- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Lâm Thị Lang Cố
- Chương 086: Tra được rồi, chị đã tới đó
Lâm Thị Lang Cố
Chương 086: Tra được rồi, chị đã tới đó
Khuất Tuyết Tùng đóng vai Đoạn Phi, là một cô gái khả nghi xuất hiện gần hiện trường xảy ra hung án, Lâm Duyệt Vi đóng vai Bạch Thuật, phó đội trưởng đại đội hình cảnh.
Camera điều chỉnh tốt vị trí, diễn viên vào chỗ.
Dương Khiếu: "Chuẩn bị."
Thư ký trường quay đánh bản: "《 đô thị sương mù 》 màn hai cảnh một lần một chuẩn bị!"
Nội thành phát sinh án mạng, sau khi điều tra phát hiện đây là một vụ án mưu sát, tình tiết tương đối nghiêm trọng, cục cảnh sát bèn chuyển giao án cho đại đội cảnh sát hình sự, Bạch Thuật mang theo Đại Kiều đến nhà Đoạn Phi điều tra.
Máy quay chạy dọc theo hành lang sâu thẳm dẫn tới cửa lớn hoa lệ, trang hoàng cảnh quay thế này cũng tốn không ít tiền.
Đại Kiều nhìn quanh hành lang, sờ sờ viên đá quý trên cửa trông rất giống mắt mèo, tấm tắc thở dài: "Đội phó, chị nói xem khi nào chúng ta mới có thể mua được nhà kiểu này a~."
Bạch Thuật nhìn anh với nét mặt vô cảm.
Đại Kiều nở nụ cười ha ha, chẳng sợ dáng vẻ ấy của nàng, thần sắc nghiêm túc, đè lên chuông cửa.
Ngoài cửa truyền ra giọng nói trong trẻo dễ nghe của Đoạn Phi: "Chào hai vị, xin hỏi các vị là......"
Đại Kiều móc thẻ cảnh sát, ở trước camera nghiêm túc nói: "Chào cô, Đoạn tiểu thư, chúng tôi đã gọi điện thoại cho cô, chúng tôi là người của Cục Công An thành phố. Tôi họ Kiều, đây là phó đội trưởng của chúng tôi."
Sau một tiếng tạp âm kéo dài, rồi tắt đi.
Đoạn Phi mở cửa.
"Hai vị cảnh sát mời vào." Đoạn Phi ở nhà nhưng ăn mặc vô cùng nghiêm túc, nhận thấy được ánh mắt hoài nghi của Bạch Thuật, Đoạn Phi cười giải thích, "Hôm nay tôi có một cuộc hợp video."
Bạch Thuật gật gật đầu, cùng Đại Kiều ngồi xuống sô pha, đánh giá cách bài trí trong phòng.
"Hai vị cảnh sát muốn uống gì?" Đoạn Phi không lập tức ngồi xuống, mà cầm hai cái ly.
Đại Kiều: "Nước là được rồi, cảm ơn Đoạn tiểu thư."
"Vị này......" Đoạn Phi nhìn Bạch Thuật.
Bạch Thuật: "Tôi họ Bạch."
Đoạn Phi: "Vậy cảnh sát Bạch thì sao?"
Bạch Thuật: "Tôi cũng giống cậu ta."
Đoạn Phi cười cười.
Bạch Thuật cùng Đại Kiều nhìn nhau một cái.
Đoạn Phi đặt hai cốc nước xuống trước mặt hai người, chính mình ngồi xuống một chiếc ghế sô pha khác, chân trái khoác lên đùi phải, thân thể hơi ngã về phía sau, đối mặt với hai vị cảnh sát mà dáng vẻ rất thoải mái.
Đại Kiều từ túi áo móc ra giấy bút, lót trên đùi.
Dương Khiếu: "Cắt, quay lại lần nữa. Duyệt Vi động tác em bước vào có thể chậm hơn một chút, thêm một chút động tác nhìn về phía sau, ba người thay đổi vị trí một chút."
Dương Khiếu tự mình đi lên điều chỉnh một chút, nói: "Chỗ này, nhớ kỹ chưa?"
Ba người gật gật đầu.
Thư ký trường quay đánh bản, màn hai cảnh một lần hai bắt đầu.
Lần thứ hai qua khá thuận lợi, đạt.
Mọi người tạm thời nghỉ ngơi.
Khuất Tuyết Tùng ngồi ở vị trí cũ không nhúc nhích, bên người vây quanh bởi một vòng người, một người cầm bông dặm phấn bổ trang cho nàng, một người bưng trà đổ nước, một người giúp nàng sửa sang lại tóc cùng cổ áo...... bên cạnh còn thêm hai người tùy thời đợi mệnh.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Là nàng kiến thức hạn hẹp, lần đầu tiên nhìn thấy trận thế kiểu này.
Vương Viên Viên ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Công tác cường độ cao giống Khuất lão sư loại này, ngày thường đều rất mệt, cho nên dưới tình huống nghỉ ngơi sẽ tận lực để chính mình thoải mái một chút."
Lâm Duyệt Vi chớp mắt: Này không khỏi cũng quá thoải mái đi, an bài thêm hai anh nam sủng, thì chẳng khác gì nữ hoàng đế cổ đại.
Nàng càng nhỏ giọng hỏi: "Sẽ không bị nói chơi đại bài sao?"
Vương Viên Viên trầm mặc mà nhìn nàng.
Lâm Duyệt Vi khẽ lắc cổ tay nàng một chút, đổi giọng y như kẹo mạch nha: "Em biết em chưa hiểu việc đời, Viên Viên tỷ đại phát từ bi mà nói cho em biết đi."
Vương Viên Viên bị một tiếng "Tỷ" này của nàng chấn đến giật mình một cái, vội xua tay cự tuyệt: "Ngàn vạn đừng kêu như thế."
Lâm Duyệt Vi nói ngọt mà lại kêu một tiếng: "Viên tỷ."
Vương Viên Viên run run tay, vừa cự tuyệt vừa cảm thấy thoải mái, Lâm Duyệt Vi thuận nước đẩy thuyền để cô tiếp nhận xưng hô này, kéo gần khoảng cách giữa hai người không nói, Vương Viên Viên vốn dĩ lớn hơn nàng, kêu một tiếng tỷ cũng là lẽ dĩ nhiên.
Trở lại chính đề chơi đại bài, Vương Viên Viên xùy nói: "Này mà cũng gọi là chơi đại bài? em chưa gặp qua người chơi đại bài chân chính à."
"Chơi đại bài chân chính là gì? Tính tình không tốt sao?"
"Tính tình không tốt là tiêu chuẩn thấp nhất." Vương Viên Viên đếm trên đầu ngón tay cho nàng một con số, "Có người cho cả đoàn quay phim leo cây, em biết mỗi ngày đoàn làm phim đốt hết bao nhiêu tiền không, lượng công việc mỗi ngày đều đã định xong, lùi việc đóng máy chậm một ngày, thì sẽ thiêu rất nhiều tiền. xxx em biết không?"
Vương Viên Viên báo một cái tên, Lâm Duyệt Vi gật đầu, nàng từng nghe qua, là một tiểu thịt tươi đang nổi, năm trước mới vừa cùng bạn gái công bố chuyện tình yêu.
Vương Viên Viên hạ giọng: "Trước đó anh ta từng đóng vai chính cho một bộ phim, buổi sáng 9 giờ rưỡi bắt đầu bấm máy, kết quả 10 giờ anh ta mới đến hoá trang, hẹn buổi chiều hai giờ bắt đầu quay, hai giờ tới hoá trang, cả đoàn phim chỉ chờ mình anh ta, đã vậy còn mang theo bạn gái tới chơi, rải cả túi cẩu lương. Suất diễn không nhiều, mà thù lao đóng phim lại cao nhất, cuối cùng diễn xong phần mình, thì phủi mông chạy lấy người, những người khác đều bị bắt kéo dài thời hạn đóng máy, tự nhiên mất trắng hơn một trăm vạn, đạo diễn tức giận đến chửi đổng, mém tí thì nhập viện."
Lâm Duyệt Vi nghẹn họng nhìn trân trối: "Sao anh ta lại như thế...... Như thế......"
"Như thế không kiêng nể gì đúng không?" Vương Viên Viên nhướng mày nói, "Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, đấy mới chính là chơi đại bài a~, bất quá thanh danh của anh ta ở trong giới cũng hoàn toàn bị xấu."
"Sau khi xấu thì sao?"
"Vẫn tiếp tục được mời a."
"......"
Vương Viên Viên liếc nhìn nàng một cái, vui vẻ nói: "Có phải em muốn nghe chị nói từ đó về sau anh ta không còn được mời đóng phim nữa?"
Lâm Duyệt Vi gật đầu.
Vương Viên Viên: "Sao có khả năng này chứ, chỉ cần anh ta có giá trị thương mại, cho dù có chơi đại bài, chỉ cần anh ta mang đến giá trị thương mại cũng đủ bù rồi, vẫn sẽ có người mời anh ta. Những người khác cho dù là trang tôn tử, cũng phải tìm tới một vị gia gia như thế."
Câu nói cuối cùng của Vương Viên Viên làm Lâm Duyệt Vi dễ chịu hơn một chút.
"Nhưng năm nay nghe nói quảng cáo của anh ta ít đi rất nhiều, người trước kia tìm anh ta đóng phim cũng không tìm tới nữa."
"Vì sao?"
"Khét bài." Vương Viên Viên nhún vai nói, "Chính anh ta tự tìm đường chết, tự làm nguội nhiệt độ của mình. Hơn nữa mấy năm nay lưu lượng kinh tế đang đà đi xuống dốc, quảng cáo đại ngôn còn xài được, cứ điện ảnh TV thì không dễ lăn lộn như xưa, bất quá anh ta bị nguội kiểu này, những nhãn hiệu đại ngôn đến kỳ năm sau cũng không nhất định sẽ tìm tới anh ta."
Chuyện này thì Lâm Duyệt Vi biết, lộ ra thần sắc hiểu rõ.
Vương Viên Viên tiếp tục nói: "Còn có một loại tính tình đại khác, là mọi việc đều phải ba bốn người tới mời, còn không chịu để người thường tới mời, bắt đạo diễn tự mình đi mời, ở phim trường vênh mặt hất hàm sai khiến, chưa thấy qua đi?"
"Chưa thấy qua." Lâm duyệt mỉm cười nói. Nàng lần đầu tiên vào đoàn đóng phim, sao lại thấy được.
"Sau này sẽ thấy, thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có." Vương Viên Viên cười cười, bưng một cốc nước lại cho nàng, "Nói lắm lời như thế không khát sao? Khát đói bụng thì nói với chị, không cần câu nệ."
"Không câu nệ, hơn nữa nãy giờ toàn do chị nói."
"Giống Khuất lão sư như vậy, đã thực không tệ, tự thân mà có điều kiện ưu tú như thế không nói, giảng lễ phép còn không ức hϊếp kẻ tiểu nhân, trước kia chị từng gặp qua không ít nghệ sĩ, cũng từng bị rất nhiều người sai sử. Ngoại trừ việc Khuất lão sư..." Những lời sau cùng Vương Viên Viên không nói, thì cả hai đều hiểu rõ trong lòng.
Lâm Duyệt Vi cúi đầu nhấp nước.
Vương Viên Viên thấy nàng thỉnh thoảng hay nhìn qua chỗ Khuất Tuyết Tùng, hỏi: "Em nhìn gì vậy?"
Lâm Duyệt Vi lắc đầu nói: "Không có gì."
Nàng ở trong lòng kỳ thật suy nghĩ: so với trong tưởng tượng, Khuất Tuyết Tùng người này tựa hồ cũng không tệ lắm, người ở vị trí cao như cô, tự mướn cho mình nhiều trợ lý như vậy thì đã sao, lại không gây trở ngại đến những người khác.
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, ba người lại phải bắt đầu quay cảnh hai.
Lời kịch ở đoạn này tương đối nhiều, trên cơ bản đều là đối thoại, từ sáng sớm Lâm Duyệt Vi đã thuộc làu lời kịch, trước khi thư ký trường quay kêu "bắt đầu" Lâm Duyệt Vi đã dợt lại một lần trong lòng, không có vấn đề.
Nhưng khi diễn lại xảy ra vấn đề.
Nàng bị Khuất Tuyết Tùng dễ như trở bàn tay mà áp diễn.
Cái gì gọi là áp diễn? Cũng không phải chỉ là hành vi đoạt lời kịch, mà do trong quá trình quay thực tế, tình huống một diễn viên nổi bật hoàn toàn lấn áp một diễn viên khác. Lâm Duyệt Vi là người mới, mà Khuất Tuyết Tùng lại còn là thị hậu có kinh nghiệm mười mấy năm trong ngành, loại tình huống này xuất hiện trên người Lâm Duyệt Vi là hoàn toàn nằm trong dự kiến.
Dương Khiếu hô "Cắt", cười tủm tỉm mà nói với Khuất Tuyết Tùng: "Tuyết Tùng thu lại một chút diễn ha." Đây là tình huống thường hay xảy ra, diễn viên gạo cội khi đối mặt với diễn viên mới thường muốn dùng khí tràng của mình để gây áp lực, diễn thì yêu cầu hai bên phải hợp tác, giữa các diễn viên mới có thể đánh ra lửa, nếu không chỉ là kịch một vai, kịch một vai chứ không phải phim truyền hình.
Khuất Tuyết Tùng nghiêng đầu mỉm cười với đạo diễn, nói: "Thu? Tôi đây lại thu một chút?"
Dương Khiếu "Aizzz" một tiếng, "Lại thu một chút đi."
Tiếp theo ông đi lên nói với Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi cũng tỏ vẻ đã biết.
Dương Khiếu: "Chúng ta quay lại lần nữa."
Thư ký trường quay đánh bản: "《 đô thị sương mù 》 cảnh hai màn hai lần thứ hai!"
Trước màn ảnh xuất hiện ba người, Bạch Thuật cùng Đại Kiều ngồi ở một bên sô pha, trước mặt bày hai chiếc cốc thủy tinh chứa nước chưa vơi chút nào, Đoạn Phi còn đang thư thái ngồi ở một bên, hơi hơi khom người về phía trước, chăm chú lắng nghe hai vị cảnh sát đề ra nghi vấn.
Dương Khiếu ở sau máy theo dõi híp híp mắt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm.
"Đoạn tiểu thư." Bạch Thuật dùng tay phải sửa lại cổ tay áo bên trái, nhàn nhạt mở miệng.
"Cảnh sát Bạch." Đoạn Phi nghe nàng nói chuyện lập tức cong khóe môi.
"Ngày 17 tháng 6 năm nay, buổi tối từ 8 giờ đến 11 giờ, cô đang ở đâu?"
"Tôi ở nhà." Đoạn Phi đáp đến không chút do dự.
"Có người có thể chứng minh sao?"
"Không có, tôi chỉ ở nhà một mình. Đúng rồi, tôi từng ra ngoài vứt rác, camera ngoài hành lang hẳn đã ghi lại chuyện này, cô có thể tới phòng an ninh của tiểu khu kiểm tra camera theo dõi."
"Đại khái là vào lúc nào?"
"Khi đó tôi vừa cùng một người bạn gọi xong điện thoại, cô ấy đi ngủ lúc 10 giờ, cho nên hẳn là từ 10 giờ đến 11 giờ."
Đại Kiều hạ bút nhanh như bay.
"Từ 8 giờ đến 10 giờ cô đều cùng người bạn ấy gọi điện thoại?"
"Không có, không có khả năng."
"Cô còn làm gì nữa?"
"Tôi gọi một phần cơm hộp, miến nghêu, lúc tôi còn ở nước ngoài vẫn luôn thèm món này. thông thường mỗi khi tôi thích món gì thường ăn đến ngán mới thôi, cho nên gần đây đều ăn món này, nên nhớ rất rõ ràng."
Bạch Thuật hơi hơi chọn mi một chút, ánh mắt liếc về phía bức màn trong phòng khách.
Dương Khiếu ở trước máy theo dõi chậm rãi nhăn mi lại, nhưng ông không kêu cắt, ông muốn tiếp tục nhìn xem vấn đề này có thể còn tái xuất hiện hay không.
Đoạn Phi cười nói: "Cảnh sát Bạch thích bức màn này như vậy sao? Cô để lại địa chỉ, tôi sẽ kêu người mang một cái qua cho cô."
Bạch Thuật: "......"
Bạch Thuật có một đoạn tạm dừng không rõ ràng.
Quả nhiên......
Dương Khiếu: "Cắt."
Dương Khiếu chặc lưỡi nói: "Duyệt Vi em sợ nàng như vậy làm gì, nàng cũng sẽ không ăn em mà."
Lâm Duyệt Vi chắp tay trước ngực: "Xin lỗi đạo diễn Dương."
Dương Khiếu: "Đừng xem nàng như tiền bối, bây giờ nàng chỉ là một người quen trong vô số người quen của em, không cần sợ nàng, càng không cần vì nàng khiến cho bất luận cảm xúc gì bị dao động."
Lâm Duyệt Vi ấp ủ một chút cảm xúc, nói: "Vâng, bắt đầu đi ạ."
Thư ký trường quay đánh bản, màn hai cảnh hai lần ba.
Đoạn Phi: "Cảnh sát Bạch thích bức màn này như vậy sao? Cô để lại địa chỉ, tôi sẽ kêu người mang một cái qua cho cô."
Bạch Thuật thực nhẹ mà híp mắt một chút, rồi thu tầm mắt về.
Đại Kiều trộm đánh giá nàng, ánh mắt kia rõ ràng đang vui sướиɠ khi người gặp họa mà viết -- đội phó, bị đùa giỡn!
Bạch Thuật mày nhíu lại, chuyển hướng sang mặt Đoạn Phi: "Ngoại trừ đặt cơm hộp, còn có chuyện khác không?"
Đoạn Phi chớp mắt đầy ái muội: "Còn tắm rửa, không tin ngài tới đây, là mùi quả quýt."
Dương Khiếu trước máy theo dõi: "???"
Ông cảm thấy cả màn hình lúc này đều ngăn không nổi hơi thở ám muội tràn ngập giữa hai người. Ông cầm lấy kịch bản, lời kịch xác thật đúng như vậy, một chữ cũng không sai, chỉ do diễn xuất quá tuyệt khiến ông bỗng dưng sinh ra một cảm giác vi diệu đầy khác biệt.
Cảnh diễn tiếp tục, Lâm Duyệt Vi lại bị áp diễn lần nữa, nhìn ra được nàng đang rất cực lực thoát khỏi sự áp chế đến từ Khuất Tuyết Tùng, đáng tiếc lực bất tòng tâm, cố quá thành quá cố.
Dương Khiếu: "Cắt."
Khuất Tuyết Tùng còn đang cười duyên dáng nhanh chóng lãnh đạm, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn qua chỗ Dương Khiếu.
Dương Khiếu thật sự muốn tự cắt cổ mình, nói: "Hai người có chút không ổn......"
Khuất Tuyết Tùng tự đề cử mình nói: "Để tôi chỉ em ấy."
Dương Khiếu gật đầu: "Vừa hay."
Khuất Tuyết Tùng nhìn Lâm Duyệt Vi với vẻ mặt như ai thiếu nàng 5800 vạn tệ.
Bị một ánh mắt như thực thể nặng trĩu mà đè nặng lên mình, Lâm Duyệt Vi phản xạ có điều kiện lui một chút ra sau sofa.
Khuất Tuyết Tùng hơi hơi nhăn mày lại: "Thất thần làm gì? Còn đợi tôi tự mình mời em sao?"
Lâm Duyệt Vi đứng dậy, hai bước thành ba bước chạy tới, cung kính mà khom người nói: "Khuất lão sư."
Khuất Tuyết Tùng xua tay nói: "Mọi người tránh xa một chút, đừng vây quanh tôi gần như thế."
Lâm Duyệt Vi lại thối lui hai bước.
Khóe môi Khuất Tuyết Tùng nhịn không được khẽ nhếch lên, rồi rất mau thu liễm lại, xụ mặt nói: "Tôi nói bọn họ, em lui làm gì?"
Lâm Duyệt Vi cũng phát hiện, người thối lui đều là trợ lý của Khuất Tuyết Tùng, không khỏi ngượng ngùng mà xoa xoa mũi, lại đi tới hai bước.
"Khuất lão sư."
"Em học mẫu giáo à?" Khuất Tuyết Tùng tựa hồ không vừa mắt về nàng, chẳng khách khí mà chọn lời nói, "Chỉ biết nói ba chữ này?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Khuất Tuyết Tùng: "Trẻ em mẫu giáo chỉ biết lặp lại vài câu lão sư, như vậy có thể giúp kỹ thuật diễn của em tốt hơn à? Đừng nói lời vô nghĩa."
Lâm Duyệt Vi: "...... Mong chị chỉ dạy em."
Khuất Tuyết Tùng: "Hừ."
Lâm Duyệt Vi tựa hồ biết cô đã giận, giọng nói thấp đi mấy độ, nghe có hơi đáng thương nói: "Mong ngài chỉ giáo."
Khuất Tuyết Tùng liếc mắt một cái: "Thu lại kỹ thuật diễn tỏ vẻ đáng thương vớ vẩn ấy của em đi, tôi dạy em vì chính mình, không phải vì em, cũng không nhiều thiện tâm đi phát như vậy."
Sắc mặt Lâm Duyệt Vi trở nên khó coi trong một cái chớp mắt.
Khuất Tuyết Tùng: "Chịu không nổi đả kích?"
Lâm Duyệt Vi nén giận, thậm chí còn cố nặn ra một nụ cười ôn hòa: "Không có ạ."
Khuất Tuyết Tùng tiến đến bên tai nàng, dưới những ánh nhìn xung quanh đây là một động tác cực kỳ thân mật.
Vương Viên Viên ở cách đó không xa khẩn trương mà nhìn thoáng sang bên này.
Chỉ có Lâm Duyệt Vi biết nữ nhân này ở bên tai nàng nói những gì.
Khuất Tuyết Tùng với đôi môi đỏ mê người, tràn ngập ác ý nói: "Huống chi kỳ thật tôi căn bản không tính toán chỉ dạy em cái gì, chỉ muốn chơi với em thôi."
Lâm Duyệt Vi: "Chị!"
Khuất Tuyết Tùng cười khẽ: "Tôi làm sao?"
Cô giống như một vị trưởng bối ôn hoà hiền hậu cổ vũ mà vỗ vỗ bả vai nàng: "Cố lên."
Rồi không cho Lâm Duyệt Vi một chút thời gian phản ứng, giơ giơ lên tay về phía Dương Khiếu, cười nói: "Đạo diễn Dương, được rồi."
Dương Khiếu: "Ok, lập tức bắt đầu."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Lâm Duyệt Vi căng da đầu trở về vị trí của mình, thở phì phì mà uống một ngụm nước.
Vương Viên Viên: "Em bị chiếm tiện nghi sao?"
Lâm Duyệt Vi: "Không có."
Tin tình báo của Trần Huyên cùng Thiệu Nhã Tư đều không đúng, người này có sưu tập tem hay không nàng không rõ, nhưng khẳng định là một người tự đại, độc miệng, lòng dạ hẹp hòi.
Sau này còn phải cùng Khuất Tuyết Tùng cộng tác thế này thêm ba bốn tháng, mới là chuyện đáng sợ nhất. Lâm Duyệt Vi đã dự kiến được cuộc sống hắc ám sau này.
Lại lần nữa điều chỉnh thiết bị, đạo diễn cầm lấy loa phóng thanh trên bàn kề vào bên miệng: "Mọi người chuẩn bị......"
Chuyên viên trang điểm tu bổ son phấn trên mặt diễn viên, nhanh chân rút lui, thu âm chỉnh microphone, bản phản quang tô lên sắc mặt mọi người một tầng ánh sáng nhu hòa, khắc họa rõ nét biểu tình tinh tế của bọn họ.
Thư ký trường quay: "《 đô thị sương mù 》 Màn hai cảnh hai lần bốn!"
......
Dương Khiếu mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm máy theo dõi, vừa rồi rất nhiều lần đều xảy ra vấn đề ở khúc này. Không phải quá mức cứng đờ thì chính là quá mức mềm yếu, vốn dĩ nhân vật của Lâm Duyệt Vi hẳn có thể cùng nhân vật của Khuất Tuyết Tùng tạo thế lực ngang nhau, thậm chí trên phương diện nào đó thắng hơn một bậc.
"Cắt," Dương Khiếu kích động đến đứng lên, vỗ tay, "Tốt, hoàn mỹ! Chúng ta quay lại lần nữa, xem có thể càng tốt hơn không."
Dương Khiếu liên tục quay ba lần, Lâm Duyệt Vi dần dần nhập cảnh, lần cuối cùng quay lại, nàng vi diệu mà nhìn sang chỗ Khuất Tuyết Tùng.
Khuất Tuyết Tùng xụ mặt.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Hẳn do nàng suy nghĩ nhiều đi, Khuất Tuyết Tùng chỉ đánh bậy đánh bạ đánh thức nàng thôi.
Lâm Duyệt Vi ngoại trừ cảnh này phải đóng cùng Khuất Tuyết Tùng thì hai người không còn cảnh diễn chung cho ngày hôm nay nữa, may mắn mà qua rồi, sau đó nàng chỉ cần cùng những thành viên khác đáp diễn thành ra làm ít công to.
Một ngày quay chụp kết thúc, hôm nay không có diễn đêm, hơn 6 giờ đã kết thúc công việc.
【 Tây Cố: Hôm nay công tác thế nào? 】
Lâm Duyệt Vi vừa lau tóc, một tay vừa mở khóa màn hình mới kêu lên "Leng keng", đánh chữ trả lời.
Cố Nghiên Thu vừa xem video vừa kết một con bướm không tính quá khó coi, nhưng cũng không được đẹp lắm, cô quan sát một lát, rồi "Tàn nhẫn" xé con bướm trong tay làm đôi ném vào thùng rác.
Cô lại nhặt hai nhánh lá dừa lên, khoa tay múa chân một chút, vừa muốn tiếp tục, Lâm Duyệt Vi đã gởi tin trả lời.
【 Hai chữ Mộc: cũng như hôm qua, rất thuận lợi 】
【 Tây Cố: Gọi điện thoại được không? 】
So với nhắn tin, Cố Nghiên Thu thích phương thức điện thoại giao lưu trực tiếp hơn.
Lâm Duyệt Vi gọi videocall tới, Cố Nghiên Thu nhìn nhìn lá dừa trong tay, lựa chọn từ chối cuộc gọi.
Lâm Duyệt Vi: "???"
Mới qua có mấy ngày, nàng không phải bảo bối yêu quý nhất của Cố Nghiên Thu sao?
【 Tây Cố: [ giọng nói ]】
Lâm Duyệt Vi click mở, Cố Nghiên Thu nói: "Chị chưa gội đầu."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Lâm Duyệt Vi dùng giọng trả lời tin nhắn thoại: "Dáng vẻ chị chưa gội đầu chẳng lẽ em chưa thấy qua sao?"
Cố Nghiên Thu: "Em chưa thấy dáng vẻ chị chưa gội đầu khi gọi videocall."
"Có gì khác nhau sao?"
"Với chị thì có."
"Chị nói có thì có đi." Lâm Duyệt Vi đổi videocall thành gọi điện thoại thông thường, nàng nghĩ dù sao Cố Nghiên Thu cũng không nhìn thấy nàng, nên nàng ngã nhào trên giường thành hình chữ "Đại" to, váy ngủ satin dán sát trên thân thể, lộ rõ dáng người hoàn hảo của nàng.
"Mệt mỏi à?" Cố Nghiên Thu hỏi.
"Sao chị biết?!"
"Không mệt sao em lại nằm lên giường sớm vậy, bây giờ mới......" Cố Nghiên Thu tạm ngừng động tác trên tay, cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên di động, "Mới 9 giờ tối, em không phải nên diễn tập sao?"
"Em không nằm trên giường, em còn đang học kịch bản đây." Lâm Duyệt Vi mở to mắt nói dối.
"Em nói sao thì vậy đi." Cố Nghiên Thu cười nói, cải tiến những lời Lâm Duyệt Vi vừa nói, mang trả lại cho nàng.
Lâm Duyệt Vi ngồi dậy.
Cố Nghiên Thu: "Bây giờ em mới xác thật giống như dáng vẻ muốn học tập tốt."
Lâm Duyệt Vi nhìn chung quanh, sởn tóc gáy nói: "Có phải chị lắm camera mini trong phòng em không?"
Cố Nghiên Thu: "Đừng tự hù dọa chính mình, chị chỉ đoán thôi, vừa rồi động tác em nằm xuống lớn như vậy, rồi lại nín thở trong nháy mắt, ngay cả một cử động nhỏ cũng không phát ra tiếng."
Lâm Duyệt Vi: "Chị không sợ đoán sai sao?"
Cố Nghiên Thu cười rộ lên: "Dù đoán sai cũng không bị phạt mà."
Lâm Duyệt Vi lại nằm xuống giường, trộm lười một lát, mỗi khi nàng cùng Cố Nghiên Thu trò chuyện luôn có cảm giác giống như, sau một ngày bận rộn đau nhức được ngâm mình trong dòng nước suối ấm áp, cả người đều được dòng nước tẩy rửa xưa đi bao mệt mỏi, nàng dán mặt lên gối đầu không muốn nhúc nhích.
Cố Nghiên Thu như có "Thiên lý nhãn", cười cười, nói: "Em lại nằm xuống rồi."
"Em mệt......" Lâm Duyệt Vi làm nũng qua microphone.
"Mệt thì nằm trong chốc lát đi."
"Em muốn bò trên người của chị nghỉ ngơi."
"Chị lập tức đặt vé máy bay."
"......"
"Bây giờ mà bay ngay thì ít nhất rạng sáng ba giờ sẽ tới, nếu không chị xin nghỉ một ngày giả bệnh tới khách sạn em ở một ngày?" Cố Nghiên Thu đã tra xong chuyến bay, giọng điệu cô trước nay đều không hề dính dáng với hai chữ "Nói giỡn".
Lâm Duyệt Vi: "......"
Có một cô bạn gái quá mức để bụng đôi khi cũng là một loại ngọt ngào đầy bối rối.
Lâm Duyệt Vi nghiêm túc nói: "Chị cứ thường xuyên xin nghỉ như vậy, có khác gì ngồi không ăn bám, không sợ bị công ty kêu chị cuốn gói sao?"
Cố Nghiên Thu nghiêm trang mà phân tích: "Sẽ không a. Thứ nhất, chị không hề thường xuyên xin nghỉ, cũng lâu lắm rồi, chỉ do trước đó tra được tin tức về bà ngoại mới phải nghỉ mấy ngày; thứ hai, công ty của nhà chị, không ai dám khai trừ chị."
Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, đối với giọng điệu này của Cố Nghiên Thu, nàng không những không chán ghét, mà ngược lại còn cảm nhận ra một loại đáng yêu thuộc về Cố thị.
Nói đến Cao lão thái thái, Lâm Duyệt Vi ngẫm lại, ước hẹn với Lưu tiên sinh đã qua hơn một tháng rồi, nàng bèn thuận miệng hỏi: "Trước đó nói điều tra quê quán của mẹ chị ở đâu, Lưu tiên sinh đã tra ra được chưa?"
Cố Nghiên Thu không hé răng, rũ mắt nhìn tay mình. Một nửa lá dừa trong tay trượt khỏi tay cô, rơi xuống mặt bàn.
Lâm Duyệt Vi còn cho rằng bị mất sóng, "Alô" hai tiếng: "Cố Nghiên Thu? Chị đâu rồi? Nghe thấy thì nhắn tin cho em."
Cố Nghiên Thu thong thả ung dung quét đồ vật trên bàn vào thùng rác, rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng: "Tra được rồi, hơn nữa...... chị đã qua đó."
Esley: Chương sau sẽ mở ra một chút bí mật ~ mọi người nhớ đón đọc nhá~, có thể t2,t3 hoặc t4 gì đó es sẽ post~
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Lâm Thị Lang Cố
- Chương 086: Tra được rồi, chị đã tới đó