Tiết Chiêu không phải chó: 【 Bản Tin Thời Sự, tôi thật sự không thể tin được…… cậu nghĩ gì khi gửi nó cho tôi? A??? 】
Tiết Chiêu không phải chó: 【 Quá không biết xấu hổ, phòng bếp nhà lão tử cho cậu dùng, trước nay tôi chưa từng nói một câu khó nghe nào, mẹ nó cậu định báo đáp tôi như vậy!!! 】
Tiết Chiêu không phải chó: 【 Còn cái gì mà hưởng thụ tình cảm mãnh liệt 50GB, tình cảm mãnh liệt em gái cậu!!! 】
……
Hơn nửa đêm, Tiết Chiêu gửi hơn hai mươi tin nhắn mắng người, những người khác trong nhóm đều ngủ, mãi cho đến ngày hôm sau rời giường mới nhìn thấy.
Hình ảnh Tiết Chiêu gửi trong nhóm đúng là giao diện Bản Tin Thời Sự, tiêu đề vô cùng đứng đắn, quan trọng nhất chính là để ý ngày, đã là mười mấy năm trước.
Sau khi mấy người nhìn thấy đều bò lăn ra cười.
Kỷ Khiêm cũng là người: 【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha mới sáng sớm các cậu đã làm tôi cười tỉnh, lão Chu mau đến xem ha ha ha ha ha ha mẹ nó Bản Tin Thời Sự! @Chu Thần Sơ là người 】
Kỷ Khiêm cũng là người: 【 Chiêu Chiêu, cậu còn trông cậy vào Cố cẩu có thể thiện tâm…… Tối hôm qua tôi và lão Chu còn nói không biết có nên nhắc nhở cậu hay không? Cậu xem hai chúng tôi có thèm tải xuống không? 】
Chu Thần Sơ là người: 【 Mẹ nó cười chết tôi ha ha ha ha ha ha ha, Chiêu Chiêu đúng là con trai ngoan của người nào đó, đơn thuần dễ lừa, còn ngây thơ vô tội như vậy】
Kỷ Khiêm cũng là người: 【 Download 50GB Bản Tin Thời Sự, phụ tử tình thâm】
Thời điểm Cố Quyết tỉnh lại, đọc đại khái tin nhắn, xem tới cuối cùng liền cười thành tiếng.
Cố Quyết là thần: 【 Ừm, phụ tử tình thâm 】
Cố Quyết phải dậy đi thi đấu, mà hai người còn lại phải bò dậy đi làm, Tiết Chiêu vẫn luôn không có động tĩnh, khẳng định buổi tối hôm qua lăn lộn đến quá muộn, lúc này vẫn đang ngủ.
Chu Thần Sơ là người: 【 Tuy nhiên tôi thật sự khá tò mò…… @Cố Quyết là thần, rốt cuộc cậu xem phim nước nào? Chúng tôi cũng không cần nguồn phim, chỉ đơn thuần tò mò một chút thôi, anh em với nhau vẫn nên thẳng thắn thành khẩn một chút? 】
Cố Quyết là thần: 【 Ngại quá, tôi chưa bao giờ xem. 】
……
Vài phút sau cả nhóm liền bùng nổ.
Cái gì mà “Cố cẩu quả nhiên không cần mặt mũi”, “Anh em đao to búa lớn”, “Từ sau khi có bạn gái lập tức nói chuyện dõng dạc”, “Lời nói thật ấy cũng chỉ có cậu dám nói”…… Đồng thời công kích.
Nhưng cũng không có người tiếp tục hỏi.
Tuy rằng ngoài miệng bọn họ thường xuyên giễu cợt, nhưng trong lòng mấy người đều hiểu rõ, trong lúc yêu đương chuyện nào có thể mang ra vui đùa nói giỡn, chuyện nào có thể hỏi chuyện nào không thể nhắc đến thì vẫn vô cùng rõ ràng.
Cho nên chuyện này dưới một phen châm chọc mỉa mai đã tạm thời hạ màn.
Ngày hôm sau đúng 9 giờ cuộc thi bắt đầu thi đấu.
Buổi sáng từ 9 giờ đến 12 giờ, nghỉ ăn cơm trưa một tiếng, buổi chiều từ 1 giờ đến 4 giờ.
Trong 6 ngày diễn ra cuộc thi, cứ bốn năm lại xảy ra một tình huống đặc thù. Hiệu trưởng có lệnh, những sinh viên tham gia Đánh Cờ Ly được ưu tiên lấy cơm trong nhà ăn, cho nên 1 tiếng hoàn toàn đủ dùng.
Dù sao cũng là người một nhóm, hơn nữa Cố Quyết cho rằng ba người Thu Nghiên sẽ không quấy nhiễu đến chuyện yêu đương của bọn họ. Không chỉ không làm bóng đèn mà còn làm thính giả lắng nghe rất tốt cho nên liên tục hai ngày năm người đều cùng nhau ăn cơm.
Bọn họ ngồi xuống một bàn trống sáu người.
“A, tôi thấy Lão nhị yêu hoà bình luôn xếp sau chúng ta cả vạn năm, không biết bọn họ làm sao mà hiện tại lại tụt dốc nhanh như vậy …… Tuy rằng năm thứ nhất nhìn không ra cái gì, chênh lệch cũng không lớn, nhưng cũng không đến mức rớt nhanh như vậy chứ ……”
“Ngoài ra tôi còn phát hiện trường khác có mấy nhóm rất lợi hại, một nhóm đến từ đại học F tên ‘Đường thẳng’, một nhóm đại học A tên ‘Khâu Tề Lợi’, nhóm của đại học N tên ‘Núi cao giữ vàng’……”
Cho tới nay đối thủ cạnh tranh đều là người trường mình, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy nhóm như vậy. Đối với các đối thủ tương đối mạnh mẽ đến từ trường khác Trần Tống đều phân tích một đợt, đoán trước phương hướng kinh doanh của bọn họ.
Mỗi lần chờ cậu ta nói xong Cố Quyết đều sửa lại cho đúng, phân tích xong 10 nhóm top đầu, cơm cũng ăn được một nửa.
“A, tôi cảm thấy hình như nhóm chúng ta là nhẹ nhàng nhất……” Thu Nghiên cảm khái, “Tối hôm qua tôi trở lại túc xá, mấy người trong nhóm ở ký túc thảo luận đến 2h sáng …… Năm nay bọn họ nên xâm lấn vào thị trường nào.”
Nếu không có CEO lợi hại như vậy, chắc hẳn trạng thái của cô cũng sẽ giống như bọn họ.
“Haiz, tôi nói một lời ngoài lề” Trần Tống nhẹ nhàng gõ một cái lên bàn ăn “Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không …… tại sao tôi cứ cảm thấy hôm qua và hôm nay đồ ăn trong nhà ăn so với trước kia thì ăn ngon hơn nhiều?”
Liên Hạo lập tức lắc đầu: “Không phải ảo giác, thật sự ngon hơn nhiều.”
“Có thể là đổi đầu bếp, hoặc đổi thực đơn đi……” Thu Nghiên cười cười “Haiz, hiệu trưởng chúng ta đợi cuộc thi này lâu như vậy, lần này đương nhiên phải đầu tư bằng bất cứ giá nào!”
Thật trùng hợp, mấy người đang xả đông xả tây nói chuyện phiếm nhắc tới hiệu trưởng, di động Nguyễn An An nhận được tin nhắn thăm hỏi từ hiệu trưởng.
Đại ý là tôi thấy nhóm em đang thể hiện năng lực rất tốt, tiếp tục duy trì, chú ý chế độ ăn uống.
Mục đích chính là cổ vũ tinh thần.
Thu Nghiên nói không sai, hiệu trưởng Lê đợi bốn năm, thật sự quá lâu rồi.
Trong bốn năm này, ông nhìn đối thủ mười mấy năm của mình treo huy hiệu trường trên trang chủ Game Cup, khẳng định đó chính là nút thắt lớn nhất trong lòng ông. Lúc trước Nguyễn An An nói với ông về cuộc thi Đánh Cờ Ly cô có thể cảm nhận rõ ràng được khát khao chiến thắng không thể kìm chế nổi, nếu không phải số tuổi không cho phép, có lẽ ông sẽ tự mình cầm thương ra trận từ lâu rồi.
Nguyễn An An rất thích hiệu trưởng Lê. Tính cách ông lão này cực kỳ đáng yêu, không hề làm giá kênh kiệu với sinh viên, không riêng chỉ hòa ái đối với những tinh anh mà cho dù bất cứ sinh viên nào gặp ông ở trên đường muốn nói chuyện phiếm với ông, nếu không việc khẩn cấp, ông chắc chắn sẽ dừng lại tán gẫu.
Cô vừa trả lời tin nhắn xong, đề tài trên bàn đã từ hiệu trưởng muốn đoạt giải quán quân biến thành một tin bát quái khác.
“Đúng rồi” Thu Nghiên nói “Lúc trước tôi nghe một học muội trong hội sinh viên nói, hiệu trưởng Lê và hiệu trưởng trường F không hợp nhau, là có nguyên nhân.”
Nguyễn An An lập tức tò mò: “Nguyên nhân gì? Chẳng lẽ thời còn trẻ có vướng bận yêu ghét gì……”
Cô chỉ thuận miệng suy đoán, không nghĩ tới ánh mắt Thu Nghiên sáng lên: “Đúng vậy đúng vậy!”
“Mau nói mau nói.”
Thu Nghiên nói ngắn gọn: “Kỳ thật vô cùng dễ đoán. Hiệu trưởng đại học F cùng hiệu trưởng Lê và vợ của hiệu trưởng Lê là bạn học cùng cao trung, lại là bạn cùng trường đại học.”
Mở đầu này, Trần Tống cảm thấy mình có thể đoán được nội dung “Mẹ kiếp, không tới mức cẩu huyết như vậy chứ……”
“Cũng không tính là cẩu huyết, các cậu nghe tôi nói xong đã.” Thu Nghiên cười hắc hắc “Hiệu trưởng Lê và hiệu trưởng đại học F đều thích hiệu trưởng phu nhân, nhưng hình như hiệu trưởng Lê theo đuổi tương đối không kiềm chế, hiệu trưởng F lại tương đối hàm súc. Hiệu trưởng phu nhân thích phong cách của hiệu trưởng Lê hơn, sau khi tốt nghiệp đại học liền gả cho ông, nhưng mà……”
Nguyễn An An rất phối hợp: “Nhưng mà……?”
“——Từ cao trung đến đại học hiệu trưởng Lê và hiệu trưởng đại học F luôn tranh đấu gay gắt, nhưng trước nay gần như chưa bao giờ dành chiến thắng, chỉ khi chiếm được trái tim của hiệu trưởng phu nhân thì hiệu trưởng Lê mới coi như hoàn toàn thắng lợi.”
“Hơn nữa trường đại học F và trường chúng ta có phong cách làm việc khác nhau, vừa nhìn liền biết thời điểm trẻ tuổi khẳng định rất đẹp trai, dáng người được giữ gìn vô cùng cân đối, khí tràng mạnh mẽ, đoán chừng lúc còn trẻ chính là thiên chi kiêu tử cộng thêm bông hoa cao lãnh ……”
Thu Nghiên uống một ngụm nước và đưa ra kết luận cuối cùng “Vậy các cậu nghĩ xem, vợ mình bị một người ưu tú như vậy nhớ thương, hiệu trưởng Lê khẳng định không vui.”
Lượng tin bát quái thật lớn này khiến Nguyễn An An thổn thức không thôi.
“Chuyện này, tôi cũng nghe nói.” Người vẫn luôn không nói chuyện là Cố Quyết đột nhiên mở miệng “Nhưng đó đều là tin đồn khi bọn họ còn trẻ tuổi, hiện tại khẳng định đã sớm không có liên quan gì, hơn nữa…… hiệu trưởng Lê mới thật sự là người dành chiến thắng.”
Cưới được nữ thần, sinh sống vui vẻ hạnh phúc ngần ấy năm, ngẫu nhiên bại bởi đối thủ thì có thể như thế nào?
Đoạn bát quái này Cố Quyết được nghe từ Cố Mân Lan, so với câu chuyện của Thu Nghiên thì trùng khớp tới tám chín phần mười, nhưng dưới ánh mắt của Cố Mân Lan mà nói, một người đàn ông trầm mặc ít nói sẽ không biểu đạt tốt tình cảm như nam chính ngôn tình tiêu chuẩn, về mọi mặt đều mạnh hơn người đàn ông kia, tuy nhiên cuối cùng trên phương diện tình cảm lại bại bởi người đàn ông có sức sống mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Hiệu trưởng trường đại học F là người Tần gia, là anh trai của chú Cố Quyết, đồng thời cũng là một vị trưởng bối anh đã gặp qua rất nhiều lần khi còn nhỏ. Hiện tại Cố Quyết có thể ngồi ở nơi này cũng không thoát khỏi quan hệ với người đó.
Lúc ấy Cố Mân Lan còn dùng đoạn quá khứ này giáo dục anh, muốn theo đuổi con gái nhà người ta ngàn vạn đừng học ông, thích thì phải nói, đừng bưng kín cũng đừng cất giấu, cháu không nói ra thì sao cô ấy có thể biết cháu thích cô ấy.
Thời điểm đó Cố Quyết chưa gặp được Bổn Bổn cũng chưa gặp được mẹ của Bổn Bổn, không biết tình là gì, chưa bao giờ tò mò và cũng không muốn biết. Người có thiên phú học tập như anh, trong đầu lúc nào cũng đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, lúc ấy anh vô cùng cuồng vọng nói “Cô, người đừng nhọc lòng nữa, người có thể làm cháu thích đoán chừng vẫn chưa được sinh ra.”
Lời này vừa nói ra, anh đã bị Cố Mân Lan đánh một cái lên phía sau lưng.
Hiện tại nghĩ lại, lúc trước thật đúng là ngông nghênh.
Sao có thể chưa sinh ra? Đã sớm sinh ra rồi.
Thời điểm Thu Nghiên nói chuyện Nguyễn An An tin 50%, nhưng Cố Quyết tỏ vẻ anh cũng từng nghe nói qua, vì thế tin bát quái này ở trong lòng Nguyễn An An độ tin cậy đã lên tới 80%.
Câu chuyện yêu hận tình thù này có thể trực tiếp viết thành sách, quả nhiên nội dung tiểu thuyết đều đến từ chính hiện thực, cuộc sống tràn ngập các mẩu hài kịch.
Đối với mấy chuyện bát quái, đặc biệt là mấy câu chuyện có tình tiết tiểu thuyết như vậy, hứng thú của các nữ sinh luôn đặc biệt nâng cao. Nguyễn An An và Thu Nghiên ríu rít suốt một đường, trở lại máy tính còn mười lăm phút nữa mới tới 1h, lúc này mấy người bắt đầu tiếp tục thảo luận theo tiến độ làm việc của buổi sáng.
Trong cạnh tranh, tổng danh ngạch buôn bán có thể xem xét một cách rõ ràng.
Lúc trước mỗi lần rà soát lại, Nguyễn An An đều nhớ rõ chỗ nào xảy ra sai lầm.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ mắc sai lầm trong những giai đoạn khó nhất, ví dụ như khoản đầu tư kếch xù, ví dụ như chuyển đổi, hay lựa chọn dòng sản phẩm và thị trường, nhưng có đôi khi một vài sai lầm nhỏ cũng sẽ làm xảy ra phản ứng dây chuyền.
Không biết nếu thật sự rà soát lại có thể tìm ra lỗi sai gì hay không, dù sao bọn họ cũng chỉ mới bắt đầu thôi, Nguyễn An An cũng không cảm thấy quyết sách của mình có vấn đề gì. Bọn họ đã tìm ra giải pháp tối ưu cho mọi quyết định ở mức độ lớn nhất.
Hơn nữa kết quả đã chứng minh, thứ bọn họ đang tìm kiếm thật sự là giải pháp tối ưu mà các nhóm khác chưa nhìn thấy hoặc không tính đến.
Trong năm thứ 2 và thứ 3 “Ánh sáng từ thị trấn nhỏ” đều dẫn đầu với ưu thế vô cùng rõ ràng.
Áp lực liên tục trong sáu ngày thi đấu là rất lớn. Hơn nữa có đôi khi khó nhất không phải nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, mà là trong khi thời gian trôi đi đã nhận ra mấy năm kinh doanh trước đó xuất hiện lỗ hổng, như vậy một loạt hậu quả kế tiếp phải đền bù như thế nào mới là điều cần suy nghĩ.
Các nhóm khác cũng vô cùng khẩn trương, vừa ra khỏi phòng máy tính bọn họ liền chui vào thư viện bắt đầu thảo luận nghiên cứu.
Ánh sáng từ thị trấn nhỏ không chỉ dẫn đầu về mặt thành tích, đại khái cũng là đội thi mang tâm thế nhàn nhã nhất. Nhàn nhã ở đây chính là sau khi rời khỏi phòng máy tính mấy người cũng không giáp mặt nghiên cứu phương án kinh doanh trong ngày kế tiếp—— bởi vì bọn họ đã sớm an bài tốt rồi.
Gần đây, các thí sinh dự thi đều bận rộn vô cùng, người xem náo nhiệt cũng không nhàn rỗi.
Hàng ngày trên trang đầu diễn đàn của các trường đại học cao đẳng đều có vài bài viết liên quan đến cuộc thi Đánh Cờ Ly.
Nhiều sinh viên khoa quản lý và kinh tế đều vội tới mức mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng, mà các sinh viên của những khoa khác không tham gia cuộc thi cũng rất hào hứng với cuộc thi nổi tiếng toàn quốc này, bọn họ luôn theo dõi điểm số thứ tự xếp hạng qua các con đường khác nhau, đồng thời cổ vũ cho công ty mà mình yêu thích.
Ở Đại học C, nhóm nhận được sự ủng hộ tối cao không thể nghi ngờ chính là Ánh sáng đến từ thị trấn nhỏ.
Tuy rằng tên không ngầu, khá bình dân, nhưng năng lực lại cực kỳ lợi hại.
Mà đối thủ cạnh tranh lớn nhất là ‘Đường thẳng’ của đại học F vẫn luôn an ổn trên vị trí thứ hai cũng nhận được sự ủng hộ cực cao từ các sinh viên trong trường mình.
Nhưng theo lời Thu Nghiên nói, sinh viên đại học C có chạy đến diễn đàn đại học F lặng lẽ đăng bài, đại khái là tỏ vẻ giả vờ dò hỏi “Rốt cuộc ánh sáng từ thị trấn nhỏ này có địa vị gì” , nếu như bọn họ không rõ sẽ “Phổ cập khoa học”, đồng thời kéo theo một bộ phận quần chúng ăn dưa sang diễn đàn đại học C.
Thi đấu giống như chơi trò chơi, nhưng so với trò chơi thì phải suy nghĩ hơn rất nhiều, dù sao cũng là cơ hội bốn năm mới có một lần.
Ngày thứ tư thứ năm đã là phân đoạn sau của cuộc thi, trước mười phút khi chuẩn bị sang ngày thứ năm, Trần Tống nghĩ đến thời gian hoảng loạn lúc trước của mình “Tôi đã xem lại quá trình thi đấu của những năm trước…… Kỳ thật đội quán quân không giống chúng ta.”
Nguyễn An An: “Có ý gì?”
“Trong giai đoạn đầu đội quán quân không phải lúc nào cũng dành được vị trí thứ nhất” cậu ta gãi gãi tóc “Thao tác cuối cùng của bọn họ, nói thật tôi xem không hiểu, nhưng trên mạng đều bình luận khen bọn họ lợi hại…… Tâm lý chiến đấu gì đó ……”
“Ừm” Liên Hạo xem cùng Trần Tống bổ sung “Đại khái chính là hợp tác cùng công ty khác, ngay lúc đó tiêu diệt thị trường của nhóm đang dẫn đầu…… để tới cuối cùng bọn họ là người chiến thắng.”
Nguyễn An An “Ồ” một tiếng “Cái chiến thuật này, kỳ thật không cần lo lắng, chúng ta không cần phải như vậy.”
Trần Tống do dự nói: “Tôi sợ mấy nhóm xếp hạng phía sau chúng ta ……”
Cố Quyết mới vừa mở máy tính ra liền buông chuột, ngắt lời cậu ta: “Điểm số của bọn họ rất sát sao sao?”
“A?” Trần Tống sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại Cố Quyết đang hỏi về kỳ thi mấy năm trước “A, đúng vậy, cho nên vào ngày thứ năm thứ sáu vài vị trí đầu tiên đều có sự biến động rất lớn.”
Cố Quyết không để ý mà nhướng mày “Vậy nó có giá trị tham khảo gì?”
“……?”
“Chúng ta nâng danh ngạch buôn bán lên một tầm cao khác, bọn họ muốn đuổi cũng đuổi không kịp, hợp tác? Hợp tác có tác dụng sao?”
Cố Quyết dựa lưng vào ghế dựa “Nếu chúng ta không dành được vị trí thứ nhất, ngoại trừ lý do đến ngày mai trước khi kết thúc cuộc thi năm máy tính đồng thời báo hỏng …… Thì tôi thật sự không nghĩ ra lý do khác.”
Mấy người đồng thời trầm mặc vài giây.
Kỳ thật Nguyễn An An cũng nghĩ như vậy …… Nhưng mà…… tại sao mỗi lần Cố Quyết đều lựa chọn phương thức biểu đạt càn rỡ như vậy.
“…… Cố Thần cậu thật sự, quá ngông cuồng.” Trần Tống xem như phục sát đất “Tôi muốn ám chỉ đến ý nghĩa tốt của chữ ‘ngông cuồng’ này.”
“Tôi ngông cuồng……” Cố Quyết bị cách dùng từ của cậu ta chọc cười.
Anh ngồi dậy, đột nhiên lướt qua mặt bàn lôi kéo bàn tay Nguyễn An An, Nguyễn An An bất ngờ không kịp phòng ngừa nhìn về phía anh, trên mặt người đàn ông đối diện treo một nụ cười lóa mắt.
Cố Quyết mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi ngông cuồng, đương nhiên là bởi vì bạn gái tôi lợi hại.”
“…………”
Được được được chúng tôi lại bị cưỡng ép ăn cẩu lương.
Tiết tấu trong hai ngày cuối cùng so với mấy ngày phía trước thì khẩn trương hơn một chút, nhưng phương hướng vẫn luôn ổn định, sáu ngày chưa từng xuất hiện sai lầm gì.
Vào lúc 4h chiều ngày thứ bảy, kết thúc cuộc thi, tất cả các công ty đều ngừng hoạt động, dẫn đầu bảng xếp hạng vẫn là ——
No.1 Đại học C - Ánh sáng từ thị trấn nhỏ
Mặc dù đã lên kế hoạch và chiến lược, hơn nữa có Cố Quyết ở đây, hầu hết mọi người đều yên tâm. Nhưng khi kết thúc cuộc thi, nhìn thấy ánh sáng từ thị trấn nhỏ vững vàng đứng đầu bảng xếp hạng, Nguyễn An An mới nhẹ nhàng thở ra.
Khẩu khí này vừa mới được xả ra, chiếc ghế dưới thân đã bị người xoay đi.
Thời điểm Nguyễn An An phục hồi tinh thần, ghế dựa của cô đã đυ.ng phải Cố Quyết, bàn tay đang đặt trên thành ghế cũng được buông ra.
Cố Quyết duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cô, ánh sáng trong mắt đều nhiễm ý cười “Chúc mừng nha, bảo bối.”
Nói xong, cũng không đợi cô đáp lại, anh trực tiếp thò người qua hôn cô.
Nụ hôn này rất ngắn ngủi, sau khi Cố Quyết buông ra, anh nắm tay cô hỏi “Đứng đầu cả nước, hiện tại em có vui vẻ không?”
“…… Ừm, vui vẻ.”
Lúc trước thi đấu một mình ở nước ngoài, Nguyễn An An không có loại cảm giác này, cô chỉ đơn thuần ôm tâm tư đi chơi mà thôi. Sau khi đạt được vị trí thứ 10, ngoại trừ cảm thấy đại thần ở vị trí thứ nhất thật lợi hại, mà mình cũng không kém ra thì cô cũng không suy nghĩ gì khác.
Nhưng lần này lại khác.
Không biết nói như thế nào, giống như có rất nhiều lý do kết hợp lại với nhau.
Có thể là do đã biết đoạn quá khứ kia của hiệu trưởng Lê, muốn giúp đỡ ông thắng một trận, để biểu tượng của trường đại học C được treo một cách vinh quang trên trang chủ Game Cup trong bốn năm, hoặc cũng có thể do lời hứa hẹn lúc trước cùng Cố Quyết, cho nên muốn đưa anh tới vị trí tối cao……
Tuy rằng hiện tại bọn họ đang ở vị trí tối cao, nhưng…… người này cũng không hoàn toàn dựa vào cô.
Mặc kệ là nói như thế nào thì danh hiệu đệ nhất này đối với trường học là sự vinh quang tột độ, đối với mỗi thành viên trong nhóm mà nói thì nó lại càng có ý nghĩa trọng đại hơn.
Nguyễn An An có danh hiệu đệ nhất này hay không, con đường tương lai đều được định sẵn rồi, nhưng có thể đối với mấy người Cố Quyết lại không giống.
Điểm số và thứ hạng cuối cùng sẽ được công bố vào hai ngày sau, trải qua sự kiểm tra thẩm định của tổ chuyên gia mới chính thức công bố.
Phần mềm tính toán điểm chiếm 80%, điểm số từ chuyên gia chiếm 20%. Nhưng người hiểu biết hoặc tham gia vào quá trình thi đấu đều nhìn ra được, điểm số từ phần mềm của nhóm Ánh sáng từ thị trấn nhỏ gần như đạt điểm tối đa, mặc kệ điểm số từ chuyên gia là bao nhiêu thì cũng không có khả năng ảnh hưởng đến vị trí thứ nhất của bọn họ.
Đối với kết quả này, phản ứng của Nguyễn An An chính là thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Cố Quyết hôn cô xong thì mỉm cười duỗi cái eo lười, mắng một câu thô tục nói rốt cuộc không cần con mẹ nó một ngày ngồi sáu tiếng ở chỗ này.
Trần Tống và Liên Hạo đấm bóp vai cho đối phương, kích động tới mức không nói được một câu đầy đủ.
Liên Hạo nói: “Mẹ kiếp, trước đây tôi chưa từng nghĩ tới việc mình có thể tiến vào top 50 …… Mục tiêu lúc ban đầu của ba chúng ta là gì nhỉ? Top 500?”
Trần Tống lại đấm cậu ta một cái “Cậu câm miệng lại đi, lại nói nữa lão tử liền muốn khóc…… Hu, lão tử đứng đầu cả nước ……”
Thu Nghiên trực tiếp che miệng vui vẻ òa khóc.
Bốn năm trước, đại học F dựa vào chiến thắng trong cuộc thi Đánh Cờ Ly đánh dấu sự tồn tại đặc biệt nổi trội trong lòng người dân cả nước. Lúc này cuộc thi vừa mới kết thúc, tuy rằng kết quả phải hai ngày sau mới có, nhưng trên diễn đàn đã bắt đầu xuất hiện vô số bài đăng thét chói tai thể hiện sự phấn khích.
Cho dù không phải bản thân dành chiến thắng, nhưng trường học của mình dành chiến thắng cũng có thể lên mặt, hầu hết các bài đăng trên Weibo đều nói đại học C là quán quân trong cuộc thi Đánh Cờ Ly!
Thứ hai có kết quả, hôm nay là thứ bảy, Cố Quyết không cần đi dạy thêm, ba người Trần Tống Liên Hạo Thu Nghiên sau khi trải qua cơn kích động, lần đầu thể hiện thái độ vô cùng vô cùng cương quyết nhất định phải mời hai người đi ăn cơm tối.
Trong ba người bọn họ, một người vẫn đắm chìm trong nước mắt, hai người mang bộ dáng vẻ mặt chân thật đáng tin cậy, Nguyễn An An muốn tiết kiệm tiền cho bọn họ cũng không nói nên lời.
Nhưng hiện tại mới 4h, không chỉ không đói bụng, mà có rất nhiều nhà hàng vẫn chưa bắt đầu buôn bán, hơn nữa con trai ở nhà vẫn chưa được ăn cơm.
Cho nên cuối cùng cô và Cố Quyết về quay về nhà cho Bổn Bổn ăn trước, rồi sau đó đúng 7 giờ tối xuất phát đến nhà hàng mà Thu Nghiên đã hẹn trước.
Bởi vì trong khoảng thời gian này mấy người đều tập trung thi đấu, ai cũng không nghĩ tới chuyện ăn mừng sau cuộc thi, cho nên quyết định này mang tính chất bộc phát, mà buổi tối thứ bảy, mấy nhà hàng tốt tốt một chút đều đã full bàn.
Cuối cùng chỉ có thể chọn quán ăn bình dân gần cổng trường.
Đêm nay thật sự quá vui vẻ, không uống rượu quả thực không hợp lý, không uống rượu sao có thể gọi là chúc mừng. Cho nên mấy người gọi đồ ăn xong liền lập tức gọi vài chai bia.
Tính ra, Nguyễn An An đã lâu không uống rượu. Cô thích uống rượu, rượu vang đỏ hay bia cô đều thích. Tuy nhiên sau khi uống xong cô lại hơi phát điên, mỗi lần Khương Di và Ân Viện đều khống chế không cho cô uống nhiều.
Nhưng hiện tại, cách thời gian lâu như vậy không được chạm vào bia rượu, lại nhìn màu sắc hoàng kim trước mặt, thậm chí cô còn cảm thấy so với đồ ăn thì nó còn mê người hơn.
Con người khi đối mặt với thứ mà mình yêu thích, dường như có rất nhiều vấn đề bị xem nhẹ —— Ví dụ như hậu quả.
Rượu ngon trước mặt, một chút lý trí duy nhất còn lưu lại của Nguyễn An An chính là nói một tiếng trước khi uống cùng Cố Quyết:
“Bạn trai, tửu lượng của em không tốt lắm, nhưng hôm nay em thật sự rất muốn uống…… Nếu sau khi uống say em nói lời gì kỳ quái, anh không nên tưởng thật nha.”
Cố Quyết đương nhiên đồng ý.
Sau khi đồ ăn được mang lên, ba người thay nhau phiên kính rượu.
Thu Nghiên tới trước.
“Nói thật, thật sự đây là lời thật lòng……” Thu Nghiên giơ chén rượu, nhắm mắt “Tôi thật sự vạn lần cảm tạ chứng nhan cẩu của mình, khứu giác phải nhạy bén như thế nào mới ôm được hai cái đùi vàng như các cậu.”
Cô cảm thấy cuộc sống của mình sẽ có sự thay đổi vô cùng lớn.
Trần Tống cùng Liên Hạo tỏ vẻ tán đồng mười vạn phần, Nguyễn An An cũng bị cách nói của Thu Nghiên chọc cười.
Cố Quyết gật đầu đồng ý: “Là rất nhạy bén.”
Thu Nghiên kính xong chén rượu thứ nhất, những ly rượu sau bắt đầu trở nên lộn xộn, tùy tùy tiện tiện nói gì đó cũng có thể uống một chén.
“Kính người đứng đầu cả nước!”
“Kính Cố Thần cùng bạn gái lợi hại nhất thiên hạ của Cố Thần!”
“Kính hiệu trưởng Lê! Kính hiệu trưởng phu nhân! Ánh mắt của hiệu trưởng phu nhân thật lợi hại!”
“Kính đại học F!”
“Kính ánh sáng từ thị trấn nhỏ! Sinh ra ở thị trấn nhỏ thì sao, nhìn Nguyễn đại thần của chúng ta xem, trên mặt viết hai chữ to: Lợi hại!”
……
Qua mấy tuần rượu, ba người trong số họ đã bắt đầu mơ mơ hồ hồ.
Cố Quyết uống bia…… Kỳ thật so với đồ uống có ga thì không khác là bao, cho nên hiện tại đầu óc của anh vô cùng tỉnh táo.
Trong năm người này, ngoại trừ anh và Liên Hạo có thể uống, đi đường tính tiền một chút đều không có vấn đề. Trần Tống và Thu Nghiên so với Nguyễn An An thì mạnh hơn một chút, có thể tự đi đường, nhưng Nguyễn An An lại ôm bình rượu không buông tay, cả người đều ghé lên bàn tiệc.
Cuối cùng Liên Hạo đưa hai người kia về trường học, với trạng thái này của Nguyễn An An đoán chừng ngồi xe đạp cũng ngồi không được, nếu đi bộ……
Cả người cô gần như đều dựa lên người anh, còn ngửa đầu cười “Thầy giáo Cố, chân em mềm nhũn…… Ha ha ha ha ha mềm giống như mì sợi …… Không tin anh xoa bóp thử xem?”
“……”
Cố Quyết đối diện với cô ba giây, nghĩ nghĩ, anh dứt khoát ngồi xổm trước mặt cô “Đi lên.”
“Hả?” Tuy rằng cô nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn bò lên lưng anh “Anh muốn làm gì nha? Không nặng sao?”
“Không nặng” Cố Quyết ước lượng cô một chút, lại nói, “Giống như cõng bông vậy.”
Anh đi về phía trước, cảm thấy lỗ tai mình bị nhéo bởi một bàn tay ấm áp.
“Thầy giáo Cố rất biết nói chuyện nha!”
“……”
Lần trước không thấy được cảnh cô say rượu hoàn toàn, lần này xem như được mở rộng tầm mắt rồi.
Sau khi cô uống say thật đúng là…… Khác hẳn bình thường.
Đầu tiên là giọng nói thay đổi, nếu một hai phải hình dung, có chút giống kẹo bông gòn, kẹp giữa các ngón tay chính là loại cảm giác hơi tan chảy, dính dính, mềm mại và ngọt ngào.
Nếu không phải ngày mùa đông, lại đang ở bên ngoài, nghe nhiều thêm hai câu khả năng anh sẽ không kiềm chế được.
Nguyễn An An ghé lên lưng anh, thật ra động tác vẫn luôn thành thật, chính là cái miệng nhỏ xinh này một phút cũng không ngừng nghỉ.
“Thầy giáo Cố …… anh biết không? Đoạn thời gian gần đây, em luôn cảm thấy có phải anh đang giả ngu hay không ……”
“Anh giả ngu cái gì?”
“Em cảm thấy hình như anh còn lợi hại hơn em……”, giọng nói của cô vô cùng buồn rầu, “Anh làm được những thứ em không làm được, cái em không nhìn ra anh cũng có thể nhìn ra, nhưng vì sao? Sao anh có thể lợi hại hơn em? Anh lại không phải tiến sĩ Stanford ……”
Bước chân Cố Quyết đột nhiên khựng lại.
…… Mẹ kiếp, uống rượu xong còn thành nhà tiên tri.
Nguyễn An An không chú ý tới sự biến hóa trong bước chân của anh, anh điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục đi về phía trước “Kỳ thật anh không lợi hại hơn em…… em cảm giác sai rồi.”
“…… Thật vậy chăng?”
“Ừm.”
Nguyễn An An lại chậm rì rì mà “A” một tiếng.
Không quá năm giây.
“Anh nói rất đúng” Cố Quyết nghe được người trên lưng vô cùng có tự tin mà nói “Kỳ thật em thật sự lợi hại hơn anh.”
Cố Quyết đột nhiên cảm thấy mình như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Anh cười cười “Ừ, đúng vậy.”
“Anh không hiểu, em chưa nói với anh……” Nguyễn An An đột nhiên kề sát vào bên tai anh nói “Nhưng mà thầy giáo Cố, hiện tại em muốn nói cho anh một bí mật…… anh phải nhớ kỹ, thầy giáo Cố cũng rất lợi hại rồi, sau khi nghe xong, ngàn vạn lần không nên tự coi nhẹ mình.”
Cố Quyết bị hơi thở của cô làm cho có chút ngứa ngáy, anh nhịn xuống xúc động muốn nghiêng đầu: “Ừm, em nói đi.”
“Bí mật, chính là…… ách” Cô nấc một cái, rồi sau đó tiếp tục nói “Kỳ thật em…… là nữ tổng tài nắm trong tay hàng chục tỷ.”
“…………”
Cố Quyết dừng bước chân “Em nói cái gì?”
Nguyễn An An lại gằn từng chữ một nói: “Kỳ thật em nữ tổng tài nắm trong tay hàng chục tỷ!”
Ngữ khí nghiêm túc của cô lập tức chọc cười Cố Quyết.
Anh đứng ở giữa lối đi bộ vắng người, cười tới mức không có cách nào bước tiếp, anh trở tay đỡ cô từ trên lưng xuống, ôm vào trong ngực tiếp tục cười.
Cười đại khái gần một phút.
“Bảo bối” anh cảm thấy bạn gái của mình quả thực đáng yêu muốn chết, giơ tay cọ cọ lên mặt cô “Thừa dịp uống rượu nằm mơ, rất tốt.”