- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Làm Thế Nào Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng
- Chương 11: Tôi nhớ rõ, cô thích tôi
Làm Thế Nào Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng
Chương 11: Tôi nhớ rõ, cô thích tôi
Trịnh Thanh Di hỏi một tiếng, ông chủ nói lầu hai vẫn còn chỗ. Trịnh Thanh Di liền đi lên lầu hai, đi đến một nửa cầu thang cô cố ý nhìn với lên xem, vừa thấy mấy người ở đó ngay lập tức cô liền hiểu tại sao có người thà đứng ăn ở lầu một còn hơn là lên lầu hai ngồi.
Có tên chó điên trong đám người này.
Bên cạnh hắn còn có mấy nam sinh, có lẽ đều là học sinh của lớp bảy.
Lúc này có một nam sinh cao gầy đang quỳ trên mặt đất, cậu ta bị một nam sinh khác đá vào người, lại bị một tên khác kéo cổ áo tát vào mặt.
Nam sinh kia đã khóc đến mức không thở được, vừa khóc lóc vừa cầu xin, nhưng căn bản là vô ích.
Chó điên ngồi ở trên ghế, tư thế có chút lười nhác, hắn ra hiệu cho đám nam sinh kia dừng tay lại, sau đó hướng về phía người đang quỳ trên mặt đất ngoắc ngoắc ngón tay, cậu ta lập tức vừa lăn vừa bò qua.
Chó điên kéo lấy tóc của cậu ta đem cả khuôn mặt kéo lại gần, hắn hơi cúi xuống dùng ánh mắt đe dọa hỏi: “Mày bán bút máy của tao ở đâu rồi?”
Nam sinh không biết là bị dọa hay là bị kéo đau, lúc này cả người đều ở phát run, “Anh Phong em sai rồi, em thật sự sai rồi.”
“Tao đang hỏi mày đó.” Thanh âm của hắn rất bình ổn, nhưng lại mang theo cảm giác áp bách không giải thích được.
Nam sinh run đến lợi hại hơn, “Em…… em bán nó ở một cửa hàng chuyên thu mua vàng bạc, trang sức cũ.”
“Hả? Bán bao nhiêu?”
“800.”
“Tiền đâu?”
“Em…… em nạp game rồi.”
Chó điên tát vào mặt nam sinh kia mấy cái, “Bút máy mấy vạn* của tao mày bán 800? Thật là giỏi quá nhỉ.”
*một vạn = 10.000
“Em sai rồi, anh Phong, em thật sự biết sai rồi, em không biết đó là bút máy của anh, thật sự là em nhặt được.”
Hắn vừa nói xong, mấy nam sinh đứng sau chó điên liền nói: “Anh Phong đừng nghe hắn nói bậy, tên này chính là kẻ cắp chuyên nghiệp, hồi học sơ trung đã thích ăn trộm vặt, lên cao trung còn chưa bỏ được cái tật này, đến đồ của anh Phong mà còn dám trộm, đúng là tự tìm đường chết.”
Chó điên đem hắn buông ra, phân phó: “Trói tay nó vào cây cột bên kia đi.”
Lầu hai thực ra chỉ là một cái gác mái, tường và mái nhà đều làm bằng gỗ, ở giữa phòng còn có một cây cột, chính là cây cột mà chó điên nói đến.
Không có dây thừng bọn họ liền cởϊ áσ quần của nam sinh kia ra, xoắn thành một sợi dây, trực tiếp đem tay hắn cột vào móc treo trên cột.
Làm xong, chó điên hỏi một nam sinh khác đứng bên cạnh, “Đồ vật cậu chuẩn bị đâu?”
Nam sinh kia mở cặp sách đem đồ vật bên trong lấy ra. Là một đống phi tiêu.
Chó điên nhặt lên một cây phi tiêu niết ở trong tay, giống như đang nói chuyện phiếm: “Bán 800 tệ, tính mày mười tệ một cây, tự tính xem tao cần phóng tiêu vào mày bao nhiêu lần.”
Nam sinh đại khái biết hắn muốn làm gì, cậu ta sợ tới mức âm điệu thay đổi, “Anh Phong, em thật sự biết sai rồi, anh Phong, anh tha cho em lần này đi, em…… em sẽ nghĩ cách chuộc lại bút máy, anh Phong thả em đi”
Chó điên đem phi tiêu tùy ý ném ở trên bàn, thân thể lười nhác dựa vào phía sau. “Chuộc lại? Nếu mày có khả năng chuộc lại thì còn trộm đồ người khác đi bán không? Làm sai thì phải chịu phạt, đây là quy tắc.” Hắn nói xong dùng ánh ra hiệu đám người xung quanh, “Có muốn chơi không? Mỗi người vài lần, chia ra đi.”
Mấy nam sinh kia vừa nghe lời này lập tức cảm thấy hưng phấn, trong đó một người nhanh chóng chộp lấy phi tiêu nói: “Em trước.”
Chó điên gật đầu với cậu ta, mấy người kia không cướp được cũng không nóng nảy, chỉ ngồi ở một bên vẻ mặt hưng phấn xem kịch vui.
Thiếu niên nắm chắc phi tiêu cười xấu xa hai tiếng: “Gần đây thi quá nhiều tâm trạng không tốt lắm, tay có chút run, nếu đâm trúng cậu thì thông cảm chút nhé.”
Nam sinh bị trói lúc này sợ tới mức không nói nên lời, chỉ có thể hoảng sợ nhìn đám người này.
Nam sinh đang nắm phi tiêu muốn phóng đi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ dưới lầu vang lên, “Bạn học, cậu muốn đi lên hay là đi xuống?”
Lúc này Trịnh Thanh Di còn đứng ở giữa cầu thang, giọng nói này phát ra từ người phía sau cô. Âm thanh này lập tức thu hút sự chú ý của những người trên lầu, bạn học vừa hỏi chuyện bây giờ mới nhìn thấy mấy người trên lầu. Trịnh Thanh Di nghe thấy một tiếng hít thở mạnh, rồi sau đó nghe thấy bạn học kia nhỏ giọng thì thầm một câu, “Trời ạ, là chó điên.” Nói xong liền chạy xuống lầu như bị ma đuổi.
Trịnh Thanh Di cũng chạy theo trong lòng liên tục mặc niệm, không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi, nhưng vừa mới xoay người thì có một thanh âm lạnh băng vang lên: “Đứng lại.”
Trịnh Thanh Di nghe ra, đây chỉ có thể là giọng của tên chó điên kia.
Kỳ thật một màn này, kiếp trước Trịnh Thanh Di đã từng được thấy qua, so với cảnh tượng trước mắt không khác biệt lắm. Cô cũng tới đây ăn cơm, vừa lúc đυ.ng phải chó điên đang chỉnh đốn nam sinh chuyên ăn cắp vặt này. Lúc ấy cô thấy tình huống không thích hợp, làm sao còn dám đi lên lầu, nên đi xuống ngay.
Nhưng mà lần này cô lại bị chó điên gọi lại.
Đời tước không có chuyện gì xảy ra, vậy mà lần này lại bị hắn gọi lại. Sau khi trọng sinh trở về dường như có rất nhiều thứ thay đổi. Đầu tiên là việc cô giảm cân, sau đó là chuyển vào lớp hai, còn ma xui quỷ khiến chọc phải tên chó điên này. Chỉ cần một chút thay đổi sẽ kéo theo một đống thay đổi khác, giống như hiệu ứng cánh bướm vậy.
Bất quá…… mặc dù lần trước có gặp mặt một lần, nhưng hắn hẳn là không nhớ được cô đi? Cô chỉ cần nói mình mới đi lên đây, cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Trịnh Thanh Di hít một hơi thật sâu cố làm bản thân bình tĩnh lại, ở trên mặt nặn ra một nụ cười, quay đầu lại, “Là đang gọi mình sao?”
Chó điên hướng cô ngoắc ngoắc tay, “Cô, đi lên đây.”
Trịnh Thanh Di chậm rãi đi lên lâu, “Tìm mình có việc gì sao?”
Chó điên ngồi dựa lưng vào ghế, khóe miệng hơi nhếch lên, cười như không cười đánh giá cô, “Tôi nhớ rõ, cô thích tôi.”
“……”
Thưa ngài, trí nhớ của ngài cũng thật tốt.
Trịnh Thanh Di cười gượng gạo, “Cậu tự biết là tốt rồi a, sao lại nói ra, nhiều người ở chỗ này như vậy, thật là xấu hổ.”
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính giai đoạn đầu xấu xa, về sau sẽ chuyển thành trung khuyển, nhưng mà hắn sẽ không thật sự đối xử tệ với nữ chính, cùng lắm là chọc ghẹo cô.
—------------------------------------
Nếu bạn thích truyện hãy vote, để lại bình luận ở bên dưới và đề cử cho truyện để ủng hộ mình nhé! Xin cảm ơn <3
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Làm Thế Nào Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng
- Chương 11: Tôi nhớ rõ, cô thích tôi