Chương 5

Thứ mà Nguyễn An An chọn không phải trà sữa trân châu thông thường mà là trân châu lớn hơn size bình thường một cỡ. Nuốt cùng lúc hai viên trân châu xuống cổ họng khiến Nguyễn An An bị nghẹn tới mức khụ hai tiếng sau đó cô phải uống một hớp lớn trà mới hòa hoãn được cơn nghẹn ứ trong cổ.

Nhưng chỉ vì một câu này mà thời gian kế tiếp gương mặt cô luôn trong tình trạng đỏ bừng.

Thời điểm hai người nói lời tạm biệt, tốc độ rời đi của Nguyễn An An nhanh hơn một chút so với bình thường.

Cô bước đi cực kỳ dứt khoát nên không hề biết Cố Quyết vẫn đang hứng thú dạt dào nhìn theo bóng dáng mình, sau đó anh cong khóe môi xoay người đi về hướng ngược lại.

Bệnh viện trực thuộc đại học C.

Thời điểm Cố Quyết tìm được phòng bệnh đẩy cửa tiến vào, trong nháy mắt phòng bệnh cách âm cực tốt truyền ra một tiếng tru giống như heo bị chọc tiết.

Mà bệnh nhân trên giường bệnh vừa nhìn thấy anh liền lập tức vươn ngón tay lên án: “Cố cẩu——!”

Tiết Chiêu lớn giọng ồn ào: “Tôi chờ cậu tới thăm bệnh suốt một buổi sáng! Là chân tôi bị gãy hay chân cậu bị gãy, con mẹ nó cậu còn đợi tôi nhảy lò cò đi đón cậu ?! Tại sao cậu đến muộn như vậy???”

Cố Quyết quen biết Tiết Chiêu nhiều năm như vậy đã sớm có kháng thể với tính tình tùy tiện của người này.

Cố Quyết nhìn hộ sĩ điều chỉnh tốt độ cao cố định cho Tiết Chiêu, lúc này anh mới khí định thần nhàn đi đến trước giường bệnh, vừa mở miệng liền hỏi: “Thế nào, nhớ cha sao?”

“……” Tiết Chiêu cắn răng: “Cậu đúng là thật sự chưa bao giờ biết há mồm nói tiếng người, chỉ biết sủa gâu gâu.”

Cố Quyết nhướng mày.

Kỳ thật anh không quan tâm quá nhiều đến biệt danh người ngoài đặt cho mình, chỉ là nhìn thấy thùng thuốc nổ trước mắt tức tối thật sự rất thú vị.

Nguyên nhân gãy chân của thùng thuốc nổ Tiết Chiêu được khái quát đơn giản bằng ba cụm từ ——

Thất tình, say rượu lái xe, tai nạn xe cộ.

Khi Cố Quyết đi đến trước giường, thời điểm anh đang định mở miệng nói chuyện, khóe mắt liền quét qua vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên cái chân bó thạch cao.

Mặt trên tràn đầy mấy dòng chữ như “Chó con sớm ngày hồi phục”, “Thiên hạ rộng lớn chỗ nào cũng có cỏ thơm”, “Không có người này thì có người khác” vừa nhìn liền biết do đám người tới thăm bệnh viết lên.

Rất sát đề, cũng cực kì ý nghĩa.

Tiết Chiêu nhìn thấy tầm mắt của anh liền biết không ổn, vội vàng nói: “Cậu làm gì! Cố cẩu cậu muốn làm gì?! Tôi nói cho cậu biết! Không được! Không được ——”

Cố Quyết làm như không nghe thấy, anh nghẹn cười cầm lấy cây bút marker bên cạnh viết viết vẽ vẽ lên khối thạch cao trên đùi Tiết Chiêu: “Đạo lý lớn nhỏ bọn họ đều viết xong rồi, tôi đành cổ vũ cậu một chút vậy.”

Tiết Chiêu vừa mắng vừa duỗi cổ qua xem.

Bốn chữ to của Cố Quyết vô cùng bắt mắt.

—— Con trai, cố lên.

Tiết Chiêu tức giận đỏ mặt: “………… Cố cẩu !!!”

Cố Quyết viết xong còn dùng di động chụp lại tất cả các câu danh ngôn do mọi người dốc lòng viết lên khối thạch cao giữ lại làm ảnh lưu niệm, Tiết Chiêu càng mắng càng hung.

Trận mắng chửi hùng hổ này giằng co gần năm phút đồng hồ, thẳng đến khi lượng hô hấp của Tiết Chiêu không đủ dùng, rốt cuộc anh ta mới thở phì phò quay về chủ đề chính “…… Cho nên lần này cậu quay trở về là có ý gì? Chơi đùa hay chuẩn bị tiếp nhận gia nghiệp trong nước?”

“Cả hai.” Cố Quyết ngồi xuống sô pha bên cạnh, chân dài uốn lượn, “Đọc sách nhiều năm như vậy cũng coi như được giải thoát.”

“Con mẹ nó, không phải là cậu luôn dẫn đầu đấy sao.” Tiết Chiêu vẫn đang giãy giụa trong kỳ thi nghiên cứu sinh trợn trắng mắt, “Không phải cậu đang nắm giữ chức vụ quan trọng trong tổng bộ của Cố gia ở nước ngoài hay sao, cậu bỏ được à? Sau này thật sự sẽ phát triển trong nước?”

“Đại khái là vậy”, anh gật đầu nói, “Không có gì là bỏ được hay không, ở đâu cũng giống nhau, vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn.”

Vốn dĩ Tiết Chiêu định “khịa” một phen trước lời nói tự tin này, nhưng suy nghĩ đến lời Cố Quyết nói đều là sự thật, không tính là khoác lác nên anh lại tự mình ngậm miệng.

Cách vài giây, Cố Quyết đột nhiên bổ sung một câu: “Ồ, đột nhiên nhớ ra, kỳ thật vẫn chưa thực sự được giải thoát.”

Tiết Chiêu mê mang: “?”

Cố Quyết: “Vừa rồi quên nói với cậu, hiện tại tôi là sinh viên trao đổi của trường đại học C.”

Tiết Chiêu: “???”

Tiết Chiêu không dám tin tưởng: “Cậu nói cái quái gì vậy? Trao đổi cái gì?” Tiết Chiêu kích động tới mức thiếu chút nữa dùng chân gãy đá người: “Bằng Stanford cũng cầm rồi! Cố cẩu, có phải cậu có bệnh hay không!!!”

Cố Quyết chỉ cười không nói lời nào.

Tiết Chiêu lớn mật suy đoán: “Hay là cậu học nhiều quá ngốc luôn rồi, chẳng lẽ cậu định lấy thêm bằng tiến sĩ của trường đại học C? Học xong đại học C thì chuyển sang đại học F, cuối cùng tới tiến sĩ quần vợt??”

“……” Con mẹ nó đầu óc bậc nào mà có thể nghĩ ra mấy chữ “tiến sĩ quần vợt” vậy.

Cố Quyết cười nhạo: “Tôi bị ngu sao.”

Tiết Chiêu trừng lớn đôi mắt dò hỏi tới cùng: “…… Nếu không phải cậu bị ngu vậy rốt cuộc là vì cái gì???”

Cố Quyết không lập tức trả lời mà ngược lại nở nụ cười.

Anh ngồi trên sô pha, hai chân duỗi thẳng, tư thế nhàn nhã thoải mái, nụ cười đặc biệt khiến người ta muốn phạm tội.

Vẻ đẹp của Cố Quyết từ nhỏ đến lớn đều được mọi người công nhận, nhưng khi Tiết Chiêu nhìn thấy nụ cười này, không biết vì sao anh lập tức liên tưởng đến thành ngữ xuân ý dạt dào đầy vườn xuân sắc.

Cố Quyết thong thả nhả chữ: “Đại khái là vì……” Nói đến đây anh đột nhiên dừng lại.

Thời điểm hai người không nói lời nào phòng bệnh bỗng phá lệ yên tĩnh.

Đại khái là đợi thêm vài giây, Tiết Chiêu nhìn thấy nụ cười của Cố Quyết càng thêm…… đại khái có thể dùng từ xuân khắp nhân gian để hình dung.

Rồi sau đó, Cố Quyết dùng ngữ điệu dịu dàng bất thường nói: “Vì theo đuổi một cô gái.”

Sau khi từ biệt Cố Quyết tại tiệm trà sữa, anh đến bệnh viện thăm người anh em bệnh hoạn kia, mà Nguyễn An An đi bộ trong khuôn viên trường học, ngón tay điên cuồng gõ bàn phím.

Nguyễn An An An Nguyễn: 【 @Khương Di không ăn gừng @Ân Viện không hôn nhân!!! Mau ra đây điiiiii! 】

【 Vừa rồi mông cong mời tớ uống trà sữa, khi đến cửa hàng anh ấy nói WeChat anh ấy không đủ tiền, bảo tớ cho mượn, lát nữa sẽ trả lại. (Lúc ấy tớ định nói rằng có thể dùng ví điện tử…… Nhưng may là tớ vẫn chưa nói!!) 】

【 Sau khi thêm WeChat, tớ chuyển tiền cho anh ấy, kết quả mới vừa ngồi xuống uống trà sữa anh ấy liền lập tức trả lại tiền cho tớ 】

【 Tớ hỏi anh ấy tại sao lại có tiền trả nhanh như vậy 】

【 Anh ấy nói! Kỳ thật anh ấy có tiền! Anh ấy mượn tiền của tớ! Chính là vì Muốn! Thêm! Wechat! Của tớ!!! A a a a a a a a a a a a a a a!!! 】

……

Gõ xong mấy chữ này, Nguyễn An An điên cuồng phát biểu tình spam trong nhóm chat Xú Muội Muội, mãi cho đến khi đi đến cổng trường vẫn chưa muốn dừng lại.

Lúc trước thời điểm Cố Quyết vay tiền, Nguyễn An An chỉ vui vẻ rạo rực mà nghĩ đơn thuần rằng may mắn mình không lanh mồm lanh miệng, bằng không lần tới muốn thêm WeChat sẽ không biết phải nói gì.

Nhưng dù sao cô cũng không nghĩ tới…… Cố Quyết cố ý.

Chút tâm tư nhỏ trong lòng khác hẳn với lời nói thẳng thắn, tâm tình Nguyễn An An lập tức thay đổi 180 độ.

Ngay cả khi anh cố ý, anh còn nói rõ ràng trước mặt cô như vậy!

Chân trước mượn tiền một cách lạnh nhạt, chân sau nói thẳng động cơ cố ý vay tiền!

Ngay cả việc nói dối cũng khinh thường! Thẳng thắn thành khẩn như vậy khiến cô mặt đỏ tai hồng!!!

Nguyễn An An không phải kiểu người hay đỏ mặt, cô đã từng bị Khương Di và Ân Viện nghi ngờ có phải người xuất gia hay không, bằng không tại sao đối với sự việc gì cô cũng có thể bình tĩnh như Phật vậy.

Khi đối mặt với câu nói mang tính sát thương của Cố đại soái ca, khuôn mặt cô gần như nóng muốn nổ tung, đến bây giờ đều vẫn còn ấm áp chưa hoàn toàn hạ nhiệt…… lực sát thương của mông cong thật sự quá lớn.

Nguyễn An An trở về nhà tắm gội, sau khi phát điên cùng hai người bạn, cô đột nhiên nghĩ tới một sự kiện.

Nguyễn An An An Nguyễn: 【 Ồ, tớ còn chưa nói cho các cậu……mông cong họ Cố! Hôm nay vừa nhìn thấy tên anh ấy, tớ bỗng dưng cảm thấy mình rất có duyên với họ Cố】

Khương Di không ăn gừng: 【? A? Có duyên như thế nào? 】

Ân Viện không hôn nhân: 【Thời cao trung cậu ấy có tương tư đơn phương một người, chính là người đeo khẩu trang, giáo bá (*) trường bên cạnh đó, người đã đi rồi cậu ấy mới phản ứng lại đi hỏi thăm, cậu không nhớ sao? 】

Nguyễn An An lập tức phản bác: 【?? Tớ không phải tương tư đơn phương! Còn chưa tới mức tương tư! 】

(*) giáo bá: Người nghịch ngợm hay đánh nhau không chịu học hành

Thời điểm ba người đang học cao trung, trường học bên cạnh có một giáo bá nổi tiếng.

Thiếu niên đeo khẩu trang, mũ lưỡi trai màu đen, thân thủ dứt khoát gọn gàng, rõ ràng chỉ là một bóng dáng đơn bạc mảnh khảnh, nhưng khi đánh người lại không chút yếu đuối nào.

Mọi người đều nói cậu ta gây chuyện khắp nơi nhưng vẫn được phần lớn các nữ sinh yêu thích.

Bọn họ còn nói rằng cậu ta không học tập cũng có thể đạt được điểm tối đa, kỹ thuật gian lận

giỏi nhất thế giới.

Lúc ấy Nguyễn An An không quá chú ý tới mấy tin đồn đó, mối liên quan duy nhất giữa hai người chính là lần cô bị giật tiền sau giờ học.

Địa điểm cụ thể cô không nhớ rõ lắm, nhưng kỳ thật tài xế tới đón cô về nhà chỉ đỗ xe ngay chỗ ngoặt gần đó. Nguyễn An An nghe xong lời tuyên ngôn của đám lưu manh, cô đang chuẩn bị móc điện thoại di động ra gọi người, tuy nhiên chưa đợi cô hành động phía sau không biết từ chỗ nào nhảy ra một người, thân hình ổn định vững chắc che chắn trước mặt cô.

Là một thiếu niên, cậu ta mặc áo thun màu đen không họa tiết, đồng phục không mặc tử tế mà vắt trên vai, dáng người mảnh khảnh đĩnh đạc.

Lúc ấy Nguyễn An An học năm nhất cao trung, so với hiện tại thì lùn hơn không ít, cho dù cô có nhón chân thăm dò cũng không nhìn thấy mặt người này.

Có thể là động tác của cô quá lớn, thiếu niên đứng phía trước cô quay đầu lại cố định đầu cô “Thành thật đứng phía sau, đừng sợ.”

Hình như cậu ta còn xoa xoa đầu cô.

Cậu ta vừa nghiêng đầu như vậy, cuối cùng Nguyễn An An cũng nhìn rõ.

Cậu ta đeo khẩu trang và mũ, gương mặt bị che khuất tám chín phần mười……nhìn thấy hay không cũng không khác nhau là bao.

Tư thế đứng của cậu ta khá tùy ý, mở miệng gọi đám người giật tiền phía trước “Này ——”

“Các người nói xem các người đã nghèo thành cái dạng gì rồi mà phải tới đánh cướp tiền của một cô bé?”

Ngữ khí cà lơ phất phơ, cho dù đang đeo khẩu trang nhưng giọng nói cũng phá lệ réo rắt dễ nghe.

“Lại đây, cướp của tôi này.” Thiếu niên vẫy vẫy chiếc áo đồng phục về phía đám người kia “Trên người ông đây có rất nhiều tiền mặt.”

……

Kỳ thật hiện tại ngẫm lại loại tự xưng “ông đây” này hoặc nhiều hoặc ít đều mang chút hơi thở của thiếu niên trung nhị (học cấp 2), nhưng lúc ấy tuổi còn nhỏ, phối hợp với cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân khiến cô cảm thấy cậu ta đẹp trai một cách không thể hiểu được.

Nguyễn An An không thể không thừa nhận cảnh tượng này cùng mấy câu nói đó luôn lắc lư qua lại trong tai cô một đoạn thời gian rất dài.

Tuy nhiên khi đó khác với hiện tại, cho dù nhớ cô cũng không nói không hỏi thăm với ai, mãi đến thời điểm cô mô tả cậu ta cho Khương Di, Khương Di mới nói người đó chắc hẳn là giáo bá trường bên cạnh, họ Cố, mọi người đều gọi cậu ta là Cố ca hoặc Cố gia, không có tên đầy đủ, những chuyện khác lại càng không biết.

Quan trọng nhất chính là giáo bá này cách bọn họ hai khóa, thời điểm bọn họ nhắc tới, người này đã tốt nghiệp mất rồi.

Năm đó tình cảm còn chưa kịp nảy nở đã bị chết yểu, vị nam chính kia vẫn luôn bị Ân Viện và Khương Di gọi là “anh trai khẩu trang”.

Ân Viện không hôn nhân: 【 Thì ra anh trai khẩu trang họ Cố à? Lâu quá tớ sắp quên luôn rồi 】

Nguyễn An An cười cười, gõ chữ: 【 Kỳ thật lâu lắm rồi tớ không nhớ đến, vừa rồi trong nháy mắt không biết tại sao lại nghĩ đến ha ha ha ha 】

Khương Di không ăn gừng: 【 Haiz, nói bừa chứ, niềm vui mới của Nguyễn Nguyễn rõ ràng họ Mông nha! 】

Nguyễn An An dừng tay:?

Ân Viện không hôn nhân; 【 Phụt ha ha ha ha, đúng vậy, người đàn ông khiến Nguyễn Nguyễn điên cuồng—— họ Mông, tên Cong. *vỗ tay* 】

Nguyễn An An: “………”

……

Nhắc tới chuyện anh trai khẩu trang, quân đoàn Xú Muội Muội đột nhiên bắt đầu nhớ lại hồi ức thời cao trung, cuối cùng đến tận hai ba giờ sáng ba người mới đi ngủ . Nguyễn An An muốn tìm Cố Quyết nói chuyện phiếm nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ của anh, lăn qua lộn lại mãi tới khi gần sáng cô mới chìm vào giấc ngủ.

Kết quả cuối cùng chính là sáng sớm ngày hôm sau cô buồn ngủ muốn chết.

Sinh mệnh đáng quý, tình yêu cao thượng.

Đã vì tình yêu, buộc phải dậy sớm.

Đầu tiên Nguyễn An An liên tục lặp lại câu 《 Bởi vì tình yêu 》, cộng thêm việc không ngừng nhớ về chiếc eo thon mông vểnh, lúc này mới dựa vào nghị lực để rời giường.

Sau đó vì che lại quầng thâm ở mắt, cô lại chống mí mắt lên mà trang điểm nhẹ nhàng.

Trong nháy mắt khi ngồi tại phòng học cô cảm thấy mình thực sự cảm động vì Trung Quốc.

Tối hôm qua Nguyễn An An quá hưng phấn.

Trước nay cô chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng tương tư đơn phương, ngoại trừ duy nhất một lần động tâm thời niên thiếu, tuy nhiên tình cảm đó đã sớm bị bóp chết từ trong trứng.

Có đôi khi xem mấy video ngọt ngào của các cặp đôi, mặc kệ xem nhiều hay ít cô đều vô cảm.

Hiện tại rốt cuộc cô đã hiểu.

Câu nói thẳng thắn của Cố Quyết khiến cô cảm nhận được một loại ngọt ngào khó có thể miêu tả bằng lời.

Tự mình hoài nghi lo được lo mất đương nhiên cũng có, nhưng đại não vừa gặp qua những tiểu tâm tư đó liền tự rớt mất, trong đầu lải nhải dài dòng vô nghĩa tất cả đều hướng về một kết luận.

Hận không thể nói cho toàn thế giới ——

Đúng rồi, Đại soái ca mà mình coi trọng, hiện tại giống như đang trêu chọc mình.

Thời điểm cô ngồi trên ghế thả đầu óc theo những đám mây, ghế dựa bên người vang lên động tĩnh rất nhỏ.

Nguyễn An An lập tức quay đầu sang.

Không ngờ vừa hay đối diện với tầm mắt của Cố Quyết.

Bởi vì có một làn da trắng nên màu xanh nhàn nhạt dưới mắt đặc biệt phá lệ rõ ràng, thoạt nhìn cả người còn mang theo chút chây lười ủ rũ. Đôi mắt hơi híp, có vẻ càng thêm dài hẹp, một bên tóc mai vểnh lên tới độ cong nhất định, thoạt nhìn thật mềm mại.

Khi tầm mắt hai người chạm nhau, Cố Quyết đột nhiên cong khóe môi, toàn bộ hình dáng khuôn mặt dường như trở nên sinh động hơn “Chào buổi sáng”

Nhịp tim vững vàng của Nguyễn An An bỗng dưng tăng mạnh.

Anh vừa nói xong một chữ này Nguyễn An An đã ngửi thấy một hương vị bạc hà tươi mát. Cô chớp chớp mắt, mỉm cười: “Chào buổi sáng.”

Tuy rằng bộ dáng Cố đại soái không mang theo bất cứ thứ gì đi học vừa lãnh khốc lại mang chút phản nghịch, nhưng Nguyễn An An thật sự

không thể tay không đi học, cô vẫn như cũ mang theo hai quyển sách hai cây bút như ngày hôm qua.

Thời điểm lấy bút ra khỏi túi xách, cô lập tức cầm chiếc bút ngày hôm qua bị mượn đi đùa giỡn tới đặt trước mặt Cố Quyết.

Cố Quyết dừng một lát sau đó cười khẽ khiến lỗ tai cô có chút tê cứng, anh nói “Cảm ơn”.

Nguyễn An An cảm thấy tuy rằng quầng thâm mắt có thể che dấu, nhưng cơn buồn ngủ lại rất khó che đậy.

—— Không đợi cô nói chuyện, anh đã hơi nhướn mày hỏi: “Hôm nay cậu buồn ngủ sao?”

Nguyễn An An gật đầu: “Ừ.”

Cô thầm nghĩ còn không phải bởi vì cậu sao, tiểu yêu tinh.

“Cậu từ từ.” một bàn tay Cố Quyết đã theo thói quen cầm bút lên biểu diễn tạp kỹ, một tay khác thò vào trong túi.

Nguyễn An An không chú ý tới hành động của anh, giây tiếp theo khi cô phục hồi tinh thần trước mặt đã xuất hiện một bàn tay.

Ngón tay thon dài, lòng bàn tay trắng nõn với những đường vân trên da, một viên kẹo màu xanh lẳng lặng nằm chính giữa. Bởi vì nằm trong lòng bàn tay này nên thậm chí một viên kẹo thông thường cũng có vẻ đặc biệt tinh xảo.

Cố Quyết đẩy tay về phía trước một chút, thanh âm mang theo ý cười: “Thù lao mượn bút.”

Đi kèm với lời nói này, hương vị bạc hà trên người anh dường như càng trở nên nồng đậm, hơn nữa còn mang theo mùi thơm ngọt ngào, cực kỳ dễ ngửi.

Mùi hương dễ ngửi như vậy khẳng định là bởi vì vừa mới ăn loại kẹo này !

“Cảm ơn.” Nguyễn An An ra vẻ bình tĩnh tiếp nhận .

Thời điểm bóc kẹo cô nhịn không được mà suy nghĩ, đây là kẹo Cố Quyết vừa ăn.

Bọn họ chuẩn bị ăn cùng một loại kẹo, chuẩn bị cùng mang theo hương vị bạc hà trong hơi thở.

Nguyễn An An rất ít khi ăn kẹo, hương vị bạc hà lại càng ít. Kẹo này ăn vào trong miệng mười giây đầu đặc biệt tỉnh táo, nhưng sau khi đã làm quen với hương vị mát lạnh rồi, buồn ngủ vẫn hoàn buồn ngủ.

Di động liên tiếp rung vài cái, Nguyễn An An chạm vào màn hình mở khóa, tần suất rung cao như vậy đều đến từ quân đoàn Xú Muội Muội.

Giảng viên còn chưa tới, tối hôm qua thức đêm nên lúc này cả người Nguyễn An An vẫn hơi uể oải.

Nguyễn An An mơ mơ màng màng, một tay chống cằm nghiêng đầu, tay còn lại lười biếng không muốn cầm lấy điện thoại mà duỗi ngón tay ra ấn.

Loa ngoài phát ra giọng nữ không lớn không nhỏ mang theo ý cười chói lọi cùng chế nhạo. Vừa vặn đủ cho hai người nghe được.

—— “Bảo bối, nhìn thấy mông cong nhà cậu chưa? Hôm nay vẫn cong như vậy sao?”

Đầu cô trống rỗng.

Không có thời gian cho bất kỳ phản ứng nào, sau đó cô trừng lớn đôi mắt khi nghe được câu nói tiếp theo được phát tự động——

“Chậc, nghe nói người mông cong đều rất lợi hại, tương lai cậu chắc chắn là người có phúc.”

“…………………”

Trong nháy mắt Nguyễn An An gần như ngừng thở.

Hơn nữa cô nhạy bén nhận thấy được động tác xoay bút của vị mông cong bên cạnh đã ngừng lại.