Chó điên dựa lưng vào ghế, hai tay đặt trên đầu gối, “Nếu thích tôi, chắc cũng nguyện ý làm bất cứ điều gì để lấy lòng tôi nhỉ.”
Nội tâm Trịnh Thanh Di có dự cảm xấu, “Cậu muốn mình làm cái gì?”
Chó điên nói với nam sinh đang cầm phi tiêu: “Đem phi tiêu cho cô ta, phần của tôi……” Hắn ta cười đầy ẩn ý, chỉ về hướng Trịnh Thanh Di, “để cô ta chơi giúp.”
Trịnh Thanh Di há hóc mồm, cô nhìn sắc mặt của hắn, gượng cười nói: “Cậu không phải nói giỡn chứ?”
Hắn nói: “Nhìn tôi giống nói giỡn sao?”
Trịnh Thanh Di quay đầu nhìn nam sinh bị trói ở cây cột. Hắn đã không còn thốt ra được một chút thanh âm nào, gương mặt kinh hãi nhìn những người ở đây, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, là bị dọa sợ đến chết lặng.
Tuy hắn đúng là một tên trộm, nhưng tra tấn như vậy cũng quá mức tàn nhẫn đối với một thiếu niên.
Haizz, bản chất con người vốn là xấu xa. Đám ác ma không có tri thức này, tuổi còn nhỏ mà đã ra tay tàn độc như vậy.
“Cái đó…… mình nhát gan lắm, mình không dám đâu, lỡ như phóng phải người cậu ta thì làm sao bây giờ?”
Chó điên nói: “Không sao, đâm chết tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Cậu chịu trách nhiệm cái rắm a, đồ biếи ŧɦái! Người phóng là cô, đến lúc đó hắn phủi mông không chịu thừa nhận, người gặp họa vẫn là cô.
“Có thể không phóng được không?”
“Có thể.” Thiếu niên tươi cười rạng rỡ, “Vậy cô vào thế chỗ cho hắn đi.”
Dựa vào cái gì? Cô đã chọc gì hắn?
Giờ phút này Trịnh Thanh Di vô cùng hối hận, vì sao hôm nay lại tới đây ăn cơm, đi căn tin không phải tốt rồi sao?
Cô không dám phóng phi tiêu vào người khác, hơn nữa tên này cũng không trêu chọc gì đến cô, nhưng muốn cô thay thế vào vị trí đó cô cũng không dám, cô không chịu nổi loại hành hạ này đâu.
Trịnh Thanh Di cảm thấy mỗi lần gặp hắn giống như là đang gặp phải kiếp nạn.
Tên biếи ŧɦái chết tiệt này, tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, lớn lên chỉ sợ sẽ trở thành khối u ác tính của xã hội!
Hiện tại cô nên làm gì bây giờ? Làm sao cô mới có thể thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của hắn, làm thế nào mới có thể toàn mạng trở về đây?
Trịnh Thanh Di nói: “Mình biết tâm trạng của cậu không tốt vì bị mất đồ. Nếu không như vậy đi, mình sẽ nghĩ cách để cậu vui lên, được chứ?”
Giống như lần trước vậy, mặc dù kết quả cuối cùng không được như mong muốn, nhưng tốt xấu gì vẫn là có thể tạm thời ổn định hắn, cho nên lúc này cô muốn thử lại một lần.
“Ồ?” Hắn hơi nhướng mày, tựa hồ rất có hứng thú, “Cô có cách gì?”
“Nhưng mà mình chỉ muốn làm cho một mình cậu vui vẻ, những người khác trước có thể để họ tránh đi một chút hay không?”
Thiếu niên chăm chú nhìn vào mặt cô một lát, biểu cảm trên mặt hắn vẫn là mang theo chút ý cười, nhưng Trịnh Thanh Di lại cảm thấy trong mắt của hắn lộ ra tia lạnh lẽo.
Tựa hồ là đang cảnh cáo, nếu dám giở trò, sẽ chết rất thảm.
Hắn mặc dù còn nhỏ, nhưng nội tâm chẳng khác nào của người lớn, làm cho cô khó mà có thể nhìn thẳng vào mắt hắn. Cũng may không bao lâu hắn nói với những người khác: “Mọi người đi xuống trước đi.”
Xem ra hắn thật sự có hứng thú. Thật tốt, như vậy còn có thể có một con đường sống.
Đám thiếu niên này tuy nghịch ngợm, nhưng đều rất nghe lời chó điên. Lão đại nói đương nhiên không dám cãi lời, bọn họ lập tức ngoan ngoãn xuống lầu, còn đem nam sinh đang bị trói vào cây cột kéo đi.
“Cô có thể bắt đầu rồi.” Thiếu niên cười nhạt nói với cô.
Trịnh Thanh Di cũng không biết phương pháp này có hiệu quả hay không. Cô lấy máy nghe nhạc ra, tìm bài hát《Haschenparty》, đây là một bài hát thiếu nhi nước Đức không những đáng yêu mà còn rất manh. Đời trước khi Trịnh Thanh Di giảm béo, nếu tập thể dục quá nhàm chán cô sẽ mở video dạy nhảy ra để nhảy theo, trong đó có học được bài này.
Cô định nhảy cho hắn xem cái bài vừa manh manh vừa đáng yêu này.
Chó điên là người tàn nhẫn, độc ác, luôn cho mình là trung tâm, bá đạo ngang ngược. Mà bài hát này thì ngây thơ dễ thương, vừa nhẹ nhàng vừa manh nha. Lãnh khốc tàn nhẫn là một loại độc, đáng yêu nhuyễn manh là một loại độc khác, hai loại độc ở hai thái cực khác nhau, cô cũng không còn cách nào khác đành lấy độc trị độc.
Lời bài hát dịch ra đại khái có nghĩa là:
*Ai chưa biết bài hát này thì có thể lên youtube xem. Mà mình giám chắc là bạn từng nghe thấy bài này rồi :DNhững chú thỏ con đang tung tăng nhảy nhót trên bãi cỏ, đôi tai to của chúng đang vui vẻ đung đưa theo nhịp điệuĐây là một bữa tiệc của thỏ con và mọi người đang nhảy tung tăng xung quanhMọi người đều cùng nhau hát bài hát nàyYe ye yee yee ye yeHôm nay là bữa tiệc của thỏ conYe ye yee yee ye yeChúng ta đang nhảy theo tiết tấu nàyChà, thật là độc đến phát nổ!
Chó điên rút ra một điếu thuốc lá châm lửa, Trịnh Thanh Di cũng mở nhạc bắt đầu, khoảnh khắc cô dơ hai tay lên trên đầu bắt chước tai thỏ bắt đầu nhảy múa, cô rõ ràng nhìn thấy khóe miệng chó điên giật giật. Có lẽ là quá khác so với những gì hắn dự đoán, hắn sốc đến nỗi sặc khói thuốc, sau đó vẻ mặt như kiểu “Mẹ nó tôi quần đều đã cởi vậy mà cô cho ta xem cái này”.
Trịnh Thanh Di: “……”
Xong đời, xem ra muốn “vuốt mông ngựa nhưng dẫm phải móng ngựa” mất rồi. Trong lòng Trịnh Thanh Di đã bắt đầu luống cuống, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ ra vẻ bình tĩnh. Mặc kệ, nếu bắt đầu rồi vậy phải đến nơi đến chốn.
Chu miệng, dẩu mông, chân bước nhịp nhàng, liều lấy bản mặt già này giả vờ đáng yêu đến cùng, cho đến khi bài hát kết thúc, cô cảm thấy sắc mặt của chó điên dường như ngày càng tệ hơn.
Chẳng lẽ lấy độc trị độc làm độc càng nặng hơn?
Trái tim Trịnh Thanh Di đã chìm dưới đáy cốc, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm cầu khích lệ mà hỏi hắn: “Thế nào? Tâm trạng có tốt hơn chút nào không?”
Hắn dập tắt điếu thuốc, chuẩn xác ném vào thùng rác trong góc rồi chậm rãi đi về phía cô. Hắn đứng trước mặt cô, tay đút trong túi quần nhìn cô, vẻ mặt không tốt lắm.
Trịnh Thanh Di cảm thấy nụ cười trên mặt cô sắp không duy trì được.
“Cô mẹ nó đang chơi tôi?” Hắn hỏi.
“……”
Xong rồi, quả nhiên là “vuốt mông ngựa nhưng dẫm phải móng ngựa”. Trịnh Thanh Di cố gắng điều chỉnh hô hấp làm chính mình bình tĩnh lại. Cô cúi đầu xuống cố ý làm ra bộ dáng thất vọng và áy náy, “Thì ra là cậu không thích nó. Mình đã học rất lâu, vẫn luôn muốn nhảy cho cậu xem, mình còn cho rằng cậu sẽ thích.”
“Cô lấy đâu ra tự tin mà cho rằng tôi sẽ thích cái điệu nhảy não tàn này?”
“……”
Công lực của miệng lưỡi độc địa thật đúng là mạnh mẽ, chỉ cần một câu đã làm tổn thương lòng tự trọng của Trịnh Thanh Di.