Diệp Khâm hơi kinh ngạc, đó là chuyện đã xảy ra từ rất lâu, lâu đến mức như là đời trước, hiện tại khi nghe người khác nhắc đến, luôn cảm giác như đó là chuyện của mấy kiếp trước rồi.
Bính Mã khi thấy biểu cảm của Diệp Khâm hơi kỳ quái, hắn tôi không có nói thêm gì nữa, rời đi, lúc đi còn không quên phân phó Đường Triều tinh lọc hết nước, nói làm không xong thì buổi tối sẽ không có gì để ăn.
Diệp Khâm vừa nghe lời này liền hơi tức giận, Đường Triều nhanh chóng ngăn cậu lại, cậu ấy nói: “Thôi đi Diệp Khâm, đừng bướng bỉnh, nơi này không phải là Tiểu Đội Phong Lôi.”
Diệp Khâm thực ra cũng không phải là người bướng bỉnh, cậu thật ra rất biết nhẫn nhịn, nhưng điều đó chỉ giới hạn với những người không quan trọng đối với cậu, giống như khi cậu ở Tiểu Đội Phong Lôi nghe nhiều lời đồn nhảm như thế, cũng không bao giờ nổi nóng lần nào.
Nhưng mà Đường Triều là bạn của cậu.
Diệp Khâm trong lòng hơi hụt hẫng, Đường Triều thực sự đã thay đổi quá nhiều, trước kia cậu ấy không bao giờ chịu nhượng bộ, một chút mệt cũng sẽ không để vào người, bị thế đạo này mài dũa đi sắc nhọn, trở nên ăn nói khép nép, nhẫn nhục chịu đựng.
“Cậu muốn chết sao? Cậu cũng dám lớn tiếng trước mặt người Tiểu đội Xích Dương, nơi này cũng không phải là Tiểu Đội Phong Lôi, Tô Cẩm Trình không có ở đây, nếu có chuyện gì xảy ra, không ai có thể bảo vệ được cậu.”
“Đúng vậy Diệp Khâm.” Thiên Thúy ở một bên cũng phụ họa một câu: "Nghe nói người của Tiểu Đội Xích Dương đều rất nóng tính, nhưng mà bọn họ thật sự là kỳ quái, giữ chúng tôi ở lại nơi này, không sợ chúng tôi hạ độc ở trong nước sao?”
“Hừ, bọn họ sẽ sợ người yếu đuối như cậu sao?”
Xem kìa, Đường Triều lại bắt đầu tỏ thái độ. Đối với người ngoài thì có thể ôn tồn, thậm chí ăn nói khép nép, nhưng đối với người của Tiểu Đội Phong Lôi ngoại trừ Diệp Khâm bao gồm cả Tô Cẩm Trình đều âm dương quái khí.
“Tôi không yếu, tôi có thủ đoạn tự bảo vệ mình, tôi chỉ là lo lắng cho anh và Diệp Khâm.” Thiên Thúy nói với giọng nhỏ nhẹ, đến mức Đường Triều không kìm được cười nhạo một tiếng.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta không thể nào xử lý hết được chỗ nước này.”
“Có thể làm sao bây giờ? Cứ làm hết sức thôi. Có lẽ do tôi quá phế đi, cũng nói không chừng dị năng hệ thủy của bọn họ thật sự rất lợi hại.”
“Không phải đâu, tôi thấy những người có dị năng hệ thủy cũng không mạnh hơn anh.”
“Diệp Khâm.”
“Hả?”
“Cậu đừng tới đây.”
“Cái gì?”
“Cậu không thích hợp với nơi này đâu.”
Diệp Khâm không nghe lời Đường Triều nói, ngày hôm sau cậu lại đi, hơn nữa là đi một mình một người, nhưng mà không gặp được Đường Triều, ngược lại gặp được lão đại Tiểu đội Xích Dương —— Đồ Chinh.
Đó là một người đàn ông có ngũ quan rất sắc nét, thân hình cao lớn gần 1m9, liếc mắt một cái nhìn qua đã toát lên một khí thế cực kỳ mạnh mẽ, khiến người khác phải kinh sợ.