Chương 037: "Không cần"

Cáo già xảo quyệt, đa mưu túc trí, trong lúc nhất thời trong đầu Lâm Duyệt Vi hiện ra vô số từ cùng loại, tất cả đều giống như sủi cảo phồng tôm gắn lên người mẹ nàng. Mệt cho bà có thể nghĩ ra được chủ ý nham hiểm như vậy để giữ đối phương lại.

Bà Lâm chẳng những kêu Cố Nghiên Thu uống rượu, còn kêu Lâm Duyệt Vi cùng cô uống, cho dù Lâm Duyệt Vi muốn đưa Cố Nghiên Thu về nhà cũng không được.

Mặc dù Cố Nghiên Thu trong lòng cũng muốn lưu lại, nhưng Lâm Duyệt Vi đã oán khí tận trời, cô thở dài, uyển chuyển xin miễn nói: "Dì, con có thể kêu trợ lý tới đón con."

"Hôm nay không phải chủ nhật sao? Trợ lý cũng phải nghỉ ngơi nha, làm lão bản cũng không thể áp bức công nhân như thế nha." Bà Lâm chớp chớp mắt.

"Con tăng tiền lương."

"Trợ lý có bạn gái có người nhà, như vậy không tốt." Bà Lâm chà xát tay, "Con nói xem có phải hay không?"

Cố Nghiên Thu mỉm cười, vừa định tiếp tục cùng bà Lâm lý luận, Lâm Duyệt Vi đã xoay người lên lầu.

Phòng khách một mảnh an tĩnh.

Cố Nghiên Thu nhìn theo bóng dáng đối phương biến mất, cười khổ nói: "Dì xem, em ấy không chào đón con, con cũng không nên ở lại."

Bà Lâm cũng "Aizzz" một tiếng, nếu quả thật Lâm Duyệt Vi không muốn, bà không thể đánh người hôn mê rồi ép hai người nằm bên nhau. Bà Lâm nói: "Vậy con gọi trợ lý hỏi một chút đi, nếu không tiện, dì có thể thu dọn phòng khách."

Lòng Cố Nghiên Thu nói Lâm Chí chắc sẽ không sao, cậu ấy là người địa phương, lúc này hẳn cũng đang ăn cơm, tới đây đón một chút chắc không thành vấn đề.

Không ngờ, chuyện không có khả năng nhất lại đυ.ng phải cô.

"Tiểu Cố tổng?"

"Tôi ở bên ngoài dùng cơm, vừa uống rượu xong, hiện tại không thể về, cậu có rảnh tới đây đón một chuyến không?"

Lâm Chí còn chưa nói, trong điện thoại đã truyền tới một giọng nói khác, "Ai nha?"

Giọng một cô gái giòn tan.

Lâm Chí: "Sếp anh, kêu anh qua đón chị ấy một chuyến."

Cô gái: "Hừ, vậy em xé vé xem phim cho rồi."

Lâm Chí dỗ dành nói: "Em đừng nóng giận a, anh tới đón một lát."

Cố Nghiên Thu bèn trả lời, "Cậu cùng bạn gái hẹn hò?" Cũng phải, hôm nay là cuối tuần, chẳng lẽ không cho cặp đôi trẻ tuổi ra ngoài ăn cơm xem phim? Nếu chuyện cô cùng Lâm Duyệt Vi kết hôn là sự thật, thì hôm nay đáng ra phải ăn cơm đoàn viên vui vẻ.

Lâm Chí nhẹ nhàng mà "Aizzz" một tiếng.

Cố Nghiên Thu nói: "Cậu cứ đi với bạn gái đi."

Lâm Chí nói: "Xin lỗi, nếu không để em tìm một người bạn tới đón chị?"

"Không cần, tôi sẽ tự tìm." Cố Nghiên Thu có tâm phòng bị rất mạnh, không dễ dàng tin người khác, nếu ra ngoài trễ thật sự không còn cách nào, cũng không chịu gọi taxi, thà tự mình lái.

"Vậy em đi nha?"

"Đi đi."

Cố Nghiên Thu cất di động, bà Lâm ở bên cạnh nghe xong vài câu, cũng hiểu. Bây giờ bà không còn ôm tâm tư tác hợp nữa, nói: "Để dì gọi điện thoại hỏi tài xế nhà chúng ta, bất quá chắc cậu ta cũng muốn chủ nhật ở cùng người nhà."

Cố Nghiên Thu nói: "Không cần đâu dì."

Bà Lâm: "Vậy con còn cách nào?"

Cố Nghiên Thu nói: "Phòng ngủ cho khách là gian nào, để con tự mình đi dọn. Làm phiền dì."

"Sao vậy được."

"Trước đó khi còn du học nước ngoài con cũng tự mình dọn tự vệ sinh nấu cơm, đã quen rồi."

"Vậy dì dọn phụ con." Bà Lâm nói rồi nhìn thoáng qua lên lầu, nói, "Con đừng để ý a, Duyệt Vi hay có tính tình trẻ con."

"Sẽ không." Cố Nghiên Thu ôn hòa mà cười cười.

"Tuy rằng dì tác hợp hai đứa, nhưng cũng không phải phối bậy phối bạ. Dì vẫn chưa từng hỏi con, con đối với nó có cảm giác gì? Con cảm thấy tương lai có khả năng không?" Vẻ mặt bà Lâm nghiêm túc hỏi.

"Dì, loại chuyện này phải dựa vào duyên phận." Nét tươi cười trên mặt Cố Nghiên Thu vẫn ôn hòa như mọi khi, khiến người nhìn không thể nhìn ra cảm xúc chân thật.

Bà Lâm nghe ra lòng cô lạnh như Thái Cực, nhưng cô cũng không cự tuyệt đến quyết đoán, đã nói lên là có hi vọng, chỉ mong cô không phải nể mặt bà mới nói vậy.

"Bây giờ con vẫn ở một mình?" Bà Lâm hỏi.

"Dạ phải."

"Nếu có rảnh, có thể qua chỗ dì thường xuyên, chú của con hay đi công tác, Duyệt Vi sau này phỏng chừng sẽ càng ngày càng bận, lần này con cũng thấy rồi, bốn tháng không về nhà một lần, nếu con không chê, dì có thể xem con như con gái thứ hai."

"Dì khách khí rồi, dì giúp con rất nhiều, con nhất định sẽ thường tới, chỉ mong dì đừng ghét bỏ."

"Sao dì ghét con được, chỉ mong sao con tới."

"Vậy Lâm tiểu thư thì sao?"

"Kệ nó." Bà Lâm xua tay nói, "Dù sao nó cũng không thường về nhà, cùng lắm thì chọn lúc nó không ở nhà."

Cố Nghiên Thu chần chờ một chút, rồi cười gật đầu.

Một vệt phù quang bỗng lướt qua lòng cô mang theo đầy nghi vấn: Vì sao bà Lâm lại đối tốt với cô như vậy? Hơn nữa lực độ tác hợp còn vượt ngoài các bậc phụ huynh bình thường? Chẳng sợ cô cùng Lâm Duyệt Vi hiện tại còn đang trong trạng thái tương kính như băng, thái độ của bà vẫn trước sau không thay đổi.

Bà tốt như vậy, đôi khi thậm chí khiến Cố Nghiên Thu sinh ra cảm giác như bị người lôi kéo.

Bà Lâm muốn...... Lôi kéo cô để làm gì?

Cố Nghiên Thu đánh mất ý niệm này, cô hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, mượn sức của cô thì làm được cái gì? Lâm gia và Cố gia từ trước đến nay có hợp tác, lần này liên hôn bất quá là dệt hoa trên gấm, giúp cô tăng thêm lợi thế, cho dù không có Cố Nghiên Thu, hai nhà Lâm-Cố cũng vẫn luôn hợp tác trên thương trường.

***

Lâm Duyệt Vi trở về phòng, ở trên giường bò một lát, không nhịn được đành chuồn êm ra ngoài, trốn ở hành lang nghe động tĩnh dưới lầu. Trước đó Cố Nghiên Thu cùng Lâm Chí gọi điện thoại nàng không nghe thấy, chỉ nghe thấy hai người muốn cùng đi thu dọn phòng cho khách.

Phòng khách trên lầu hay dưới lầu?

Lâm Duyệt Vi trên dưới nhìn quét một vòng, hai người trước sau không lên lầu, Lâm Duyệt Vi liền xác nhận Cố Nghiên Thu muốn ở phòng khách dưới lầu. Nhà nàng chỉ có bà con mỗi khi ăn tết đi đường xa mới ngủ lại, ngoài ra thì toàn để đến đóng bụi, muốn dọn trong một đêm e cũng không dễ.

Mẹ cô chính là nhàn rỗi không có việc gì làm, không để người uống rượu, thì bây giờ đâu có tự chuốc lấy cực khổ.

Nàng mới sẽ không giúp đâu, thất lễ thì thất lễ.

Năm phút đồng hồ sau, Lâm Duyệt Vi xuất hiện ở cửa phòng cho khách, hai người bên trong đã mang "Vũ trang hạng nặng" thi nhau quét rác lau bàn, "Mẹ chồng nàng dâu" cùng nhìn qua. Lâm Duyệt Vi hỏi: "Có cần giúp đỡ không?"

Cố Nghiên Thu chớp mắt, cô là khách nhân, không dám đáp lời.

Bà Lâm không khách khí mà phân phó nói: "Con đi chăn ôm trong ngăn tủ ra đây."

Lâm Duyệt Vi: "Dạ."

Bà Lâm: "Khoan đã, bây giờ ôm ra dễ dính bụi, con đi lau tủ đầu giường."

Lâm Duyệt Vi quét mắt nhìn tủ đầu giường, tổng cộng đã để bám bụi bao lâu rồi, chậc.

"Lâm tiểu thư?" Cố Nghiên Thu bị Lâm Duyệt Vi không khỏi phân trần mà từ phòng khách đẩy đi ra ngoài, đoạt lấy giẻ lau trong tay.

"Khách nhân ở sô pha ngồi là được rồi, chỗ này giao cho em."

Lâm Duyệt Vi khí thế ngất trời mà bắt đầu làm việc, ngay cả bà Lâm cũng hoảng hồn với sự nhiệt tình của cô, chặc lưỡi nói: "Ngày thường sao không thấy cô dọn phòng của mình hăng say như bây giờ, lúc nào cũng chờ người giúp việc tới làm."

Lâm Duyệt Vi đóng cửa phòng lại, nhún vai cười cười: "Không phải dì giúp việc không ở đây sao? Chỉ có thể tự mình làm."

Bà Lâm hồ nghi mà nhìn nàng một cái.

Cố Nghiên Thu ngồi an phận ở phòng khách, tháo Phật châu từ trên cổ tay xuống, lần một hồi rồi lại đeo lên cổ tay lại, mặt mày không an tĩnh nổi.

"Khụ khụ khụ." Lâm Duyệt Vi mở cửa thông gió, bị bụi trong phòng hun đến mặt xám mày tro.

Cố Nghiên Thu giật mình, nhịn xuống xúc động muốn đứng lên từ trên sô pha.

Đảo qua kéo lại, giường cũng dọn xong, Lâm Duyệt Vi ngồi xổm xuống sàn, mắt nhìn ngang hàng với tủ đầu giường, ngón tay lòng bàn tay ở mặt trên cọ qua, không để lưu lại một hạt bụi nào. Sau khi vừa lòng nàng mới đứng lên duỗi eo, kết thúc công việc.

"Làm phiền dì." Cố Nghiên Thu nói lời cám ơn bà Lâm.

Lâm Duyệt Vi ngó cô một chút.

Cố Nghiên Thu nhìn lại, một chữ cũng không nói.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Vì sao cảm ơn mẹ nàng, lại không cám ơn nàng?

Cố Nghiên Thu chính thức vào ở phòng cho khách, bà Lâm giống như bàn tính Như Ý chỉ gõ vang được một nửa, giả vì mệt nhọc, mà chưa đến 9 giờ đã lui về phòng, chừa không gian lại cho đôi trẻ.

Trước khi đi còn cố ý dặn dò Lâm Duyệt Vi: "Nếu Cố Nghiên Thu có gì không hiểu hoặc có yêu cầu gì, con phụ trách giải đáp và cung cấp rõ chưa."

Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu đứng cạnh nhau, Lâm Duyệt Vi nói: "Em lên lầu, có việc gì thì gọi điện thoại cho em."

"Ừm."

Lâm Duyệt Vi mới vừa đi lên mười phút, Cố Nghiên Thu đã điện thoại tới.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Phòng tắm chỉnh nước ấm như thế nào?" Cố Nghiên Thu đối với phòng tắm trước mặt hết đường xoay xở, vặn sao cũng ra nước lạnh, may là cô còn chưa cởϊ qυầи áo đi vào.

"Chị chờ em một chút, em xuống bây giờ."

"Ừm." Cố Nghiên Thu cúp điện thoại.

Đây là lần thứ hai Cố Nghiên Thu gọi điện thoại cho nàng, Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm dãy số vài giây, nhân cơ hội lưu lại, ở chỗ tên ghi chú do dự một chút, môi vô ý thức mà cong lên, đánh vào mấy chữ.

Lâm Duyệt Vi kiểm tra một lần, xác nhận hai bên đều là nước lạnh, nói: "Có thể do lâu rồi không sử dụng, nếu không chị --"

Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu, vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt thâm trầm của Cố Nghiên Thu.

Lâm Duyệt Vi không biết vì sao mình lại luống cuống, tim đập như trống, trầm mặc một lúc, mới tìm được thần trí về, thuận lợi nói ra những chữ còn lại, "Nếu không chị qua chỗ mẹ em tắm?"

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Duyệt Vi từ ánh mắt trong suốt như con nai vàng của cô đọc ra một tia ủy khuất.

Trái tim đột nhiên tựa như bị một bàn tay nhỏ bắt lấy, nhẹ nhàng mà nắm một chút, không phải rất đau, mà là chua xót dài lâu. Lâm Duyệt Vi ho khan, sửa lời nói: "Nói giỡn, chị lên lầu tắm đi, vừa hay chị không có váy ngủ, chỗ em có, đương nhiên nếu chị muốn mặc của mẹ em cũng được ha ha."

Cố Nghiên Thu vẫn không trả lời, nhìn nàng chăm chú, hàng lông mi thật dài rũ xuống, trong mắt ẩn hiện một chút ánh sáng nho nhỏ, che giấu một chút vui mừng.

Vừa nhìn thấy Lâm Duyệt Vi cũng bất giác cảm giác vui vẻ lây.

Nàng không khỏi hoài nghi chính mình, có phải đang suy diễn quá nhiều rồi hay không, rõ ràng đối phương một chữ cũng chưa nói, ngay cả biểu tình cũng chưa thay đổi, mà nàng đã lung tung rối loạn não bổ nhiều như thế. Mày yên tĩnh một chút đi, Lâm Duyệt Vi tự nói, lần trước người ta nói với mày hết năm sáu lần "Không có ý với em", rớt não ra rồi sao? Nhớ ăn không nhớ đánh.

Thần sắc Lâm Duyệt Vi xoay chuyển, tâm như mặt hồ gợn sóng dần bình tĩnh, dẫn đầu cất bước ra khỏi phòng tắm, "Đi theo em."

"Không cần."

"Hả? Không cần cái gì?"

"Không cần váy ngủ của dì." Cố Nghiên Thu nhấp môi, thần sắc nghiêm túc nói.

Lâm Duyệt Vi bật cười.

Lâm Duyệt Vi mở cửa phòng tắm của mình chỉ cô cách dùng một lần, cầm váy ngủ giữa trưa tới, nói: "Dầu gội sữa tắm dùng của em, đánh răng, đúng rồi, đánh răng, em nhớ trong nhà có bàn chải dự phòng, chị tắm trước, em đi tìm cho."

Lâm Duyệt Vi bước chân vội vàng, đi xuống lầu lần thứ hai.

Cố Nghiên Thu nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, khóe môi khẽ cong, mi mắt có chút nheo lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Cùng chung chăn gối là không có khả năng, tuy rằng tui cũng muốn, nhưng mà Lâm tiểu thư không phải người dễ dàng khuất phục như vậy, người có thể cùng nàng ngủ chung một cái giường trước mắt chỉ có Giang Tùng Bích (*° °*)

Giang Tùng Bích: Đang êm đẹp lùa tui vô cừu hận làm gì?

Đoán xem Lâm Duyệt Vi ghi chú tên Cố tiểu thư là cái gì nàooooooooooo →_→

Esley: hmmm es hông đoán ra, mọi người thì sao?