Tô Dương hít một hơi khí lạnh ở trong lòng, kề sát Tưởng Bách Xuyên. Cô nắm tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Tưởng Bách Xuyên vẫn chưa nhìn về phía nữ phóng viên vừa đặt câu hỏi kia, mà nhìn về phía tất cả mọi người, hỏi: “Mọi người muốn biết vì sao tôi đột nhiên ngừng theo dõi Kiều Cẩn phải không?”
Mọi người yên lặng trong nháy mắt, chợt trăm miệng một lời: “Đúng vậy.”
Chỉ có kẻ ngu mới không muốn biết.
Tưởng Bách Xuyên cười nhạt một tiếng, tuy đang cười, nhưng trên người anh lại tỏa ra luồng khí lạnh lẽo sắc bén, chẳng ai lại thích bị một đám người vây quanh ép hỏi như thế này.
Anh nói: “Xem ra người phụ nữ nào cũng đều tò mò và nhiều chuyện như vậy. Lúc trước, vợ tôi, Tô Dương cũng quấn quýt lấy tôi, không ngừng truy hỏi vì sao tôi lại đột nhiên ngừng theo dõi Kiều Cẩn.”
Anh cố ý ngừng lại, đoạn nói: “Cho tới hiện tại, tôi chưa bao giờ nói cho cô ấy biết nguyên nhân cụ thể.”
Chỉ bằng mấy câu, anh đã ôm hết trách nhiệm về mình.
Sau đó, Tưởng Bách Xuyên rũ mắt nhìn Tô Dương ở trong lòng, ánh mắt ôn hòa, trong giọng nhuốm vẻ cưng chiều chưa từng có.
Anh hỏi, “Em muốn biết không?”
Tô Dương ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm trầm thấp của anh, cô mờ mịt chớp mắt, “Muốn.”
Cô muốn biết anh định tự bào chữa thế nào.
Nhưng, ánh mắt vô tội thơ ngây của cô lại bị các phóng viên hiểu thành chính cô cũng không biết sự thật.
Tưởng Bách Xuyên cười nhẹ, nói: “Không nói cho em biết đâu.”
Tô Dương: “…”
Cả người cô nổi da gà.
Những phóng viên đang có mặt tại đây cũng bị ngược đãi, đầy một miệng thức ăn cho chó.
Nữ phóng viên vừa đặt câu hỏi còn chưa hết hy vọng, vẫn muốn tiếp tục truy hỏi.
Tưởng Bách Xuyên lại nhìn về phía đám người, không cho cô ta cơ hội nói chuyện: “Trong một ngày vui như hôm nay thì nên nói chuyện vui mới phải, ví dụ như, năm đó, là ai trong hai chúng tôi theo đuổi người kia trước.”
Có phóng viên chen miệng: “Là Tô nhϊếp ảnh theo đuổi ngài sao?”
Tô Dương thở phào, cuối cùng vấn đề sắc bén kia cũng bị bỏ qua.
Tâm trạng hiện tại của Tưởng Bách Xuyên không quá tệ, anh cười cười: “Cô ấy đuổi không kịp. Khi ấy, tôi đang ở New York, cô ấy còn nhỏ, chỉ đang học trung học, không thể nào xuất ngoại nên tôi mới gấp gáp trở về theo đuổi cô ấy.”
Mọi người ồ lên, phần lớn đều cảm thấy khó tin.
Tưởng Bách Xuyên tiếp tục nói với bọn họ: “Mọi người còn có thể hỏi, vì sao đã nhiều năm như vậy mà chúng tôi vẫn không công khai chuyện tình cảm.”
Chỉ mất vài phút, anh đã khống chế quyền chủ động.
Hầu hết các phóng viên đều ngây ngẩn trong thoáng chốc, họ chưa từng gặp qua kiểu tự hỏi tự đáp, chủ động đưa tin nóng này.
Có phóng viên hưng phấn, cảm thấy Tưởng Bách Xuyên không giống với những gì mà báo tài chính và kinh tế đã miêu tả, người nọ hỏi anh: “Vì sao hai người không công khai?”
Tưởng Bách Xuyên nói: “Bởi vì chúng tôi sợ tình huống như hôm nay sẽ xuất hiện, muốn lên máy bay kịp giờ, kết quả là cảm động trước sự nhiệt tình của mọi người quá, không nhịn được phải dừng lại để chủ động nói với mọi người đôi câu. Lỡ chuyến bay chỉ là chuyện nhỏ, trò chuyện với mọi người mới là chuyện lớn.”
Các phóng viên cười vang. Kỳ thực, họ hiểu Tưởng Bách Xuyên đang chế nhạo mình, nhưng dường như lại nghe hoài không chán những lời này.
Tưởng Bách Xuyên còn nói: “Mọi người muốn chụp ảnh chung tới vậy sao? Tôi vừa nghe thấy có người nói muốn chụp chung phải không?”
Tô Dương: “…”
Cô không nghe thấy có ai nói như vậy, anh đúng là giỏi bịa chuyện.
Các phóng viên ở đây đều là phụ nữ, nghe được lời này, chẳng mấy ai là không muốn.
Ở hiện trường còn có fan hâm mộ của Tưởng Bách Xuyên, họ hô hào: “Chúng tôi muốn chụp chung, muốn chụp chung!”
Bàn tay đang ôm hông Tô Dương của Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng nhấn một cái.
Tô Dương hiểu ý, nói với cô bé vừa hô hăng say nhất: “Muốn chụp chung với tôi phải không? Mau tới đây nào.”
Dứt lời, cô buông Tưởng Bách Xuyên, bước về phía cô bé kia.
Cô bé phát điên ở trong lòng, cô muốn chụp chung với Tưởng Bách Xuyên, nhưng nếu Tô Dương đã chủ động đi tới, cô không thể trực tiếp từ chối.
Tưởng Bách Xuyên duỗi tay, nói với cô bé kia: “Đưa di động cho tôi, tôi sẽ chụp cho hai người.”
Cô bé lập tức hưng phấn đến cực điểm, vội vàng đưa di động cho Tưởng Bách Xuyên, khuôn mặt đỏ au: “Cảm ơn anh.”
Sau khi chụp vài tấm, Tưởng Bách Xuyên nói: “Ai muốn chụp chung nữa thì mau tới đi, tôi sẽ chụp giúp cho.”
Mọi người đợi chụp cùng Tô Dương xong rồi sẽ chụp chung với Tưởng Bách Xuyên.
Kết quả, Tưởng Bách Xuyên nâng tay nhìn đồng hồ, nói lời xin lỗi: “Đã tới giờ rồi, chúng tôi phải qua cửa kiểm tra an ninh. Lần sau chúng tôi sẽ mời mọi người uống trà, chúng ta sẽ ngồi rồi từ từ trò chuyện, cũng sẽ mời mọi người tới đám cưới để làm chứng cho hạnh phúc của chúng tôi. Hôm nay, cảm ơn sự quan tâm cùng chúc phúc của mọi người.”
Tô Dương: “…”
Sao lại còn nói tới chuyện hôn lễ xa xôi vậy.
Các phóng viên nhìn nhau, người ta đã khách khí như thế, lại còn chủ động đưa tin nóng, nhiệt tình cho chụp chung, nếu bọn họ quấn quýt không tha thì hình như không quá phải nhỉ?
Không để ý tới vẻ mặt của bọn họ, dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Tưởng Bách Xuyên nắm tay Tô Dương, bước ra khỏi đám người.
Chỉ còn lại đám phóng viên đang ồn ào ở chỗ cũ.
Sau khi đi xa, Tô Dương nhìn anh: “Em còn tưởng anh sẽ trực tiếp vào lối VIP, không thèm đếm xỉa gì tới bọn họ đấy.”
Tưởng Bách Xuyên nói: “Cho dù thoát được lần này thì sẽ còn có lần sau. Sau này, lúc em ra ngoài làm việc, bị bọn họ bao vây thì một mình em đối mặt thế nào được?”
Tô Dương vẫn thấy sợ ở trong lòng: “May mà hôm nay có anh ở đây, nếu không em cũng không biết phải đối đáp với sự công kích điên cuồng của nữ phóng viên kia như thế nào nữa.” Khi ấy, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Mặ dù hiện tại cô đã có chút tiếng tăm, nhưng cô chưa bao giờ bị phóng viên chặn đường phỏng vấn.
Cô chẳng có chút kinh nghiệm nào để ứng biến.
Tưởng Bách Xuyên căn dặn cô: “Sau này, nếu còn có phóng viên nào hỏi em về chuyện ngừng theo dõi hoặc chuyện liên quan tới Kiều Cẩn, em cứ trực tiếp đẩy lên người anh, nói anh không cho em nói nguyên nhân cụ thể, bọn họ cũng không thể làm gì được.”
Tô Dương gật đầu thật mạnh.
Sau đó, cô nhìn anh cười, nắm chặt tay anh: “Em không ngờ anh sẽ nói nhiều như vậy đấy.” Mà thái độ còn tốt như thế.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của cô.
Tưởng Bách Xuyên nhìn về phía cô: “Em làm nghề này, có quan hệ tốt với truyền thông cũng không có chỗ nào xấu.”
Tô Dương nhìn xung quanh, đột nhiên nhón chân, hôn lên môi anh một cái.
Tưởng Bách Xuyên cười cười.
Họ chờ máy bay trong phòng VIP.
Tưởng Bách Xuyên nhận được tin nhắn của Tưởng Mộ Tranh: [Tính tới trưa nay, chú đã xài hết mấy tỷ đô mà cháu cho chú rồi, cháu còn cho nữa không? (Cười nhe răng) (Cười nhe răng)].
Ngay sau đó, anh lại gửi một tin nhắn khác: [Cho chú thêm ba trăm triệu nữa là có thể thu mua rồi đấy.]
Tưởng Bách Xuyên hỏi: [Chỉ cần thêm ba trăm triệu để thu mua cổ phần công ty là có thể đạt được 5%[1] sao?]
[1] Ở Trung Quốc, nắm giữ 5% cổ phiếu thì sẽ trở thành nhà đầu tư của một công ty niêm yết đã được phát hành.
Tưởng Mộ Tranh: [Ừ, nếu không đủ thì chú sẽ bù cho cháu thêm một chút, vẫn là chú tốt với cháu nhất đó nha!]
Tưởng Bách Xuyên ngẫm nghĩ: [Sáng mai cháu sẽ ráng gom tiền lại rồi gửi cho chú.]
Tưởng Mộ Tranh: [Không thể nào… Sao cháu nghèo thế?]
Tưởng Bách Xuyên: [Cháu không muốn Hải Nạp dính vào chuyện này, dù sao Hải Nạp cũng không phải là của một mình cháu, số tiền mà cháu cho chú lúc trước chính là tiền trong tài khoản cá nhân.]
Hiện tại, anh không có nhiều tiền để không trong tay như vậy.
Tưởng Mộ Tranh: [Cũng không phải là không có cách giải quyết chuyện tiền nong, nếu cháu cầu xin chú thì chú sẽ giúp một tay (Cười xấu xa)]
Tưởng Bách Xuyên: [Chú sớm dẹp cái suy nghĩ ấy đi!]
Tưởng Mộ Tranh: [Cẩn thận chú giở trò xấu, bán tháo toàn bộ cổ phần mà cháu thu mua được ở giá thấp nhất, cho cháu khóc không ra nước mắt đấy nhé.]
Tưởng Bách Xuyên: [Nếu chú không sợ không lấy được vợ thì cứ bán tháo đi.]
Tưởng Mộ Tranh: […]
Không rảnh để nói tào lao với anh, Tưởng Bách Xuyên cất di động.
Hai phút sau, Tưởng Mộ Tranh lại gửi tin nhắn đến: [Cháu có thể hỏi vay Đồng Đồng nha, cô ấy nắm giữ cổ phần của Hải Nạp từ năm 18 tuổi, số lợi nhuận được chia trong những năm này nào chỉ có ba trăm triệu. Dựa theo hiểu biết của chú, nhất định cô bé đã gửi hết tiền vào ngân hàng rồi. PS: Nhưng chú biết, Tiểu Xuyên ngạo kiều của chúng ta nhất định sẽ không vay tiền phụ nữ đâu (Mỉm cười).]
Tưởng Bách Xuyên: […]
Mà lúc này, Tô Dương đang ngồi cạnh anh lại đăng nhập hòm thư, muốn xem lại điều khoản trong hợp đồng của hãng máy ảnh LACA, đặc biệt là phần chủ đề quay chụp, cô mất nửa đêm cũng không nghĩ ra được ý tưởng hay nào.
Tô Dương đăng nhập hòm thư, trông thấy một e-mail thông báo về sự thay đổi số dư tài khoản được gửi bởi một ngân hàng quốc tế.
Bình thường, cô rất hay nhận được những e-mail như vậy.
Tài khoản này là của Tưởng Bách Xuyên. Lúc trước, họ lưu lại số điện thoại của Tưởng Bách Xuyên và e-mail của cô ở ngân hàng, nếu tài khoản thay đổi cái gì thì sẽ có tin nhắn nhắc nhở.
Cô biết tất cả tài khoản cá nhân của Tưởng Bách Xuyên, có tài khoản thậm chí còn lưu số di dộng của cô, chỉ biến động một đồng cô cũng biết.
Ngay cả thẻ ngân hàng cũng lưu lại số di động của cô, cô dùng thẻ chính, Tưởng Bách Xuyên dùng thẻ phụ[2].
[2] Thẻ tín dụng yêu cầu phải chứng minh thu nhập và mang tên bạn được gọi là thẻ chính. Thẻ tín dụng phụ là thẻ do bạn đăng ký phát hành bổ sung cho người khác và không cần chứng minh thu nhập. Thẻ phụ được phát hành sau thẻ chính, và chịu chi phối bởi thẻ chính.
Cô mở e-mail, tài khoản chỉ còn dư lại mấy chục ngàn đô.
Mấy trăm triệu đô bị chuyển sạch trong một buổi sáng.
Cô đoán, anh lại thu mua cổ phiếu.
Tô Dương ngước mắt nhìn Tưởng Bách Xuyên, hỏi: “Anh lại thu mua à?”
Tưởng Bách Xuyên đang nhắn tin, “Ừ” một tiếng.
Tô Dương không hỏi nhiều nữa, cúi đầu xem hợp đồng của mình.
Mà lúc này, ở Thượng Hải.
Kiều Cẩn vừa tham gia buổi họp báo của chương trình thực tế, chiều nay, cô ta còn phải về Bắc Kinh để tham dự một buổi thông báo.
Sau khi đến khách sạn, vừa nằm lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi, tiếng đập cửa liền vang lên.
Cô ta đứng dậy đi mở cửa, là người đại diện Lisa.
Vẻ mặt Lisa phức tạp: “Cẩn, em lại bảo em họ của em tìm phóng viên để chặn đường Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên à?”
Kiều Cẩn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Tìm phóng viên chặn đường?”
Lisa giật mình, vội vàng tìm đoạn video vừa được phát tán trên mạng cho Kiều Cẩn xem.
Sau khi xem xong, hai đầu lông mày của Kiều Cẩn nhuốm vẻ giận dữ, cô ta nhẫn nại không phát giận, không ném di động, hít sâu nhiều lần rồi trả lại di động cho Lisa.
Đoạn, oán hận nói: “Mới sáng sớm đã chạy tới sân bay phô bày tình cảm, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết bọn họ hạnh phúc cỡ nào chắc! Thật đúng là không biết xấu hổ!”
Lisa hỏi lại lần nữa: “… Thực sự không phải là em tìm phóng viên ư?”
Kiều Cẩn: “Em là người ngu xuẩn như vậy à?”
Khóe miệng Lisa giật giật, không lên tiếng.
Kiều Cẩn châm lửa: “Cho dù em ngu xuẩn thật thì cũng sẽ không tìm phóng viên chặn đường bọn họ, thế không phải là cho Tưởng Bách Xuyên cơ hội biểu hiện sao?”
Nếu cô ta thực sự làm vậy thì cũng phải thừa dịp Tưởng Bách Xuyên không ở trong nước, chỉ vây công một mình Tô Dương.
Lisa gật đầu, vẫn cảm thấy có chút khó tin: “Sao tự dưng lại có nhiều công ty truyền thông cùng ngồi chờ như vậy nhỉ?”
Tựa như đã có kế hoạch từ trước.
Kiều Cẩn chậm rãi nhả khói, không lên tiếng.
Chính cô ta cũng cảm thấy buồn bực.
*
Sau khi lên máy bay, Tưởng Bách Xuyên lại khôi phục sự bận rộn ngày xưa. Anh bật máy tính, bắt đầu xử lý công việc.
Anh nói với Tô Dương: “Nếu thấy nhàm chán thì cứ nói chuyện với anh nhé.”
Tô Dương nằm sấp trên tay vịn của ghế ngồi, nhìn anh: “Không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh chỉ xem chút văn bản tài liệu thôi, không phân tích số liệu nên sẽ không ảnh hưởng đâu.”
Tô Dương ngẫm nghĩ, duỗi tay gảy khuy tay áo của anh, “Em muốn tâm sự chuyện phim ảnh với anh.”
Tưởng Bách Xuyên nhìn màn hình máy tính, đương nhiên cho rằng: “Là về ‘Những đêm không ngủ ở phố Wall’ ấy hả?”
Tô Dương lắc đầu: “Là một bộ phim mà em muốn đầu tư.”
Tưởng Bách Xuyên ngừng động tác trên tay, nhìn cô không chớp mắt: “Em muốn đầu tư cho phim sao?”
Tô Dương: “Vâng, là một bộ phim có liên quan tới nhà nhϊếp ảnh.”
Tưởng Báh Xuyên suy tư, hỏi cô: “Em muốn đóng phim à?”
Đây là lý do duy nhất anh có thể nghĩ ra.
Cô không thiếu tiền, nhưng lại không có thời gian, nếu muốn đầu tư cho một bộ phim thì nhất định là vì cô muốn trải nghiệm đời sống mà cô chưa từng trải nghiệm.
Tô Dương nói: “Em không đóng phim, chỉ bỏ vốn thôi.”
Tưởng Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói với cô: “Cho dù em muốn, anh cũng không đồng ý đâu.”
Anh sẽ không bao giờ để cô đi đóng phim, anh sẽ không cho phép cô gọi người đàn ông khác là chồng, càng không cho phép người đàn ông khác gọi cô là vợ, cho dù chỉ là diễn cũng không được.
Anh không phải diễn viên, anh không đủ chuyên nghiệp để chấp nhận chuyện cô ôm hôn người khác.
Tô Dương chống cằm, nói: “Em biết là anh sẽ không đồng ý.”
Kỳ thực, sau khi nói chuyện với Đinh Thiến, chính cô cũng cảm thấy chuyện này quá hoang đường.
Bởi vì Tưởng Bách Xuyên chắc chắn sẽ không cho phép cô có tiếp xúc thân thể với người đàn ông khác, bản thân cô cũng không thể chịu được việc gần gũi với người đàn ông khác.
Mà trong phim ảnh thời nay, nam nữ chính không thể thiếu những màn ôm hôn.
Nếu chính cô không thể chịu nổi, Tưởng Bách Xuyên sẽ càng không chịu nổi.
Thế nên, cô chủ động buông tha cho việc tự mình đóng phim.
Đọc xong văn kiện ở trong tay, Tưởng Bách Xuyên đóng máy tính, tập trung tinh thần để trò chuyện về việc này.
Anh hỏi cô: “Sao em lại đột nhiên muốn đóng phim?”
Tô Dương không giấu diếm: “Mấy hôm trước, lúc đang ăn cơm cùng Lục Duật Thành và Chu Minh Khiêm, Chu Minh Khiêm nói muốn quay một bộ phim liên quan tới nhà nhiệp ảnh trong đầu năm sau, muốn em diễn vai nữ chính.”
Tưởng Bách Xuyên: “Rồi em từ chối à?”
Tô Dương lắc đầu, nói đúng sự thật: “Em không từ chối, nhưng cũng không tỏ thái độ, khi ấy em vui vẻ nên quên mất việc này, chỉ nghĩ là nếu có thể diễn vai một nhà nhϊếp ảnh thì em vừa có thể trải nghiệm cuộc sống em chưa từng biết, vừa có thể làm khán giả hiểu được cái khó của nghề chụp ảnh.”
Nói xong, cô hơi hơi thở dài: “Em còn định thương lượng với anh một chút xem em có thể diễn hay không, nhưng sau đấy em tỉnh táo lại, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn, cảm thấy việc này không thực tế.”
Tưởng Bách Xuyên cầm tay cô, nhẹ nhàng nhéo ngón tay cô.
“Em sợ bố mẹ anh mất hứng à?”
Tô Dương gật đầu, hơi rũ mắt nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của bọn họ.
Giọng cô rất nhẹ: “Ừ, bố mẹ vốn không xem trọng nghề của em, nếu em đi đóng phim thì tức là hoàn toàn tiến vào ngành giải trí… Em không muốn khiến bọn họ tấm tức hơn.”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Mấy hôm rảnh rỗi, em đã nghĩ, nếu không thể diễn bộ phim có đề tài về nhà nhϊếp ảnh này thì em còn có thể đầu tư, đầu tư nhiều một chút để giãi bày thứ em muốn giãy bày từ trong phim.”
Tưởng Bách Xuyên vuốt ve tay cô, sau khi yên lặng một lát, anh hỏi: “Em quay bộ phim này chính là để cho bố mẹ biết, kỳ thực nhà nhϊếp ảnh thời trang cũng không dễ dàng sao?”
Tô Dương gật đầu: “Đúng vậy, em biết rất nhiều người có thành kiến không nói ra đối với người làm nghề này như bọn em, họ cảm thấy chúng em chỉ chụp vớ chụp vẩn, cực kỳ dung tục.”
Nói xong, chính cô cũng cười bất đắc dĩ.
“Nhưng thực ra, mỗi một tác phẩm đều là chúng em dày công sáng tạo, phải vắt hết óctựa như phim do đạo diễn biên soạn, không phải tùy ý chụp là có thể chụp ra được.”
Thế nhưng, chẳng mấy người thấu hiểu điều này.
Tưởng Bách Xuyên nâng tay xoa tóc cô: “Chỉ cần anh hiểu là được rồi, em quan tâm tới người ngoài làm gì.”
Tô Dương: “Em chẳng để ý tới cái nhìn của người ngoài, nhưng… Em hy vọng người trong nhà có thể hiểu hơn một chút, thậm chí là ủng hộ em. Em không muốn anh phải khó xử giữa em và bố mẹ.”
Nếu không phải Chu Minh Khiêm nói sẽ để cô diễn vai nhân vật nhϊếp ảnh gia kia, cô đã không nghĩ tới việc dùng biện pháp không coi là biện pháp này để bố mẹ chồng hiểu hơn một chút về nhà nhϊếp ảnh thời trang.
Cô muốn nói cho bố mẹ chồng biết, cô không chụp loạn, mà là nghiêm túc với từng hình ảnh trong ống kính.
Tưởng Bách Xuyên không nói tiếp, lấy một chiếc bút máy từ trong túi, mở bàn tay cô ra, viết ba chữ to ở trong lòng bàn tay cùng ngày tháng của hôm nay.
Tô Dương cảm nhận được những chữ anh viết.
Cô nghi hoặc nhìn anh: “Sao lại phải viết tên anh lên tay em?”
Tưởng Bách Xuyên thu hồi bút máy: “Để biểu thị sự đồng ý của anh.”
Tô Dương: “…”
Anh xem cô như văn kiện mà ký sao?
Nhưng, cô vẫn rất kích động, đứng dậy hôn anh vài cái.
Tưởng Bách Xuyên quay mặt nói với cô: “Nếu em thực sự muốn trải nghiệm cảm giác đóng phim, em có thể vai khách mời[3], tựa như vai diễn của anh trong phim ‘Những đêm không ngủ ở phố Wall’. Chỉ cần diễn nhân vật có chuyên ngành mà em biết, không dính gì tới tình cảm là được.”
[3] Cameo là một thuật ngữ để chỉ một sự xuất hiện ngắn của một người được biết tới trong một tác phẩm nghệ thuật trình diễn như kịch, phim, video game và truyền hình. Những vai cameo này không cần thiết phải là diễn viên đóng mà thường do chính đạo diễn, chính trị gia, vận động viên, nhạc sĩ hay người nổi tiếng tham gia. Phần lớn những vai này đều chỉ xuất hiện và có lời thoại rất ít.
Tô Dương lại kích động: “Ý tưởng này không tệ, đến lúc đó, em có thể nhờ biên kịch đặc biệt tạo ra một nhân vật như vậy cho em.”
Tưởng Bách Xuyên “Ừ” một tiếng, lập tức nói: “Thời gian xuất hiện đừng quá dài, ba chục, năm chục giây là được.”
Tô Dương: “…”
Tưởng Bách Xuyên yên lặng một lát, hỏi cô: “Em có muốn xuất hiện lâu hơn một chút không, khoảng ba đến năm phút ấy.”
Tô Dương rũ mắt, uể oải nói: “Em muốn chứ, nhưng anh có cho đâu.”
Thế nên, cho dù có muốn cũng chỉ có thể muốn mà thôi.
Ngay sau đó, cô còn nói: “Không đóng vai phụ nữa. Đến lúc đó, em đầu tư nhiều tiền một chút, viết ra nhân vật em thích rồi để Tô Nịnh Nịnh diễn vậy.”
Nhắc tới tiền nong, trong đầu Tưởng Bách Xuyên không khỏi nghĩ tới một câu kia của Tưởng Mộ Tranh: [Cháu có thể hỏi vay Đồng Đồng nha, cô ấy nắm giữ cổ phần của Hải Nạp từ năm 18 tuổi, số lợi nhuận được chia trong những năm này nào chỉ có ba trăm triệu. Dựa theo hiểu biết của chú, nhất định cô bé đã gửi hết tiền vào ngân hàng rồi. PS: Nhưng chú biết, Tiểu Xuyên ngạo kiều của chúng ta nhất định sẽ không vay tiền phụ nữ đâu (Mỉm cười).]
Anh suy ngẫm, nhìn về phía Tô Dương, nói lời ám chỉ: “Nếu em muốn diễn vai khách mời vài phút thì cũng không phải là không có biện pháp giải quyết.”
A?
Tô Dương bỗng ngẩng đầu, cô híp mắt, nghi ngờ nhìn anh: “Là biện pháp gì thế?”
Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên vẫn như cũ, giọng nói dịu dàng thong thả: “Em có thể hối lộ ba trăm triệu cho anh chẳng hạn.”
Tô Dương: “…”
Cô chậm rì rì nói: “Thôi quên đi, em nghèo lắm.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”