Chương 1: Tân lang chạy

Ngày hoàng đạo, mười dặm hồng trang, tiếng kèn xô na rung trời.

Xe ngựa đón dâu long trọng, giấy đỏ kẹo mừng phủ kín hẻm phố, che lại màu gạch xám nguyên thủy, giống như những sợi tơ kết nối khắp hang cùng ngõ hẻm chốn kinh đô.

Tân nương trong hỉ kiệu Diệp Thê cúi đầu nhìn tay mình đang đặt trên đầu gối, dưới da tay thô ráp là đệ nhất cống phẩm do những tú nương Giang Nam không biết hao phí biết bao tâm lực mới dệt ra được, nàng lúng túng cử động ngón tay, lòng bàn tay cọ xát lên hình thêu.

Thạch lựu, khổng tước, mã não hồng đều được dát vàng, ngụ ý sinh nhiều con, được nhiều phúc.

Vô luận là cô nương nhà ai có thể mặc được bộ hỉ phục đẹp đẽ quý giá đến như vậy, đều cực kỳ vui mừng rồi, huống chi nam nhân cưỡi ngựa cao lớn cài bông hoa đỏ trên ngực dẫn đầu đội ngũ đón dâu kia thân phận hiển hách như thế, cao không thể với.

Sủng thần của thiên tử đương triều, trấn quân tướng quân, Thẩm phủ thất thiếu gia, Thẩm Tương Uyên.

Tại sao lại như thế này... Diệp Thê không khỏi nghĩ, tại sao hoàng đế lại tứ hôn?

Diệp gia là thương nhân, tuy nói năm đó trong tộc cũng có người làm quan, nhưng cũng chỉ là những chức quan nhỏ như đậu xanh hạt mè, sao có thể cùng Thẩm phủ quyền cao chức trọng nhấc lên quan hệ, ký kết thông gia được cơ chứ?

Chắc trong này có cái gì mờ ám đi, nếu không cũng không tới phiên nàng gả qua đó.

Cha mẹ nàng năm xưa gặp sơn tặc đã mất từ lâu, lưu lại Diệp Thê nàng nữ nhi số khổ, sinh ra đã mang thương tật ở chân, đi đứng không nhanh nhẹn, vốn không được người lớn trong tộc yêu thương, nhóm thúc bá hoang đường mơ ước tài sản cha mẹ nàng đã lâu liền tranh nhau xâu xé, đem nàng vừa mới cập kê đuổi ra khỏi nhà, cứ thế thời gian trôi qua nàng thành cô nương đã lỡ thì.

Diệp Thê bỗng dưng nghĩ lại nhóm thúc bá ngày xưa dùng đôi mắt lạnh nhìn nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt không ngừng lấy lòng, thậm chí vài vị biểu tỷ ghét nàng nhất cũng đều quay lại nịnh nọt.

Chính mình đây là dựa vào nam nhân bên ngoài kia đi, Diệp Thê nhấp môi, nỗi lòng phức tạp.

Nàng cùng người nọ ngay cả mặt nhau cũng chưa thấy, thậm chí đến các lễ tiếp thu, vấn danh, nạp cát đều là do quản gia Thẩm gia cùng trưởng bối Diệp gia cùng định đoạt.

Tân nương bị bài xích ở bên ngoài, chắc cũng chỉ có mỗi mình nàng.

Diệp Thê nỗ lực nhớ lại những tin đồn mà nàng thường nghe được về người nọ, trong đầu hiện ra bốn chữ to đùng - kiêu ngạo ương ngạnh.

Thẩm Tương Uyên so với nàng nhỏ hơn ba tuổi, thời niên thiếu đã tòng quân chinh chiến sa trường, nghe nói chiến công chồng chất, lại dựa vào việc khi còn bé từng là thư đồng của hoàng đến mà kiêu ngạo ngang ngược khắp kinh đô, không coi ai ra gì.

Quả thật, khi nàng ở bên vệ đường bày bán những vật phẩm thêu thùa, từng có dịp xa xa nhìn thấy cảnh tượng hắn cưỡi ngựa qua phố, áo choàng bay bay, nâng mắt liếc nhìn cái bóng ấy thôi cũng nhìn ra được tư thế cuồng ngạo của chủ nhân nó.

Là một người không dễ đối phó... tiểu nam nhân a.

Trong kiệu hoa truyền ra tiếng thở dài trầm thấp.

Theo tiếng thở ấy, đội ngũ đón dâu dừng lại, đã tới cửa lớn của phủ tướng quân, hai con sư tử đá trấn phủ đồng dạng đều đeo lụa đỏ, làm giảm bớt vẻ trang nghiêm thường ngày.

Hỉ bà tùy kiệu (đi theo bên cạnh kiệu) dùng giọng đặc trưng gào to một tiếng, ngay sau đó thanh âm bên ngoài càng thêm ầm ĩ.

Kiệu liễn đong đưa, tân lang đá kiệu.

Vải mành được xốc lên, Diệp Thê tùy ý hỉ bà dìu nàng đến cửa trước của phủ tướng quân.

Hai dây pháo trăm quả được đốt lên, xung quanh vang lên âm thanh hoan hô vang trời.

Đúng rồi, trấn quân tướng quân đại hôn, người xem lễ sao có thể thiếu được? Diệp Thê nhìn xuống đất hậm hực nghĩ, nàng che khăn voan loáng thoáng thấy được một chậu than cách đó không xa, lửa cháy không lớn lắm.

"Tân nương qua cửa vượt chậu than, sang năm có hỉ lại thêm tài" Hỉ bà cười xướng lên, lại nói nhỏ bên tai Diệp Thê, "Thỉnh tướng quân phu nhân bước qua chậu than."

Chân Diệp Thê có tật, khi đứng thẳng thì không sao, nhưng một khi bước đi liền lộ rõ, từ chỗ chậu than đến cửa lớn, tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ để mọi người đang vây xem thấy rõ.

Hỉ bà cảm giác được tân nương bên người có chút do dự, nghĩ là nàng xấu hổ, lại nhiệt tình nói vài lời chúc tụng, sau đó nhắc nhở nàng: "Thỉnh tướng quân phu nhân nhanh chút, để lỡ giờ lành thì không tốt."

Sau khi trầm giọng đáp ứng, Diệp Thê cắn răng nhấc làn váy lên.

"Ngươi cõng nàng." Đột nhiên có giọng nam nhân vang lên, đánh gãy động tác của nàng.

Diệp Thê sửng sốt, thân thể cứng đờ.

"Gia, cái này không hợp quy củ." Hỉ bà mỉm cười.

"Cõng nàng." Nam nhân lại nói, thanh âm lãnh đạm không kiên nhẫn, chần chờ một lát tựa hồ cảm giác không được yên ổn, lại bổ sung thêm. "Mau đưa vào trong đi."

Nhà trai đã yêu cầu như vậy, hỉ bà nào dám cự tuyệt, vội vàng cõng Diệp Thê lên lưng vượt qua chậu than, ngoài miệng còn không quên nói lời cát lợi.

Giọng nói gần sát của hỉ bà xua tan kinh ngạc nam nhân mới vừa mang đến cho nàng, Diệp Thê không muốn đi đoán thâm ý của hắn vừa rồi, nhưng vô luận thế nào đều là hắn đã cứu nàng khỏi cục diện bế tắc, nàng rất cảm kích.

Nói xong Thẩm thất thiếu gia xoay người tiêu sái bước đi, Diệp Thê chỉ kịp thoáng thấy vạt áo hắn bay lên, đồng dạng cống phẩm gấm thêu hoa văn mãng xà, kim quang rực rỡ, đôi ủng màu đen...

Một đôi chân thật lớn, người này lớn lên rất cao lớn, giày hoa thêu dưới váy Diệp Thê còn không lớn bằng phân nửa của người ta đâu.

Sảnh đường có bốn chỗ ngồi, nhưng không có ai chờ đợi đôi tân nhân.

Cha mẹ của Thẩm thất thiếu gia cũng không còn nữa, Diệp Thê nhớ tới cảnh tượng đưa tang mấy năm trước, tiền giấy đầy trời, đốt đến đầy trời mênh mông sương xám.

Cõng tân nương tới sảnh lớn, hỉ bà nhìn sắc mặt nam nhân xong mới dám đem người đặt xuống, giờ bái đường cũng đã tới.

"Nhất bái thiên địa..."

"Nhị bái cao đường..."

"Phu thê..." Hỉ bà đang cao giọng đọc.

"Gia, gia, cấp báo!" Một trận tiếng bước chân dồn dập.

"Khụ khụ khụ..." hỉ bà sặc đến đau hông.

Thẩm thất thiếu gia đi lên vài bước, trực tiếp lôi người qua một bên, nhanh như gió đọc xong bức thư kia, sau đó cau mày, nhấc chân liền hướng đến cửa lớn mà đi, không chút bận tâm đoàn người đang sợ đến ngây ngốc trong sảnh.

"Chuyện gì thế này, nào có tân lang đang bái đường lại bỏ tân nương đi như vậy chứ." Hỉ bà nhỏ giọng nói thầm, đồng tình nhìn Diệp Thê đang ôm lụa đỏ đứng bên cạnh.

Ta cũng muốn biết là có chuyện gì a, Diệp Thê chua xót nghĩ, các tân khách nghị luận không dứt bên tai, giống như đang xem một trò cười.

Ngoài phủ, gã sai vặt vặt đưa tin cấp báo tới nhìn Thẩm thất thiếu gia xoay người lên lưng ngựa hỏi: "Gia, tiến cung hay là đi quân doanh?"

Thẩm thất thiếu gia đang muốn thúc ngựa đi không để ý đến hắn mới hậu tri hậu ý thức được sự kiện mình vừa quên mất.

Diệp Thê đứng lẻ loi một mình không biết làm sao, đột nhiên cảm giác có gì đó đang tới gần, nam nhân bước nhanh tới chỗ nàng, gió thổi tung làn váy, mang đến mấy chữ.

"Chờ ta trở lại bổ sung sau." Hắn nói

Cái gì... Diệp Thê còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay liền bị nhét vào một vật, nó còn mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể.

Gió lại nổi lên, thân ảnh Thẩm thất thiếu gia hoàn toàn biết mất.

Người này... có lẽ cũng không khó sống chung như vậy, tân nương nhìn viên tiểu kim châu tròn xoe trong lòng bàn tay mình nghĩ...

——————————————————————

20/10/2020 bắt đầu đào hố thoy... (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~