Chương 29

Mỗi lần Nguyễn An An nói chuyện phiếm với Cố Quyết, cô đều phải mở ảnh đại diện WeChat của anh ra thưởng thức một phen.

Nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì tay anh đẹp, nhìn qua vừa gầy vừa trắng, khớp xương rõ ràng, chú mèo đang được vuốt ve mang vẻ mặt nhắm hai mắt hưởng thụ. Có lẽ thời điểm Cố Quyết chụp ảnh bên người đúng lúc có ánh mặt trời, sắc điệu trên toàn bộ ảnh chụp đều mang một màu ấm áp, cảnh tượng kia mang cảm giác vô cùng dịu dàng.

Lúc ấy cô mới quen biết Cố Quyết không lâu, sau khi nói một câu miêu tả hình đại diện Cố Quyết, Khương Di và Ân Viện còn trêu ghẹo cô, bọn họ nói “Cậu đã từng nghe qua 1 câu chế giễu rằng dùng mèo làm ảnh đại diện thì mười người thì có chín người là hải vương hay chưa?” (Từ hải ở đây海 là tính từ dùng để chỉ sự phóng túng, buông tuồng)

Đó chỉ là nói giỡn, thật ra sau 1 thời gian dài Nguyễn An An ngắm nhìn bức ảnh này thật kỹ cô linh cảm vô cùng mãnh liệt rằng Cố Quyết rất thích con mèo này.

Cô cũng nghĩ chuyện hỏi anh về con mèo, bởi vì nhìn bề ngoài Cố Quyết không giống người thích nuôi mèo.

Anh là người sợ phiền toái, không bao giờ làm chuyện dư thừa, lúc rà soát lại quá trình mua bán trong buổi huấn luyện đánh cờ ly Cố Quyết cũng chưa từng đi thừa một bước nào. Đoán chừng người này làm toán thời cấp ba, các bước và quy trình diễn giải còn ngắn gọn hơn cả trong sách tham khảo.

Nhưng mỗi lần hai người gặp mặt chủ đề này đều bị gián đoạn bởi những thứ khác, cho nên cô vẫn chưa có cơ hội hỏi anh về chuyện con mèo.

Không nghĩ tới anh sẽ chủ động đề cập tới.

Hơn nữa còn mời cô đến nhà anh xem mèo.

Trọng điểm trong câu nói này là xem mèo, hay là…… đến nhà anh?

“Em muốn đi! Em thích mèo” Nguyễn An An chớp chớp mắt “Khi nào đi?”

“Bất cứ lúc nào.”

Cố Quyết nói xong, anh lập tức cảm thấy nói như vậy dường như có vẻ quá vội vàng, anh sửa lời : “Cuối tuần đi, từ thứ hai đến thứ sáu…… anh đi dạy thêm về hơi muộn.”

Nguyễn An An: “Vậy thứ bảy tuần này?”

“Được.” Cố Quyết nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ kéo Bổn Bổn vào chuyện này thật đúng là hữu dụng.

Gần đến giờ tan học, những người trên sân bóng rổ lục tục đi ra tập hợp tại sân thể dục, hai người cũng đứng dậy rời khỏi chiếc ghế dài.

Cố Quyết nắm tay cô nói: “Quyết định chiều thứ bảy đi, lúc đó anh tới trường đón em.”

Anh phải làm quen một chút xem từ trường đại học C đến tiểu khu kia đi như thế nào mới tốt, đi bộ thì quá xa, không cần thiết phải ngồi xe điện ngầm …… Cố Quyết đang dùng phương pháp loại trừ trong não bộ, bên tai liền truyền đến giọng nói của Nguyễn An An.

“Em xem như là đi thăm nhà đi……” Cô hỏi “Em có nên mang quà gặp mặt cho mèo nhà anh hay không? Nó thích ăn cái gì chơi cái gì vậy?”

Cố Quyết nghĩ đến mấy món đồ chơi giá trên trời từ cửa hàng chuyên dụng hàng đầu cả nước của con mèo ngốc kia…… Quả thực lối sinh hoạt quá mức xa hoa lãng phí.

Anh suy nghĩ một chút: “…… Nó không thích chơi đồ chơi, thức ăn đều là đồ ăn cho mèo bình thường, những thứ đó nhà anh đều có, cho nên em không cần mua.”

Cái rắm. Trong lòng anh thầm mắng.

Nếu con mèo kia chỉ ăn thức ăn cho mèo bình thường, sẽ ị phân đánh rắm thối như vậy sao?

Nguyễn An An nghe xong cũng không cảm thấy kỳ quái: “Em thấy rất nhiều người nuôi mèo trên Weibo, trong nhà đều chuẩn bị nhiều món đồ chơi……Đối lập vậy, mèo nhà anh thật sự rất dễ nuôi nha.”

Cố Quyết: “……… Ừm.” Thật sự quá dễ nuôi, dễ như cung kính tổ tông vậy.

Nguyễn An An vẫn luôn cảm thấy nuôi thú cưng rất cần thời gian và sự kiên nhẫn. Chó muốn đi dạo, mèo muốn đùa giỡn, mặc kệ là nuôi loại động vật nào cũng chiếm dụng một khoảng thời gian nhất định, hơn nữa hầu hết mèo đều không thích ra ngoài, chúng ăn uống tiểu tiện ị phân ở trong nhà ……

Vừa nghĩ đến đây.

“—— phụt.”

Nguyễn An An không nhịn được bật cười.

Cố Quyết đảo mắt nhìn cô.

Anh cao hơn cô, từ góc nhìn của một bạn trai tiêu chuẩn, bạn gái cong môi cười, mặt nho nhỏ, mắt to tròn, lông mi vừa cong vừa dài.

Cố Quyết cũng không biết có phải do mình là bạn trai của cô hay không, mỗi lần nhìn thấy cô cười rộ lên trong lòng anh đều cảm thấy đặc biệt mềm mại. Là một loại tâm trạng không thể ức chế, nhiều năm như vậy chỉ với cô anh mới sinh ra cảm giác này.

Cố Quyết nhéo nhéo lòng bàn tay cô “Làm sao vậy, cười cái gì?”

Nguyễn An An lắc đầu: “Không có, em đột nhiên nghĩ đến bộ dáng anh dọn phân cho nó ……” Nói đến đây, cô không ngăn được ý cười “Ha ha ha ha…… Tưởng tượng đến cảnh Cố Thần dọn phân mèo, không biết vì sao em rất muốn cười……”

“……”

Nói đến việc dọn phân.

Phân của Bổn Bổn thật sự rất thối, cho nên chung cư ở Tân Giang của Cố Quyết có một nhà vệ sinh dành riêng cho Bổn Bổn, mấy thứ như quạt hút mùi, thanh lọc không khí đều có.

Nhưng nhà mới quá nhỏ, hoàn toàn không có không gian làm cái này. Nếu cài đặt thêm quạt hút mùi lại giống như quá mức xa xỉ……

…… Chết tiệt, vấn đề này tạm thời thật đúng là không biết giải quyết như thế nào.

Nguyễn An An không chú ý tới Cố Quyết đột nhiên trầm mặc.

Cô dùng một tay khác móc di động ra xem ngày “Tuần này không có lớp, ngày mai ngày kia đi thi…… anh chỉ thi vào ngày mai thôi sao?”

“Ừm.”

“Thầy Cố vẫn đi dạy thêm hàng ngày sao?”

“Từ thứ hai đến thứ sáu.”

“A” ngón tay Nguyễn An An lướt sang lịch kế tiếp “Kết thúc kỳ thi giữa kỳ, cuối tháng mười hai chính thức bắt đầu thi đấu đánh cờ ly …… Còn hơn một tháng nữa.”

Lúc này Cố Quyết mới hồi phục tinh thần lại sau vấn đề “Phải làm gì với phân thối của Bổn Bổn” “Làm sao vậy? Em đã bắt đầu lo lắng rồi sao?”

“…… Ai lo lắng?” Nguyễn An An khóa màn hình điện thoại, không phục nói “Em chỉ xem thời gian và báo với anh một câu mà thôi, em lo lắng chỗ nào?”

Nguyễn An An banh mặt, nâng tay anh lên, tự cho rằng mình có phong phạm đại ca mà vỗ 2 cái lên mu bàn tay anh “Dù sao anh cũng không cần phải xen vào chuyện này, lúc trước đã nói là em sẽ đưa anh đi, anh……” Nói đến đoạn này, Nguyễn An An đột nhiên mắc kẹt.

Cô xoa mặt, ho khan một tiếng mới miễn cưỡng nói tiếp “Khụ…… Anh chỉ cần nằm là được rồi.”

Giọng nói nhỏ, một chút tự tin cũng không có.

Ngẫm lại lúc ấy, lời này được Cố Quyết nói ra một cách vô cùng tiêu sái, không phải là giọng điệu miệng lưỡi nói giỡn, mà anh đặc biệt ghé sát bên tai cô……thanh âm trầm thấp từ tính, đẳng cấp hoàn toàn không có cách nào so sánh.

Vừa rồi bày đặt đếm ngược hôn môi, bảo cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý, nhưng cuối cùng lại nhân lúc người ta hoàn toàn không phòng bị mà tấn công.

…… Lưu manh!

Phía trước không bao xa chính là địa điểm tập hợp, vì có hai lớp học thể dục cùng nhau, ở đó đã tụ tập một đống người. Nguyễn An An không chú ý tới tình hình bên kia, cô vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, tưởng tượng đến chi tiết nào đó, cô không tự giác cắn cắn môi, bất chợt suy nghĩ bị tiếng cười của người nào đó kéo trở về.

Cố Quyết dừng bước chân, nắm tay Nguyễn An An cùng nhau đứng ở tại chỗ, sau đó anh dùng một tay khác duỗi ra chạm vào tai cô.

“Em……” giọng nói Cố Quyết hài hước: “Nghĩ đến chuyện gì mà tai đỏ vậy?”

“……”

Tay Nguyễn An An bị anh nắm chặt, đứng yên tại chỗ không kịp trốn, cô chỉ biết trơ mắt nhìn người trước mặt trình diễn trò hay.

Đầu ngón tay Cố Quyết lành lạnh, sau khi chạm vào vành tai cô ba giây, anh đột nhiên rụt tay lại giống như bị bỏng.

“Ôi……” Thế nhưng anh còn đưa tay lên bên môi thổi thổi “Quá nóng.”

“……”

“Tại sao vành tai em đột nhiên đỏ bừng như vậy? Hơn nữa còn rất nóng?” Cố Quyết mỉm cười ghé sát mặt vào cô “Bạn gái, em nghĩ đến chuyện gì, có thể chia sẻ với anh hay không?”

Nguyễn An An: “……”

Chia sẻ cái rắm, em đang muốn mắng người.

Nhiệt độ vành tai cô xác định không thấp, nhưng hành vi của anh cũng quá mức đi!

“Em không nghĩ gì, đây là nhiệt độ tự nhiên của tai em, nếu nhiệt độ này mà anh đã cảm thấy phỏng tay” Nguyễn An An mặt không biểu tình nhìn anh “Thầy Cố, đó là bởi vì bàn tay ngọc ngà của ngài da thịt quá mức non mịn.”

Mỗi lần Cố Quyết trêu chọc cô, anh thích nhất là xem hàng loạt phản ứng của cô sau khi bị chọc trúng tâm sự.

Đầu tiên là thẹn quá hóa giận, sau đó cố gắng áp xuống hỏa khí trong lòng, cuối cùng banh mặt nói câu gì đó khiến anh nghẹn họng.

Vào lúc này, trong ánh mắt cô dường như đang có hai ngọn lửa chuẩn bị bùng cháy, rõ ràng là tức giận nhưng vẫn muốn làm bộ vân đạm phong khinh không thèm để ý.

Cố Quyết cười cười, vốn dĩ anh muốn nói hai câu dỗ dành bộ lông đang dựng ngược của cô, nhưng khóe mắt đảo qua đập vào mắt là vài hình bóng quen thuộc.

Cách bọn họ không xa là mấy tuyển thủ trong đội bóng rổ lớp mậu dịch quốc tế. Một trong số đó là người Cố Quyết rất quen thuộc, người muốn nhờ anh chuyển giao tờ giấy nhắn cho Nguyễn An An, cuối cùng bị anh dùng lý do mồ hôi tay lừa gạt cho qua, hình như cậu ta tên là Lưu Khoa.

Đúng lúc này, vài người trong lớp mậu dịch quốc tế dường như phát hiện ra sự tồn tại của anh, có người vỗ vai Lưu Khoa gọi cậu ta quay đầu lại.

Cố Quyết cũng thu hồi tầm mắt.

Trước công chúng, Cố Quyết nhanh chóng kéo tay cô, Nguyễn An An đột nhiên không kịp chuẩn bị bị kéo về phía trước một bước, sau đó gương mặt chợt lạnh.

【 chủ đề 】# Xương sụn khoe ân ái trong tiết thể dục…… Còn cố ý chọn thời điểm tập hợp nhiều người nhất, chậc chậc chậc, Cố Thần nhất định là cố ý! #

Lầu 1 [ chủ thớt ]: Vừa mới học thể dục xong.

Tới gần lúc tan học, hai lớp chúng tôi tập hợp cũng được hơn một nửa rồi, sau đó Cố Thần nắm tay bạn gái cậu ta đi tới.

Vốn dĩ đang tốt lành, ai biết hai người đi được nửa đường đột nhiên dừng lại, Cố Thần sờ vành tai bạn gái cậu ấy, hai người nói chuyện vài câu, sau đó hôn bẹp một cái.

…… Ai hôn ai không cần phải nói mọi người tự hiểu.

Tôi học khối tự nhiên, trình độ tự thuật không ngọt, cũng không chụp được ảnh, mọi người tự tưởng tượng nha qwq

Ps: Một nam sinh trong lớp tôi, diện mạo cũng không tệ lắm, cậu ta là thẳng nam không biết đến sự hiện diện của diễn đàn, đương nhiên cũng không biết nữ thần trong lòng mình đã có người yêu. Nhưng hôm nay, sau khi tận mắt chứng kiến một màn này, cậu ta tự giác khép mình lại. / tan nát cõi lòng /

Chúc mừng Cố Thần vô hình trung đã đánh bại được một tình địch ==

……

Thời điểm Nguyễn An An nhìn thấy bài viết này cô đang ngồi trên xe đến Lâm gia.

Nguyễn An An cũng không để ý đoạn “Ps” cuối cùng kia viết cái gì, đương nhiên cũng không biết, kỳ thật lần trước người này đưa giấy nhắn cho cô lại bị bạn trai cô lấy lý do hoang đường “Mồ hôi tay” để tiêu diệt tình địch.

Cô chỉ lướt xem đại khái một chút, phong cách bình luận phía dưới về cơ bản đều nhất trí với chủ thớt, nói muốn theo chân bọn họ học thể dục, còn dặn lâu chủ sau này học thể dục nhớ phát sóng trực tiếp, có một số người lại rất hâm mộ nói muốn yêu đương.

Nếu không phải Thu Nghiên chia sẻ cho cô, Nguyễn An An căn bản không biết tới chuyện này.

Thu Nghiên không tận mắt nhìn thấy, cô vô cùng khoa trương biểu đạt sự tiếc nuối của mình, hơn nữa trong nhóm chat ánh sáng từ thị trấn nhỏ còn công khai tag Cố Quyết, yêu cầu Cố Quyết lần sau muốn khoe ân ái phải chọn thời điểm Thu Nghiên có mặt ở đó.

Cố Quyết vẫn luôn biết Thu Nghiên là chủ lực chính ủng hộ couple trên diễn đàn, vì thế anh lập tức trả lời: 【 Nhất định. 】

“……” Nhất định cái búa.

Nguyễn An An trả lời bằng một gói biểu cảm: [ đừng kéo tôi vào.jpg]

Đối với chuyện khoe ân ái trước mặt công chúng, lúc ban đầu cô cảm thấy rất không quen.

Nhưng bỏ qua việc không quen thì loại tâm tình này kỳ thật rất khó có thể hình dung. Rốt cuộc khoe ân ái đương nhiên là phải có tình cảm mới có thể khoe, mà trong mắt mọi người Cố Quyết là nam thần lạnh lùng, anh càng cao ngạo, càng khoe ân ái, quần chúng vây xem lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng, càng cảm thấy ngọt ngào, càng cảm thấy…… anh thật sự thích cô.

Nguyễn An An là đương sự trong chuyện này, cảm nhận rõ ràng hơn so với bất kì ai.

Cho nên mỗi lần Cố Quyết bắt đầu biểu diễn, thân thể cô sẽ không khống chế được mà phản kháng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ ngượng ngùng nhảy nhót. Một chút phẫn nộ kia cũng vì không kịp chuẩn bị mới xuất hiện, và tất nhiên nhiều nhất vẫn là cảm giác ngọt ngào vui vẻ.

Nguyễn An An dựa lưng vào ghế, phân tích nội tâm trong lòng mình một lượt, cuối cùng kết luận ra mấy chữ.

…… Hành động thực tế.

Người phụ nữ đang yêu! Hành động thực tế!!!

Hiện tại Nguyễn An An vẫn duy trì tần suất một tuần hai lần tới nhà ông ngoại ăn cơm, nếu muốn hẹn hò cùng Cố Quyết thì một tuần một lần.

Đầu bếp riêng của Lâm gia vẫn luôn hợp khẩu vị của cô nhất, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng thử những món ăn nổi tiếng ở các nhà hàng Hoa, nhưng không có chỗ nào làm tốt như đầu bếp Lâm gia.

Nguyễn An An ăn gần xong món chính, cô chuyển sang uống canh cá, hương vị tươi ngon tới mức muốn nuốt cả đầu lưỡi, ông Lâm ngồi đối diện đột nhiên buông đũa nói: “Gần đây có bận không?”

“……” Nguyễn An An theo bản năng cảm thấy không ổn: “Bận, bận muốn chết.”

Lâm Tùng Bách quát lớn: “Ông đã kiểm tra rồi, một tuần con cũng không có mấy tiết học! Suốt ngày bận rộn chuyện gì!”

Nguyễn An An cười cười: “Vội vàng yêu đương đó.”

“……” Mỗi lần nhắc đến đề tài này, thần sắc Lâm Tùng Bách liền có chút mất tự nhiên, ông lúng túng nói: “Con nói thật cho ông, chuyện yêu đương là nói chơi hay là nghiêm túc?”

“Đương nhiên là nghiêm túc……” Nguyễn An An trừng lớn mắt: “Ông ngoại, con lớn như vậy vẫn chưa một lần yêu đương lần nào, chơi cái gì mà chơi, con nghiêm túc tới mức không thể nghiêm túc hơn!”

Lâm Tùng Bách dừng một chút, lại nói: “Mấy ngày trước ông nói chuyện điện thoại với lão già Cố gia, nói……”

Nguyễn An An hiểu ngay lập tức: “Mà, Cố gia có hai người con trai, ông muốn con gặp mặt cậu cả hay cậu hai?”

“…… Con đừng vội cự tuyệt,” Lâm Tùng Bách nghe thấy ngữ khí này của cô liền cảm thấy hoảng, giải thích nói: “Đây cũng không phải đi xem mắt, có khả năng sau này các con sẽ cùng hợp tác trong một số hạng mục, đương nhiên phải gặp mặt để hai người quen biết trước cũng……”

“Vậy đợi đến khi hợp tác thì nói” Nguyễn An An cười hì hì, “Việc công thì nên xử lý theo phép công, không nên lén lút gặp mặt sẽ tốt hơn.”

Lâm Tùng Bách không lời nào để nói, ông lập tức chán nản: “Đứa nhỏ này, kết giao thêm một người bạn thì có thể rớt mất miếng thịt hay sao?”

Nguyễn An An vội vàng ăn canh nên không trả lời, ông nghẹn trong chốc lát, sau đó tự tìm một lý do “Ồ, đúng rồi, không phải con thích cái đẹp sao? Lão Cố nói, ngay từ nhỏ Cố Nhị đã được rất nhiều bạn gái yêu thích, nhưng cậu ta chưa từng để tâm đến ai, sau khi trưởng thành thì lại càng……”

“Anh ta chính là Phan An chuyển thế, con không có hứng thú.” Nguyễn An An nói “Ông vẫn chưa nghe mấy tin đồn về anh ta à?”

Thời điểm nói tới người đàn ông đẹp trai tài giỏi một cách thần kỳ này, Ân Viện và Khương Di đã phổ cập giáo dục cho cô một chút.

Không phải chuyện của Cố Nhị đối với người khác, mà là nhà gái đơn phương hướng mũi tên về phía anh ta. Theo như lời một người bà con của Cố gia, hình như đó là cô con gái nuôi của nhà cô chú Cố Nhị, cũng coi như có chút danh tiếng trong giới. Chuyện cô ta thích Cố Nhị cả Thanh Thành đều biết, cách thể hiện tình cảm gần như đạt tới trình độ điên rồ.

Nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, thành phần khoa trương giả dối chắc chắn sẽ có. Tuy nhiên chỉ nghe nói như vậy cũng đủ thấy người này quả thực đi chỗ nào là chỗ đó mê mẩn, một thân nợ phong lưu.

Nói đại khái xong, Nguyễn An An xoa miệng, buông tay: “…… Ông xem, phần lớn thời gian Cố Nhị sống ở nước ngoài, ngay cả những yến tiệc công khai tại Thanh Thành cũng không xuất hiện mà vẫn bị nhiều người nhớ thương như vậy, con không muốn tranh đoạt cùng bọn họ.”

Lâm Tùng Bách đang định nói gì nữa, Nguyễn An An đã nhanh chóng xua tay: “Hơn nữa trong cái vòng tròn này có quá nhiều chuyện phiền hà, ông cứ coi như con bị chứng PTSD đi (rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lí)…… Bằng không nói không chừng cuối cùng con lại bị khủng hoảng tiền hôn nhân cũng nên.”

Kỳ thật Nguyễn An An hoàn toàn hiểu được ý tứ của Lâm Tùng Bách. Nếu cô muốn chơi đùa thì đó chỉ là một người bạn trai bình thường mà thôi, chia tay xong là xong.

Ông ngoại sẽ không hại cô, ông đã nói với cô từ lâu rằng Lâm gia vĩnh viễn không cần cô dùng hôn nhân đi đổi lấy cái gì. Nhưng Lâm Tùng Bách cũng không ủng hộ quan điểm của cô, nhiều năm như vậy ông vẫn luôn muốn tìm kiếm bạn bè trong cái vòng tròn này cho cô.

Thời điểm ăn cơm ở Lâm gia có quy định không được dùng di động, Nguyễn An An ăn xong, đứng dậy lấy di động trên ngăn tủ bên cạnh, vừa mở khóa vừa bước trở về.

“Lúc trước con vẫn luôn không gặp được người con yêu thích, ông bảo con đi xem mắt, nếu con độc thân thì không có lý do gì để cự tuyệt, cho nên con mới đi gặp Trình Dịch.”

“Nhưng hiện tại con đang yêu, hơn nữa con thật sự thích……”

Nguyễn An An mới nói được một nửa, trên màn hình di động, WeChat nhắc nhở có mấy chục tin nhắn mới.

Cô sửng sốt, ấn vào, phát hiện đa số đều đến từ Cố Quyết.

Nửa giờ trước.

【 Dạy thêm xong, báo cáo với bạn gái một tiếng 】

【 Hiện tại anh đã tan làm 】

【 Đang đợi xe về nhà 】

【……】

Chế độ này được bật tự động sau khi hai người chính thức yêu nhau một tuần.

Buổi tối một ngày nọ Cố Quyết đột nhiên nảy ra một ý tưởng, anh nhắn tin WeChat cho cô báo cáo anh ở đâu, đang làm gì. Từ đó về sau, cách mấy ngày anh sẽ báo cáo một lần như vậy.

【……】

【 Vừa mới đi ngang qua một nữ sinh, cô ta nhìn anh chằm chằm 】

【 Trên mặt anh có cái gì hay sao? 】

【 Anh đến nhà ga rồi, cô ta còn làm bộ quay đầu lại tìm thứ gì, kết quả…… A, vẫn đang nhìn anh】

【 Em yên tâm, bởi vì anh quá nhạy bén nên mới phát hiện ra, anh không hề nhìn chằm chằm nữ sinh kia, tất cả đều do cô ta một bên tình nguyện 】

【 Em biết rồi chứ? Mị lực của anh lớn như vậy, em phải đặc biệt quý trọng 】

Mười phút trước.

【 Anh về đến nhà rồi 】

【 Đầu tiên là cho mèo ăn, haiz, tiểu tổ tông 】

【 Nó đang kêu, nói anh tìm cho nó một người mẹ 】

【 Ấy, nó bảo anh nói với em, nó gấp không chờ nổi muốn gặp em 】

Vừa xong.

【Nếu bạn gái của anh không bị bắt cóc thì hãy trả lời anh một câu chồng ơi moah moah? 】

Phía trước còn tốt, thẳng đến câu cuối cùng này, Nguyễn An An thật sự không nín được, cô lập tức bật cười.

Nhìn thấy mấy tin nhắn này cô sẽ không tự giác mà hình dung ra bộ dáng của anh lúc nói những lời này.

Có lẽ người này vừa cho mèo ăn xong, chán muốn chết mà dựa vào sô pha, đôi mắt nhìn màn hình di động, lông mi tạo thành một bóng râm dưới bọng mắt, an an tĩnh tĩnh đợi cô trả lời.

Dường như những tin nhắn đó trong nháy mắt bỗng trở nên vô cùng ấm áp, Nguyễn An An gửi trả lời bằng một gói biểu cảm moah moah, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Lâm Tùng Bách.

“Ông ngoại, tuy rằng con và anh ấy quen biết không bao lâu, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc tương lai sẽ kết hôn với ai……” Cô hướng về phía Lâm lão nhoẻn miệng cười “Hình như cũng chỉ có người này.”

Kỳ thi giữa kỳ tại đại học C diễn ra liên tục trong ba ngày, Cố Quyết chỉ thi một môn vào thứ năm.

Đề thi quá đơn giản, đa số là câu hỏi lựa chọn, lúc ấy anh chỉ tốn hơn hai mươi phút đã làm xong. Nhưng ngại với Nguyễn An An cũng đang có mặt tại trường thi, nên anh chờ cô làm xong rồi nộp bài sớm cùng cô.

Cuộc hẹn dẫn bạn gái về nhà xem mèo là thứ bảy tuần này, sáng thứ sáu anh ở công ty, sau đó dành ra một buổi chiều để chuẩn bị cho buổi hẹn hò vào thứ bảy.

Thời điểm Cố Quyết nhìn thấy nhà mẫu, anh rất không vừa lòng, chủ yếu là màu sắc trang trí đồ nội thất đều quá phù phiếm, sô pha da màu xanh nhạt, chân ghế màu vàng, bàn trà bên cạnh cũng là viền vàng, trên tường treo rất nhiều bức tranh màu mè được đặt mua trên mạng…… Cả căn phòng đậm phong cách nhà giàu mới nổi, nhìn thế nào cũng thấy xấu.

Yêu cầu của Cố Quyết về nơi ở khá cao. Mặc kệ là biệt thự Cố gia hay là nhà riêng của anh, nếu phong cách trang hoàng chỉ cần dẫm lên một xíu thẩm mỹ của anh thôi, khẳng định anh sẽ không ở nổi. Cho nên nơi này mỗi một đồ vật về cơ bản đều bị thay đổi, anh đặc biệt lựa chọn những món đồ tiện nghi lại đơn giản—— ngoại trừ giường.

Cố nhị thiếu gia nói thô cũng có thể thô, nói quý cũng rất quý, giường ngủ không thể quá tiết kiệm, anh đã đặt mua cùng một loại nệm trong nhà mình.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, anh vừa lòng chụp ảnh phòng ngủ phòng khách phòng bếp phòng vệ sinh gửi vào trong nhóm chat: 【 Nơi này có giống phòng ở của một sinh viên tương đối nghèo hay không? 】

Tiết Chiêu không phải chó: 【? Ba cái ly sứ trên bàn là của cậu sao? Nếu tôi không nhầm thì một cái có giá 8888 tệ? Nghèo cái beep】

Kỷ Khiêm cũng là người: 【 WC này cũng quá đáng vừa thôi chứ? Đồ tắm mấy ngàn một bộ là đồ sinh viên bình thường hay dùng à? Nghèo cái beeep】

Chu Thần Sơ là người: 【 Cậu nghèo cái beeepp】

“……”

Vì thế dưới sự trợ giúp của mấy đứa con trai, toàn bộ những chi tiết lỗi đã bị loại bỏ.

Cố Quyết chuẩn bị đưa Bổn Bổn tới nơi này thích ứng trước một chút, đêm đó anh lập tức thực thi kế hoạch. Trên đường không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi tới nơi này lại xảy ra rất nhiều chuyện không thoải mái.

—— Nói một cách đơn giản, Bổn Bổn là một con mèo trời sinh có mệnh phú quý. Ngoại trừ chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra năm 1 tuổi thì từ trước tới nay Bổn Bổn chưa từng sống trong phòng ở chất lượng kém như vậy.

Thời điểm Bổn Bổn mệnh phú quý vừa đến nơi này đã có chút không hài lòng.

Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Cố Quyết dùng khăn lông lau lông cho nó.

Bởi vì điều hòa mới nên hệ thống sưởi hoạt động hơi chậm, Bổn Bổn lạnh tới mức run bần bật, thanh âm run run nỗ lực lên án: “Meo meo meo~!”

Bồn tắm của ta đâu! Mấy món đồ chơi trong bồn tắm của ta đâu! Máy sấy chuyên dụng giá trên trời của ta đâu!!!

“Mày dùng tạm máy sấy tóc đi……” Cố Quyết nhíu mày “Thích ứng được thì tốt rồi…… Mày chỉ có thể ở chỗ này mới được nhìn thấy mẹ, về phần đồ chơi gì đó…… Quá quý giá, không thích hợp, đợi sau này sẽ mua lại sau.”

Trong nhà Cố Quyết có một chiếc cầu hình uốn lượn dành riêng cho Bổn Bổn, mặt trên được trải thảm lông xù xù, rất giống cầu trượt trong sân chơi trẻ em. Mỗi buổi tối sau khi tắm rửa xong, Bổn Bổn nhất định phải chơi trên cái cầu kia, chơi đủ sẽ đi ngủ.

Nhưng đêm nay cái gì cũng không có.

Bổn Bổn: “Meo meo meo ~!”

Ta muốn cầu trượt! Ta muốn căn phòng lớn! Căn phòng lớn của ta đâu!!!

Cố Quyết nghe nó kêu cả đêm, anh duỗi tay nắm cằm nó: “Hư…… Đừng kêu.”

Anh mang ý đồ khuyên bảo nó: “Căn phòng lớn không có gì tốt, nơi này nhỏ nhưng ấm áp. Hơn nữa……” Cố Quyết vuốt nó đầu mỉm cười “Ở nơi này sẽ được gặp mẹ.”

Bổn Bổn: “…QvQ”

Bổn Bổn quay đầu bỏ đi.

Cũng may nó nhìn trái nhìn phải cũng không thấy cái cầu trượt của mình đâu, vì thế đành phải chấp nhận với hiện thực.

……

Ngày hôm sau, Cố Quyết ngủ tới khi tự tỉnh, tỉnh dậy liền tùy tiện ra bên ngoài ăn cơm trưa.

Tiểu khu nhà mới tọa lạc tại trung tâm các trường đại học, nhưng với khoảng cách này thì ngồi xe quá xấu hổ còn đi bộ thì quá mệt mỏi, Cố Quyết tìm một vòng, cuối cùng nhìn trúng chiếc xe đạp công cộng trong tiểu khu.

Một hàng trắng, một hàng xanh, một hàng vàng, chỉ có chiếc xe màu trắng là có yên xe cho người ngồi đằng sau, anh chọn một chiếc thoạt nhìn sạch sẽ nhất.

Hai người ước hẹn thời gian, thời điểm Cố Quyết đến đúng giờ Nguyễn An An đã chờ sẵn ở cổng trường.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cô cũng mặc càng ngày càng nhiều, áo khoác trên người cô từ chiếc áo len đầu thu đến bây giờ đã biến thành trang phục bánh mì, phía dưới là quần jean, vừa đơn giản lại đẹp.

Dường như Nguyễn An An luôn mang lại cho người ta một loại cảm giác rằng cô không thích trang điểm, nhưng nếu nhìn kỹ lại cảm thấy nét giản dị ấy phối hợp với quần áo trên người cô vô cùng thuận mắt.

Nguyễn An An nhìn thấy Cố Quyết liền chạy chậm tới gần, sau khi nhìn thấy bộ dáng đạp xe của anh, cô đặc biệt hưng phấn: “Anh biết đi xe đạp sao!”

“Biết” Cố Quyết nhướng mày: “Sao thế, đi xe đạp rất khó sao?”

“Em cảm thấy khó, em không biết đi……” Nguyễn An An tự giác ngồi ra phía sau “Nhà anh cách trường rất gần? Em còn tưởng rằng chúng ta sẽ ngồi tàu điện ngầm.”

“Đúng vậy, rất gần.”

“Ngồi chắc vào.” Cố Quyết nghiêng nghiêng đầu, nhắc nhở: “Đường đi không bằng phẳng, anh đề nghị em nên ôm chặt anh.”

“……”

Nguyễn An An “Ồ” một tiếng, sau đó duỗi tay ôm lấy eo anh.

Cố Quyết ăn mặc khá mỏng manh, vì vậy khi vòng tay qua eo anh cô có thể trực tiếp cảm nhận được hình dáng cơ bắp được ẩn giấu dưới lớp quần áo.

Trong đầu Nguyễn An An tất cả đều là những câu thơ trên diễn đàn, thỉnh thoảng lại chiếm tiện nghi mà sờ một cái. Cô cảm thấy mình còn chưa nói với anh được mấy câu, Cố Quyết đã phanh xe lại.

“Tới rồi.”

Sử dụng xe đạp công cộng rất thuận tiện, Nguyễn An An nhìn anh khóa xe xếp gọn thành hàng, sau đó bị anh kéo đến trước cửa đơn, đi theo phía sau anh lên tầng.

Lúc này Nguyễn An An mới nhỏ giọng cằn nhằn: “Anh gạt người……Con đường vừa rồi rất bằng phẳng.”

Cố Quyết cười cười, làm bộ như không nghe thấy.

Cố Quyết sống trong căn nhà bên phải tầng 3, Nguyễn An An đi theo anh bước vào, thời điểm đang chuẩn bị đổi giày ở chỗ huyền quan, vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy một con mèo màu cam chạy về phía này.

Bởi vì có đệm thịt dưới lòng bàn chân, nên loài mèo đi đường rất nhẹ nhàng, gần như không có âm thanh.

Nguyễn An An có chút sững sờ, mà con mèo đang chạy ra dường như cũng không nghĩ tới ngoại trừ Cố Quyết bên ngoài còn có một người xa lạ, một người một mèo cứ nhìn nhau như vậy.

Con mèo này vô cùng đáng yêu, lúc trừng lớn đôi mắt rất giống với mấy gói biểu tượng cảm xúc ở trên mạng, vừa nghiêm túc vừa dễ thương.

Ngoại trừ vết sẹo màu trắng bên cạnh khóe mắt.

Trong nháy mắt, dường như có rất nhiều đoạn ký ức ngắn ngủi hiện lên trong đầu cô.

Nguyễn An An vẫn đang thất thần, Cố Quyết bên cạnh đã ngồi xổm xuống, anh duỗi tay sờ sờ đầu nó, dùng miệng lưỡi trêu chọc nói “Bổn Bổn, mau gọi mẹ.”

Nguyễn An An lấy lại tinh thần, “Phụt” cười thành tiếng: “Bổn Bổn? Ha ha ha ha ai lại đặt tên cho mèo là ngốc ——” Đang tươi cười, cô đột nhiên im bặt.

Bổn Bổn ……

Mẹ kiếp, Bổn Bổn?!

Nguyễn An An đứng ở tại chỗ, nhìn con mèo màu cam đang làm nũng với Cố Quyết, không tự giác mà “A” một tiếng.

Nguyễn An An ngồi xổm bên người Cố Quyết, không dám tin tưởng hỏi: “…… Đây là mèo của anh???”