài, "Chị xinh đẹp như vậy, khẳng định có rất nhiều người dõi theo, rõ là ép em tới chân tường."
"Sẽ không." Cố Nghiên Thu cười nói, "Chị cũng không thích người khác."
"Em biết."
"Vậy......" Cố Nghiên Thu không biết nên làm gì bây giờ, cũng không thể gặp ai cũng nói 'tôi kết hôn rồi đừng đeo đuổi tôi'.
"Không cần, em tin tưởng chị, chị sẽ không coi trọng người khác." Lâm Duyệt Vi xoa từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, đùa nghịch trông rất thích thú, "Nếu chị thật sự phải đi, ai cũng không ngăn được, dù em có la lối khóc lóc lăn lộn thảm thiết cũng vô dụng."
"Chị......" Cố Nghiên Thu vừa muốn tỏ lòng trung thành, Lâm Duyệt Vi dùng ngón trỏ đè lên môi cô, nói tiếp: "Em còn chưa nói xong, Em cũng vậy. Chị phải tin tưởng mị lực của chính mình, không ai sánh bằng chị, cũng không ai có thể cướp em khỏi tay chị. Em biết dạo này tâm trạng chị không ổn định, dễ dàng suy tưởng nhiều, có thể do thần kinh em thô, không phải lúc nào cũng cũng có thể phát hiện. Em hy vọng khi chị suy nghĩ lung tung, có thể nhớ rõ lời này của em."
Lâm Duyệt Vi kéo tay cô đặt lên ngực nàng, từng câu từng chữ, trịnh trọng nói: "Em, Lâm Duyệt Vi, yêu, chị, Cố Nghiên Thu. Chỉ yêu mình chị, Cố Nghiên Thu, một người duy nhất."
Bàn tay đặt trên trái tim đang đập trầm ổn mà có lực, mỗi một nhịp đều trực tiếp truyền đạt đến trái tim Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu hơi hơi động dung.
Lâm Duyệt Vi nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: "Mong chị tin tưởng em, có được không?"
Hốc mắt Cố Nghiên Thu đột nhiên nóng ran: "Chị tin tưởng em."
Lâm Duyệt Vi bật cười, nước mắt rưng rưng, lẳng lặng than thở một tiếng, duỗi tay xoa xoa đầu cô, kéo cô vào lòng nàng: "Chị có thể tin tưởng em, em không giống họ."
Họ mà Lâm Duyệt Vi ám chỉ là ba mẹ Cố Nghiên Thu, tối hôm qua trước khi sắp ngủ nàng đã nghĩ ra, rốt cuộc Cố Nghiên Thu vì sao lại biến thành như bây giờ, sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính. Sau này nàng sẽ trở thành chỗ dựa tinh thần cho Cố Nghiên Thu, người vợ vĩnh viễn thành thật với cô.
Cố Nghiên Thu dựa vào lòng nàng dùng sức gật đầu, mặc cho nước mắt rơi trên đầu vai nàng.
Tác giả có lời muốn nói:Tuyến tình cảm trong truyện này có hơi khác với những truyện mình viết trước đây, nên sẽ gây chút tranh luận, có thể hiểu được. Về câu chuyện này, hay tình yêu của bản thân mình, vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, văn đều đã viết xuống rồi, không cần tiếp tục lắm lời.
Nguyện có tình nhân không để thất lạc, đều có thể bạch đầu giai lão.