Chương 23: Nếu tôi ở chỗ này làm gì cô, liệu ba mẹ cô có thể nghe được hay không?

Cô đang thể hiện sự phản kháng của mình. Như thể không nghe thấy lời hắn nói, cô thậm chí còn bước nhanh hơn trước.

Ra khỏi cửa, đi ngang qua sân, còn chưa đi đến cổng lớn đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, đột nhiên có một bàn tay túm chặt lấy cổ tay của cô.

Cô bị ép xoay người lại, Lục Bạc Nghiêu hơi cúi đầu đối mặt với cô, trong mắt hắn tràn đầy lạnh lẽo, “Tôi cho cô đi rồi sao?”

Hắn không đồng ý cho cô đi thì cô không thể đi sao? Thật đúng là bá đạo.

Trịnh Thanh Di cười lạnh, “Lúc thì muốn khắc chữ vào mặt mình, lúc thì lấy phi tiêu phóng vào người mình, bảo mình tới thì mình nhất định phải tới, không cho mình đi thì mình không được đi. Cậu muốn thế nào thì thế đó, thế giới này phải chuyển động quanh cậu sao? Cậu cho rằng cậu là ai, hoàng đế cổ đại ư? Làm ơn đi, cậu cũng sắp thành niên rồi đó, đừng có trẻ con như vậy nữa?”

“Cô nói cái gì?”

Lục Bạc Nghiêu híp mắt lại, ánh mắt tựa như nhát dao xuyên thấu vào người cô.

Hiển nhiên, những lời cô nói thật sự nằm ngoài dự kiến của Lục Bạc Nghiêu. Dù sao từ trước đến nay ở trước mặt hắn cô vẫn luôn ngoan ngoãn như một tiểu bạch thỏ, mặc hắn đùa giỡn.

Trịnh Thanh Di đây là kiếm tẩu thiên phong*, người này rõ ràng không dễ dàng thoát khỏi như vậy. Nếu cô cứ tiếp tục cam chịu sẽ hình thành thói quen cho hắn, cô cần phải phản kháng lại.

*Kiếm tẩu thiên phong: không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ.

Cô không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng cô phải thử một lần.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lẽo của Lục Bạc Nghiêu, cô nói với hắn từng câu từng chữ: “Lục Bạc Nghiêu, mình không phải là đồ chơi của cậu, mình là con người, cũng có tôn nghiêm, cũng có linh hồn, cậu có thể đừng coi mình là con mồi của cậu nữa hay không, cậu muốn thế nào thì được thế đó sao? Là bởi vì mình thích cậu, nên cậu có thể tùy ý làm những việc tổn thương mình sao? Nếu là như vậy thì sau này mình không bao giờ thích cậu nữa.”

Lục Bạc Nghiêu có lẽ không ngờ rằng, cô - một người luôn luôn dịu dàng và phục tùng hắn lại nói ra những lời này. Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Bạc Nghiêu lộ ra vài phần kinh ngạc, Trịnh Thanh Di liền thừa dịp này hất hay hắn ra.

Cô vừa mở cổng, lại nghe được lời cảnh cáo của Lục Bạc Nghiêu ở phía sau, “Cô dám đi ra ngoài một bước, tôi sẽ cho cô biết hậu quả.”

Sao có thể bỏ cuộc giữa chừng chứ? Cô không thèm để ý đến hắn, trực tiếp mở công chạy ra ngoài.

Lục Bạc Nghiêu cũng không có đuổi theo.

Dọc đường trở về, Trịnh Thanh Di vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ Lục Bạc Nghiêu đột nhiên đuổi theo chém cô.

May mắn thay, cuối cùng cô đã có bước tiến mới, ít nhất về sau có gặp phải Lục Bạc Nghiêu thì cô cũng không cần phải cố thuận theo hắn nữa.

Sự việc hôm nay có chút liều lĩnh, nhưng qua vài lần tiếp xúc với Lục Bạc Nghiêu, cô cũng hơi hiểu ra tính cách của hắn. Hắn chưa từng chân chính động tay động chân với cô, có lẽ vốn dĩ hắn đối với nữ sinh có vài phần thương hoa tiếc ngọc, hoặc có thể hắn có một chút thiện cảm với cô .

Mặc kệ là thế nào, cô nhất định đều phải nắm chặt, chỉ cần có một tia khả năng, cô cũng phải vì chính mình mà tìm cơ hội xoay chuyển.

Lục Bạc Nghiêu cũng không gọi lại cho cô. Kỳ thật cô có chút lo lắng hắn sẽ gọi điện thoại đến đây. Thứ bảy chủ nhật ba mẹ cô đều ở nhà, nếu như bị bọn họ bắt máy sẽ không tốt lắm.

Chỉ là cô không ngờ tới, người này so với những gì cô nghĩ còn lớn mật hơn.

Đúng vào ngày cuối tuần đó, ba mẹ và em trai đều ở nhà. Mọi người vừa mới ăn cơm trưa xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ba cô liền đi ra mở cửa. Trịnh Thanh Di rửa chén xong đi ra thì nhìn thấy Lục Bạc Nghiêu đang đứng trước cửa.

Khoảnh khắc đó, cô thật sự có cảm giác như bị sét đánh, hai chân như dán chặt ở trên mặt đất, không mảy may động đậy, sâu trong nội tâm chỉ có một âm thanh, hắn sao lại tìm tới cửa rồi, có phải cô sắp xong đời rồi không?

“Cậu tìm ai?” Ba của Trịnh Thanh Di - Trịnh Tỉnh Hải hỏi hắn.

Thiếu niên vô cùng lễ phép cúi đầu chào ông, “Chào chú, cháu là bạn học của Trịnh Thanh Di. Bởi vì cậu ấy vừa mới chuyển đến lớp chúng cháu, nên thầy giáo nhờ cháu dành chút thời gian tới bổ túc kiến thức cho cậu ấy.”

Nói dối không chớp mắt.

Trịnh Tỉnh Hải nghe vậy liền ngay lập tức nở một nụ cười, “Thì ra là bạn học đến bổ túc cho Thanh Di, cháu mau vào đi.”

Mẹ Trịnh Thanh Di, Đỗ Minh Minh cũng nhiệt tình hỏi: “Cháu ăn cơm chưa? Chúng ta vừa mới ăn xong, muốn dì hâm nóng lại một chút hay không?”

Thiếu niên hơi xấu hổ cười, “Cháu đã ăn rồi, không cần phiền toái dì đâu ạ.”

Đỗ Minh Minh thấy Trịnh Thanh Di vẫn không nhúc nhích liền đẩy cô một cái, “Bạn học tới dạy thêm cho con kìa, sao con không chào hỏi một tiếng?”

Trịnh Thanh Di lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cô nhìn Lục Bạc Nghiêu trước mắt. Hôm nay hắn khoác lên người bộ đồng phục mùa thu, bên trong mặc áo cộc tay màu đen, bộ đồng phục này nhìn qua còn rất mới, chắc ngày thường hắn cũng không bao giờ mặc qua. Một nam sinh mặc đồng phục ngăn nắp sạch sẽ, kết hợp với điệu cười ngượng ngùng như vậy, nhất định chính là một học sinh vừa ngoan ngoãn vừa học giỏi.

Còn rất giỏi diễn kịch nữa!

Trịnh Thanh Di hít một hơi thật sâu, “Cậu đi theo mình.”

Cô đưa hắn tới phòng cô, trước khi đi vào, ba của Trịnh Thanh Di còn rất nghiêm túc nói với hắn, “Thanh Di mới chuyển sang lớp hai, khả năng rất nhiều bài không theo kịp, phiền toái bạn học chỉ bảo cho con bé nhiều một chút nhé.”

Lục Bạc Nghiêu vô cùng hào phóng, “Chú cứ yên tâm, cháu sẽ tận lực dạy thêm cho cậu ấy.”

Hai người vào phòng, Trịnh Thanh Di vừa đóng cửa lại, vẻ mặt tươi cười của thiếu niên đã dần trở nên lạnh lùng. Hắn đem cặp sách ném lên giường cô, lại đem đồng phục cởi ra, xoay chiếc ghế một vòng rồi hướng về phía cô ngồi xuống, nói: “Cô nói xem, nếu tôi ở chỗ này làm gì cô, liệu ba mẹ cô có thể nghe được hay không?”

Quả nhiên cửa vừa đóng lại, bản tính đen tối của hắn liền bị bại lộ.

Trịnh Thanh Di cũng lười hỏi hắn vì sao lại biết địa chỉ nhà cô. Đến cả số điện thoại nhà cô mà hắn cũng có thể tìm được, vậy địa chỉ nhà chắc cũng không phải là việc gì khó đối với hắn.

Cô cũng không muốn chọc tức hắn quá nhiều, ai biết gia hỏa này lại làm ra chuyện gì cực đoan.

Trịnh Thanh Di ngồi ở trên giường, đối mặt với hắn, “Chúng ta nói chuyện đi.”

“Được.” Vẻ mặt của hắn vô cùng dễ nói chuyện.