- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Làm Thê Tử Của Thẩm Tương Uyên
- Chương 11: Mượn tay tướng quân
Làm Thê Tử Của Thẩm Tương Uyên
Chương 11: Mượn tay tướng quân
Giá cắm nến trong phòng hình giọt lệ, uốn lượn ra dấu vết trong sáng, từng tí ngưng tụ chất chồng, chỉ đợi một khắc, dục hỏa thêm sâu.
Diệp Thê lúc này đã sa vào du͙© vọиɠ, không còn vẻ đoan trang ngày thường, càng giống như một tiểu yêu tinh chuyên hút dương khí của nam giới, dáng người lả lướt, cử chỉ giọng nói yểu điệu.
Dưới ánh nến có thể thấy được gương mặt đỏ bừng mê người của nàng, mị thái tràn lan qua khóe mắt, dưới chóp mũi tinh xảo là đôi môi sưng đỏ hơi vểnh lên, là do lúc này hầu hạ nam nhân mà thành, khóe môi còn lưu lại bạch trọc chưa kịp khô, thật da^ʍ mĩ.
Diệp Thê ngồi trên đất cạnh giường, hai chân vô lực không dậy nổi, cánh tay nàng ở dưới tầng tầng lớp lớp váy áo, nhìn không thấy động tác, càng chọc người miên man bất định.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không dám cởϊ qυầи lót...
Đầu ngón tay cách địa phương đã ướt đẫm nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, mang đến kɧoáı ©ảʍ rùng mình, tiếng rêи ɾỉ như có như không từ trong miệng nàng truyền ra, nàng không khống chế được môi lưỡi, nước bọt từ khóe miệng liền theo khe hở nhỏ giọt, chảy qua dấu vết bạch trọc trên khóe môi, tương nhu.
"Ân... hảo mềm."
Tiếng thở dốc trầm thấp lại triền miên, dư điều âm cuối uyển chuyển, mặc ai nghe xong đều sẽ động tâm.
Diệp Thê cũng không biết phía dưới của mình lại mềm mại đến như vậy, nụ hoa mang theo sương sớm, đã gấp gáp không chờ nổi muốn nở rộ.
"Ma ma nói huyệt khẩu... là nơi này sao?"
Nàng sờ soạng, móng tay lướt qua khe hở, đúng là vị trí suối nguồn đang ào ạt chảy ra kia, Diệp Thê đem ngón tay tiến vào khe hở chật hẹp, lòng bàn tay đè nặng cửa huyệt phấn nộn chưa ai từng vào kia, nàng kinh ngạc với cái miệng nhỏ đang vô ý thức co rút lại kia.
Mới vừa rồi miệng nàng đã ăn no tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng hoa huy*t đang cực kỳ thèm khát.
Sẽ vỡ ra mất, Diệp Thê tự mình kinh qua khổ sở trong miệng khi nếm tiểu gia hỏa kia, Thẩm Tương Uyên thiên phú dị bẩm, nàng không dám tưởng tượng đồ vật kia nếu đâm vào lổ nhỏ của chính mình sẽ như thế nào a.
Sẽ là cỡ nào dọa người, sẽ là kiểu gì sảng khoái a...
Diệp Thê tưởng tượng đồ vật thô dài cứng rắn của nam nhân kia, biên độ động tác trên tay tăng lên, từ lướt qua liền ngừng đến nặng nề xoa vê, nàng sờ soạng tìm kiếm bí quyết tự lấy lòng chính mình.
Biểu tình trên mặt nàng dần dần mở ra rơi rụng tại bên người, ban đầu là sương mù mỏng manh cô đơn, rồi dần dần đặc quánh lại.
Diệp Thê chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ, ngẩng đầu lên, lộ ca cổ mảnh khảnh yếu ớt, nàng cong người một cái, lã chã chực khóc, ngón tay chôn dưới váy đã bủn rủn, du͙© vọиɠ đã kề bên nhưng lại không có cách nào vượt qua đỉnh núi, liền rơi vào hoàn cảnh nửa vời xấu hổ.
Dưới tình huống vô thố, Diệp Thê một tay lung tung tìm kiếm túm chặt lấy rèm trướng vừa rơi xuống, phảng phất giống như người rơi xuống nước túm được khúc cây cứu mạng vậy.
Không đủ, còn muốn... cái khác, trong miệng Diệp Thê lẩm bẩm, nàng liếʍ liếʍ môi, ánh mắt nhộn nhạo dừng ở trên bàn tay to lớn của Thẩm Tương Uyên, con ngươi lưu chuyển.
Nàng cũng đã giúp hắn, dù sao thì hắn cũng phải đáp lễ chứ.
Hờn dỗi một tiếng, thân mình yêu kiều mềm mại như không có xương của Diệp Thê miễn cưỡng đứng dậy, dùng đầu gối chống mép giường, nữ nhân nhát gan như thỏ lại dám mơ ước hung thú đang ngủ say trên giường.
Tự ngươi cưới ta, lại rời đi, Thẩm Tương Uyên, nếu như xem ngươi là lão hổ, Diệp Thê ta liền muốn cưỡi cho ngươi xem.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, bóng tối dung túng cho người ta thêm gan dạ, Diệp Thê đem cảm xúc chôn sâu dưới đáy lòng bùng nổ ra, ở chỗ không ai biết nàng liền phản nghịch.
Diệp Thê nâng con ngươi lên, khóe miệng vểnh lên cao cao, ỷ vào việc nam nhân hôn mê say ngủ, sẽ không nhìn thấy, đơn giản liền cởϊ qυầи lót của mình ra, lộ ra hạ thể trắng nõn.
Hai môi âʍ ɦộ trơn bóng đầy đặn lộ ra ngoài, không thể so với thân thể nam nhân âm mao nồng đậm, nơi riêng tư của Diệp Thê cỏ mọc tương đối thưa thớt mỏng manh.
Nữ nhân áp vòng eo nhỏ nhắn ngồi xuống trên mu bàn tay nam nhân.
"A..." Diệp Thê thoải mái mà kêu thành tiếng, nhụy hoa dưới hạ thân chạm vào khớp xương tay nổi lên của nam nhân.
Hoàn toàn khác với bàn tay của mình, vòng eo Diệp Thê tê dại, vẫn tiếp tục bất động duy trì tư thế đó, lẳng lặng cảm thụ cảm giác làn da thô ráp của hắn dán nào thịt non của nàng.
Che đi ngón tay ở giữa đùi, chỉ động mà không tiến, gương mặt Diệp Thê nóng lên, hơi thở bỗng nhiên dồn dập, ngọn lửa du͙© vọиɠ nóng rực đem cảm giác thẹn thùng bên trong nàng thiêu rụi không còn sót lại chút nào.
"Tướng quân... chỗ nào cũng cứng."
Diệp Thê biết xuân thủy dưới thân đã hoàn toàn không khống chế lại được, xối lên tay nam nhân, tựa như lúc nãy Thẩm Tương Uyên làm dơ tay nàng, cái này gọi là phong thủy luân chuyển đây sao.
Kɧoáı ©ảʍ đột nhiên ập đến, từ thân đến tâm, nàng lại lần nữa đè thấp thân mình, ấm đế hoa tâm bị nghiền áp dưới tay nam nhân, hoa môi bị xô đẩy mở ra, nàng cảm giác bụng nhỏ truyền đến trụy ý, nặng trĩu, trên trán, sau cổ, thậm chí là trên ngực đều chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nhanh như vậy đã tới rồi... ánh mắt Diệp Thê mê ly, tan rã không có tiêu cự, nàng vốn chính là mới nếm thử tìиɧ ɖu͙©, không cần quá nhiều kí©h thí©ɧ, liền đạt tới cao trào, hạ thân phun ra d*m thủy, không thể so với dòng suối nhỏ ào ạt vừa rồi, hiện tại tính là mưa ngày hè đi, nắng hạn gặp mưa rào.
Chỉ là ngón tay ở bên ngoài liền... Nếu đi vào bên trong, nếu là cái đồ vật thô to kia tiến vào?
Diệp Thê bị ý tưởng trong đầu lần thứ hai làm cho hoảng sợ, dũng khí của nàng tới nhanh, tán đi cũng thật mau.
Nàng đỡ eo xuống giường, nhìn bàn tay nam nhân hỗn độn, trong mắt lập lòe mị quang yêu dã, nàng không tự giác lại rụt rụt mông, hít sâu một hơi, tự biết không thể lại tiếp tục phóng túng.
Tìиɧ ɖu͙© đúng là chuyện hại người, Diệp Thê lẩm bẩm mặc lại quần, trong lúc hoảng loạn còn suýt vấp ngã, trong lòng nàng không ngừng lừa gạt trấn an bản thân, chuyện đêm nay chẳng qua chỉ là một hồi mộng xuân kỳ quái mà thôi.
Kiều hoa gặm dã thú mộng.
Ửng hồng trên mặt Diệp Thê còn chưa tan, thở dốc chưa ổn, nàng lại lần nữa vắt khăn sạch sẽ chà lau bàn tay của Thẩm Tương Uyên, từng lóng từng lóng tay chà vô cùng cẩn thận, sợ lưu lại chứng cứ gì đó.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, lúc nàng chà lau xong chuẩn bị rời đi, tay nhỏ đột nhiên bị một lực đạo cực lớn nắm lấy.
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói: truyện này miêu cả cảnh h có chút khác với những truyện trước, lần đầu tiên nếm thử, thì phải tương đối mờ mịt chứ hắc hắc.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Làm Thê Tử Của Thẩm Tương Uyên
- Chương 11: Mượn tay tướng quân