Bởi An Ninh rất gắng sức phối hợp nên chỉ trong chưa đầy ba tiếng, họ đã chụp xong mấy chùm ảnh. Tô Dương rất hài lòng với toàn bộ số ảnh. Nếu cô trở về chỉnh sửa, thực sự chẳng mấy người mẫu hay minh tinh nào có thể vượt qua những tấm hình này.
Có vài người sinh ra là để sống vì ống kính.
An Ninh chính là một trong số đó.
Sau khi kết thúc công việc, lúc Tô Dương còn đang xem ảnh, phòng chụp đột nhiên náo động một hồi.
Quay đầu lại, Tô Dương nhìn thấy rất nhiều người nổi tiếng, thảo nào động tĩnh lớn như vậy.
Người đến là Chu Minh Khiêm cùng Cố Hằng, đứng gần nhất là Diệp Đông, tổng giám đốc của tập đoàn Mỹ Ngu.
Bọn họ đang nói chuyện với Lục Duật Thành ở khu nghỉ ngơi.
An bài nhân viên làm việc xong, Tô Dương không qua đó chào hỏi mà chuẩn bị trở về tiệm Ông Nội Khoai Lang tìm Tưởng Bách Xuyên.
Bên khu nghỉ ngơi, Chu Minh Khiêm đang nói chuyện trên trời dưới đất đột nhiên xoay người, vẫy vẫy Tô Dương: “Ôi chao, qua đây nào.”
Anh chẳng hề chỉ mặt gọi tên, Tô Dương không nhúc nhích mà nhìn về phía bên kia.
Chu Minh Khiêm cũng không phải người có tính khí tốt: “Tô Dương, cậu không hiểu lời tôi nói à?”
Anh tương đối thân với Tô Dương, chưa bao giờ kiêng kị điều gì.
Tô Dương thu hồi máy ảnh, ngước mắt lười biếng nói: “Tôi chỉ nghe hiểu tiếng người thôi.”
Chu Minh Khiêm: “…”
Anh tức giận, một tay chống nạnh, hất hàm về phía Đinh Thiến: “Thế thì hôm nay chúng tôi không thèm mang một con lừa cố chấp như cậu đi ăn nữa mà sẽ dẫn cô ấy đi cùng. Quả nhiên những người phụ nữ thông minh như cô ấy vẫn đáng yêu hơn nhiều.”
Đinh Thiến giật mình, người luôn luôn ăn nói khéo léo như cô lập tức á khẩu.
Đây là lần đầu tiên Chu Minh Khiêm nói chuyện với cô, bên tai cô đỏ ửng lên, trái tim không khỏi căng thẳng. Cô nở nụ cười, song không biết phải đáp lại thế nào.
Lúc này thần kinh Tô Dương không ổn định, không phát hiện sự dị thường của người đại diện nhà mình. Cô cất máy ảnh vào trong cặp, đeo cặp lên, bước tới bên cạnh Đinh Thiến, cọ cọ cô ấy một cái: “Đi thôi, cùng đi ăn với mình nào.”
Đinh Thiến cự tuyệt chẳng chút do dự: “Mình phải về studio để xử lý chút việc, không đi với các cậu đâu.”
Sau khi nói xong, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Rõ ràng bản thân muốn đi chết đi được, nhưng cô lại nghĩ một đằng nói một nẻo, khẩu thị tâm phi một câu như vậy.
Cô nghiêm khắc khinh bỉ chính mình một phen.
Tô Dương nghe cô nói thế nên không miễn cưỡng nữa: “Ăn cơm xong mình sẽ về studio, trưa nay không thể ăn cùng cậu, đừng quá nhớ mình nhé.”
Cô còn tặng cho Đinh Thiến một cái hôn nhẹ cách không.
Đinh Thiến trả lời rất nghiêm chỉnh: “Được, mình về phòng làm việc với nhân viên trước đây.”
Tô Dương trừng mắt, cô cảm thấy có gì đó sai sai ở Đinh Thiến, nhưng lại không thể nói là cô ấy bất thường ở chỗ nào. Có lẽ là do đông người nên Đinh Thiến chú ý tới hình tượng của mình hơn một chút.
Lúc này, di động trong túi Tô Dương rung mấy lần, cô lấy ra xem, là tin nhắn do Tưởng Bách Xuyên gửi đến: [Khi nào thì chụp xong, anh tới đón em đi ăn.]
Tô Dương: [Em xong việc rồi, anh không cần tới đón đâu, em ra ngoài ăn chứ không về văn phòng. Hiện tại không tiện tán gẫu lắm, lát nữa em sẽ nói chi tiết cho anh sau.]
Tưởng Bách Xuyên gõ chữ trên di động: [Được, em lái xe…] chậm một chút.
Còn chưa gõ xong, đã có người hỏi: “Ông chủ, một cân khoai lang nướng hết bao nhiêu?”
Tưởng Bách Xuyên ngước mắt, đối phương là một cô gái khoảng 20 tuổi. Khi anh ngẩng đầu lên, cô gái rõ ràng giật mình trong nháy mắt.
Kỳ thực Tưởng Bách Xuyên cũng không nắm rõ giá tiền. Trước khi ra ngoài mua đồ ăn, bố Tô đã điều chỉnh cân điện tử cho anh, nói cứ thu tiền theo con số mà cân biểu hiện, chứ không nói một cân khoai hết bao nhiêu.
Còn mẹ Tô thì ra ngoài đi bộ, vẫn chưa trở lại.
Cuối cùng, Tưởng Bách Xuyên nói: “Giống như giá trên thị trường vậy.”
Cô gái: “…”
Trên thực tế, trong lòng Tưởng Bách Xuyên cũng có vô số dấu chấm than bất đắc dĩ.
Cuối cùng, cô gái không hỏi nhiều nữa mà mua hơn hai cân khoai, hẳn là vì xem trọng khuôn mặt tuấn tú của anh.
Lúc ra ngoài, cô vẫn không quên đùa giỡn anh một lần: “Anh à, anh đẹp trai quá nha.”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Sau khi khôi phục vẻ bình tĩnh, anh lấy di động ra, chuẩn bị đáp lời Tô Dương, kết quả là lại nhận một tấm ảnh từ bố Tưởng. Trong ảnh, gia đình anh đang dùng bữa.
Thì ra ông nội chưa ăn cơm cùng ông của Kiều Cẩn.
Bố Tưởng gửi tin nhắn qua: [Đại hội phê bình con sắp bắt đầu rồi đấy, có muốn tới hiện trường trực tiếp không?]
Tưởng Bách Xuyên: [Cảm ơn! Không cần đâu ạ!]
Sau khi gửi xong, anh trực tiếp tắt di động, mắt không thấy lòng không phiền.
Ý tứ của bố Tưởng rất rõ ràng, ông cụ Kiều đã kể hết mọi chuyện với ông nội, về phần ông cụ có thêm mắm dặm muối gì hay không thì bố của anh cũng không biết.
Với tính cách bao che khuyết điểm của nhà họ Kiều, không thêm mắm dặm muối dường như không phải phong cách của bọn họ.
Mà lúc này, tại khu nhà cũ của nhà họ Tưởng.
Trên bàn cơm lớn, chỉ có ba người đang ngồi ăn, là ông cụ Tưởng, bố Tưởng cùng mẹ Tưởng.
Nghe tin ông cụ về nước, những người khác tránh còn không kịp. Họ kiếm đủ các loại cớ như đang ở nước ngoài, không thể phân thân, vân vân và mây mây.
Bố Tưởng rót chút rượu vang cho ông cụ, không dám để ông cụ uống nhiều. Ông giơ chiếc cốc chân dài lên: “Bố, nhiều thế này đã đủ chưa ạ?”
Ông cụ Tưởng trừng mắt hừ một tiếng: “Đây là địa bàn của anh, tôi nói không đủ thì có tác dụng gì?”
Bố Tưởng: “…”
Đáng lẽ hôm nay ông không nên đợi ở nhà mới phải. May mà tuần sau ông cần ra nước ngoài, đỡ phải tự tìm buồn bực khi ở nhà của chính mình.
Một khi người này có tuổi, sự vô lý cũng gia tăng theo tuổi tác.
Mẹ Tưởng tự múc một chén canh cho ông cụ, cười nhẹ nói: “Bố, bố uống canh trước đi đã, uống xong là có thể thêm nhiều rượu hơn một chút đấy ạ.”
Ông cụ Tưởng hơi gật đầu, để bà ngồi xuống ăn cơm.
Lúc này mẹ Tưởng mới ngồi, ra hiệu bằng ánh mắt để bố Tưởng rót thêm rượu cho ông cụ.
Bố Tưởng nghĩ ngợi, thấy mình không cần phải chọc ông cụ mất hứng, liền giả bộ đổ thêm mấy giọt rượu.
Mẹ Tưởng trải khăn xong, bắt đầu thong thả ăn cơm.
Bình thường bà có khí chất dịu dàng, huệ chất tâm lan, giơ tay nhấc chân điều thể hiện rõ sự cao quý ưu nhã. Chỉ ở trước mặt Tưởng Bách Xuyên, bà mới cho phép bản thân tự cao, tự luyến, hài hước.
Sau khi uống hết canh trong chiếc chén nhỏ, ông cụ Tưởng đặt chén xuống, ngẩng đầu nhìn con trai cùng con dâu nhà mình nhưng không nói tiếng nào.
Bố Tưởng cảm thấy không thích hợp, ngước mắt, khẽ giật mình, “Bố, bố làm sao thế? Bố khó chịu ở chỗ nào ạ?”
Mẹ Tưởng cũng nhìn về phía ông cụ.
Ông cụ Tưởng suy tư một lát rồi nói: “Hôm nay lão Kiều đã nói rõ chân tướng của chuyện giữa Tiểu Cẩn cùng Tô Dương cho tôi rồi.”
Bố Tưởng ngừng ăn, ông không có hứng thú với chân tướng của ông cụ Kiều, mà chỉ hỏi một câu: “Vâng, sau đó thì sao ạ?”
Ông cụ Tưởng nói tiếp: “Tiểu Cẩn vốn được cha mẹ nuông chiều, từ nhỏ tới lớn đều thuận buồm xuôi gió, tâm tư đơn giản. Con bé chỉ hành động vô tâm, mang chút tính tình trẻ con mà thôi, anh nói xem, Tô Dương đã kết hôn rồi, cũng coi như một người từng trải, sao còn phải tính toán với một đứa bé làm gì!”
Bố Tưởng đặt đũa xuống, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, “Bố, bố muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi ạ.”
Ông cụ Tưởng ho nhẹ hai tiếng: “Lão Kiều đã mở miệng nhờ chúng ta giúp Tiểu Cẩn, tôi không thể không nể mặt lão được.”
Mẹ Tưởng nhìn bố Tưởng, ra hiệu bằng ánh mắt với ông.
Bố Tưởng chưa đáp lại bà mà nhìn về phía ông cụ Tưởng một lần nữa: “Bố à, ý của bố là chúng ta phải để Tưởng Bách Xuyên theo dõi Kiều Cẩn lại trên Weibo rồi để Tô Dương xóa tấm ảnh kia, hoặc để con bé nói đó là hình tuyên truyền sao?”
Ông cụ Tưởng gật đầu.
Bố Tưởng đột nhiên cười khẽ, “Bố, Kiều Cẩn quả thực đã quen được nuông chiều từ nhỏ, nhưng sao bố biết là Tô Dương không giống như vậy? Có con cái nhà ai không phải là thịt ở trong lòng cha mẹ? Điều này chẳng liên quan gì tới việc họ có tiền hoặc quyền hay không cả!”
Ông cụ không lên tiếng.
Bố Tưởng nói: “Đúng là con không xem trọng Tô Dương, đặc biệt là nghề nghiệp của con bé, nhưng con chưa từng nghĩ tới việc chia rẽ hai đứa nó, càng chưa từng nghĩ tới việc khiến hai đứa nó phải chịu oan ức.”
Trong mắt ông cụ xẹt qua vẻ kinh ngạc: “Câu này của con có ý gì?”
Bố Tưởng: “Nếu con thực sự muốn chia rẽ hai đứa nó, bố cảm thấy Tưởng Bách Xuyên có thể làm chủ chuyện hôn nhân của mình chỉ với chút bản lĩnh ấy sao?”
“Con chỉ cần động ngón tay một cái là xong việc, cần gì phải chờ đến hai năm?”
Ông cụ nghi hoặc hỏi: “Nếu không định chia rẽ hai đứa, vì sao con còn chưa để Tưởng Bách Xuyên mang Tô Dương vào cửa?”
Bố Tưởng giải thích: “Con làm vậy là để tạo áp lực cho Tưởng Bách Xuyên, con chỉ không đồng ý với chuyện Tô Dương tiếp tục ở trong vòng giải trí thôi, ngoài ra không còn lý do nào khác. Con không xem trọng chuyện môn không đăng hộ không đối như vậy.”
Nói xong, bố Tưởng hơi hơi thở dài: “Bố, Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên đã ở bên nhau hơn mười năm rồi. Con phải nói thật, khi chưa cưới nhau, hai đứa nó cũng chẳng dễ dàng gì. Bây giờ công khai cũng được, không công khai cũng thế, trưởng bối như chúng ta không thể dính dấp quá nhiều, hai …”
Ông cụ Tưởng khoát tay, bảo ông đừng nói nữa: “Ý con là bọn nó không cần phải cố kỵ Tiểu Cẩn mà cứ để con bé phải gánh chịu bạo lực trên mạng như vậy à?”
Bố Tưởng phản bác: “Vậy ý của bố là con nên oan ức con của chính mình để con nhà người khác được vui vẻ sao?”
Khóe miệng ông cụ giật giật, song không thể nói nên lời tranh cãi.
Bố Tưởng tiếp tục: “Trước đây, khi Kiều Cẩn bước vào ngành giải trí, người nhà họ Kiều đã từng đánh tiếng với chúng ta. Vì để tâm đến giao tình giữa hai nhà, con không thể không đồng ý cho Tưởng Bách Xuyên tham gia lễ ra mắt phim gì gì đó. Kết quả thì sao, nhà họ Kiều bọn họ lại có ý đồ riêng, dùng vô số thủy quân[1] để huyên náo tin tức này lên. Nếu sau đó con không đè xuống, có lẽ cái tin đấy vẫn còn ở trên danh sách tìm kiếm hot gì gì đó ấy chứ.”
[1] 水军 (Thủy quân): Là một nhóm người được trả tiền, thường là để bôi nhọ một người nào đó ở trên mạng.
Mẹ Tưởng kinh ngạc nhìn về phía ông, ngắt lời, “Là ông đè tin tức đó xuống sao? Tôi còn cho rằng Tưởng Bách Xuyên mất hứng nên tự tìm người để làm việc đấy.”
Bố Tưởng hắng giọng: “Lúc ấy Tưởng Bách Xuyên vẫn đang ở Dubai cùng Tiểu Ngũ, làm gì có thời gian rảnh rỗi để quan tâm tới tin tức trong nước. Còn đứa bé Tô Dương kia, bà không phải không biết tính nó, con bé có bao giờ nói gì cùng Tưởng Bách Xuyên đâu.”
Về sau ông nghĩ, cho dù cố kỵ giao tình giữa hai nhà đến mấy, cũng không thể oan ức con nhà mình, nên đã tìm người đè tin ấy xuống.
Hơi dừng một chút, bố Tưởng nhìn về phía ông cụ, nói: “Cho dù Tô Dương có kém cỡ nào, chỗ nào cũng sai, đó cũng là con dâu mà con trai con nhìn trúng. Con đâu thể ngốc tới mức chạy theo người khác để bắt nạt con mình được? Bố, bố nói xem lý do này có đúng không? Chuyện của bọn trẻ thì cứ để bọn trẻ tự xử lý, chúng ta khỏi cần quan tâm nhiều làm gì, không phải trong lòng sẽ thanh thản hơn sao.”
Ở dưới bàn, mẹ Tưởng đá bố Tưởng một cái. Ông liếc bà, mẹ Tưởng hất cằm về phía ông, đôi lông mày hơi giãn ra, nhìn ông bằng ánh mắt tán thưởng, lại lặng lẽ giơ ngón cái.
Trong mắt bố Tưởng lập tức dịu dàng hơn, đương nhiên cũng đắc ý không ít.
Sau nửa ngày yên lặng, ông cụ Tưởng chợt cầm đũa lên, ý bảo bọn họ mau ăn cơm, cũng không nói về Tô Dương nữa.
Bố Tưởng thản nhiên ăn cơm, vẫn luôn nghĩ về chuyện mình nên đưa ra một câu trả lời hợp lý cho nhà họ Kiều như thế nào.
Tuy ông nên suy nghĩ vì con trai mình, không thể khiến Tô Dương uất ức, nhưng ông cũng không thể để cha mình bị làm khó dễ. Dù sao ông cụ Tưởng cũng là người coi trọng mặt mũi của mình hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng hiện tại, chuyện bố Kiều cực kỳ nuông chiều con gái rượu khiến ông lo lắng hơn cả.
Lúc này, con gái rượu nhà mình người ngã ngựa đổ vì Tô Dương, trên mạng đã náo nhiệt thành như thế, liệu bọn họ có từ bỏ ý đồ không?
Khi sắp ăn xong bữa cơm này, ông cụ Tưởng lại đột nhiên nói: “Lần này bố không trở về vì chuyện của Tưởng Bách Xuyên, bố chỉ về tìm Tiểu Ngũ để tính sổ thôi.”
Ông cụ lại chỉ huy bố Tưởng: “Hai ngày này, con bắt Tiểu Ngũ lại cho bố, bố thực sự muốn hỏi nó xem chuyện nó suốt ngày lái xe chặn nữ cảnh sát nhà người ta là cái khỉ gì! Mặt mũi của nhà họ Tưởng chúng ta sắp bị nó vứt sạch rồi!”
Bố Tưởng: “Bố à, mặt mũi của nhà họ Tưởng chúng ta cũng sắp mất sạch ở chỗ Tiểu Tứ rồi, chẳng kém Tiểu Ngũ là bao đâu.”
Mẹ Tưởng: “…”