Chương 7: Lau mình cho tiểu tướng quân (1)

***

Khi đệ tử của đại phu tới, Diệp Thê vừa vặn mới tắm gội xong, thay váy áo sạch sẽ từ sau bình phong đi ra.

Nàng lơ đãng nhìn nam nhân nằm trên giường, vừa rồi tắm gội có chút ngượng ngùng khó nói, bọn họ tuy là phu thê, nhưng không hề... như vậy ở chung một phòng, cảm giác thật vi diệu.

Diệp Thê cẩn thận xoa xoa gương mặt còn hơi phiếm hồng, lại đứng trước gương xác nhận mấy lần rằng người khác sẽ không nhìn ra dị thường gì mới mở cửa phòng ra đi ra ngoài.

Phúc bá đã an bài tốt cho mấy đệ tử của đại phu, hắn đem thuốc mỡ cầm trong tay đưa cho Diệp Thê: "Thiếu phu nhân, đại phu nói thuốc mỡ này có thể giảm đau do chấn thương, cần bôi mỗi ngày."

"Được." Diệp Thê tiếp nhận, nhớ tới nam nhân kia lại nói tiếp, "Phúc bá chuẩn bị chút nước ấm, ta muốn giúp tướng quân... lau mình."

Thời tiết nóng nực, Thẩm Tương Uyên hôn mê nằm như vậy tất nhiên không thoải mái.

Phúc bá đáp lời vội vàng đi chuẩn bị.

Người hầu trong phủ tay chân nhanh nhẹn nhanh chóng đem nước ấm tới, Diệp Thê theo sau liền cho bọn họ lui ra ngoài hết.

Hơi nước bốc lên mờ mịt, tạo ra một bầu không khí ái muội mông lung, lại bởi vì bên trong thả thêm thảo dược, tản mát ra hơi thở an thần.

Không biết có phải do tác dụng của bầu không khí hay không, độ nóng trên mặt Diệp Thê thật vất vả lắm tiêu trừ được lại có xu hướng tăng lên,tay nàng đặt trên dây áo của Thẩm Tương Uyên run nhè nhẹ.

Cách quần áo, nàng có thể cảm nhận được thân hình rắn chắc của nam nhân truyền ra nhiệt độ, mà nhiệt độ cơ thể nàng bình thường vốn lạnh người người khác một chút, hiện giờ lại bởi vì một chút tâm tư thiếu nữ không thể nói ra, nàng cảm thấy chính mình đang sờ soạng một khối than nóng bỏng.

Thẩm Tương Uyên nhắm hai mắt hừ hừ một tiếng, Diệp Thê cả kinh lập tức thu hồi tay, nàng nhìn trộm một cái, nam nhân không có tỉnh.

Nàng hít sâu một hơi, nghĩ thầm không thể chậm trễ nữa, đến lúc nước lạnh lại phải làm phiền Phúc bá, không tốt chút nào.

Khẽ cắn môi, Diệp Thê cởϊ áσ nam nhân ra, thân trên tinh tráng lộ ra.

Khi mặc quần áo thì nhìn không biết, giờ phút này trần trụi, Diệp Thê mới phát giác bả vai Thẩm Tương Uyên rộng lớn bình thẳng, cơ bắp trước ngực không có khoa trương, chỉ hơi hơi phồng lên, đường cong khắc sâu rõ ràng.

Diệp Thê chưa kịp ngượng ngùng vì lần đầu thấy nam tử trần trụi thì lực chú ý tập trung tất cả vào những vết sẹo trên ngực Thẩm Tương Uyên, có những vết sẹo mới hình như vừa có trong trận chiến này, màu đỏ sậm bắt mắt, cũng có nhiều cái không biết bắt đầu khi nào, chỉ để lại một mảnh mờ màu sắc hơi trắng hơn da thịt hắn.

Những "con rết" sẹo kia đan xen chồng chéo nhau lập tức loại bỏ tạp niệm trong lòng Diệp Thê, nàng vắt khô khăn ấm, nắm lấy một góc bắt đầu cẩn thận vì nam nhân lau mình.

Đầu tiên là cổ, đầu ngón tay Diệp Thê chạm đến nơi nhịp đập hơi nhảy của hắn, vô cùng may mắn, lại không khỏi trách cứ.

Nàng vừa khéo lớn tuổi hơn hắn, không tự chủ được liền mang tâm tư trưởng bối nhìn hậu bối, Thẩm Tương Uyên mới bao tuổi nha, đánh trận không tiếc mệnh như thế, nếu tổ mẫu biết được không khỏi khóc đỏ hai mắt đi, may mắn là Phúc bá cùng Trương đô uý tìm mọi cách giấu xuống dưới.

Diệp Thê hơi thở dài một tiếng, lần nữa nhúng ướt khăn vải, lúc này tiến sát tới ngực hắn, nàng tận lực tránh đi những miệng vết thương, chỉ dùng một ngón tay cẩn thận chà lau trên cơ ngực nam nhân, vô cùng tinh tế ôn nhu.

Tiểu trượng phu của nàng là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, tận đáy lòng nàng có chút hư vinh mà cảm thấy tự hào.

" Ân..." đột nhiên, Thẩm Tương Uyên lại hừ một tiếng.

Diệp Thê theo bản năng cảm thấy mình vô tình chạm vào miệng vết thương làm đau hắn, nàng liền dừng lại động tác, cúi đầu xem khăn trong tay nàng đang chạm vào đâu, thế nhưng lại... thế nhưng lại là đầu v* của Thẩm Tương Uyên.

Nha, Diệp Thê trong lòng bối rối, nàng xấu hổ nâng tay lên không dám chạm vào nơi đó, đôi mắt lại không nhịn được nhìn trộm vài lần, hoá ra đầu v* của nam nhân lại là cái dạng này nha, so với mình thì màu sắc đậm hơn một chút, cũng nhỏ hơn...

Từ từ, ta đang miên man suy nghĩ cái gì vậy?! Diệp Thê kinh hoảng hoàn hồn, nàng kịch liệt lắc đầu vài cái, đem ý nghĩ lung tung rối loạn bên trong đuổi đi.

Sau đó, nhanh chóng xuất công phu chà lau ngực nam nhân một chút, trán Diệp Thê liền thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng nghiêng thân đi thấm ướt khăn, cũng không dám nhìn mặt Thẩm Tương Uyên, có cảm giác mình vừa rồi giống như đăng đồ tử (đồ lưu manh) khinh nhờn hắn.

Diệp Thê thở ra một hơi, cưỡng chế đè ép xao động bất an trong thâm tâm, chờ đợi lúc hô hấp không còn dồn dập mới dám xoay người lại, chuẩn bị làm tiếp việc còn đang dang dở.

Chỉ tiếc, trong nháy mắt, nhiệt độ lập tức lại sôi lên, thậm chí là đạt tới đỉnh điểm.

Cơ bụng bên dưới còn chưa có lau tới lan tràn một màu đen, không nồng đậm nhưng cũng không thưa thớt, nghiên nghiên hai bên sườn một đường dọc theo đường cong cơ bắp dẫn thẳng vào trong quần, tấn hiện ra dã tính nam nhân khoẻ mạnh.

Yết hầu Diệp Thê khô khốc, nuốt nuốt nước miếng, muốn lùi bước.

Nếu không vẫn là kêu A Tả A Hữu tới chiếu cố hắn đi...

——————————————————————

Thẩm tiểu tướng quân: Phu nhân háo sắc nha.

Thê phu nhân: Ta không có ô ô ô!

Thân thể tiểu tướng quân thật mẫn cảm hì hì, đợi lát nữa xuống phía dưới, không biết có thể hay không ♂ đây.

Ngoan ngoãn cầu trân châu cất chứa bình luận nha!