Kỳ nghỉ ngày thứ năm, ông Lâm cố ý dành ra một buổi sáng cùng bà Lâm mang theo Lâm Duyệt Vi đi ký hợp đồng mua nhà.
Trước khi xuất phát, Lâm Duyệt Vi có ý đồ phản kháng, cùng ba nàng nói nhỏ: "Có thể kêu mẹ đừng mua nhà con con được không, con đã đủ nhiều nhà lắm rồi, cứ để trống cũng không ai ở."
Ông Lâm cười nói: "Con có thể cho thuê, bây giờ con cũng không còn một mình nữa, con có thể dùng làm tiền tiêu vặt, cho dù ít thì cũng là tiền mà."
"Không cần, không phải là vẫn dùng tiền của ba mẹ sao."
"Con có thể để dành mà," Ông Lâm nói, "Tự lập tự cường là chuyện tốt, nhưng người một nhà với nhau thật không cần phân đến rõ ràng như thế, lại không phải bị đuổi ra khỏi gia môn."
"Không đúng a." Lâm Duyệt Vi phản ứng lại, nhìn ba nàng, nói, "Trước đó không phải ba nói nếu con vào giới giải trí, hai người sẽ không cho con một phân tiền nào sao? Bây giờ lại kêu con thu tiền thuê nhà, sao bây giờ lại lật lọng?"
"Ba có nói những lời này sao?" Ông Lâm cười ha ha, "Không cẩn thận quên mất, được rồi, con cứ nhận lấy đi, hoặc kêu mẹ con tìm người trung gian cho thuê đi, tiền thì để bà ấy nhận hết, tích cóp mấy tháng tiền thuê cũng đủ cho bà ấy mua một chiếc túi đắt tiền."
Lâm Duyệt Vi lập tức nói với ông: "Ba, ba, vậy con còn cần mua nhà làm gì chứ, hay là cứ viết tên ba mẹ đi."
"Không được, mẹ con nói phải mua cho con, chúng ta đã lớn tuổi rồi, tương lai vẫn sẽ viết tên con, đây chẳng phải làm điều thừa à."
Lâm Duyệt Vi không có biện pháp thuyết phục ông, thuận miệng oán giận: "Ba, ba nói xem mẹ gần đây có phải càng lúc càng thích chơi trò minh tinh không, hôm bàn chuyện mua nhà, cứ một hai phải viết tên của con, con vừa nói không thì liền khóc đến nước mắt nước mũi một phen."
"Bà ấy khóc?"
"Diễn đến y như thật." Lâm Duyệt Vi phát hiện ba nàng chậm chạp không đáp lại, ngẩng đầu liếc ông một cái, phát hiện biểu tình của ông có điểm kỳ quái, "Ba?"
"Hả?"
"Làm sao vậy?"
"Không có gì." Ông Lâm khôi phục gương mặt ôn hòa .
"Ba mau nói với mẹ đi, đừng động một chút là rớt nước mắt, làm mỗi lần nhìn con bị đến dọa chết khϊếp."
Ông Lâm cười cười: "Ba sẽ nói với bà ấy."
"Ba mau đi nói đi, đợi đến khi kỹ thuật diễn của mẹ lô hỏa thuần thanh thì ai cũng trị không được, con nghĩ là do quá rảnh rỗi." Lâm Duyệt Vi chặc một tiếng, quay đầu lại kêu mẹ nàng, "Đồng chí Nhiễm Thanh Thanh, đã xong chưa a? Thay quần áo thôi mà chọn lâu như thế sao?"
"Đây đây." Bà Lâm mặc một thân váy dài, trang điểm nhẹ, trên cổ tay mang chiếc đồng hồ Phạn khắc nhã bảo tình nhân chi cầu lần trước ông Lâm tặng bà.
Ông Lâm bước tới đón bà, tự đáy lòng mà khích lệ nói: "Hôm nay em đẹp lắm." Nói xong thì nắm lấy tay nà, nhẹ nhàng hôn một cái lên mu bàn tay bà.
Lâm Duyệt Vi ở bên cạnh bưng lấy quai hàm, trêu ghẹo nói: "Có thể chiếu cố cảm nhận của cẩu độc thân được không vậy nhị vị?"
Ông Lâm một tay ông vợ, một tay dẫn con gái, một nhà ba người vừa nói vừa cười rời khỏi gia môn.
Ông Lâm nhìn hợp đồng mua nhà một lần, nhằm vào vài nghi vấn với giám đốc bất động sản, rồi giao hợp đồng cho Lâm Duyệt Vi ký tên, Lâm Duyệt Vi ký tên đến rồng bay phượng múa mới ký xong một đống thủ tục rườm rà tới tận giữa trưa, rồi nhà nàng tìm một chỗ ngồi ăn cơm.
Lâm Duyệt Vi thấy mẹ nàng có chiếc đồng hồ mới lạ, nghe bà Lâm nói mới mua vài tháng trước, nhưng chưa mang lần nào. Cả một buổi sáng nàng ngó qua liếc lại liên tục, muốn chờ đến 12 giờ khi đôi nam nữ trên mặt đồng hồ hôn môi, còn dặn dò mẹ nàng trước giờ nhớ nhắc nàng.
Sau khi rời khỏi công ty mô giới, Lâm Duyệt Vi đột nhiên nhớ tới việc này, vội vàng kêu mẹ nàng: "Mẹ, lại biểu."
Bà Lâm chặc lưỡi nói: "Tính mắng gì nữa?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Hỏi đồng hồ của mẹ, cho con xem đi, không mắng mẹ."
Lâm Duyệt Vi vòng đến trước mặt bà, nâng tay bà lên xem, 12 giờ một phút, đôi tình lữ phải lao lực vượt qua trăm cay ngàn đắng mỗi một phút một giây mới đến được với nhau đã tách ra, càng lúc càng xa.
Lâm Duyệt Vi oán giận nói: "Không phải đã nói mẹ trước mười hai giờ kêu con sao, mẹ xem không được thấy rồi."
Bà Lâm nói: "Không phải còn bận ký hợp đồng sao? Mẹ còn bận giúp con chú ý điều khoản còn gì? Nếu con muốn chờ xem, vậy tặng cho con?"
"Con mới không cần, đây là ba tặng mẹ, con muốn thì tự mình đi mua."
Ông Lâm bước tới hoà giải, nói: "Lần tới ba thấy sẽ mua thêm một cái, không phải chỉ là một cái đồng hồ sao, có cái gì hiếm lạ đâu."
"Con không cần a, hoa hòe loè loẹt, hợp hơn với tiểu cô nương hai mươi tám tuổi như mẹ con." Lâm Duyệt Vi vội cự tuyệt, miễn cho ba nàng tự chủ trương, đồng thời thổi phồng Bà Lâm một phen.
Bà Lâm mỉm cười: "Được rồi, ăn cơm đi."
Bà dắt tay Lâm Duyệt Vi trước, rồi mới xoay người kéo ông Lâm đi.
***
Nghe xong chuyện bà Lâm ép Lâm Duyệt Vi mua nhà, Giang Tùng Bích hâm mộ đến tròng mắt đều phải đỏ, gác chân lên ghế trong phòng làm việc: "Cậu đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng a. Ba mẹ nổi danh là phu thê mẫu mực, công ty rực rỡ, chỗ mình mở họp còn bị bắt phân tích đô ưu tú của nhà cậu, bây giờ cậu còn làm minh tinh, đúng là có hình có dạng."
"Vậy cho cậu phúc phận đó." Lâm Duyệt Vi lót ôm gối phía sau, dựa vào cửa sổ, nhìn như ghét bỏ nhưng kỳ thật đang đắc ý.
"Mình đang nói với cậu, khoe hạnh phúc đáng bị sét đánh."
"Ha ha ha." Lâm duyệt mỉm cười nói, "Bị cậu nhìn ra rồi."
"Hai mình là quan hệ gì chứ, mình có thể không nhìn ra được à? Cậu bây giờ chính là điển hình của đẹp đến mức không tìm được hướng bắc." Giang Tùng Bích giơ di động, thay tai nghe, không chút để ý mà mở văn kiện ra, thỉnh thoảng lại lật vài trang.
"Có thể tìm được hướng nam đã không tồi rồi."
"Mình đây còn phải bội phục cậu."
"Khách khí khách khí." Lâm Duyệt Vi làm bộ làm tịch mà nói.
Giang Tùng Bích lật xong một văn kiện, ném vào một chồng bên cạnh, tạm thời đóng bút, nói: "Cậu có biết chuyện xảy ra ở Thiên Thụy gần đây không?"
"Thiên Thụy?" Lâm Duyệt Vi biết là công ty nhà Cố Nghiên Thu, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là có một chút tin tức liên quan tới lão bà của cậu."
"......"
Giang Tùng Bích: "Cậu xem mình vừa nhắc đến lão bà cậu liền không nói, cậu có thể thành thật một chút hay không?"
Lâm Duyệt Vi sâu kín mà nói: "Mình không thành thật khi nào, đang đợi cậu nói mà."
"Được rồi." Giang Tùng Bích ở trong lòng mắng nàng vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, tìm từ sửa lại , "Vậy kêu là đối tượng mình theo đuổi, thế này đối tượng mình theo đuổi tuần này đã sa thải vài người trong phòng ban, gây ra sấm rền gió cuốn."
"Cậu kêu tên người ta không được à?"
"Kêu cái gì chứ?"
"Cố Nghiên Thu!" Lâm Duyệt Vi đề cao giọng.
"Dạ rồi Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu ấy, hiện tại trong tay có công ty 5% cổ phần, cuối tuần phải cùng những người khác tham gia đại hội cổ đông."
"Cái gì cái gì? Cái gì cổ phần? Tốc độ nhanh quá rồi đó." Lâm Duyệt Vi nghe mà như lọt vào trong sương mù.
"Bất ngờ không? Kinh hỉ không?" Trong thương trường, ngoại trừ một số ít cơ mật ra, thì những loại chuyện này rất khó để giấu, đặc biệt Giang Tùng Bích thân là người thừa kế của Giang gia, cô từ chỗ ba cô biết được rất nhiều tin tức đầu tiên.
Giang Tùng Bích nói: "Cổ phần trong tay chị ấy do người mẹ đã qua đời để lại cho chị ấy, di sản nhỉ? Cứ gọi là vậy đi."
Giang Tùng Bích lại nói liên tiếp vài chuyện xảy ra ở công ty Cố gia, những hỗn loạn trong đó cũng khiến cô cảm thán, Lâm Duyệt Vi nghe được câu có câu không, ngón tay thon dài ở trên đầu gối mình gõ đến có tiết tấu.
Giang Tùng Bích thở dài, cuối cùng nói: "Bây giờ cấp lãnh đạo ở Thiên Thụy là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ cấp dưới gặp tai ương. Ba mình nói, Thiên Thụy cứ tiếp tục loạn theo cái đà này, không thể đạt thành thống nhất, thì ba mình sẽ khuyến khích ba cậu cùng nhau nuốt trọn Thiên thụy, chia nhau mà ăn. Cậu đừng nói với Cố Nghiên Thu a, thương nghiệp cơ mật."
Lâm Duyệt Vi trầm xuống ngâm nói: "Ba mình chưa từng nói qua."
Giang Tùng Bích đột nhiên "Aizzz" một tiếng, "Mình mới nhớ ra quan hệ giữa nhà cậu và Cố gia là quan hệ thông gia a, không ra tay hỗ trợ thì thôi, lại còn tính nuốt trọn công ty nhà người ta, có phải không có đạo nghĩa hay không a?"
"Có thể không đổi tên a, tiếp tục để Cố Nghiên Thu đảm nhiệm tổng giám đốc công ty." Như vậy cô cũng không cần phải tiếp tục cùng người anh trai hờ Cô Phi Tuyền kia tranh giành gia sản bỏ đi, gia sản đều là của Lâm gia, chỉ cần cô tiếp tục làm con rể Lâm gia, thì muốn cái gì có cái đó.
Lâm Duyệt Vi đột nhiên hoàn hồn, đuổi đi ý tưởng này.
"Ba cậu với cậu y như khắc từ một khuôn ra, người ta tốt xấu gì cũng là lão bà của cậu." Giang Tùng Bích tấm tắc nói.
"Cho cậu một cơ hội, đem ba chữ đó nuốt trở về."
Giang Tùng Bích biết nghe lời phải, nhẹ nhàng mà tự vả vào miệng mình, nói: "Dạ, Cố Nghiên Thu."
Lâm Duyệt Vi gãi gãi đầu, dựa vào bước tường, ánh mắt nàng xuyên qua cửa sổ nhìn đi rất xa, không biết suy nghĩ gì.
Qua hai giây, Giang Tùng Bích lại ở bên kia "Aizz" "Aizzz" mà bát quái, thần thần bí bí hỏi: "Thượng tuần tháng này Cố Nghiên Thu ở nhà cậu ngủ lại, phát sinh chuyện gì sao?"
"Sao cậu --" Lâm Duyệt Vi không khỏi đề cao âm điệu, rồi lại trầm xuống, khôi phục ngữ khí bình tĩnh, hỏi, "Sao cậu biết chị ấy ở lại nhà mình? Mình nhớ rõ mình chưa từng nói với cậu chuyện này đi?"
Cố Nghiên Thu nói với Giang Tùng Bích sao? Quan hệ giữa hai người này từ lúc nào đã phát triển như thế? Chẳng lẽ Giang Tùng Bích thừa dịp nàng không biết lại chơi hoa chiêu gì? Lâm Duyệt Vi không tin khả năng này. Hơn phân nửa là Giang Tùng Bích chính mình tra ra, nhưng sao cô có thể tra ra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Lâm Duyệt Vi cảm thấy quá hoang đường, nàng đang muốn khuyên cô không cần làm chuyện như vậy.
Ai ngờ Giang Tùng Bích nói ra chuyện kinh người: "Mẹ cậu đăng status trên mạng, cậu không thấy á?"
Lâm Duyệt Vi: "???"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Lâm Duyệt Vi: "!!!"
Nàng mém tí thì té bật ngửa ra sau, "Cậu chờ một chút,mình tìm xem."
Xét thấy WeChat bà Lâm không thích hợp để add, nên Lâm Duyệt Vi đã block từ sớm, nàng căn bản không biết bà post những gì. Lâm Duyệt Vi mở chủ trang album của bà Lâm , hiển thị vừa mới update hai ngày trước.
【 con gái con rể cuối tuần về nhà, con gái tìm không thấy bàn chải đánh răng dự phòng cho con rể, chạy tới hỏi tui, bao lớn rồi mà đầu như ruồi nhặng, thật không biết rời tui thì phải làm sao? Mọi người giúp tui xem xem loại bàn chải chạy bằng điện nào tốt ? Sau này con rể sẽ thường tới ở [ che miệng cười ]】
Phía dưới bạn bè của bà có không ít người hâm mộ các kiểu, khen các kiểu, từ vẻ khiêm tốn giả tạo của bà, Lâm Duyệt Vi còn có thể tưởng tượng ra gương mặt kia của bà cười đến sáng lạn cỡ nào.
"Mình không nói với cậu nữa." Lâm Duyệt Vi cúp điện thoại của Giang Tùng Bích, giơ tay vuốt mặt, mở cửa phòng, từng câu từng chữ, trung khí mười phần hét lớn xuống dưới lầu --
"Nhiễm, Thanh, Thanh!"
Tác giả có lời muốn nói:Lâm Duyệt Vi: Tui còn cho rằng sẽ lặng lẽ meo meo mà phân rõ khoảng cách, kết quả toàn thế giới đều đã biết???
Bà Lâm: Cảm giác khăn quàng đỏ trước ngực càng tươi đẹp hơn (*°°*)