Chương 7: FG là ai?

“Nếu không thì là ai, máy nói đi?”

“Vì sao tôi phải nói người tôi thích cho cậu biết chứ?”

“Không nói thì người đó chính là Phong Cảnh.”

Tiểu cô nương còn rất bá đạo.

FG, FG, còn có ai có tên viết tắt là hai chữ cái này?

Trong lúc đang suy nghĩ, lại nghe thấy nữ sinh bên cạnh Thang Vũ Thanh nói: “Phùng Củng?”

Trịnh Thanh Di: “……”

Thang Vũ Thanh vỗ vào đầu nữ sinh kia, “Cậu là đồ ngốc đúng không?”

Một nữ sinh khác đứng bên cạnh Thang Vũ Thanh cũng đang cau mày suy nghĩ, ngay sau đó trên mặt cô nàng lộ ra vẻ kinh hãi, “Không phải là hắn chứ?”

Thang Vũ Thanh hỏi: “Ai?”

Nữ sinh nuốt nước miếng, “Chó điên*.”

*Chó điên: fēnggǒu (Phong Cẩu) cũng là FG

Trịnh Thanh Di lập tức nghe thấy âm thanh như hít phải khí lạnh của nhóm nữ sinh trước mặt. Có vẻ, chỉ cần nghe thấy hai chữ này cũng đã đủ làm cho người khác kinh sợ.

Vẻ mặt Thang Vũ Thanh giống như nhìn thấy quỷ mắng nữ sinh kia, “Cậu bị điên à?”

Nữ sinh kia dường như cũng ý thức được chính mình đã nói ra điều không nên nói, sợ tới mức vội vàng che miệng lại.

Chó điên, nghe thấy biệt danh này cũng có thể nói là như nghe sấm bên tai. Tam trung (trường cao trung số 3) có hai đại nhân vật phong vân, một người là nam thần của mọi thiếu nữ - Phong Cảnh, còn một người có biết danh là chó điên…… Tên của hắn gọi là gì nhỉ?

Hắn chuyển đến trường vào thời điểm sắp kết thúc học kỳ đầu tiên, hình như là từ Bắc Kinh chuyển tới. Nghe nói do thiếu chút nữa đem người ta đánh chết nên sau đó bị phía trường học đề nghị chuyển trường.

Hắn vừa đến Tam trung, đám thiếu niên quậy phá ở trường đột nhiên im ắng lạ thường. Đương nhiên cũng có người không phục tới tìm hắn gây chuyện, nhưng đều bị hắn chỉnh đốn đến dễ bảo, ngoan ngoãn quỳ xuống gọi một tiếng đại ca. Mà cái biệt danh “chó điên” của hắn nghe nói là do có một người bạn tới tìm hắn kêu ra, sau đó cái tên “chó điên” này liền được lan truyền trong trường, ngược lại tên thật của hắn lại không có quá nhiều người biết đến.

Tóm lại tên của người này trở thành danh từ cấm kỵ trong trường học, mỗi lần nhắc tới hắn giống như nhắc tới chuyện kinh dị nào đó. Dù sao người này không phải muốn chọc là chọc được.

“Chó điên”, cho dù quăng cô tám sào cũng không với tới người hắn. Nhìn vẻ mặt kinh sợ của nhóm nữ sinh này khi nhắc tới hắn, hiển nhiên những cô nàng này đối với chuyện của “chó điên” không dám có hứng thú.

Cho nên làm bộ thích “chó điên” một chút hẳn là có thể làm các cô ấy tránh xa phải không?

Sự im lặng của Trịnh Thanh Di làm cho cả nhóm sợ ngây người. Thang Vũ Thanh nhìn cô giống như nhìn bệnh nhân tâm thần, “Cậu ta…… lời cậu ta nói không phải là thật chứ? FG mà mày viết trong thư là chó điên?”

Trịnh Thanh Di quay đầu đi, “Dù sao cũng không liên quan đến các cậu.”

Cô cũng không trực tiếp thừa nhận, chính là vẻ mặt ngại ngùng của cô dường như đang thừa nhận điều đó.

Thang Vũ Thanh nhìn chằm chằm cô một hồi, “Mày thật sự thích chó điên sao?”

Trịnh Thanh Di nói: “Cho nên nếu biết người tôi thích không phải Phong Cảnh rồi, vậy cũng đừng tìm tôi gây phiền toái nữa, tôi có thể đi rồi đúng chứ?”

Tuy rằng không có chính diện thừa nhận, nhưng lời này có thể coi như ngầm thừa nhận.

Trịnh Thanh Di xoay người muốn đi, chỉ nghe được Thang Vũ Thanh lại nói: “Vậy mày gọi điện thoại nói cho hắn biết đi.”

Trịnh Thanh Di: “……”

“Gọi điện thoại cho ai?”

“Đương nhiên là chó điên.”

“……”

Cô thật là quá xem nhẹ sự can đảm của tiểu cô nương này, thế mà còn muốn cô gọi điện thoại cho chó điên? Việc đó làm sao có thể, cô còn không quen biết cái tên chó điên kia.

Trịnh Thanh Di tỏ vẻ bình tĩnh, “Tôi không có điện thoại.”

Thang Vũ Thanh từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động đưa qua, “Đây này.”

Trịnh Thanh Di: “……”

“Để tôi âm thầm đơn phương không được sao?”

Thang Vũ Thanh nói: “Thích ai đương nhiên phải nói cho hắn biết.”

“Bản thân tôi tương đối nhát gan lại thẹn thùng, thích hợp yêu thầm hơn. Dù sao hiện tại cậu đã biết tôi không thích Phong Cảnh, cũng không cần để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy chứ?”

Trịnh Thanh Di xoay người muốn đi, lại bị Thang Vũ Thanh ở phía sau gọi lại: “Đứng lại.”

Dứt lời, lập tức có hai nữ sinh vóc dáng cao lớn tiến lên chặn trước mặt cô, nhìn dáng vẻ của bọn họ, xem ra nhóm thiếu nữ phản nghịch này sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

“Nếu cậu không muốn gọi tôi có thể gọi giúp cậu.” Thang Vũ Thanh đem điện thoại ném cho nữ sinh bên cạnh, “Cậu gọi điện cho anh Phong đi.”

*Chó điên: hán việt là Phong Cẩu, nên Thang Vũ Thanh gọi là anh Phong

Nữ sinh kia lập tức kinh hãi mở to hai mắt, “Tại sao lại là mình gọi?”

“Bảo cậu gọi thì cậu gọi đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy.”

Nữ sinh run run gian nan bấm ra dãy số rồi gọi đi, nhưng bên kia đổ chuông thật lâu không có ai tiếp, nữ sinh ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không ngờ Thang Vũ Thanh lại nói: “Không bắt máy thì gọi tiếp.”

Nữ sinh kia quả thực sắp khóc đến nơi, tay run rẩy hồi lâu mới ấn gọi lại, lần này đầu dây bên kia đã bắt máy, cô nàng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy ngữ khí lạnh lùng ở đầu dây bên kia: “Gọi thêm lần nữa tao sẽ gϊếŧ mày.”

Thanh âm này giống như có một sức mạnh xuyên thấu nào đó, tất cả mọi người ở đây như bị làm đông lạnh, ngay cả Trịnh Thanh Di cũng không ngoại lệ. Cô đột nhiên có chút hối hận vì để bọn họ hiểu lầm cô thích chó điên, bất quá dù sao cô cũng không chính miệng thừa nhận, hơn nữa bị người khác thích cũng không phải là chuyện gì to tát, hắn hẳn cũng không đến mức tìm cô gây phiền toái đi?

“Cho nên hiện tại tôi có thể đi rồi chứ?”

Đám người Thang Vũ Thanh đại khái cũng bị dọa đến mức không nói nên lời. Trịnh Thanh Di thấy bọn họ không quan tâm đến mình, liền nhanh chóng đi vòng qua hai người chắn trước mặt muốn rời đi. Nãy giờ các cô vẫn đứng ở cửa tiệm net lầu hai, Trịnh Thanh Di đang định đi ngang qua cửa, không nghĩ tới từ bên trong lại có một người đi ra, mang theo một loại khí thế mạnh mẽ, hắn bước ra làm cho Trịnh Thanh Di buộc phải dừng lại bước chân.

Trịnh Thanh Di chậm rãi ngẩng đầu lên, người từ trong tiệm net đi ra là một thiếu niên vóc dáng cao lớn, tóc hơi xoăn, mặc một cái áo phong đen có in hình đầu lâu kết hợp với quần hộp rất có cá tính, chân đi một đôi giày thể thao.

Lại thấy thiếu niên kia một đường đi đến ban công bên cạnh, lưng dựa vào lan an, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, nhẹ nhàng hút một ngụm, lúc này ánh mắt mới lười biếng nhìn lướt qua mấy người chung quanh.

Cậu ta có vẻ lười biếng, rõ ràng trông rất thoải mái, nhưng kể từ khi cậu ta xuất hiện ở chỗ này, không khí chung quanh giống như bị hút đi vậy, trở nên đông cứng và ngột ngạt.