Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lâm Thị Lang Cố

Chương 112: Được một tấc, tiến một thước

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Nhện

Beta: Yan lão sư / Esley

Nhiễm · Nữu Hỗ Lộc · Thanh Thanh, Lâm Duyệt Vi tìm trên mạng cội nguồn của cái tên này, nó bắt nguồn từ bộ phim truyền hình nổi tiếng 《xxx truyện 》[1], quả nhiên một Cố Nghiên Thu không bao giờ xem phim cung đấu lộ ra biểu tình mờ mịt.

[1] hình như là Chân Hoàn truyện

Lâm Duyệt Vi giải thích với cô một lần, Cố Nghiên Thu hiểu rõ mà cười rộ lên, nói: "Như vậy khá tốt."

"Ừm, khá tốt, nhưng......"

Cố Nghiên Thu nhìn nàng với ánh mắt đầy nghi vấn.

Lâm Duyệt Vi nhìn về phía phòng bếp, trên mặt âm thầm hiện ra một tia lo lắng, nói: "Em sợ là mẹ...... không hề cảm thấy nhẹ nhàng như biểu hiện bên ngoài."

Nhiễm Thanh Thanh với ông Lâm đã ở bên nhau rất nhiều năm, vì nɠɵạı ŧìиɧ phải lặng lẽ dành lấy tài sản, đoạn tình cảm khiến ai cũng phải ganh tỵ, lại gánh kết cục như vậy, sao có thể không xúc động cho được.

Nhiễm Thanh Thanh là người trong cuộc, trải qua hết thảy, bà thật sự có thể thờ ơ như lời nói sao?

Cố Nghiên Thu nhìn theo ánh mắt Lâm Duyệt Vi, không khỏi khẽ mỉm cười mang theo chút an ủi.

Lâm Duyệt Vi thở dài.

Cố Nghiên Thu vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Mặc kệ là thật hay giả, trong khoảng thời gian này em nên ở nhà chăm sóc tốt Mẹ đi."

Lâm Duyệt Vi nói: "Vậy còn chị?"

Cố Nghiên Thu nói: "Chị ở lại đây chăm sóc em, ban ngày chị đem Schrodinger cùng ít đồ qua đây ở."

Lâm Duyệt Vi nói: "Nhà em còn có chó, hai chúng nó đánh nhau thì sao?"

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng, chuyện này cô xác thật không nghĩ tới, "Nếu không chị ở nhà chăm sóc mèo?"

Lâm Duyệt Vi ra vẻ đáng thương mà nhìn cô, thật vất vả đóng phim, quay xong được mấy ngày tạm nghỉ, hai người lại phải tách riêng.

Cố Nghiên Thu vỗ vỗ trán, nói: "Để chị nghĩ lại."

***

"Mèo?" Trên bàn cơm, Lâm Duyệt Vi trực tiếp đem vấn đề này ném cho Mẹ nàng, nói rằng nàng cùng Cố Nghiên Thu tính qua đây ở vài ngày, nhưng mèo ở nhà không ai chăm sóc, phải làm sao đây?

Nhiễm Thanh Thanh không quá hiểu biết về thú nuôi, hỏi: "Sẽ đánh nhau sao?"

Lâm Duyệt Vi gật đầu.

Hai đứa nó không phải lớn lên cùng nhau, một đứa bị đổi chỗ ở, một thằng địa bàn của mình bị xâm chiếm, không đánh nhau mới là lạ.

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Mẹ nhốt cháu trai trong chuồng sắt, có được hay không? Mỗi sáng hay tối mẹ sẽ mở cửa, để người hầu giữ dây, ngày nào cũng nhốt l*иg sắt." Cháu trai là tên của Corgi - con chó nuôi trong nhà.

Cố Nghiên Thu cân nhắc, cảm thấy cũng được.

Lâm Duyệt Vi là mẹ hiền, không thể không suy nghĩ nhiều, nhỡ đâu Schrodinger không nghe lời, lơ đãng chạy ra ngoài, chạm mặt con chó oan gia ngõ hẹp, tiếp theo máu bắn tung tóe tại đương trường? Hoặc con chó cắn đứt dây, lấy đà nhảy ra vài bước, tóm được đuôi mèo cắn, Schrodinger hét thảm một tiếng, vẫn như cũ máu bắn tung tóe tại đương trường.

Lâm Duyệt Vi giật mình một cái, nói: "Để con suy xét kĩ lại."

Cố Nghiên Thu nhìn nàng một cái, luôn cảm thấy ánh mắt của nàng hiện lên rất nhiều rất nhiều suy nghĩ.

Gửi đến trung tâm chăm sóc thú cưng cũng không được, Lâm Duyệt Vi không chỉ muốn có Cố Nghiên Thu, còn muốn con gái "thân sinh" Schrodinger ở bên nàng.

Nhiễm Thanh Thanh không mời rượu hai người, vì lúc sáng trước khi đi Cố Nghiên Thu vẫn chưa chuẩn bị đồ ăn ngày mai cho Schrodinger nên đến tối vẫn cần phải về nhà. Ăn xong cơm chiều, hai người cùng Nhiễm Thanh Thanh xem TV một lát rồi được bà tiễn ra cửa.

Cố Nghiên Thu mở cửa xe, nhìn hai mẹ con đứng ở cạnh cửa chào tạm biệt.

Lâm Duyệt Vi ôm mẹ nàng, xúc động mà nói: "Mẹ, đừng sợ, có con là đủ rồi."

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Có con vẫn không đủ."

Lâm Duyệt Vi: "Hả?"

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Bây giờ không phải đang thịnh hành cái gì mà tiểu chó săn với cún con sao [2], chờ mẹ ly hôn, mẹ cũng phải đi hưởng thụ chút cuộc sống tốt đẹp của người trẻ tuổi, không thể để mình ông ta chiếm tiện nghi được."

[2] kiểu người tình trẻ tuổi

Lâm Duyệt Vi: "......"

Lâm Duyệt Vi bước về phía cửa xe, đưa lưng về phía mẹ nàng vẫy tay: "Mẹ, con đi đây."

Nhiễm Thanh Thanh: "Con đi nhanh đi."

Cố Nghiên Thu lái xe rời khỏi nhà họ Lâm, ánh đèn xe càng ngày càng thu nhỏ lại - như hai ngọn đèn đang lờ mờ trôi trên đảo hoang.

Nhiễm Thanh Thanh nhìn bốn bề yên tĩnh, nắm tay, thấp giọng cổ vũ chính mình: "Nhiễm Thanh Thanh, mày làm được mà."

***

Schrodinger được Lâm Duyệt Vi bế lên ôm vào lòng, móng vuốt nó mở ra, để lộ vùng bụng trắng mềm như tuyết, Lâm Duyệt Vi để tay trên bụng nó vô thức gãi gãi, ánh mắt nhìn sàn nhà trước mặt như đang suy tư điều gì đó.

Cố Nghiên Thu treo áo khoác của hai người lên, nới lỏng cổ tay áo, rót hai ly nước, đến ngồi xuống sofa hỏi: "Em đang nghĩ gì à?"

Lâm Duyệt Vi hồi thần trả lời: "Nghĩ về chị."

Mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt đất, một chút cũng không di chuyển.

Cố Nghiên Thu đăm chiêu nhìn nàng chằm chằm.

Lâm Duyệt Vi bị tầm mắt cô nhìn một lúc lâu, mới bừng tỉnh, hét lên: "Chị vừa nói chuyện với em sao?"

Cố Nghiên Thu cười, độ cong của nụ cười này có vẻ nguy hiểm, nói: "Em đoán xem."

Lâm Duyệt Vi nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng: "Em mới vừa phát ngốc, không nghe thấy, chị nói lại lần nữa đi."

"Không có gì, chỉ hỏi em đang nghĩ gì."

"Nghĩ về mèo."

"Chẳng phải sẽ mang tới nhà em sao?" Cố Nghiên Thu cảm thấy nàng buồn lo vô cớ, "Không phải cứ có chó mèo đều sẽ đánh đến người sống kẻ chết, hơn nữa chó sẽ được nhốt trong chuồng, sẽ không sao đâu, cùng lắm thì kêu một người giúp việc chuyên trông chó."

"Em biết, nhưng vẫn không an tâm." Lâm Duyệt Vi nói được nữa, thở dài, "Haizzz ."

"Chị ra ngoài đi làm, em yên tâm sao?" Cố Nghiên Thu đổi chủ đề.

"Yên tâm chứ, có gì không yên tâm."

"Em ở bên ngoài đóng phim, chị luôn không yên tâm. Lo lắng em ăn không ngon, ngủ không ấm, gặp phải đồng sự không tốt, hay sẽ quên chị vẫn đang ở nhà chờ em......" Cố Nghiên Thu càng nói giọng càng thấp, miệng lưỡi cũng càng lúc càng giống một oán phụ.

Đầu óc Lâm Duyệt Vi quay cuồng không hiểu gì.

Tiếp theo Cố Nghiên Thu liền nói ra ý chính: "Em quan tâm mèo còn nhiều hơn quan tâm chị."

Lâm Duyệt Vi bừng tỉnh đại ngộ, do là đang ghen.

Không tới một nốt nhạc, nàng nói: "Tổng tài bá đạo như mấy chị ghen đều như vậy à?" Nói một vòng lớn người ta mới hiểu.

Cố Nghiên Thu bĩu môi, nói: "Nhưng chị không phải tổng tài bá đạo, chị chỉ là tiểu khả ái thôi."

Lâm Duyệt Vi khống chế không được mà bật cười ha hả.

Cố Nghiên Thu phảng phất như không nghe thấy tiếng nàng cười, chờ nàng cười xong rồi, mới nói: "Do chính em nói còn gì."

Lâm Duyệt Vi nhớ lại đối thoại vào buổi tối nọ, một tiếng mà đáp rằng: "Do em, do em nói."

"Vậy em cười gì? Không chấp nhận?" Cố Nghiên Thu nghiêm trang nói.

Cô càng đứng đắn, câu nói càng nghiêm trang lại càng lộ ra hơi thở không đứng đắn, cảnh giới không đứng đắn cao nhất có lẽ chính là thế này, ghẹo người ta trong vô hình. Lâm Duyệt Vi tâm động ý động, quả nhiên thả mèo trong tay đi, chu môi hôn tới.

Từng nụ hôn vụn vặt cứ thế rơi xuống từ trán đến khoé môi, tràn ngập mê luyến khó có thể miêu tả.

Cố Nghiên Thu thoả mãn khép hờ đôi mắt.

Lâm Duyệt Vi vẫn mải mê nhắm mắt đắm chìm trong ngọt ngào, không nhìn thấy Cố Nghiên Thu quay sang thể hiện sự đắc chí với Schrodinger.

Schrodinger: "......"

Hừ, ba ba ấu trĩ.

Schrodinger quay người, lắc mông về phía Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu chợt nhắm mắt lại, xoay người đè vai Lâm Duyệt Vi, một tay lót dưới cổ nàng, hôn càng sâu hơn.

Hai người thân thiết hồi lâu, thở gấp ngồi dậy, giúp đối phương sửa lại quần áo.

Nhìn qua thấy Schrodinger, không biết nó đã quay lại từ lúc nào, cặp mắt màu lam kia phảng phất như hiểu nhân tình thế thái, lộ ra ý vị tiếc hận.

Lâm Duyệt Vi nâng tay lên, dùng mu bàn tay lau khóe môi, hơi thẹn thùng nói: "Đi tắm?"

"Ừm." Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng lên tiếng.

Mới vừa trả lời xong, dư quang khóe mắt liền hiện lên một đường màu trắng, Schrodinger nhảy mạnh khỏi ghế sô pha, liên tiếp mấy cái, nhảy tới cầu thang lên lầu, chớp mắt mấy cái, nó bỗng biến mất ở cuối cầu thang, phương hướng ấy có lẽ là phòng ngủ chính.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Cố Nghiên Thu: "......"

Hai người lên lầu, lục tung, cuối cùng trong một cái hộp để ở tủ quần áo tìm được Schrodinger. Cố Nghiên Thu vốn muốn đưa nó ra ngoài, Lâm Duyệt Vi lại nói: "Để ở lại đi."

Cố Nghiên Thu nhướng mày, chế nhạo nàng: "Mẹ hiền?"

"Đâu," Lâm Duyệt Vi chìu mèo đến hư mà lên tiếng, "Không phải, hôm nay em hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút."

Cố Nghiên Thu "Ừm" một tiếng thật dài, nói: "Được rồi." Thả Schrodinger xuống.

Schrodinger liếc mắt nhìn ba mẹ, dường như có cảm giác, không chui vào trong ngăn tủ nữa, mà nhảy tới sofa gần đấy, cuộn người thành một trái banh len mềm mại rồi ung dung khép mắt lại.

Lâm Duyệt Vi ngạc nhiên nói: "Sao hôm nay nó không nhảy lên giường?"

Cố Nghiên Thu nói: "Bởi vì bây giờ trên giường không có ai."

Lâm Duyệt Vi: "...... Cũng phải."

Nàng đi qua chọc đầu Schrodinger một chút, Schrodinger uể oải mở mắt, rồi lại khép lại, cứ như đại boss.

Lâm Duyệt Vi không khỏi giật mình: "Hình như chúng ta quá dung túng nó?"

Cố Nghiên Thu nhướng mày, nói: "Mẹ hiền chiều hư con."

Lâm Duyệt Vi vừa lúc nâng tay lên phía trước, Cố Nghiên Thu phản ứng nhanh nhẹn lùi khỏi phạm vi công kích, lấy quần áo trốn vào phòng tắm.

Lâm Duyệt Vi cảm thấy nàng cũng quá dung túng Cố Nghiên Thu, còn có Schrodinger, cả hai đều khiến nàng phát cáu.

Tiếng nước trong phòng tắm vọng ra.

Lâm Duyệt Vi ngồi xuống chiếc sofa trống, lấy điện thoại trong túi ra xem lịch làm việc của mình rồi đếm thời gian, còn có một, hai, ba ngày nữa.

Lần này được nghỉ ở nhà một tuần, nghĩ tới sắp phải ra ngoài làm việc khiến nàng cảm thấy không quen. Nàng nhìn qua lịch trình sắp xếp gần đây nhất, một sản phẩm của công ty trang sức hàng đầu sắp ra mắt, một ít minh tinh đã được mời đi tham gia sự kiện, căn cứ thông tin chính thức Lâm Duyệt Vi nhận được, lần này mời rất nhiều minh tinh, trong đó không ít ngôi sao năm nay mới nổi, đương nhiên không giống nàng mà là nổi lên từ phim truyền hình. Cũng có những nhân vật nhỏ như Lâm Duyệt Vi, mặc kệ như thế nào thì đây cũng là cơ hội ra mắt, còn có thể kết giao bạn bè mới.

Lâm Duyệt Vi rất mong gặp được người quen trong hoạt động này, ví dụ như Khuất Tuyết Tùng hay Thiệu Nhã Tư, nhưng Khuất Tuyết Tùng ở đẳng cấp quá cao, loại ra mắt bình thường này có lẽ Khuất Tuyết Tùng sẽ không đến, Thiệu Nhã Tư bởi vì phải đóng phim mới, lại bù đầu quay phim, cũng ít tham gia những hoạt động này.

Thừa dịp Cố Nghiên Thu tắm rửa, Lâm Duyệt Vi lấy danh sách những người tham dự ra xem một lần, nhớ kỹ mặt từng người, tác phẩm gần đây nhất là gì. Trí nhớ nàng không tồi, chỉ xem qua một lần đã nhớ rõ hơn phân nửa.

Nàng đang muốn xem tiếp các hoạt động về sau thì Cố Nghiên Thu đã ra tới, Lâm Duyệt Vi rời mắt khỏi bản ghi nhớ, khoá màn hình điện thoại đặt lên tủ đầu giường.

Cố Nghiên Thu vừa mới ngồi lên giường, Schrodinger đã nhảy tới, đuôi mèo quấn qua eo cô, cô thuận thế sờ sờ lông Schrodinger, di động Lâm Duyệt Vi rung lên, Cố Nghiên Thu nhìn thoáng qua: Trần Huyên.

Tên này Cố Nghiên Thu từng nghe Lâm Duyệt Vi nhắc tới rất nhiều lần, là người đại diện của nàng.

Công việc tương đối quan trọng, Cố Nghiên Thu không nghe tiếng bên trong, nghĩ nàng có lẽ còn chưa bắt đầu tắm, vì thế cầm di động của nàng, xuống giường đi đến phòng tắm.

Cô gõ cửa, giọng Lâm Duyệt Vi từ bên trong truyền ra: "Có việc gì à?"

Cố Nghiên Thu nói: "Người đại diện em gọi điện thoại tới."

"Chị mở cửa vào đi."

Lâm Duyệt Vi mới vừa cởϊ qυầи áo xong, đứng trong phòng tắm, trực tiếp kéo cửa phòng một cái, vươn một tay ra: "Đưa di động cho em."

Cửa mở hé cũng không tính quá lớn, nhưng cửa phòng tắm tuy không trong suốt, thì cũng là loại bằng kính pha lê, lờ mờ có thể hiện ra dáng người, trong những đường cong mờ ảo. Đặc biệt là từ cánh tay Lâm Duyệt Vi hướng lên, làn da nàng trắng như tuyết, kéo dài đến đầu vai.

Cố Nghiên Thu mặt đỏ tai hồng, ho nhẹ một tiếng, đưa điện thoại di động tới tay nàng: "Chị ra ngoài đi."

Lâm Duyệt Vi vội vàng nhận điện thoại, nghe tiếng cửa vang lên: "Alô, Trần tỷ."

Âm thanh theo tiếng bước chân Cố Nghiên Thu càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.

Cố Nghiên Thu hai mắt đăm đăm, xuất thần mà nhìn lêи đỉиɦ đèn treo trong phòng, mỗi một ánh đèn đều chiếu ra hình dáng của Lâm Duyệt Vi, có đoan trang, có hoạt bát, còn có khi tắm, hình ảnh khi tắm thì không chỉ một hình.

Cố Nghiên Thu với lấy Phật châu bên cạnh, nhắm mắt hai tay lần từng hạt, mặc niệm tâm kinh.

Dần dần tiến vào cảnh giới quên hết mọi thứ.

Lâm Duyệt Vi chờ mãi mới thấy cô mở mắt, nặng nề thở ra, trước đó sợ đánh thức cô, nói: "Buổi tối chị còn niệm kinh?"

Cố Nghiên Thu linh đài thanh minh, nhìn vào mắt nàng một cách rất bình tĩnh: "Giúp ngủ ngon."

Lâm Duyệt Vi thật sự tin: "Có tác dụng à? Lần sau mất ngủ em sẽ thử."

Cố Nghiên Thu gật đầu: "Được."

"Bất quá em không mất ngủ, chỉ có thiếu ngủ, ha ha ha." người Lâm Duyệt Vi trượt xuống, chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, ngáp dài, "Em ngủ đây."

Cả tối hôm qua nàng không ngủ, ban ngày ở Lâm gia cũng không ngủ bù, đầu vừa đặt xuống đã ngủ mất, hô hấp chậm rãi đều đặn.

Schrodinger theo lệ thường bị ôm sang một bên, Cố Nghiên Thu cũng nằm xuống. Cô không ngủ được, Lâm Duyệt Vi nằm nghiêng, Cố Nghiên Thu chậm rãi nằm gần sát nàng, nhiệt độ cơ thể hai người tiếp xúc. Cảm giác không đủ, cô nhấp môi thật cẩn thận, chậm rãi trượt tay vào áo ngủ của nàng.

Lâm Duyệt Vi ngủ quá say, không hề phản ứng.

Cố Nghiên Thu đánh bạo, liếʍ liếʍ cánh môi khô, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

......

Buổi sáng Lâm Duyệt Vi bị đồng hồ đánh thức, hôm qua nàng ngủ sớm, lúc ngủ còn chưa tới 10 giờ, theo lý thuyết thì buổi sáng phải thanh tỉnh, nhưng lại cứ có cảm giác eo đau, phảng phất như bị gì đó đè nặng lên trong thời gian rất dài.

Lâm Duyệt Vi cố nhớ lại, định hỏi Cố Nghiên Thu đang ngủ ở bên cạnh mình: "Cố......"

Cố Nghiên Thu đã biến đâu mất tiêu.

Lâm Duyệt Vi nhìn quanh trong phòng một vòng, xuống lầu thấy Cố Nghiên Thu đang ở trong phòng bếp nấu bữa sáng, nàng dựa ở cửa, lẳng lặng mà thưởng thức một chút, tựa như Cố Nghiên Thu là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, rồi mới lên tiếng: "Cố Nghiên Thu, tối hôm qua em có nằm mơ à?"

Chiếc đũa trong tay Cố Nghiên Thu bỗng rơi xuống đất.

Cô vội khom lưng nhặt lên, lấy một đôi khác, mắt trước mắt sau tránh nhìn về phía cửa, nói: "Mơ à? Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?"

Lâm Duyệt Vi không để ý, nói: "Buổi sáng dậy em thấy eo tương đối đau, giống như bị ma đè vậy."

Cố Nghiên Thu lại suýt làm rơi đũa, trấn định nói: "Chắc vậy, tối hôm qua hình như chị nghe thấy em nói mớ."

Lâm Duyệt Vi dùng một bàn tay ấn vai trái, cánh tay quơ trong không trung thành một vòng lớn: "Thế em mới nói, rõ ràng ngủ lâu như vậy mà vẫn thấy mệt."

Cố Nghiên Thu hỏi: "Em đánh răng chưa?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Chưa, em vừa dậy đã xuống lầu tìm chị."

Cố Nghiên Thu đưa lưng về phía nàng, đánh trứng trong chảo, nói: "Vậy em lên đánh răng đi, rồi chuẩn bị ăn sáng."

"Được." Lâm Duyệt Vi nhảy tới, hôn lên sườn mặt cô, âm thanh vang dội. Tay Cố Nghiên Thu bỗng run lên kịch liệt, suýt nữa thì đánh trứng gà thành bánh trứng.

Lâm Duyệt Vi: "???"

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng thở một hơi, nhìn nàng, oán trách nói: "Làm chị hết hồn."

Lâm Duyệt Vi bật cười ha ha, cao hứng đi lên lầu.

Cố Nghiên Thu rũ mắt, nhìn trứng gà trong chảo, tận đến khi mùi khét xộc thẳng vào mũi, cô mới lật trứng sang mặt khác, mặt rán bên kia cơ bản đã không thể nhìn ra hình thù gì nữa.

Cố Nghiên Thu đổ bỏ chỗ trứng vừa rán vào thùng rác, đánh lại quả khác, tuy cô nghiêm túc quan sát thì vẫn không thể khống chế được mà thất thần, nhưng cũng may lần này còn nhớ mà lật mặt trứng, một phần trứng tráng hoàn chỉnh được đặt lên mâm.

Cô xoa nhẹ mặt mình, dùng sức hất hất đầu, nhưng tai vẫn không thể nào kìm nén được mà phát nóng.

Thật là...... suýt thì ngất đi.

Lâm Duyệt Vi xuống dưới lại nhìn thấy Cố Nghiên Thu đang niệm kinh, nhịn không được thốt lên: "Buổi sáng chị cũng mất ngủ sao?"

Cố Nghiên Thu lúc này còn chưa có đi vào cảnh giới, bị Lâm Duyệt Vi cắt ngang, tức khắc liền không biết nên phản ứng như thế nào. Cô ngơ ngác một hồi lâu, mới nói: "Chị...... Cùng Phật Tổ nói, chị sắp ăn sáng."

Lâm Duyệt Vi không chút khách khí mà cười ha ha ha.

"Cầu nguyện trước khi ăn cơm không phải thói quen phương Tây sao?"

"Chị...Trung Tây kết hợp," Cố Nghiên Thu cố giấu cũng không được, lấy ly sữa uống một ngụm, vừa đỏ mặt vừa đuối lý nói, "Không được sao?"

"Được được được, chị nói cái gì thì chính là cái đó." Lâm Duyệt Vi trong đầu chỉ nghĩ 'đáng yêu đáng yêu quá đáng yêu', có cái gì mà không được chứ.

Lâm Duyệt Vi cố ý trêu đùa hỏi cô: "Còn muốn tiếp tục cầu nguyện sao?"

Cố Nghiên Thu hầm hực nói: "Không cần, Phật Tổ đã nghe được rồi."

Lâm Duyệt Vi lại: "Ha ha ha ha."

Mỗi ngày Cố Nghiên Thu đều có thể mang tới cho nàng một niềm vui mới, không biết sao trên đời lại có một người đáng yêu như thế.

Cố Nghiên Thu càng cáu, cuối gập đầu ăn bữa sáng.

Tuy cô trông giống đang giận, nhưng suốt cả bữa sáng cứ thấy cô mặt đỏ không giống mọi khi khiến Lâm Duyệt Vi cũng hơi hoài nghi.

Cố Nghiên Thu "cáu" xong, biểu tình tự nhiên uống sạch ngụm sữa cuối cùng, hỏi nàng: "Tối hôm qua Trần Huyên tìm em,có việc gì quan trọng sao?"

Vừa nhắc đến Lâm Duyệt Vi mới nhớ ra, nói với cô: "Đúng vậy, hôm nay em phải đi casting."

"Casting? Cho nhân vật gì?"

"Hình như là phim cổ trang, sư tỷ của nữ chính."

"Nữ số 2?"

Lâm Duyệt Vi giơ tay một cái "5".

Cố Nghiên Thu: "......" nhíu mày nói, "Nữ phụ thứ năm có gì tốt mà phải đi casting." Nữ phụ thứ ba cô còn có thể thuyết phục mình một chút, nữ phụ số 5 thì cùng lắm chỉ có thể lộ mặt vài lần, "Lần trước em diễn nữ phụ thứ 2, lần này tận thứ 5, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cố Nghiên Thu dù không ở trong giới, cũng biết cứ mãi trước cao sau thấp như vậy thì không ổn, cho dù cô chưa từng đóng phim, cũng cảm thấy bất bình thay nàng.

Lâm Duyệt Vi nhìn cô, thở dài, nhún vai nói: "Không phải làm pháp sự rồi thì phải dùng bữa sao."

Cố Nghiên Thu quả nhiên lại nghe không hiểu: "Gì cơ?"

"......" Lâm Duyệt Vi nghĩ lần sau nên trực tiếp dùng tiếng người nói chuyện với Cố Nghiên Thu thì hơn, nàng dịch ra tiếng phổ thông: "Dù sao cũng phải kiếm tiền, em chỉ là một tiểu trong suốt, không thể vừa lên nữ phụ số 2 đã lên luôn được nữ phụ số 1. Hơn nữa cổ trang quay khá nhanh, chỉ trong vòng hai ba tháng thì đã quay xong, giữa năm sau thì có thể phát hành, bộ 《 đô thị sương mù 》 hậu kỳ phải tiêu tốn thời gian nửa năm, lại còn chờ phê duyệt, tính ra đoán chừng phải đến cuối năm."

Cố Nghiên Thu cân nhắc một chút, nói: "Vậy tự em quyết định đi."

Lâm Duyệt Vi nói: "Vốn dĩ em đã tự mình quyết định, em chỉ báo một tiếng với chị thôi."

Cố Nghiên Thu không thích câu nói quá xa lạ này, vừa lộ ra một phần không vui, Lâm Duyệt Vi đã vội bổ sung giải thích: "Em chưa sửa được thói quen tự làm theo ý mình, nói không đúng, em xin lỗi."

Cố Nghiên Thu mím môi, nói: "Chị không tính can thiệp quyết định của em, chỉ nêu thêm ý kiến, em có nghe hay không thì tùy em."

Lâm Duyệt Vi thực quyết đoán nhận sai: "Em sai rồi."

Cố Nghiên Thu cũng không rỗi cáu nàng lần nữa, thúc giục nói: "Mau ăn sáng, lúc nào đi casting, chị đưa em đi?"

"Không cần đưa, casting buổi chiều, em bảo Viên Viên gọi xe tới."

"Ừm."

"Lát nữa em sẽ gọi báo cho Mẹ, hiện tại chưa có việc gì."

"Được."

"Còn có......"

"Ừm."

"Em còn chưa nói mà." Lâm Duyệt Vi nhịn không được cười nói.

"Chị lúc nào cũng ủng hộ em." Cố Nghiên Thu nói.

"Vì sao?" Lâm Duyệt Vi ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe, cho rằng cô sắp nũng nịu nói lời âu yếm, không biết hôm nay là ngày gì, đầu tiên là đáng yêu muốn chết, bây giờ lại như vậy.

Cố Nghiên Thu do dự mà nhìn nàng một cái, nói: "Chưa đầy hai ngày nữa em đã phải đi tiếp rồi."

Lâm Duyệt Vi không nghĩ cô sẽ nhắc tới chuyện này, trái tim như bị cái gì đánh trúng, đột nhiên hiện lên chút chua xót.

Nàng đẩy ghế lùi về sau hai bước, từ cạnh bàn đứng dậy, vòng đến đối diện ôm Cố Nghiên Thu một chút. Cố Nghiên Thu cảm giác như mình đang làm giá, giơ tay nhẹ đẩy bả vai nàng, thấp giọng: "Mau ăn, còn dọn chén đũa nữa, chần chừ nữa sẽ không kịp đi làm mất."

"Em không phải đi làm, để em dọn."

Bởi vì bị một câu này của Cố Nghiên Thu ảnh hưởng, đến lúc cô rời khỏi nhà, biểu hiện của Lâm Duyệt Vi vẫn mười phần lưu luyến, cứ như một hai năm sẽ chưa được gặp lại nhau, cực kì khổ sở.

Kĩ thuật diễn gần đây của nàng tốt lên không ít, Cố Nghiên Thu nhìn nàng làm biểu tình khó chịu, còn như thế nữa chắc nàng sẽ bắt đầu rơi lệ, cạn lời, vội vàng bất đắc dĩ dừng lại nói: "Được rồi."

Lâm Duyệt Vi lưu luyến nói: "Đi làm đi."

Cố Nghiên Thu đánh xe ra khỏi garage, Lâm Duyệt Vi còn đứng ở cửa, cô hạ cửa sổ xe vẫy vẫy tay tạm biệt với nàng.

Lâm Duyệt Vi đứng bất động, cười cười.

Cố Nghiên Thu chạy xe qua cổng lớn, theo thói quen nhìn sang kính chiếu hậu, thấy bóng người nho nhỏ tựa như đang hướng về phía cô làm khẩu hình gì đó, lúc đóng lúc mở, lặp lại ba lần.

Cố Nghiên Thu chậm rãi nhíu mày, tới khi xe ra khỏi tiểu khu, cô bỗng nhiên nhanh trí mà hiểu ra ba chữ kia nghĩa là gì.

Lâm Duyệt Vi nhìn đến khi xe Cố Nghiên Thu biến mất trong tầm mắt, mới chậm rãi vào cửa, di động trong người rung lên, nàng lấy ra vừa kịp thấy --

【 Tây Cố: Chị cũng thế 】

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm công: Mọi người đoán ra mà!!
« Chương TrướcChương Tiếp »