Sau khi trả lời tin nhắn của Tô Dương, Tưởng Bách Xuyên chú ý tới Giang Phàm đang gọi điện thoại ở ghế lái phụ. Giọng chị rất nhẹ: “Ừ, phải hai tiếng nữa tôi mới xong việc, chắc sẽ không tới kịp đâu. Hay để tôi gọi điện cho mẹ rồi nhờ bà tới họp phụ huynh cho Lâm Lâm nhé.”
Tưởng Bách Xuyên nói: “Tôi đang không vội, để tôi đưa chị tới trường học trước.”
Giang Phàm quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, chị không nghe rõ lời anh nói.
Tưởng Bách Xuyên: “Tôi sẽ đưa chị tới trường để tham gia cuộc họp phụ huynh trước rồi nhờ thư ký đưa một chiếc xe khác qua đây.”
Giang Phàm báo lại với đầu bên và nói chị sẽ đón con gái. Sau khi kết thúc cuộc gọi, chị bảo: “Cảm ơn Tưởng tổng.”
Vừa nãy chồng trước gọi tới, nói hôm nay con gái biết chị sẽ về, muốn chị tới họp phụ huynh. Con gái đã lên lớp ba, thế mà chị lại chưa bao giờ họp phụ huynh cho bé.
Trước khi ly hôn, chị vốn đã bận rộn, sau khi ly hôn, hình như chị lại càng bận rộn hơn.
Lúc Tưởng Bách Xuyên đến trước cửa trường học, một chiếc xe khác cũng đã có mặt. Anh không để tài xế đi theo mà tự mình lái xe rời đi.
Khi đi ngang qua một khu trung học, có một đôi tình nhân nhỏ đang đùa giỡn ở ven đường. Nam sinh cõng nữ sinh, hai người đều mặc đồng phục, hình như nam sinh trêu chọc nữ sinh nên cô bé kia đánh lên bờ vai cậu.
Nhìn hình ảnh quen thuộc này, Tưởng Bách Xuyên hoảng thần trong nháy mắt. Anh chợt nhớ tới thuở niên thiếu của anh cùng Tô Dương.
Ô tô lướt qua đôi học sinh, anh thu tầm mắt lại, nhìn về con đường ở phía trước.
Trong lúc chờ đèn đỏ, anh gửi tin nhắn: [Tối nay em muốn ăn gì?]
Tô Dương xem di động, Tưởng Bách Xuyên hỏi cô muốn ăn gì ư?
Đương nhiên là muốn ăn đồ anh làm rồi.
Cô vừa gõ hai chữ vào khung chat thì Đinh Thiến đẩy cửa tiến vào: “Dương Dương, còn phải mất bao lâu nữa? Hay để mình hủy quách đi cho rồi, không phải chỉ tốn phí bồi thường cho việc vi phạm hợp đồng thôi sao! Chúng ta không thiếu tiền, thưởng cho cô ta luôn đi, chị đây không đùa với cô ta nữa, cô ta là cái thá gì chứ!”
Đinh Thiến tức giận đặt mông ngồi cạnh cô, chuyển màn hình máy tính về phía mình. Vẫn là chùm ảnh hồi nãy, lúc này An Ninh không ngại ngực nhỏ mà là chê ngực quá con mẹ nó lớn.
Khi cô nhận được điện thoại của người đại diện, cô chỉ hận không thể chửi ầm lên.
Lớn đâu, lớn ở chỗ nào?
Tô Dương ngừng nhắn tin, cười cười khuyên lơn: “Uống chút nước đá để giải tỏa cơn tức đi.”
Đinh Thiến tỏ vẻ không thể tin nổi: “Cậu thực sự muốn sửa hả? Đống ảnh này đã bị gửi trả lần thứ ba rồi đấy! Cậu không nhìn ra à, rõ ràng An Ninh đang cố ý gây sự! Cô ta ỷ vào Lục Duật Thành…”
Tô Dương không muốn nghe thấy tên của người đàn ông kia, cô ngắt lời Đinh Thiến đúng chỗ: “Cậu có biết phải dùng biện pháp gì để đối phó với loại người như An Ninh thì mới có thể khiến cô ta tức giận không?”
Đinh Thiến giật mình, lập tức hiểu ý, thuận theo lời cô hỏi: “Dùng biện pháp gì?”
Tô Dương: “Hiện tại để cho cô ta thoải mái phun sạch oán khí, sau đó trả lại cho cô ta gấp bội!”
Đinh Thiến: “…”
Cô duỗi tay xoay màn hình máy tính lại, “Vậy nên… Mình nhất định sẽ sửa ảnh thật tử tế.”
Đinh Thiến: “Nếu cô ta vẫn không hài lòng, lại khăng khăng muốn cậu sửa thêm lần nữa thì sao? Cậu thực sự sẽ để cô ta tùy ý đùa giỡn cậu trong lòng bàn tay à? Cô ta hành hạ cậu như vậy nhất định là vì Kiều Cẩn. Kiều Cẩn đã ăn quả đắng mà vẫn có tinh thần đi tra tấn cậu cơ đấy.”
Tô Dương cười: “Mình sẽ tự có cách để đối phó với cô ta. Mình làm việc tiếp đây, cậu về trước đi.”
Đinh Thiến thở dài thườn thượt: “Về nhà cái rắm ấy, mình vừa nhận được điện thoại của tổng biên tập bên tạp chí Mỹ Ngu xong. Theo kế hoạch, bên đó vốn muốn chụp trang bìa kỷ niệm một năm của số đặc biệt vào cuối tuần, thế mà giờ lại nói muốn chụp luôn vào ngày mai. Mình phải đi sắp xếp chút đã.”
“Ngày mai sao?” Tô Dương nhíu mày.
“Ừ.”
Cô gật gật đầu, hỏi tiếp một câu: “Lần này là vị minh tinh nào thế?”
Đinh Thiến nhìn cô chằm chằm nhưng không lên tiếng.
Tô Dương chớp mắt mấy cái, “Không phải là An Ninh đấy chứ?”
Đinh Thiến lắc đầu, vẫn không nói chuyện, biểu cảm vừa phức tạp vừa kỳ dị.
Tô Dương cảm thấy không ổn, nói ra cái tên mà mình không muốn nhắc tới nhất: “Là Kiều Cẩn à?”
“E hèm.” Đinh Thiến nói: “Đoán xem còn có ai nữa nào? Cho cậu một gợi ý nhé, ảnh – đế.”
Tô Dương khẽ biến sắc, ảnh đế…
“Là Cố Hằng sao?”
Giọng nói đồng tình của Đinh Thiến truyền tới, “Chúc mừng cậu, trả lời đúng rồi.”
Lại cứ phải là Cố Hằng.
Nhắc tới Cố Hằng cùng Lục Duật Thành, ân oán chuyện xưa giữa bọn họ thật sự là… Khó nói hết bằng một lời. Cô bưng cốc lên uống một ngụm cà phê, hương vị cà phê đắng ngắt.
Thật lâu sau, cô đột nhiên phản ứng kịp, “Vì sao phải chụp luôn vào ngày mai?”
“Tổng biên tập Duy Y nói tuần sau Kiều Cẩn có việc tại New York nên không theo kịp lịch trình.” Đinh Thiến nhún vai, “Cậu biết đấy, bây giờ người ta có tiếng tăm rồi.”
Tô Dương nhíu mày: “Cô ta thì có việc khỉ gì?”
A, nói dễ nghe thật, còn không phải bởi vì Tưởng Bách Xuyên đã trở về, cô ta ghen ngược với chính quá khứ của bản thân và Tưởng Bách Xuyên nên mới nghĩ cách chiếm đoạt thời gian của cô sao.
Thật chẳng thú vị chút nào.
Đinh Thiến vỗ vai cô: “Cậu cứ làm việc đi, mình ra ngoài sắp xếp công việc chụp hình ngày mai đây, bảy giờ sáng mai phải có mặt tại studio rồi.”
Bảy giờ sáng?
Điên rồi à!
Tô Dương bình phục tâm trạng phập phồng, tiếp tục công việc còn dang dở. Di động trong tay đột nhiên rung lên, cô xoa bóp huyệt thái dương, xem trí nhớ này, còn chưa trả lời Tưởng Bách Xuyên là muốn ăn gì tối nay đâu.
Cô mở màn hình, nhìn thấy tin nhắn Tưởng Bách Xuyên gửi đến, máu khắp toàn thân dồn lên đầu.
Anh đáp lại cô như thế này: [Không phải lúc nào dùng bữa xong em cũng ăn anh sao?]
Cô nhìn đoạn đối thoại ở phía trên, không biết bản thân đã trả lời anh hai chữ [Ăn anh] tự lúc nào.
Tô Dương chớp chớp mắt, cô vốn định viết là, [Ăn mì sốt tương anh làm], nhưng vừa gõ hai chữ thì Đinh Thiến lại vào phòng, sau cũng không biết mình gửi tin đi từ bao giờ.
Cứ như thể cô đang thèm khát lắm không không bằng.
Tô Dương đành phải trả lời lại một lần nữa: [Em muốn ăn mì sốt tương anh làm.]
Tưởng Bách Xuyên đồng ý.
Cô cất di động rồi tiếp tục làm việc.
Khi sửa xong ảnh chụp đã là tám giờ hai mươi phút, Tô Dương duỗi người một cái, lại nhỏ vài giọt thuốc mắt, đôi mắt thoải mái hơn rất nhiều. Cô đóng file toàn bộ ảnh chụp, sau khi tải lên mạng xong, cô để lại lời nhắn ở trong mail.
[Bây giờ bộ ngực không lớn cũng không nhỏ, nhìn rất xinh đẹp. Nếu tiểu thư vẫn cảm thấy không vừa lòng thì hãy gửi lại cho tôi, ngày mai tôi sẽ đăng bức ảnh đã qua ba lần chỉnh sửa lên Weibo để trưng cầu ý kiến của fan xem nên sửa thế nào mới là hoàn mỹ. Dù sao thẩm mỹ đại chúng mới là quan trọng nhất, tiểu thư nói có đúng không?:)]
Câu chữ dịu dàng, ẩn bồ dao găm, sặc mùi uy hϊếp.
Rất nhanh, cô nhận được lời đáp từ người đại diện của An Ninh, [An Ninh rất hài lòng, Tô mỹ nữ vất vả rồi.]
Tô Dương xóa tin nhắn, trực tiếp tắt máy, nhét di động vào trong túi xách, võ trang đầy đủ rồi thẳng tiến xuống lầu. Ra khỏi tòa nhà, xe của Tưởng Bách Xuyên đã đứng trước cổng chính; cô gần như chạy chậm xuống bậc thang.
Thấy cô xuất hiện, Tưởng Bách Xuyên mở cửa xuống xe, tiện tay cầm hoa hồng trên ghế lái phụ. Tô Dương nhìn quanh một vòng theo bản năng, “Anh đỗ xe ở đây đón em mà không sợ bị chụp phải à?”
“Em là vợ của anh mà, bị chụp cũng có sao đâu.” Anh đưa hoa cho cô.
Anh không công bố chuyện tình cảm cùng hôn nhân nhưng cũng không cố ý giấu giếm điều gì, chỉ là anh không thích chính bản thân mình bị phơi bày trước tầm mắt của công chúng mà thôi.
Nhưng khi Tô Dương càng ngày càng nổi tiếng, sớm muộn gì chuyện kết hôn ngầm của họ cũng sẽ bị truyền thông đào ra. Bản thân anh thấy không cần phải tận lực che giấu chuyện kia, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Tô Dương nhận hoa, ôm cổ anh rồi hôn lên gò má anh một cái, “Cảm ơn ông xã nhé.” Sau mỗi chuyến công tác, lúc nào anh cũng mua chín mươi chín đóa hồng cho cô. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng anh chưa từng quên một lần nào.
Tưởng Bách Xuyên nhận lấy túi xách của cô, lại chìa tay ra: “Đưa hoa cho anh nào.”
Đặt hoa cùng túi xách ở ghế sau, anh xoay người ôm cô vào lòng: “Sao em mặc ít thế, không thấy lạnh à?”
“Nếu mặc nhiều hơn thì anh sẽ không ôm được em đâu.” Tô Dương nhón chân lên, mũi đến gần miệng anh ngửi ngửi.
Tưởng Bách Xuyên nói: “Anh không hút thuốc.”
“Ba tháng nay cũng không hút điếu nào chứ?”
“Chưa từng hút qua.”
Tô Dương gật gật đầu, xem như vừa lòng với câu trả lời của anh.
Cô chăm chú nhìn vào mắt anh, anh rất ít khi tới đón cô vào lúc tan tầm, đặc biệt là nửa năm gần đây, có đôi khi anh bận tới mức ngay cả một cuộc điện thoại cũng quên gọi cho cô.
Vào ngày triển lãm ảnh chụp lần thứ nhất của cô diễn ra, anh cũng không tham dự.
Thế nên, khi anh tới đón mình, cô cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Tô Dương vòng tay qua cổ Tưởng Bách Xuyên: “Đã ba tháng nay chúng ta không gặp mặt, có hai ngày không gọi điện thoại… Em còn tưởng anh vui tới mức quên trời quên đất rồi chứ.” Giọng cô nom không quá vui vẻ.
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô, giải thích: “Ngân hàng đầu tư nhiều hạng mục IPO lớn cùng một lúc quá, tập đoàn Trung Xuyên cũng vừa thực hiện một vụ thu mua xuyên quốc gia, mà công ty Internet của Thẩm thị cũng được đưa ra thị trường nên bên nào anh cũng bận cả.”
Ngân hàng đầu tư là do chính anh thành lập, tập đoàn Trung Xuyên là của nhà họ Tưởng, Thẩm thị là công ty của cô anh.
Tô Dương cũng không trách móc quá nặng nề, bởi vì chính cô cũng bận rộn.
“Em lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.” Dứt lời, anh cởϊ áσ của mình, khoác lên người cô.
Tô Dương đẩy tay anh ra: “Đừng mặc cho em, phiền phức lắm, tí lên xe lại phải cởi ra.”
Anh lạnh giọng: “Em mặc vào đi.”
Tô Dương đành phải khoác áo của anh, vòng qua ghế lái phụ rồi mở cửa ngồi vào. Nhiệt độ bên trong vừa đủ ấm, có mùi nước hoa nhàn nhạt thoảng qua, vẫn là lọ mà cô mua từ mấy tháng trước.
Tưởng Bách Xuyên ném áo khoác mà cô vừa cởi lên ghế sau, cài dây an toàn giúp cô: “Không hỏi chuyện tấm hình trên Weibo giữa anh và Kiều Cẩn hả?”
Tô Dương nhìn anh vài giây, có phần cao giọng: “Còn chưa sánh bằng buổi công chiếu phim lần đầu tiên đâu, mượn danh tiếng của anh để tăng độ nổi tiếng cái quỷ gì, vẫn chưa có kẻ nào dám dùng quy tắc ngầm với cô ta đúng không? Thế nên em hỏi hay không thì có khác gì đâu?”
Sắc mặt Tưởng Bách Xuyên trầm xuống, anh mím chặt môi, nhìn cô chằm chằm. Không chống đỡ nổi ánh mắt chất vấn của anh, cô quay đầu nhìn về phía kính chắn gió.
Tưởng Bách Xuyên vẫn chưa rời mắt khỏi cô: “Không phải trước đó em cũng đồng ý, tỏ vẻ không có vấn đề gì sao, nếu mất hứng thì sao không nói với anh?”
Tô Dương yên lặng vài giây rồi mới nói: “Trưởng bối nhà họ Tưởng cùng nhà họ Kiều đều nhờ anh giúp Kiều Cẩn như vậy, nói cô ta vừa mới tiến vào giới giải trí, cần người chống lưng, cần sự nổi tiếng, em còn có thể nói gì? Nếu em tỏ vẻ mất hứng, cuối cùng người khó xử vẫn là anh, nếu em nói không đồng ý, bố sẽ càng ghét em thêm!”
Trước đây, cô uyển chuyển cầu toàn chỉ vì muốn giành được một chút hảo cảm của trưởng bối nhà họ Tưởng, không muốn Tưởng Bách Xuyên phải khó xử giữa cô và người nhà, nhưng bất kể cô làm gì, cái nhìn của bọn họ đối với cô cũng không thay đổi chút nào.
Bố Tưởng vẫn luôn không xem trọng cô, trước giờ đều là như vậy, đặc biệt là đối với nghề chụp ảnh của cô, nói cô suốt ngày chỉ lăn lộn trong vòng giải trí.
Tưởng Bách Xuyên trào phúng: “Hiện tại em ngừng theo dõi Kiều Cẩn thì lại không sợ làm anh khó xử, không sợ khiến bố chán ghét nữa à?”
Ánh mắt của Tô Dương rơi trên người anh, giọng cô nửa đùa nửa thật: “Lúc đó em ngốc nghếch, hiện tại em thông minh hơn rồi. Chẳng phải chỉ cần em không thừa nhận là em làm rồi cứ dựa hơi anh là được sao? Dù gì anh cũng sẽ thiên vị em mà.”
Tưởng Bách Xuyên đưa tay xoa đầu cô, giọng anh dịu đi không ít: “Sau này em đừng để chính mình uất ức nữa.”
Tô Dương “Ừ” một tiếng.
Tưởng Bách Xuyên bắt đầu khởi động ô tô, cô vẫn nhìn anh không chớp mắt.
“Làm sao thế?” Anh nghiêng đầu, hỏi.
Tô Dương lắc đầu, không nói chuyện.
Vừa gặp lại sau khi xa cách nhau thật lâu, ngay cả một cái hôn anh cũng không cho cô, việc này chứng tỏ điều gì?
Cô không kiềm nổi mà nghĩ tới triển lãm ảnh chụp lần thứ nhất của cô vào hai tháng trước; anh không có mặt, lấy lý do là bận việc.
Anh không biết, cô mong mỏi nhất sự có mặt của anh.
Nhưng anh không xuất hiện.
Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trong xe rất yên tĩnh, có thể nghe rõ cả tiếng hô hấp của hai người. Ngoài xe, đèn đường vừa sáng, dòng xe đông nghịt, biển người chen chúc.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều bận rộn đến nửa đêm. Về đến nhà, khi đầu đau tới mức không ngủ nổi thì cô sẽ nghĩ ngợi lung tung, cũng thường xuyên tự hỏi chính mình, tình yêu đã trải qua mười một năm thì sẽ còn lại cái gì?
Nghĩ tới đây, Tô Dương không khỏi thở dài dưới đáy lòng. Trong hôn nhân của hai người, gặp nhau quá sớm dường như cũng không phải là một chuyện quá may mắn.
Cô chợt quay đầu, “Tưởng Bách Xuyên, chúng ta sẽ ly hôn sao?”
Tưởng Bách Xuyên liếc cô, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Thấy anh không có ý định trả lời, Tô Dương quay đầu nhìn về phía ngoài xe, trên cửa kính phủ một tầng hơi nước lờ mờ, tầm mắt cô dần mờ đi.
“Đồng Đồng, mười một năm trước em thường xuyên hỏi anh, có phải sẽ có một ngày chúng ta chia tay hay không, hình như anh đã từng nói với em không dưới một lần, giữa chúng ta sẽ không có chuyện chia tay.”
Giọng nói trầm thấp của anh khiến Tô Dương có chút ngơ ngẩn, lại có chút an ổn vô hình.
Cô nhìn Tưởng Bách Xuyên, thì ra anh vẫn còn nhớ bọn họ đã ở bên nhau mười một năm.
Tô Dương phủ tay mình lên mu bàn tay của anh, không khỏi xúc động: “Em thấy mình như đang già đi vậy.”
Đặc biệt là gần đây, lúc nào cô cũng đa sầu đa cảm.
Nếu là trước kia, cô đã không rảnh để nghĩ về những chuyện mịt mùng này.
Tưởng Bách Xuyên rút tay ra rồi nắm chặt tay cô, cùng đặt tay của cả hai lên tay lái. Anh nói: “Trong mắt anh đều giống nhau cả, em vẫn là Tô Dương của tuổi mười bảy.”
Tô Dương bật cười, “Lại bắt đầu lừa em đấy! Rõ ràng em cũng đã hai mươi tám rồi, không trang điểm, không muốn ra khỏi cửa, mỗi ngày đều muốn mặc quần áo rực rỡ để giả bộ nai tơ, Tô Dương của tuổi mười bảy không như vậy đâu.”
Anh không tiếp lời cô, mắt anh nhìn gương, dừng xe ở bên lề đường.
“Làm sao thế?” Tô Dương hỏi.
“Em không biết là mình phát sốt à?” Lúc nắm tay cô anh đã cảm thấy hơi nóng, tưởng là do nhiệt độ ở trong xe, nhưng sau lại cảm thấy bất thường, không phải nóng, mà là như thiêu đốt.
Tưởng Bách Xuyên vươn tay sờ lên trán cô, trán nóng bừng bừng, giọng của anh rất: “Em đã bao nhiêu tuổi rồi? Chính mình phát sốt cũng không biết sao?”
Anh vừa nói xong, Tô Dương cũng cảm thấy mình quá nóng, còn có chút rét lạnh.
“Tô Dương, anh đang hỏi em đấy!”
Khi anh gọi tên cô, cũng chính là lúc anh đã mất hết kiên nhẫn.
Tô Dương: “Bắt đầu từ tối hôm qua em đã sốt rồi.”
Tưởng Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào cô nửa ngày, cuối cùng không nói thêm một lời nào. Anh nổ máy, quay đầu lái về phía bệnh viện.
Đến bệnh viện, từ việc đăng ký tới việc trả tiền thuốc men đều do Tưởng Bách Xuyên xử lý, Tô Dương yên tâm thoải mái ngồi chờ trong phòng truyền dịch.
Tưởng Bách Xuyên giao bình dịch cùng ống kim cho y tá rồi tới chỗ đưa thuốc để chờ lấy thuốc nước đã qua pha chế.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, Tô Dương không khỏi bùi ngùi. Người đàn ông này không chỉ dùng tốt ở trên giường mà xuống giường cũng là thế.
Chỉ tiếc là hai năm này, số lần cô có thể sử dụng anh thực sự quá ít.
Dịch đã được pha xong, Tưởng Bách Xuyên bưng dịch tới bàn y tá, Tô Dương cũng đến ngồi xuống, chờ y tá ghim kim.
Tưởng Bách Xuyên đưa tay phải của mình cho cô theo thói quen. Lúc Tô Dương cầm tay anh, hốc mắt cô nóng lên. Khi ghim kim vào giữa đêm qua, cô cũng vô thức muốn nắm lấy cánh tay này, nhưng khi đó, bên người chỉ là một mảnh trống không.