- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Làm Thế Nào Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng
- Chương 9: Cô có thể cởϊ qυầи áo ra lấy lòng tôi
Làm Thế Nào Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng
Chương 9: Cô có thể cởϊ qυầи áo ra lấy lòng tôi
Không biết nó có tác dụng hay không, cứ thử xem vậy.
Trịnh Thanh Di cúi đầu đi về phía hắn, đến khi còn cách hắn hai ba bước chân thì dừng lại. Cô thể hiện dáng vẻ như đang đứng trước người mình thích, ngượng ngùng xoắn xít nói với hắn: “Đem tay cậu cho mình.”
Thấy người trước mặt hồi lâu không có động tĩnh gì, cô ngẩng đầu, cắn môi, vẻ mặt thuần lương lại có chút ủy khuất, trông đợi nói với hắn: “Đưa tay cho mình đi? Mình chỉ muốn làm cậu vui vẻ một chút.”
Sẽ không phải một chút mặt mũi cũng không cho cô chứ? Vậy cô còn dỗ dành cái gì nữa!
Nhưng lần này sau vài giây im lặng, hắn đưa tay hướng về phía cô.
Trịnh Thanh Di nhìn bàn tay đang đưa tới. Ừm, cũng may không tốn quá nhiều công sức.
“Cái đó… chỉ cần duỗi ngón trỏ ra, các ngón khác cậu hãy nắm lại đi.”
Cô nhút nhát sợ sệt nhìn về phía thiếu niên, nụ cười của hắn rất có ẩn ý, tựa hồ còn lộ ra vài phần nguy hiểm. Trịnh Thanh Di cũng có chút lo lắng, thật sợ hắn sẽ đột nhiên giơ tay đánh cô.
Cũng may hắn coi như phối hợp, nghe lời cô nói, đem ngón trỏ duỗi ra.
Trịnh Thanh Di ngập ngừng, cẩn thận thử thăm dò nắm cổ tay của hắn, thiếu niên cũng không có phản kháng, an tĩnh dựa vào ban công bên cạnh.
Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, nhưng trên người Trịnh Thanh Di đã toát ra rất nhiều mồ hôi.
Trên tay phải của Trịnh Thanh Di có một sợi dây màu hồng, nó có khớp linh hoạt, có thể nới lỏng và lấy ra khỏi tay dễ dàng, khá thích hợp để chơi trò này.
Cô đem sợi dây kéo căng ở trên tay, hít sâu một hơi, đưa ngón trỏ của mình đối diện với ngón trỏ của hắn. Thật ra chính xác là phải để đầu ngón tay tiếp xúc với nhau, nhưng mà cô không có can đảm làm vậy, chỉ có thể chừa lại một chút khoảng cách. Sau khi kéo căng sợi dây, khớp ngón tay vừa động, sợi dây liền xoay tròn rồi quấn quanh tay hắn, sau đó cô lại đem nút thắt buộc lại.
Cô ngửa đầu, mang theo sự sùng bái đối với người đàn ông cô thích, nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh.
“Sợi dây đỏ này là do bà của mình xin ở chùa về từ lúc mình còn rất nhỏ. Bà tương đối mê tín, cảm thấy thứ này có thể mang đến vận may. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, khi còn nhỏ thân thể của mình không tốt lắm, sau khi bà đem tơ hồng buộc lên tay mình, thế mà sức khỏe dần dần tốt hơn. Bây giờ mình tặng nó cho cậu, hy vọng nó cũng có thể mang đến vận may cho cậu, cũng hy vọng nó có thể làm cậu vui vẻ.”
Lời này…… đương nhiên là giả, sợi dây này chính là mua được ở một quầy hàng nhỏ, với giá một tệ một dây. Thời đó các nữ sinh thích xem phim cổ trang, đều rất thích đeo cái dây tơ hồng này trên cổ tay.
Cố ý nói lời chân thành tha thiết như vậy, có thể làm cho hắn hạ thủ lưu tình đối với cô phải không? Người xưa hay nói “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại” không phải sao. Cậu xem, tôi cũng đã đem tơ hồng “bầu bạn từ nhỏ” tặng cho cậu, nếu cậu còn có chút lương tâm sẽ không nghĩ đến việc muốn trừng phạt tôi nữa phải không?
Nhưng mà thiếu niên chỉ tùy ý liếc mắt nhìn sợi tơ hồng kia một cái, khẽ nhướng mày, “Chỉ như vậy?”
“……”
Khóe miệngTrịnh Thanh Di giật giật, sự thất bại và cảm giác xấu hổ làm cô nhất thời không biết dùng biểu cảm gì đối mặt với hắn.
“Cái đó…… mình cũng không biết cậu thích cái gì, hay là cậu nói cho mình biết, phải làm gì thì tâm trạng của cậu mới có thể tốt hơn một chút được không.”
Hắn đem điếu thuốc trên tay kia ngậm vào trong miệng, cúi đầu châm lửa, làm cho khói bay lượn lờ, nụ cười trên mặt hắn có vẻ không quá chân thật, “Cô có thể thử cởϊ qυầи áo ra lấy lòng tôi.”
Trịnh Thanh Di đột nhiên nhìn hắn, trong lúc nhất thời cô không kịp thay đổi sắc mặt liền vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn.
Vẻ mặt của hắn nói cho cô biết, lời hắn nói không phải là nói giỡn.
A, tên khốn kiếp này!
Tuổi còn nhỏ không lo học hành, thế mà còn muốn nữ sinh cởi hết quần áo lấy lòng hắn?
Hắn đột nhiên tiến lại gần cô một bước, trái tim Trịnh Thanh Di đột nhiên đập loạn nhịp, cô cảm thấy có một cảm giác sợ hãi vô hình đè lên người. Cô theo bản năng lui về phía sau, hắn lại tiếp tục tiến đến, cuối cùng cô bị dồn vào góc tường.
Hắn cúi người, một bàn tay chống ở bên cạnh người cô. Hắn so với cô cao hơn rất nhiều, phải hơi khom người mới có thể đối mặt với cô, “Thế nào? Hối hận vì thích tôi?”
Trịnh Thanh Di nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngay trước mắt cô, thật sự là cười không nổi.
Cứ như vậy trực tiếp muốn người ta cởϊ qυầи áo, đây là lời mà một học sinh cao trung có thể nói ra sao?
“Chính cô là người muốn biết làm thế nào để tôi vui vẻ, luôn miệng nói thích tôi, nhưng ngay cả quần áo cũng không nguyện ý cởi cho tôi xem?”
Đồ hỗn trướng*, cô thật sự muốn cho hắn một cái tát.
*thằng khốn
“Hay thật ra cô đang chơi tôi, cô căn bản không hề thích tôi đúng không?”
“……”
“Nếu cô dám đùa cợt tôi, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng đấy, có sợ không?”
Hắn cười, một nụ cười nhạt nhẽo, nhưng nó lại làm cho Trịnh Thanh Di sởn cả tóc gáy.
Cô hít một hơi thật sâu, “Mình làm sao cởϊ qυầи áo chứ? Nơi này lúc nào có người lui tới.”
Hắn khẽ cười, “Chúng ta có thể đi khách sạn.”
Còn nhỏ tuổi mà đã vô lại như vậy, mới gặp một lần đã muốn mang con gái nhà người ta đi thuê phòng?!
Trịnh Thanh Di nhịn xuống xúc động muốn đánh người, tiếp tục ra vẻ đáng thương, “ Nhưng mà mẹ mình nói trước khi thành niên không thể tùy tiện cùng nam sinh ở chung một phòng, hay là chờ chúng ta đều đủ 18 tuổi lại nói sau?”
Dù sao trước tiên phải cố kéo dài thời gian một chút, 18 tuổi cách tốt nghiệp cũng không xa, quỷ mới muốn cùng hắn thuê phòng.
“Còn rất nghe lời mẹ, xem ra là một đứa trẻ ngoan.” Hắn đột nhiên nhéo cằm cô, đem mặt cô nâng lên, còn hắn lại hơi cúi đầu xuống làm thu ngắn khoảng cách giữa hai người. Thời điểm hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp liền phun ở trên mặt cô. Cái khoảng cách này hình như có chút gần, hơn nữa còn vô cùng ái muội, “Đứa trẻ ngoan làm sao có thể thích tôi chứ? Nói cho ca ca biết, em thích ca ca ở điểm nào?”
Trịnh Thanh Di nhìn gương mặt gần trong gang tấc này. Nói thật, dù là kiếp trước hay kiếp này cô đều không thân với cái tên này, hơn nữa hai người vốn dĩ chính là cái loại “tám gậy tre cũng đánh không tới”, hay nói cách khác là người của hai thế giới, đáng lẽ không nên có bất kỳ giao thoa nào.
Thật là xúi quẩy, làm sao lại chọc đến hắn chứ?
Thích hắn ở điểm nào? Cô còn không biết hắn tên là gì đây này! Thích cái đầu hắn đấy! Nhưng với tình hình trước mắt này cô chắc chắn không thể nói như vậy.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô phát hiện thiếu niên này còn khá ưa nhìn. Mắt hai mí, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, lông mi lại vừa dài vừa cong, sống mũi còn rất cao, thời điểm môi nhấp thành một đường, khóe miệng sẽ có một chút hình cung, trông vừa tà mị vừa quyến rũ.
----------------------------
Nếu bạn thích truyện hãy vote, cmt và đề cử cho truyện nhé. <3
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Làm Thế Nào Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng
- Chương 9: Cô có thể cởϊ qυầи áo ra lấy lòng tôi