Chương 21: Tôi cho cô một cái địa chỉ, cô tới đây

Nhưng nụ cười trên mặt hắn ta chẳng có vẻ gì là đang xin lỗi.

Hắn là cố ý, dù có trượt tay cũng không trượt chính xác vào trán người khác như vậy. Quân chủ lực của lớp hai bị tấn công, tức khắc làm cho quần chúng lớp hai kích động.

Lục Bạc Nghiêu phạm quy nên bị đuổi khỏi sân, nhưng hắn dường như không quan tâm lắm.

Thực lực của hai lớp cách xa, cộng thêm chủ lực của lớp hai- Phong Cảnh bị thương, nên kết quả cuối cùng vẫn là lớp bảy thắng.

Sau khi Phong Cảnh rời sân, liền bị một đám nữ sinh vây quanh, người thì giúp lấy nước, người thì giúp khử trùng, đến cả chủ nhiệm lớp cũng tới hỏi thăm tình hình của hắn.

Phải nói rằng Phong Cảnh không những là giáo thảo ở lớp mà còn rất được mọi người hoan nghênh.

Có nữ sinh tức giận không thôi, vừa dán băng cá nhân cho Phong Cảnh vừa nói: “Cái tên lớp bảy kia cũng thật quá đáng.”

Người bên cạnh liền nhỏ giọng nói: “Cậu nói nhỏ thôi.”

Giọng nữ nói: “Sợ cái gì, cũng chỉ là một đám người lỗ mãng.”

Mặc dù chó điên nổi tiếng khủng bố, nhưng vẫn có người không sợ hắn. Chẳng hạn như kiểu học bá được toàn bộ lãnh đạo trường học ưu ái và bảo vệ này. Được bảo vệ quá tốt, lại chưa từng chân chính tiếp xúc qua với chó điên, vì vậy cô ấy không quan tâm đối phương đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ.

Nhiều người vây quanh Phong Cảnh như vậy, Trịnh Thanh Di có muốn chen vào cũng không lọt, cô chỉ nhờ bạn học đưa áo chuyển cho cậu ta.

Đại hội thể thao xong, chủ nhiệm lớp tổng kết lại một chút, dặn dò đôi việc, mới chính thức bắt đầu kỳ nghỉ. Trừ cao tam* ra còn lại tất cả các lớp khác đều có ba ngày nghỉ cho đến thứ hai tuần sau.

*Cao tam: tương đương với lớp 12

Trịnh Thanh Di phải ở lại giúp đỡ quét tước vệ sinh, lúc làm xong hầu như mọi người đã về hết rồi, đang lúc đi qua hành lang phòng học không ngờ cô lại nhìn thấy Phong Cảnh.

Phong Cảnh có vẻ đang đợi ai đó.

Trịnh Thanh Di nhìn thấy cậu ta cũng khách khí chào hỏi, “Còn chưa đi sao?”

Phong Cảnh cười với cô, “Đang đợi cậu.”

Trịnh Thanh Di: “……”

Trịnh Thanh Di đi xuống cầu thang, cậu ta quả nhiên cũng theo sau.

“Cậu chờ tôi làm gì?”

“Thấy sự tình phát sinh trên sân bóng, cậu còn có thể tiếp tục thích hắn sao?”

Trịnh Thanh Di dừng lại bước chân, cô biết ý của Phong Cảnh là gì. Lục Bạc Nghiêu trên sân bóng cố ý làm người khác bị thương, loại người như hắn còn đáng để cô thích sao? Trịnh Thanh Di quay đầu lại, tươi cười với cậu ta, “Đương nhiên, không có gì có thể làm lung lay tình cảm của tôi đối với cậu ấy.”

Kỳ thật, hôm nay cô rất đồng cảm với cậu ta vì bị Lục Bạc Nghiêu chơi xấu. Rốt cuộc thì tên chó điên Lục Bạc Nghiêu rất thích cắn bậy. Nhưng việc nào ra việc đó, vì chuyện này mà còn cố ý chạy tới hỏi cô, như thể đang nói với cô: “Cậu xem, cậu thích chính là loại người này sao?” Nói thật tôi có thích hay không thì liên quan gì đến cậu?

Gương mặt của Phong Cảnh trong nháy mắt cứng đờ, Trịnh Thanh Di không có gì để nói với cậu ta, liền xoay người rời đi.

Đại sảnh của tòa nhà giảng dạy rất rộng, hai bên đều thông nhau, ở giữa còn có mấy cây cột lớn để chịu trọng lực. Lúc này Trịnh Thanh Di vừa đi đến đây liền nhìn thấy thiếu niên cao lớn kia đang nghiêng người dựa vào cây cột chính giữa đại sảnh.

Tư thế của hắn hơi lười biếng, chán nản nghịch di động, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn vào khu dạy học. Thẳng đến khi thấy Trịnh Thanh Di xuất hiện, ánh mắt hắn mới dừng lại.

Hoàn toàn không phải là kiểu ánh mắt giả bộ không quen biết nhau.

Ánh mắt này tựa hồ như nói với cô, hắn đang đợi cô.

Tác giả có lời muốn nói: Dấm

Lục Bạc Nghiêu đang đợi cô? Nhận thức này làm Trịnh Thanh Di cảm thấy sợ hãi, hắn cố ý chờ cô cũng không phải là chuyện gì tốt.

Bất quá ánh mắt của Lục Bạc Nghiêu cũng không dừng ở trên người cô quá lâu, mà lại di chuyển ra phía sau cô.

Trịnh Thanh Di liếc nhìn về phía sau thì thấy Phong Cảnh đang đi xuống. Cô lại quay đầu lại nhìn về phía Lục Bạc Nghiêu, phát hiện hắn đang cười, là một nụ cười cao thâm khó đoán.

Là một cô gái rất thích hắn, nếu nhìn thấy hắn đương nhiên phải đi tới chào hỏi. Trịnh Thanh Di hít sâu một hơi đi tới chỗ hắn, “Cậu còn chưa về sao?”

Sẽ không thật sự đang đợi cô chứ? Nội tâm của Trịnh Thanh Di không khỏi bắt đầu sợ hãi, cô có chút lo lắng sợ tên này lại muốn phát điên cái gì.

Lục Bạc Nghiêu chậm rãi đứng thẳng dậy, hắn nhìn chằm chằm Trịnh Thanh Di một lát, sau đó đem áo khoác trên người cởi ra, đưa cho cô.

“Mặc vào.” Hắn nói với cô.

Lời nói rất hờ hững, nhưng lại như một mệnh lệnh không thể từ chối.

Trịnh Thanh Di không biết hắn muốn làm cái gì, mặc áo khoác của hắn có phải hơi ái muội hay không? Nhưng mà cô rất thức thời, chỉ cần hắn không nháo đến quá phận cô đều nguyện ý thỏa hiệp. Cho nên cô cái gì cũng không hỏi, ngoan ngoãn đem áo khoác của hắn khoác lên trên người.

“Mặc rồi, sau đó thì sao?”

Hắn vậy mà cũng không làm gì cô, lại nói: “Ngày mai mặc cái này tới gặp tôi.”

Hắn nói xong liền xoay người rời đi.

Trịnh Thanh Di cảm thấy không thể hiểu được, mặc áo của hắn đi gặp hắn? Cô đi nơi nào gặp hắn?

Thứ sáu, cha mẹ và em trai, người thì đi làm, người thì đi học, Trịnh Thanh Di cũng không định đi chơi. Kỳ thật đời trước cô có một người bạn chơi rất thân, trước khi người bạn đó kết hôn quan hệ của hai người rất tốt, nhưng từ sau khi cô ấy kết hôn thì không còn liên lạc với cô nữa. Vì chuyện này mà Trịnh Thanh Di còn buồn bã suốt một thời gian, bất quá sau này cũng chậm rãi bình thường trở lại. Có câu nói nói như thế nào nhỉ? Chị em vốn là chim cùng rừng, có đàn ông liền bay đi*.

*Câu gốc là: “Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi” có nghĩa là vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi. Vợ chồng vốn thân thiết, nhưng đến khi gặp đại hoạ tức là chết, thì tự mình lo chống chọi với cái chết. Ở đây tác giả đã độ lại câu này :))

Một đời này quay lại thời cao trung, cô không muốn liên hệ với cô ấy nữa.

Trịnh Thanh Di đang định làm bài tập thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đó là điện thoại bàn của nhà cô, lúc này cô còn chưa dùng di động.

Trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ, Trịnh Thanh Di nhấc máy, liền nghe được một thanh âm ở đầu bên kia có vẻ như đang cười, hắn nói: “Biết tôi là ai không?”

Tuy rằng là giọng nói tràn đầy ý cười, nhưng cô lại cảm thấy thật giống như có một con rắn độc đang bò từ lòng bàn chân đi lên. Trịnh Thanh Di điều chỉnh hô hấp một chút, “Sao cậu lại biết số điện thoại nhà mình?”

“Tôi muốn biết, đương nhiên có thể biết.”

“Cậu tìm mình có chuyện gì?”

“Tôi cho cô một cái địa chỉ, cô tới đây.”

Trịnh Thanh Di không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Mình còn rất nhiều bài tập chưa làm.”

Thiếu niên ở đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng, “Đương nhiên cô có thể từ chối, cô không tới tìm tôi vậy tôi chỉ có thể đến tìm cô. Cô nói xem, tôi nên tới tìm cô vào tiết ngữ văn hay là tiết toán đây. À, đúng rồi, giáo viên ngữ văn là chủ nhiệm lớp cô phải không?”

—---------------------------------

Nếu bạn thích truyện hãy vote, để lại bình luận ở bên dưới và đề cử cho truyện để ủng hộ mình nhé! Xin cảm ơn <3