Trong mắt Tiết Chiêu, kỳ thật Cố Quyết từng có rất nhiều thời khắc lên sân khấu vô cùng đẹp trai, nhiều nhất là thời còn học cấp ba, thời điểm đánh nhau mắt thấy phải nhận thua, nhìn thấy Cố Quyết tất cả mọi người đều giống như nhìn thấy chúa cứu thế, người tự mang hiệu ứng đặc biệt phổ độ chúng sinh.
Cửa bị đá văng, người tới dường như không sợ lạnh, ngày mùa đông nhưng chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, trong tay còn bưng ly rượu vang đỏ, phá lệ xứng đôi với ngón tay thon dài trắng nõn.
Trước mặt anh là một trong năm người đàn ông cao to lực lưỡng, anh lưu loát nhấc chân, trực tiếp đá người to con đó ngã xuống mặt đất.
Hình dáng thâm thúy, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, dáng người mảnh khảnh cao dài, đá người nhanh tới mức hoàn toàn không nhìn rõ động tác, rượu vang đỏ trong tay chỉ khẽ lung lay, tuy nhiên một giọt cũng không rơi.
Quá đẹp trai.
Lần này Tiết Chiêu thật sự nhịn không được, trong lòng anh điên cuồng “Mẹ kiếp” vài tiếng, cảm thấy đại khái lần lên sân khấu này của Cố Quyết là hình ảnh ngầu nhất đẹp trai nhất trong cảm nhận của anh.
Sau khi Cố Quyết đá người xong, mặc dù khóe miệng anh ngậm ý cười, nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có.
Đối với người ghê tởm trong phòng anh tự động bỏ qua, anh lập tức đi đến trước mặt Tiết Chiêu “Đi.”
Trong khi Tiết Chiêu vẫn còn đang suy nghĩ, mẹ nó thật giống như đóng phim điện ảnh “Ba, quá đẹp trai, rượu ở đâu vậy?”
Anh đi theo bên người Cố Quyết vừa đi vừa hỏi.
Hai người còn chưa đi được hai mét, phía sau liền truyền đến giọng nữ vừa nói chuyện với Tiết Chiêu.
“Anh họ.”
“……”
Anh con mẹ cô.
Cố Quyết chán ghét dừng bước chân, anh quay đầu lại, nhiều năm trôi qua, lại một lần nữa nhìn rõ diện mạo Tần Túc.
Ngũ quan của cô ta ở trong mắt anh tuy rằng chỉ là một đống ký hiệu, nhưng trí nhớ của Cố Quyết rất tốt, lại từng cùng sống chung dưới một mái hiên, anh nhớ rõ năm đó cô ta không để kiểu tóc này.
Mái tóc đen thẳng.
Kiểu tóc này không có ai đi đăng ký độc quyền, ai cũng có thể để, không sai.
Nhưng chết tiệt, Cố Quyết không muốn nhìn thấy nó trên đầu người này.
Ghê tởm đến cực điểm.
Tần Túc mỉm cười, tuy rằng cô ta có diện mạo xinh đẹp, nhưng không hiểu sao Tiết Chiêu lại cảm thấy mình bị nụ cười của cô ta làm lạnh sống lưng.
“Đã lâu không gặp, rốt cuộc anh đã trở lại.” Trong thanh âm của cô ta có một sự run rẩy nhẹ không dễ phát hiện “Em cho rằng anh sẽ trốn em cả đời.”
“……?”
Mặc kệ là tiếng anh họ kia.
Hay là những lời này.
Toàn bộ đều ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình lúc này của Cố Quyết.
Mẹ nó “Rốt cuộc anh đã trở lại”.
Hiện tại Cố Quyết quả thực rất muốn nôn, sớm biết thế anh nên mang Bổn Bổn tới ị phân lên đầu cô ta mới đúng.
Vốn dĩ anh không muốn để ý tới cô ta mà trực tiếp rời đi, nhưng lúc này anh lại cảm thấy ghê tởm dữ dội, vì vậy anh nâng chân bước lên trước.
Cố Quyết đứng đối diện cô ta, thong thả nói: “Cô lấy đâu ra mặt mũi mà gọi tôi là anh họ?”
Tần Túc nhìn chằm chằm anh vẻ mặt sững sờ.
“Trốn cô?” Cố Quyết kéo dài âm cuối, sau đó hỏi lại một lần “Tôi xuất ngoại, cô cảm thấy đó là vì tôi muốn trốn cô?”
Tần Túc mím môi: “Chẳng lẽ không phải?”
Cố Quyết còn chưa kịp nói, Tiết Chiêu ở bên cạnh đã không nhịn được: “…… Trốn cái rắm! Người ta là vì tấm bằng Stanford đấy, không hiểu sao cô lại bị bệnh hoang tưởng nặng như vậy!”
“……”
“Cô nói tôi trốn cô cũng có lý……” Cố Quyết hạ thấp giọng nói “Rốt cuộc, tôi mẹ nó sợ nhìn thấy cô, sẽ nhịn không được mà gϊếŧ người.”
Sắc mặt Tần Túc cứng đờ.
Cố Quyết không cho cô ta cơ hội nói chuyện, anh cũng không muốn nghe thấy thanh âm của con người đáng ghê tởm này “Lúc trước cô ngược đãi mèo của tôi, tôi còn chưa tính, cô thật sự cho rằng tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô? Cô cho rằng cô diễn rất tốt, khóc lóc hai lần tôi sẽ tha thứ cho cô?”
“Không trả lại y nguyên những việc mà cô đã làm với nó lên người cô là tôi nể mặt mũi cô chú.”
Cố Quyết ném ly rượu trong tay, đập phải góc bàn vỡ tan, thanh âm thập phần thanh thúy.
Động tác tới bất ngờ, nhất là trong căn phòng yên tĩnh lại càng trở nên đột ngột, Tiết Chiêu đứng bên cạnh “Mẹ kiếp” một tiếng, Tần Túc vô cùng sửng sốt.
“Con mẹ nó” Cố Quyết cong môi, ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm “Cô thật sự cho rằng ông đây không biết mang thù?”
Sau khi phát sinh chuyện này, nào có ai còn tâm tư ăn uống, Tiết Chiêu và Cố Quyết cùng nhau trở về, một đường điên cuồng vuốt mông ngựa, cái gì mà ba thật lợi hại, ba quá đẹp trai, ba thật tuyệt vời.
Chờ vuốt mệt rồi, Tiết Chiêu mô tả lại cho Cố Quyết một số chi tiết khi anh chưa tới.
Ngẫm lại anh vẫn còn cảm thấy đáng sợ “Cái kia, mẹ nó bị một người biếи ŧɦái thích lâu như vậy…… Cậu không cảm thấy khϊếp đến hoảng sao?”
“Là cậu cảm thấy cô ta đáng sợ” Cố Quyết liếc người bên cạnh một cái “Cô ta đáng sợ?”
Tiết Chiêu: “…… Cô ta không đáng sợ???”
Vừa rồi thời điểm nói chuyện phiếm với mình cô ta cười như vậy, trong lòng cô ta không chừng đang nghĩ mình đi tìm chết, chẳng lẽ không đáng sợ???
Giọng nói Cố Quyết vững vàng “Tần Túc, tôi nhớ không lầm cô ta lớn lên ở cô nhi viện. Đặc điểm lớn nhất chính là biết ngụy trang, vì cuộc sống trước mắt mà làm hài lòng mọi người.”
“Một kẻ tâm thần hoàn toàn không muốn sống, cậu có thể cảm thấy người đó đáng sợ.” Cố Quyết nói “Nhưng một kẻ tâm thần vô cùng tiếc mạng, nói ngắn gọn lại thì ngay cả rắm cũng không phải.”
Tiết Chiêu: “…… Hình như có chút đạo lý.”
Cố Quyết không nói tiếp, một tay giữ vô lăng, tay còn lại ấn điện thoại gọi cho Cố Mân Lan “Tôi gọi điện cho cô tôi, cậu kể lại cho cô tôi nghe toàn bộ sự việc vừa rồi.”
“Ok.” Tiết Chiêu nói.
Cố Mân Lan luôn nhận điện thoại của anh rất nhanh.
Năm giây sau điện thoại được kết nối.
“Thọ tinh, sinh nhật vui vẻ” mặc dù đã nhắn tin chúc mừng, nhưng Cố Quyết vẫn nói lại một lần, sau đó mới tiến vào chủ đề chính: “Chậm trễ cô vài phút được không?”
Anh nói ngắn gọn sự tình từ đầu đến cuối, sau đó còn cho Tiết Chiêu thêm mắm thêm muối miêu tả “Cô ơi, cô không biết 5 người kia lực lưỡng tới mức nào đâu” “Tiểu Tiết cháu quả thực bị dọa ngốc luôn rồi” “Cô ơi, cô phải làm chủ giúp cháu”…… Một tiếng “Cô ơi” gọi còn ngọt hơn cả Cố Quyết.
Thời điểm Cố Quyết lấy điện thoại về, đúng lúc nghe được tiếng thở dài .
“A Quyết, từ sau khi cháu xuất ngoại, mỗi năm cô đều đưa con bé đi gặp bác sĩ tâm lý. Có đôi khi một tháng một lần, có đôi khi ba tháng……”, giọng nói Cố Mân Lan trầm thấp “Tất cả bác sĩ đều nói với cô con bé bình thường. Chỉ khi nhắc tới cháu mới xuất hiện chút cảm xúc cực đoan, nhưng toàn bộ đều nằm trong phạm vi khống chế.”
Cố Quyết đã sớm đoán được kết quả này.
Ngoại trừ anh và Bổn Bổn, hiện tại có thêm Tiết Chiêu, ngoài ra không có ai từng chứng kiến bộ dáng người phụ nữ đó phát điên.
Mà nói thật, chính anh cũng đánh giá thấp trình độ điên khùng của cô ta.
“Cô, cô cũng biết cháu đang yêu” Cố Quyết nói “Nói thật, bạn gái cháu hoàn toàn không biết gì về gia đình mình, cháu vẫn chưa nói với cô ấy cháu là người Cố gia ở Thanh Thành, may mắn thay từ nhỏ cháu đã không xuất hiện trong cái vòng tròn này, cho nên gần như không có ảnh chụp.”
“Hôm nay là Tiết Chiêu, ngày mai sẽ đến lượt bạn gái cháu.”
Anh nói mịt mờ, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Kỳ thật Cố Quyết không cảm thấy Tần Túc có năng lực này, nhưng đối với phụ nữ có rất nhiều thời điểm anh không thể tiện hành động. Ví dụ như đánh cho cô ta một trận, ví dụ như làm động tác đơn giản như đập ly rượu lên đầu cô ta…… Chỉ có thể nói, nếu Tần Túc là đàn ông, chắc chắn cô ta đang sống kiếp sống thực vật trong bệnh viện từ lâu rồi.
Cho nên nói tất cả sự việc cho Cố Mân Lan sẽ dễ xử lí hơn rất nhiều.
Cố Mân Lan thở dài “Mấy năm nay, cô sợ nhất là con bé quấy rầy tới cháu, trước nay đều không để lộ ra bất kỳ tin tức gì. Nhưng cô đoán, tuần trước cô gọi điện thoại cho cháu đoán chừng đã bị con bé nghe được…… cô nói dối nó là A Minh có bạn gái nhưng con bé không tin.”
“…… Tóm lại” Cố Mân Lan hít sâu một hơi “A Quyết, đêm nay là cô sơ sẩy, thật sự xin lỗi cháu, cô bảo đảm, sau này con bé sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cháu nữa.”
“Cháu đưa điện thoại cho tiểu Tiết đi, hôm nào cô tự mình xin lỗi tiểu Tiết.”
“Vậy thì không cần” Cố Quyết cự tuyệt thay con trai “Tiết Chiêu là người não cá vàng, đến khi cô tìm cậu ta nói xin lỗi đoán chừng cậu ta đã quên mất chuyện này từ lâu rồi.”
“……”
Nói hẹn gặp lại với Cố Quyết xong, nghe thấy giọng nói hùng hổ trẻ tuổi có sức sống ở đầu bên kia, Cố Mân Lan ngắt điện thoại.
Ngón tay bà không tự giác mà phát run, bà phải hít sâu rất nhiều lần mới áp chế được cảm xúc kích động lúc vừa rồi xuống dưới.
Phía sau lưng lan tràn mồ hôi lạnh.
Lòng mang tâm sự mãi cho đến khi kết thúc tiệc tối. Về tới nhà, Cố Mân Lan gọi Tần Túc vào phòng mình.
“Đóng cửa lại.” Cố Mân Lan lập tức đi vào, nhìn cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa.
“Trong lúc diễn ra tiệc tối con đã đi đâu?” Cố Mân Lan bình tĩnh hỏi.
Tần Túc không nói chuyện.
Cố Mân Lan gỡ tóc, một lúc lâu sau không nhận được câu trả lời, bà nhắm mắt, đồ trang sức trong tay bị nện hung hăng xuống sàn gỗ, bà đột nhiên quay đầu lại ——
“Mẹ hỏi con đi đâu!” Cố Mân Lan đi đến trước mặt Tần Túc, bà giơ tay bóp cằm bức bách cô ta ngẩng đầu “Tiệc tối cô đã đi đâu, làm gì, tự mình nói không thiếu một chữ cho tôi. Nếu cô dám nói dối……” Dừng một chút, thanh âm nảy sinh sự ác độc “Đêm nay lập tức cút khỏi Tần gia!”
Lông mi Tần Túc run lên, rũ xuống mí mắt.
Cô ta mở miệng nói: “Con đưa Tiết Chiêu của Tiết gia lên phòng nghỉ tầng 2, uy hϊếp anh ta, bắt anh ta gọi anh họ Cố Quyết tới.”
Vừa dứt lời, Cố Mân Lan trực tiếp giơ tay tát “Bốp” một cái lên mặt Tần Túc!
Động tác dứt khoát lưu loát, thanh âm đặc biệt vang dội.
Sức lực vô cùng lớn, tác dụng nhanh khiến cả người Tần Túc đều lệch sang bên cạnh, trên gương mặt nhanh chóng hiện ra một tầng màu đỏ.
“Cô còn biết đó là anh họ cô ?” Ngữ khí Cố Mân Lan nghiêm khắc “Hành vi của cô trong mắt người đời gọi là gì, cần tôi phải nói cho cô sao?” Tần Túc cảm thấy giọng nói của bà như một mũi tên xuyên qua màng tai mình “Tần Túc, hành vi đó gọi là không bình thường! Gọi là biếи ŧɦái!”
Cố Mân Lan nói tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Ngày thường người luôn hoà khí một khi nổi giận lên càng khiến cho những người xung quanh cảm thấy sợ hãi hơn.
“Cô tiếp nhận bao nhiêu kiến thức trên ghế nhà trường? Tôi dạy cô biết bao nhiêu lý lẽ? Cô là do một tay tôi nuôi lớn” Cố Mân Lan tức giận tới mức cả người phát run, dương tay tiếp tục ném ra một cái tát “Tôi nuôi dưỡng cô như con gái ruột thịt của mình để cô làm những việc này sao?!”
Trên mặt Tần Túc nóng rát, đối mặt với Cố Mân Lan như vậy, cô ta có loại sợ hãi nói không nên lời, hốc mắt bắt đầu lên men.
Cố Mân Lan quan sát thấy cảm xúc biến hóa của người trước mặt “Thu hồi nước mắt lại.”
“Mặc kệ là năm đó hay hiện tại, thời điểm cô hành động luôn không quan tâm tới hậu quả, chỉ biết khóc lóc với tôi thì có ích lợi gì.”
Yên tĩnh hơn mười giây.
“Từ nhỏ đến lớn, tôi mới chỉ đánh cô hai lần.” Cố Mân Lan nói “Lần đầu tiên, biết cô sinh ra tâm tư không nên có với A Quyết, lần thứ hai chính là hiện tại.”
“Lần đầu tiên tôi hy vọng tôi có thể đánh cho cô tỉnh, có thể tìm lại cô con gái ngoan ngoãn tôi nuôi dưỡng mười mấy năm qua.” Cố Mân Lan mỉm cười: “Xem ra tôi đã thất bại, biểu hiện bình tĩnh mấy năm nay cũng chỉ là biểu hiện giả dối của cô mà thôi.”
Bất kỳ một bài kiểm tra tâm lý nào, chỉ cần không liên quan đến Cố Quyết thì tất cả đều hoàn toàn bình thường.
Một khi có liên quan, mọi thứ đồng loạt sụp đổ.
Nhưng đây cũng chẳng phải bệnh trạng lớn nhất.
Phân tích của bác sĩ tâm lý nghìn bài một điệu, đều có liên quan đến xuất thân cô nhi của Tần Túc. Những người cực kỳ cô độc dễ dàng bắt lấy một tia sáng, một khi đã bắt được sẽ không bao giờ buông tay, người như vậy rất dễ bị hoang tưởng.
Cố Mân Lan không còn muốn suy nghĩ xem đến tột cùng vì sao con gái mình lại đi đến bước này, cô gái nhỏ mỉm cười ngọt ngào kêu bà là mẹ sao có thể có tâm địa âm độc như vậy.
Bà giơ tay xoa huyệt Thái Dương “Bom là do tôi dưỡng ra, không đạo lý ngay cả hủy cũng không hủy mà lại ném đi.”
Tần Túc nhìn cảm xúc của Cố Mân Lan, trong lòng cô ta rùng mình.
Cố Mân Lan giương mắt: “Cô cho rằng mình rất thông minh, đúng không? Mua chuộc được mấy bảo vệ của Tần gia đã là chuyện ghê gớm, đúng không?” Cố Mân Lan mặt không biểu tình nhìn cô ra “Kỳ thật từ sau khi kết hôn tôi rất ít khi vận dụng thế lực sau lưng Cố gia …… Nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ dùng nó để giám thị cô.”
Cố Mân Lan trực tiếp dùng từ giám thị.
Cả người Tần Túc run lên.
“Tất cả tài sản bất động sản dưới tên cô, tôi sẽ thu hồi toàn bộ, đại học cũng không cần học…… Còn học cái gì nữa? Cô không cảm thấy thẹn với những kiến thức đã từng đọc, những thầy cô giáo đã từng dạy mình sao?”
Tần Túc cảm thấy trái tim mình phảng phất như bị một bàn tay gắt gao siết chặt.
Cô làm việc không suy xét đến hậu quả, trong nháy mắt nghĩ đến việc gì, muốn gặp ai, liền lập tức đi làm.
Cô không để bụng tới sự chán ghét Cố Quyết dành cho mình, cô cũng không muốn thay đổi cái nhìn của anh về mình.
Nhưng…… Nếu không có Tần gia, không có Cố Mân Lan.
Thì cô là gì?
Nhìn người trước mặt bởi vì kinh ngạc mà mở lớn đôi mắt, Cố Mân Lan tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi cô bị cấm túc, mỗi tuần nói chuyện với bác sĩ Lưu mười tiếng trở lên, khi nào kết thúc do tôi quyết định.”
Bác sĩ Lưu là vị bác sĩ có xung đột mâu thuẫn lớn nhất với Tần Túc.
Nghĩ đến cùng chắc chắn phải có lý do nào đó, nếu không phải chọc tới chỗ đau, làm sao có thể mâu thuẫn.
“Mười mấy năm nay……” Cố Mân Lan thở dài “Đừng nói là người, ngay cả nuôi chó nuôi mèo còn có cảm tình.”
Nhưng người trước mặt quả thực chính là một quả bom hẹn giờ.
Tần Túc nghe những lời này, sự lo lắng khẩn trương trong lòng lập tức thả lỏng một chút.
Nhưng ngay sau đó, Cố Mân Lan lại nói: “Quá tam ba bận, nhưng đây đã là lần thứ hai, Tần Túc.”
“Chỉ cần cô dám gặp lại Cố Quyết một lần, chỉ cần cô dám có ý đồ đi tìm cháu tôi, ý đồ muốn can thiệp vào mối quan hệ bạn bè, cuộc sống của cháu tôi.” Cố Mân Lan gằn từng chữ một nói: “—— Cô không chỉ không được mang họ Tần mà còn vĩnh viễn không có tư cách gọi tôi là mẹ…… Đến lúc đó cũng đừng trách tôi quá tàn nhẫn.”
Tần Túc chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng.
Năm đó thời điểm xảy ra chuyện không có, sau khi tìm được mèo trở về cũng không có.
Nhưng hiện tại, nghe được giọng nói nhẹ nhàng phiêu phiêu của Cố Mân Lan, cô cảm giác như trên trời có hàng ngàn hàng vạn gạch đá nện xuống, nghiền nát vô số dây thần kinh trong đầu mình.
Cuối cùng Cố Mân Lan cũng liếc mắt sang nhìn cô “Tôi nói được thì làm được.”
Sau khi Cố Quyết lái xe đưa Tiết Chiêu trở về, anh nhanh chóng tăng mã lực lái xe về nhà.
Có thể là do linh cảm, hôm nay anh rời khỏi công ty từ sớm, chậm trễ thời gian lâu như vậy, về đến nhà cũng chỉ chậm hơn hai mươi phút so với ngày thường, lý do kẹt xe rất thích hợp.
Thời gian ăn cơm của bọn họ khá giống nhau, muộn hơn so với gia đình bình thường một chút, tám giờ xuống lầu cùng nhau ăn gì đó. Nhưng hôm nay, vừa vào cửa Cố Quyết đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
“Anh đã về rồi?” Nguyễn An An từ phòng bếp ngó ra “Hôm nay ăn ở nhà đi, vừa nãy quá đói bụng nên em gọi cơm hộp rồi.”
Cố Quyết cởϊ áσ khoác đi qua “Gọi món gì?”
“Cá hương cà tím, còn có……” Nguyễn An An liệt kê “Dù sao cũng là mấy món chúng ta từng ăn, cũng không biết nhà này làm thế nào……”
Cố Quyết nhìn gương mặt cô, anh đột nhiên sinh ra một loại xúc động.
Cố phu nhân từng nói đàn ông không biết nấu cơm không phải đàn ông tốt, chủ tịch Cố biết nấu, mặc dù chú anh lạnh lùng, nhưng từ sau khi bị cô nắm trong lòng bàn tay cũng đi học nấu cơm.
Lúc còn học cấp ba anh thực sự không thể hiểu được, chủ tịch Cố còn có thể nói là bị vợ quản nghiêm, nhưng chú anh là Diêm Vương mặt lạnh nổi tiếng của Tần gia, hình ảnh người này đi nấu cơm đẹp tới mức khiến người ta không dám tưởng tượng.
Hiện tại anh chợt hiểu.
Cố Quyết sờ sờ mặt cô, nhanh chóng hôn lên một cái “Anh đi học nấu cơm nhé? Gần đây có cơ sở của New West.”
“……” Nguyễn An An sửng sốt một chút, rồi sau đó cô bắt đầu cười, cười mãi cho đến đến khi không đứng thẳng được, phải nhờ Cố Quyết đỡ lên.
Anh mặt không biểu tình: “Cười cái gì?”
Không phải người ta nói phụ nữ muốn bắt lấy trái tim đàn ông thì trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó hay sao.
Vậy anh thì sao?
Rốt cuộc mạch não của người này làm bằng gì mới có thể nghĩ ra một bước như vậy.
Quá đáng yêu đi.
Nguyễn An An cười xong, chỉ huy anh dọn cơm, còn cô thì bưng thức ăn “Anh không cần học đâu, học phí đắt lắm, để dành tiền đó mua cá khô cho Bổn Bổn không tốt hơn sao?”
“……”
Cố Quyết không phản bác.
Nhưng anh đột nhiên nghĩ tới một câu nói trên mạng mà anh từng đọc.
Phụ nữ ngoài miệng cự tuyệt chính là trong lòng điên cuồng đồng ý.
Ví dụ như cô ấy nói “Anh đừng đi” thì ý tứ chính là “Anh không đi thì đừng có trách”.
……
Có đạo lý, anh quyết định đêm nay sẽ bắt đầu tìm lớp học.
Buổi tối tắm rửa xong, thời điểm Nguyễn An An nằm ườn trên sô pha, anh vốn đang chuẩn bị tiến lên thân mật với cô một lát, Cố Quyết nhận được một tin nhắn.
Là Cố Mân Lan.
Một đoạn ngắn gọn, sau khi nói xong vấn đề chính, cuối cùng bà bỏ thêm một câu “Chờ ngày cháu dẫn bạn gái về ra mắt”.
Cố Quyết mỉm cười nhắn tin trả lời, rồi sau đó quay đầu lại nhìn bạn gái đang chăm chú xem phim thần tượng.
Bạn học Nguyễn An An mặc bộ quần áo ngủ rất dễ thương, ăn nho anh rửa uống sữa bò anh pha, miệng phình phình, bộ dáng vô cùng thích ý.
Tâm tình Cố Quyết rất tốt.
“Haiz, bạn gái.” Anh duỗi tay giữ chặt ngón tay Nguyễn An An, trắng nõn, mềm mại, giống như con người cô.
Bộ phim đang tiến triển đến giai đoạn mấu chốt, Nguyễn An An không quay đầu lại “Hả?”
Cố Quyết nói: “Em mau khen anh đi.”
Nguyễn An An: “???”
Tầm mắt của cô chuyển từ bộ phim cẩu huyết về phía anh “…… A? Cái gì?”
Cố Quyết nhìn bộ dáng mê mang của cô, nội tâm khát khao kêu gào muốn khen ngợi, anh rất muốn nói cho cô biết hôm nay anh vừa giải quyết một kẻ điên, lại còn xem như một kẻ điên thích anh, cũng chính là tình địch…… là hung thủ hãm hại con trai của hai người.
Nhưng chuyện tới trước mắt, anh đột nhiên phát hiện, tiền căn hậu quả mẹ nó quả thực không thể giải thích được.
…… Không có lý do gì để tranh công.
Nguyễn An An buồn bực hỏi: “Anh mau nói chuyện đi, tại sao phải khen anh?”
“…… Mỗi ngày anh đều nỗ lực làm việc, không đáng khen sao?”
“……”
Dãi nắng dầm mưa, kiếm tiền nuôi con trai ở nhà, rất đáng khen.
Nghĩ tới tinh thần mẫu mực không ngừng vươn lên của anh, cô cảm thấy nói không chừng trong một phút nào đó anh bất chợt cảm thấy mệt mỏi, muốn cô nhẹ nhàng an ủi một chút.
Nguyễn An An gần như lập tức thỏa hiệp: “Được rồi…… anh muốn khen như thế nào?” Cô chần chờ: “Anh thật lợi hại?”
“……” Cố Quyết cự tuyệt, “Không được, đổi từ khác.”
Lợi hại gì đó, một chút cũng không ấm áp.
Khá nhiều yêu cầu đấy.
Nguyễn An An cảm thấy buồn cười: “Ồ, nếu anh đã không hài lòng vậy anh tự mình nói đi, muốn em khen như thế nào?”
Cố Quyết suy nghĩ, sau khi sử dụng phương pháp loại trừ, trải qua sự suy nghĩ cặn kẽ, anh nói “Em phải nói…… chồng ơi, anh giỏi quá moah moah.”
“……?”