Chương 5

“Không có khả năng đi? Với dị năng kia của cậu làm sao có thể gϊếŧ người? Nếu thực sự có chuyện đó, bọn họ sẽ dễ dàng buông tha cậu sao?” Chẳng lẽ người êm đẹp xuất hiện ở chỗ này chính là hồn ma của Đường Triều?

“Tôi cũng không biết…” Đường Triều vò đầu bứt tóc, nhìn có vẻ bực bội: “Tên đó… Liền động tay động chân, lúc ấy tôi sử dụng dị năng hệ thủy để thanh lọc, lại đột nhiên nổi giận, thấy trên người hắn tôi có một cây gậy sắt, tôi cầm lên liền đánh chết hắn tôi.”

Diệp Khâm:…

Sợ cậu thức tỉnh có lẽ không phải dị năng hệ thủy, mà là dị năng đại lực sĩ đi.

“Hình như người đó vốn dĩ cũng bị thương…… Tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao thì sau khi tên đó chết đột nhiên có hai người xuất hiện, nói rằng người chết là đồng đội của bọn họ, tên là Trương Tam, sau đó một hai phải bắt tôi đi, khi đánh người thì không thấy bọn họ ra hỗ trợ, người chết rồi cũng không thấy bọn họ buồn bã, haiz cậu nói xem… sao lại có người tên là Trương Tam?”

Diệp Khâm: Bạn của tôi mạch não có thể có ít vấn đề.

“Dù lý do là gì, bọn họ có đánh cậu một trận không, có giam cậu vào phòng tối không? Có bỏ đói, không cho cậu ăn uống không?”

Đường Triều trầm mặc mà nhìn Diệp Khâm, thần sắc trên mặt hơi phức tạp.

“Nếu cậu không phải là bạn tôi, tôi còn tưởng rằng cậu có thù oán với tôi.”

Diệp Khâm lại trầm mặc.

“Cũng không có gì, không đánh tôi, không nhốt vào phòng tối, nhưng cũng không cho tôi cơm ăn không cho tôi nước uống, này thế đạo,ai quan tâm đến mấy chuyện đó, lúc tôi đi nơi đó mới biết được là Tiểu Đội Xích Dương, còn tưởng rằng chết chắc rồi không thì cũng phải lột da, kết quả không phải như tin đồn, chỉ là bắt tôi làm việc cho bọn hắn, ba năm, nếu không thì chặt hai tay tôi, tôi suy nghĩ, không có tay tôi khẳng định sống không được, hiện giờ thế đạo này, sống ở đâu chẳng là sống, nên tôi lập tức đồng ý với bọn họ thôi.”

“Vậy cậu có thể trở về?”

“Cũng không ép tôi, tôi chẳng qua đến nói một tiếng với cậu, sợ cậu lo lắng mà gây chuyện, nơi này ngoại trừ Tô Cẩm Trình cũng không ai quan tâm cậu, cậu muốn tìm chết khẳng định không ai cản cậu. Được rồi, không nói việc này nữa, cậu cũng không thích nghe.”

“Tôi biết rồi, chỉ cần có Cẩm Trình là đủ rồi, người khác tôi mới mặc kệ.”

“Không nên nói như thế… Thôi, dù sao cũng thế, cậu đừng tìm Tô Cẩm Trình hỗ trợ, tôi không nghĩ nợ anh ấy, đến lúc đó cậu chia tay với hắn thì chúng ta cũng chẳng còn nợ gì.”

“Cậu nói gì vậy?”

“Cậu đang nói bậy cái gì vậy!”

Hai thanh đồng thời vang lên, người nói trước là Diệp Khâm, người sau là Tô Cẩm Trình vừa tới chỉ nghe được một câu cuối cùng.

“Đường Triều, con mẹ nó mỗi ngày cậu chỉ biết nói mấy thứ đó với Diệp Khâm, cậu vẫn là bạn của em ấy sao? Ai phải chia tay? Tôi không có khả năng chia tay với Diệp Khâm! Tôi không thể sống thiếu em ấy!”

Đường Triều cười nhạo ra tiếng, cậu ấy nhìn Tô Cẩm Trình, thu hồi dáng vẻ buồn bã trước đó, khuôn mặt điển trai giờ đây mang theo thần sắc bất cần đời, cậu ấy nói: “Anh đương nhiên không có khả năng sống thiếu Diệp Khâm, nhưng tôi nói ngày nào đó Diệp Khâm không cần anh nữa.”

“Cậu cút cho tôi!”

Tan rã không vui.

————————

Độc Nhãn: “Tiểu Đội Xích Dương chúng ta không thiếu thứ gì, cũng chỉ thiếu một chị dâu.”

Đồ Chinh: “Tôi cũng đã suy nghĩ rất nghiêm túc mới đưa ra điều kiện, đương nhiên, tôi càng hy vọng em ấy có thể lựa chọn điều kiện thứ hai, rốt cuộc điều kiện thứ nhất đối với em ấy mà nói không khác gì thiên phương dạ đàm.”