Hơn nữa khí chất của hắn cũng rất đặc biệt, cả người toát ra cảm giác ác liệt, nhìn qua có vẻ rất nguy hiểm, nhưng trong cái cảm giác ác liệt đó lại cố tình mang theo sự lười biếng, giống một con mèo nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, vừa lười biếng vừa quyến rũ. Hai loại khí chất bất đồng hoàn toàn này lại vừa đúng chỗ trung hòa ở lẫn nhau, làm cho hắn rất mê người đồng thời cũng rất nguy hiểm.
Diện mạo và khí chất này thật sự hoàn toàn không thua gì nam thần Phong Cảnh a. Có lẽ do danh tiếng khủng khϊếp của hắn ta nên dù có đẹp trai đến mấy cũng không có người nào dám thích hắn đi?
Định thần lại, cô nhìn chằm chằm vào mặt hắn, vô cùng chân thành nói, “Thích ca ca bởi vì ca ca đẹp trai.”
“……”
Hắn trầm mặc trong chốc lát, rồi sau đó gật đầu tỏ vẻ tán đồng, “Thẩm mỹ cũng khá đấy.”
“……”
Hắn rốt cuộc cũng buông cằm cô ra đứng thẳng người tạo ra khoảng cách với cô. Dường như việc cô nhận ra dung mạo phi phàm của hắn đã làm hắn rất hài lòng. Trịnh Thanh Di đang định thở phào nhẹ nhõm, lại nghe hắn nói: “Đi theo tôi.”
Hắn nói xong liền đi vào bên trong tiệm net, đi được hai bước thấy cô không có đi theo, hắn cười nhẹ, “Cô xác định không đi theo sao?”
Giọng nói chiếm cả mười phần uy hϊếp.
Trịnh Thanh Di suy nghĩ một chút, vẫn là đi theo vào. Hắn đi thẳng một đường vào bên trong. Thì ra tận cùng bên trong tiệm net còn có một căn phòng, phòng rất lớn, giống như một cái nhà kho, góc tường đều chất đầy đồ vật, nhưng ở giữa lại có ghế sô pha và bàn con. Trên bàn còn có mấy hộp mì gói nằm lộn xộn và cả mấy chai bia.
Hắn ngồi xuống sô pha, “Nơi này không có người ra vào.”
Trịnh Thanh Di dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên người cô, cười khẽ, “Giờ cô có thể cởϊ qυầи áo.”
Lời này vừa dứt, ánh mắt hắn có bao nhiêu tà ác liền tà ác bấy nhiêu.
Trịnh Thanh Di đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, cô túm chặt lấy vạt áo thun của hắn, dùng đôi mắt hơi đỏ, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn, “Có thể không cởi được không? Cậu như vậy làm mình rất sợ hãi.”
Khuỷu tay của hắn chống vào đầu gối, hơi cúi người về phía cô, một tay chế trụ sau gáy cô, đột nhiên đem cô kéo lại gần làm cho mặt cô mặt thiếu chút nữa thì đυ.ng vào mặt hắn.
“Cô sợ hãi như vậy, đáng thương như vậy, tôi hẳn là nên đồng tình mới có phong độ đàn ông đúng không? Nhưng mà làm sao bây giờ? Tôi cũng không phải nam sinh có phong độ như trong tưởng tượng của cô. Nếu hôm nay cô không cởi ra thì đừng hòng bước ra khỏi đây.”
Những lời đáng khinh này mà hắn có thể nói đến vân đạm phong khinh* như thế. Có một khoảnh khắc Trịnh Thanh Di thật sự muốn bất chấp tất cả mà đạp đổ cái vò mẻ này.**
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
**Nguyên văn là Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa.Nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng.
Cô không biết thiếu niên này đến tột cùng là muốn làm gì, chỉ là đơn thuần muốn nhìn một cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hay là muốn ở chỗ này cưỡng ép cô?
Cô cúi đầu xuống, nước mắt lưng tròng, “Nếu cậu muốn nhìn, mình sẽ cho cậu xem, ai bảo mình thích cậu như vậy chứ.”
Cô chậm rãi đứng dậy. Trên người Trịnh Thanh Di đang mặc bộ đồng phục ngắn tay. Cô cố ý run rẩy tay, gắt gao nắm lấy vạt áo, giống như hạ quyết tâm rất lớn mới đem vạt áo cuốn lên trên một chút.
Mà hắn thì thoải mái ngồi dựa vào sô pha với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, căn bản không mảy may ý thức được việc ép một cô gái cởϊ qυầи áo là vô sỉ cỡ nào.
Cô muốn tạm thời ổn định hắn, cho nên cố ý thả chậm động tác, như thế càng làm cho cô thêm vẻ đáng thương và bất lực, dù không tình nguyện nhưng lại muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người mình yêu.
Đồng thời trong đầu cô đang cố tìm ra cách thoát thân. Cô không có di động nên không báo được cảnh sát, sức lực của cô cũng không thể đánh lại hắn, nếu cùng hắn cá chết lưới rách*, sợ là sau này ở trường học cũng không sống yên ổn được.
*Cá chết lưới rách: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệtTrịnh Thanh Di đột nhiên có chút bực bội. Cô thế mà bị tên tiểu tử này bức cho không có đường lui, kiếp trước tốt xấu gì cũng đã 27-28 tuổi a, như thế nào bây giờ ở trước mặt một thiếu niên 17-18 tuổi một chút phản kháng tìm đường sống đều không có.
Chỉ là cô làm sao có thể phản kháng. Hiện tại cô cũng là thiếu nữ mười mấy tuổi, đánh cũng đánh không lại, tàn nhẫn cũng không tàn nhẫn hơn. Hắn ở tuổi này có thể không chút cố kỵ mà nổi điên. Còn cô 27-28 tuổi rồi, tâm trí sớm đã đủ thành thục, còn có thể không chỗ nào cố kỵ sao? Còn có thể liều mạng hơn hắn sao?
Trịnh Thanh Di đột nhiên quét tới dao gọt hoa quả trên bàn. Cô đột nhiên có chủ ý, hiện tại cứ ổn định hắn trước đã, nếu hắn thật sự muốn làm gì cô, cô lại tính toán tiếp. Chỉ cần còn có đường lui thì chưa cần làm liều. Hơn nữa bên trong cô còn mặc một lớp áσ ɭóŧ, dù cởϊ áσ ngoài ra cũng chưa hề gì.
Nghĩ như vậy, động tác của Trịnh Thanh Di liền bình tĩnh hơn rất nhiều, mắt thấy áσ ɭóŧ bên trong đã sắp hoàn toàn lộ ra, lại nghe thấy thiếu niên nói: “Đột nhiên không có hứng thú.”
Trịnh Thanh Di: “……”
Động tác cởϊ áσ của Trịnh Thanh Di cứng đờ giữa không trung, lại thấy thiếu niên nhíu mày lại, tựa hồ có chút bực bội, “Không muốn đi?”
Trịnh Thanh Di hiểu ý của hắn, cô vội vàng mặc lại áo, cũng không nói nhiều lời, lập tức rời đi. Từ tiệm net đi ra Trịnh Thanh Di mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mãi cho đến khi về nhà, nội tâm của cô mới thoáng bình tĩnh một chút.
Cô ngồi trước bàn học, từ trong đống vở lấy ra một quyển nhật ký. Khi còn đi học cô có thói quen viết nhật ký. Vừa mở vở ra, đã thấy bên trong toàn bộ đều là viết chuyện liên quan đến Phong Cảnh. Cô đem tất cả nhật ký viết về Phong Cảnh toàn bộ xé xuống. Giờ khắc này cô có rất nhiều điều muốn viết ra.
Cô nặng nề đặt bút xuống, một tờ giấy toàn là viết lời mắng chửi tên chó điên kia, thẳng đến khi mắng sảng cô mới ngừng lại.
Thứ hai đi học Trịnh Thanh Di vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ tên chó điên kia lại đến tìm cô gây phiền toái. Cũng may chó điên căn bản không có tới tìm cô.
Cứ như vậy trôi qua một tuần gió êm sóng lặng. Trịnh Thanh Di đoán, có lẽ ngày đó tâm trạng chó điên không được tốt lắm cho nên mới trút giận lên người cô. Mà cô tên gì, học lớp nào hắn cũng đâu biết.
Trịnh Thanh Di cảm thấy cô cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, hơn nữa một lớp ở lầu một một lớp ở lầu ba, muốn đυ.ng mặt xác suất không lớn. Dù là giờ thể dục hay giờ giải lao, chỉ cần Trịnh Thanh Di trốn xa một chút thì chắc chắn sẽ không bao giờ gặp mặt hắn ta.
Huống chi, người ta cũng chưa chắc còn nhớ mặt cô.
Nghĩ đến đây, Trịnh Thanh Di cũng dần dần cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng Trịnh Thanh Di không ngờ rằng, duyên phận có đôi khi lại kỳ diệu như vậy.
Bên ngoài trường học có một tiệm cơm chiên Teppanyaki*, hương vị rất ngon. Trịnh Thanh Di định bụng buổi chiều sau khi tan học sẽ ghé qua đó ăn cơm. Đi vào mới phát hiện lầu một người rất nhiều, mỗi bàn đều ngồi đầy người không nói, còn có người đứng dựa vào tường mà ăn.
*Teppanyaki (鉄板焼き (鐵板燒き)/ てっぱんやき/ テッパンヤキ teppan-yaki) là phong cách nấu nướng thức ăn bằng việc dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu, bắt nguồn từ thời Thế chiến II. Từ Teppanyaki là kết hợp giữa teppan (鉄板, thiết bản), một miếng sắt mà dùng để nấu các món, và yaki (焼き thiêu), nghĩa là nướng, xào và chiên.