- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn
- Chương 13
Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn
Chương 13
Kế tiếp, Nguyễn An An bị thầy giáo Cố huấn luyện y theo hình thức này ném vài quả bóng vào rổ. Đương nhiên, phương pháp giảng dạy như vậy không có cách nào học được.
Tất nhiên Nguyễn An An cũng không bảo anh dừng lại.
Thầy giáo Cố từ phía sau đỡ tay cô, mỗi lần cô thực hiện ném bóng, một khi anh buông tay, quả bóng chắc chắn sẽ bị ném lệch sang một đường khác. Chạm được vào vành rổ là tốt lắm rồi, có đôi khi ngay cả rổ cũng không chạm tới.
Cuối cùng vẫn là thầy giáo Cố nhìn ra trên trán cô gái nhỏ bắt đầu đổ mồ hôi, lúc này anh lưu luyến mà hô dừng lại.
“Tổng cộng cậu đã ném 21 quả, vào rổ 3 quả……” Thầy giáo Cố tổng kết xong, gật đầu nói: “Ừ, cậu nói không sai.”
Nguyễn An An đang chống tay vào đầu gối thở dốc, nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì không sai……?”
“Có thể là cậu không có thiên phú.”
“……”
Tôi tự nói mình không có thiên phú đấy là do tôi khiêm tốn, nhưng sao cậu có thể nói tôi như vậy?
Không phải là cậu vừa nắm tay chỉ dạy tôi sao?
Nguyễn An An vốn dĩ đã mệt mỏi, thời điểm ngồi dậy gương mặt có chút hồng hào: “…… Không phải chính cậu nói chơi bóng rổ không cần phải dựa vào thiên phú, mà là dựa vào giáo viên huấn luyện sao?” Cô mở to hai mắt phản bác “Giáo viên huấn luyện quá cùi bắp dạy không tốt, sao có thể đổ lỗi lên đầu học sinh?”
Giọng nói thiếu nữ thiên về ngọt ngào, kết hợp với một chút hổn hển sau khi vận động khiến cho ngay cả giọng điệu chỉ trích cũng trở nên đáng yêu êm tai.
“Là tôi nói, không sai” Cố Quyết rất thích nhìn cô như vậy, nét tươi cười gia tăng: “Vậy cậu có biết sư phụ nhận vào cửa, tu hành là do mình chưa?”
“……” Bây giờ anh định nói lý đúng không?
Nguyễn An An mặt không biểu tình mà ngồi dậy, nhìn anh một hồi lâu, trong lòng hiểu rõ kỳ thật tiếp tục tranh cãi về chủ đề này là một việc không sáng suốt, dù sao thế nào cũng là tự nhục mà thôi.
Cô mở miệng nói: “Có rảnh cùng nhau đi ăn cá đi.”
Cố Quyết: “?”
Nguyễn An An cười lạnh: “Tôi thấy cậu rất biết soi mói.”
“………”
Cuối cùng sự trầm mặc của thầy giáo Cố tượng trưng cho việc đình chiến, hai người cũng hẹn ước lần sau sẽ đi C Daily nếm thử để tỏ lòng thành kính với nhà hàng “Cầu cá ngon” ở Cambridge một chút.
Mà trận huyết án từ bóng rổ này kết thúc bằng việc thầy giáo Cố bồi thường cho bạn học Nguyễn một ly trà sữa coi như kết thúc.
Trong tiệm trà sữa tiếng người ồn ào, một chỗ trống cũng không có, cho nên hai người dự định mua xong sẽ mang đi uống. Thời điểm Cố Quyết móc di động ra trả tiền, trong lúc lơ đãng Nguyễn An An nhìn lướt qua một góc điện thoại của anh, cô sửng sốt mất vài giây.
Đó rõ ràng là vết nứt. Tuy rằng diện tích rất nhỏ, nhưng đối với người mắc chứng rối loạn ám ảnh kỳ lạ như cô mà nói, dù là vết nứt nhỏ đến đâu cũng gần như tương đương với việc cầm kính lúp phóng to 800 lần trước mắt cô.
Lực chú ý của cô hoàn toàn bị hấp dẫn, những tầm mắt xung quanh liên tục quét về phía này cũng bị cô tự động xem nhẹ, mãi cho đến khi hai người sóng vai rời khỏi tiệm trà sữa.
Nguyễn An An rất nhiều lần muốn nói lại thôi: “Ờm này…… Cố Quyết.”
“Hử?”
“Tôi vừa nhìn thấy, màn hình di động của cậu…… hình như bị vỡ?”
Cố Quyết đang cầm di động trong tay, nghe vậy thì có chút sửng sốt.
Màn hình bị vỡ vào lúc anh rời giường sáng nay.
Thời điểm ngủ không đủ anh sẽ bị chứng tức giận khi rời giường, sáng nay cơn giận này vọt tới độ cao trước nay chưa từng có. Sau khi chuông báo vang lên lần thứ ba anh liền sờ tới di động và ném ra ngoài, trùng hợp lại đập trúng ngăn tủ, Bổn Bổn đang ngủ nướng bên cạnh cũng bị sợ tới mức nhảy cao ba thước.
“Có phải bị vỡ rất nghiêm trọng không?” Nguyễn An An không muốn thể hiện bộ dáng quá mức để ý, cô nói có sách mách có chứng: “Ừ…… Tôi nghe nói nếu bị vỡ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến di động.”
“Không nghiêm trọng, chỉ bị nứt một chút ở bên ngoài thôi.” Cố Quyết theo thói quen mà giả vờ bần hàn, “Thật vất vả mới mua được chiếc di động mới, màn hình lại rơi vỡ……” Anh làm bộ làm tịch thở dài, “Còn không có nổi tiền để sửa.”
Màn hình vừa bị vỡ sáng nay, vì không ảnh hưởng đến việc sử dụng nên anh vẫn chưa đi đổi.
Thời điểm nói lời này anh không suy nghĩ nhiều như vậy, Cố Quyết nói xong vốn định bỏ thêm một câu “Nói giỡn thôi, buổi chiều tôi sẽ đi sửa”, lại không cẩn thận chạm phải ánh mắt Nguyễn An An.
—— Trên mặt cô đã thể hiện đủ các loại ý nghĩ “Di động bị vỡ màn hình nhưng lại không có tiền để sửa sao”, “Đây là thế đạo gì vậy”, “Tiểu đáng thương này thật sự quá thảm”……
Tuy rằng khả năng ý tứ có hơi chút lệch lạc, tuy nhiên anh vô cùng xác định, dưới ánh mắt của cô anh thấy được sự…… trìu mến.
…… Cô thật sự cảm thấy anh quá thảm?
Nhưng đây chỉ là cái màn hình di động thôi.
Mặc dù không biết trong não cô chứa cái gì, nhưng nhìn đôi mắt ngập nước của cô gái nhỏ, anh đột nhiên không muốn sửa nữa, dù sao vốn dĩ cũng không ảnh hưởng nhiều.
Cố Quyết nghĩ vậy, thuận thế bày ra bộ dáng không để ý lắm, kiên cường nói: “Không sao, vỡ màn hình bên ngoài thôi mà, cũng không phải là không dùng được.”
……
Nguyễn An An không nhịn được, đêm đó liền gọi đám Ân Viện Khương Di ra uống rượu, sau khi khoe khoang dư vị ngọt ngào mấy ngày nay xong, cô thuật lại chuyện buổi chiều phát hiện di động của Cố Quyết bị vỡ màn hình cho hai người một lần.
Nói xong lời cuối cùng, cô một bên nhớ lại một bên nhìn màn hình di động của mình: “Lời này, thật sự quá châm chọc.”
Cũng vừa khéo, một giờ trước Nguyễn An An lái xe tới đây, thời điểm xuống xe di động không cẩn thận bị rơi xuống đất. Đầu chạm đất, để lại toàn thây nhưng bị vỡ mất góc trên bên phải.
Kỳ thật việc này đặt trên người bình thường là chuyện nhỏ, nhưng với Nguyễn An An theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì chuyện rất không bình thường.
“Tớ nhớ rõ, năm đó thời điểm còn học cấp hai, trong tiết thể dục cậu không cẩn thận làm rơi điện thoại vỡ màn hình. Sau đó một học sinh trước nay luôn ngoan ngoãn lại trốn học ra ngoài thay màn hình, nói không thay cả người liền khó chịu ——” Khương Di nghi ngờ nói: “Nguyễn Nguyễn, hay là cậu bị ma nhập??”
“Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn cậu đều bị tật xấu này, chẳng lẽ di động của mông cong vừa vỡ đã trị hết bệnh cho cậu?”
Một người bị chứng ám ảnh cưỡng chế như Nguyễn An An thật sự không thể chịu được khi nhìn thấy chiếc điện thoại bị vỡ màn hình. Kỳ thật không riêng gì màn hình, mà ngay cả bình hoa đồ sứ bãi có vết nứt ở trước mắt, cô cũng không thể chịu được, vừa nhìn thấy chúng chứng cưỡng chế liền phát tác, khó chịu tới mức không được, hận không thể tự mình bỏ tiền cho người ta sửa chữa.
Nhưng cô lại nhịn không được mà nghĩ đến cảnh tượng buổi chiều.
Lúc ấy ánh mắt Cố Quyết nhìn màn hình di động thật sự là gãi đúng chỗ ngứa, có chút đáng tiếc nhưng lại vô cùng tiêu sái, lông mi dài bao trùm xuống dưới, còn an ủi cô nói dù sao vẫn có thể dùng, không sao.
Không có tiền thì làm sao thay màn hình? Cái này gọi là không câu nệ tiểu tiết! Rõ ràng đồ vật có thể sử dụng còn thay cái gì mà thay?
—— Đương nhiên.
Không loại trừ này khả năng tất cả những thứ này đều do cô suy nghĩ nhiều, nhưng trọng điểm là Nguyễn An An cũng không định chỉ dừng ở suy nghĩ.
Cô nhìn di động của mình, nói thầm: “Dù sao tớ sẽ không thay màn hình……”
“Ai, các cậu biết không? Chỗ vỡ này rất đối xứng với anh ấy” Nguyễn An An cầm điện thoại lăn qua lộn lại nhìn ngó, càng xem càng thích “Thế mà còn rất giống dấu hiệu của một đôi yêu nhau á!”
Ân Viện: “……” Tuyệt đối là bị ma nhập.
Khương Di: “………” Rốt cuộc mông cong là thần thánh phương nào.
“Đáng thương cho Trình đại công tử, lúc trước cùng cậu ăn một bữa cơm, đến tận bây giờ vẫn nhớ cậu mãi không quên,” Khương Di thở dài “Cuối cùng lại bại bởi một nam sinh mông cong không có tiền thay màn hình điện thoại.”
Nguyễn An An tỏ vẻ không hài lòng với cách khái quát này, cô cường điệu: “Đừng quên còn có vẻ ngoài đẹp trai.”
“Đúng vậy” Ân Viện cũng khoa trương thở dài “Rốt cuộc không ai có thể tưởng tượng được, con người giá trị chục tỷ nào đó lại tự nhiên đi ghét người giàu.”
“Trình đại công tử này thua từ vạch xuất phát rồi.” Khương Di chạm cốc cùng Ân Viện: “Uống vì Trình đại công tử đáng thương.”
Hai người kia kẻ xướng người hoạ trêu chọc cô, Nguyễn An An không thể làm bộ như không nghe thấy.
“Thật ra cũng không phải ghét người giàu……” Nguyễn An An nhẹ nhàng cười một tiếng “Tớ chỉ ngẫm lại hơn hai mươi năm này, từ nhỏ đến lớn tớ đều giống như chưa từng thoát khỏi bóng ma ba tớ mang lại.”
Hai người nói Trình Dịch đối với cô nhớ mãi không quên, nhưng lúc trước cô đáp ứng ông ngoại đi gặp cậu cả Trình gia, đó chỉ là đi cho có lệ lấy kết quả báo cáo công tác.
Trình Dịch không chỉ là Trình Dịch mà còn là toàn bộ gia tộc sau lưng anh ta.
Cho nên mặc kệ là Trình Dịch của Trương gia hay là Vương gia, đối với cô mà nói đều giống nhau, đều là người trong cùng một vòng tròn, mặc kệ ở đâu những người này đều không thể lên tiếng cho chính mình.
“Lúc trước thời điểm ba tớ cưới mẹ tớ, không ai biết rằng cuối cùng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy …… Tớ không nói bọn họ có gì sai, nhưng chung quy hôn nhânnhư thế này không thể thoát khỏi tiền và quyền.”
“Cho nên tớ mới không muốn tiếp xúc với những người trong giới. Không phải bọn họ không tốt, mà là sau khi nghe kể về những ngày tháng trong cuộc hôn nhân của cha mẹ, cơ bản là tớ không muốn thử nữa……”
“Nói trắng ra” Nguyễn An An sờ sờ vết vỡ trên di động “Bởi vì tớ là người nhát gan, tớ sợ hãi biến số.”
Sợ hãi tình yêu cho dù kiên trinh như thế nào, cuối cùng cũng phải khuất phục trước hiện thực.
Sợ hãi nếu mình chấp nhận cuộc hôn nhân mang tính chất liên hôn của gia tộc, sau này cuộc sống hôn nhân sẽ vĩnh viễn bị móc nối cùng ích lợi.
Những lời này người khác nghe thấy khẳng định sẽ như lọt vào trong sương mù, nhưng Ân Viện và Khương Di lại biết chân tướng mỗi một sự việc trong miệng cô. Nguyễn An An cũng chỉ yên tâm khi nói những lời này với hai người, bởi vì cô không nhất thiết phải giải thích quá nhiều.
Hai người kia nhịn không được mà thở dài trong lòng, liếc nhau, động tác nhất trí nói lảng sang chuyện khác.
“…… Haizz, không nói tới những chuyện không hay đó. Hai chúng tớ chỉ đùa một chút thôi mà.” Ân Viện nói: “Cậu xem, hiện tại cậu cần gì nếm thử người trong vòng tròn này, mông cong bên ngoài cái vòng này không tốt sao? Sinh viên vừa trong sáng lại mê người, chậc, —— chỉ mới nói ra thôi tớ đã cảm thấy mặt đỏ tai hồng, cực phẩm nhân gian như vậy có phải hơi mâu thuẫn hay không?”
“Còn không phải sao” Nguyễn An An đặc biệt đồng ý gật đầu “Vốn dĩ tớ cho rằng mình bị khủng hoảng hôn nhân, thế nhưng tớ lại nằm mơ thấy bọn tớ lãnh chứng (nhận giấy chứng nhận kết hôn)! Nếu ở cùng anh ấy, tớ có thể tiếp nhận chuyện kết hôn!”
Khương Di rót đầy rượu cho cô: “Đúng! Cực phẩm! Hôm nay cậu nói những việc này cho hai người bọn tớ, ngược lại tớ cảm thấy mông cong này rất được! Thật sự không được thì trực tiếp cưỡng ép mang về bao dưỡng!”
Ân Viện nâng chén: “Vì mông cong!”
Nguyễn An An bật cười, chút cảm xúc ban đầu bỗng chốc trở thành hư không, cô nâng chén uống cùng chị em tốt: “Vì mông cong!!”
……
Ở một bên khác, mông cong đang đánh bài, hơn nữa thắng tới mức cả bàn đều phẫn nộ, anh đột nhiên hắt xì môt cái.
“Báo ứng! Cái này gọi là báo ứng!!!” Tiết Chiêu thua nhiều nhất, hùng hùng hổ hổ “Ông trời cũng không nhịn được cậu ta!”
Cố Quyết nhàn nhạt nhìn qua: “Cho nên liền phạt tôi hắt xì?”
Tiết Chiêu: “……”
Anh ta biết, luận khua môi múa mép mình không bao giờ nói thắng tên Cố cẩu này. Anh ta bắt đầu nói sang chuyện khác: “Này, chắc các cậu không biết? Cây vạn tuế vạn năm vừa mới về nước liền nở hoa rồi, Cố cẩu đang theo đuổi cô gái nhỏ đấy.”
Trong phòng bao tổng cộng có năm người, đều là bạn học quen thuộc thời cao trung, ngoại trừ Tiết Chiêu thì bọn họ đều không phải người trong giới.
Nghe vậy tất cả đều khϊếp sợ đầy mặt.
“Mẹ kiếp, là ai vậy?”
“Cô gái nhỏ nào mà có thể thu phục được Cố ca của chúng ta, lợi hại như vậy?”
“Cố gia, cậu biết không, hai ngày trước trong buổi tụ hội đám bạn học, hoa khôi khóa chúng ta còn hỏi tôi hiện tại có liên hệ với cậu hay không, hỏi tôi hiện tại có phải cậu vẫn đang độc thân hay không …… cô ta đã có bạn trai rồi những vẫn hỏi câu này! Ai cũng không phục, mẹ nó, tất cả đều không phục!”
“Đừng nói nữa, đây là người năm xưa khiến bao em gái cấu xé nhau tranh giành đó, cậu nghĩ sao? Thời điểm Cố gia học mười một, các cậu nhớ chứ? Tất cả nữ sinh đều đâm đầu vào nhà tù mê muội.”
“Mẹ kiếp, các cậu cũng không nhìn gương mặt này này, nếu tôi mà là con gái tôi cũng thích.”
“……”
Mấy người nói nói cười cười ồn ào náo loạn một trận, rồi sau đó cuối cùng cũng có người hỏi vào nội dung chính.
“Cho nên cậu mới quen cô gái này? Sau khi về nước, vừa thấy đã yêu?”
Ngoài dự đoán của mọi người, Cố Quyết nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.”
Cách vài giây, giọng nói của anh dường như mang theo rất nhiều cảm khái, ánh đèn trong phòng hơi u ám, hình dáng anh tuấn bị ánh sáng chia cắt thành hai nửa, một nửa chìm vào bóng tối, nửa còn lại hiện hữu ngoài ánh sáng.
“Tôi thích cô ấy đã nhiều năm ……” Cố Quyết xoa xoa mũi, mỉm cười nói “Cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Lời này vừa ra, phòng bao lập tức muốn bùng nổ.
“—— Nhiều năm?! Nhìn không ra Cố gia lại si tình như vậy???”
“……”
Sau khi cơn điên cuồng ồn ào của mọi người qua đi, tiếp theo bọn họ bắt đầu đánh cược xem bao lâu Cố Quyết có thể ôm được mỹ nhân về nhà.
Đa số đều cảm thấy một tháng, còn một vài người lại cho rằng cô gái được Cố Quyết coi trọng đại khái rất khó nắm bắt, nói không chừng phải mất ba tháng.
Cố Quyết đợi bọn họ nói xong, lúc này anh mới thong thả nói: “Không biết, với nỗ lực của tôi thì……”, anh nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói: “Nửa năm?”
“Nửa năm ——?!”
“Mẹ nó, thế này cũng lâu quá đi —— ngay cả cậu đích thân theo đuổi mà cũng mất tới nửa năm?” Tiết Chiêu trừng lớn mắt, vô cùng không tán thành nói: “Tự tin lên Cố cẩu?”
“Nhưng mà, dù sao ——”
“Đợi chút, các cậu hiểu lầm rồi.” Cố Quyết hắng giọng nói, mọi người nhanh chóng yên tĩnh lại, anh cong mắt cười nói: “Tôi nói là…… Nửa năm, kết hôn.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn
- Chương 13