Chương 1

“Tôi lạnh quá.” Diệp Khâm đột nhiên nói.

“Lạnh thì đắp chăn lên.” Người đàn ông cau mày, hơi không hiểu đã sắp đến mùa hè rồi, tại sao lại kêu lạnh, hắn thấy Diệp Khâm lại ngồi ở trên giường, cúi đầu không biết suy nghĩ việc gì cũng không nhúc nhích, lập tức bước qua xem, kéo chăn ở một bên muốn đắp lên cho cậu.

Diệp Khâm hơi động đậy một chút, chăn lập tức trượt xuống theo thân thể, cậu ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt, lại nói một câu: “Tôi lạnh lắm.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm mặt cậu, vẫn còn duy trì tư thế khom lưng, trầm mặc.

Diệp Khâm đứng thẳng thân thể, cậu vươn đôi tay lên ôm vòng lấy cổ người đàn ông, cậu lại nói: “Tôi cảm thấy rất lạnh, anh có thể…Khiến tôi ấm hơn không?”

Lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp Khâm nói ra lời câu dẫn người khác, làm loại chuyện quyến rũ người khác, tuy rằng trong lòng cảm giác có hơi mất tự nhiên, nhưng mặt khác cậu lại cảm thấy cũng không phải rất khó.

“Cậu biết bản thân đang làm gì không?”

Diệp Khâm lập tức cười cười, vẻ mặt tươi cười kia hơi ma mị, thoạt nhìn đặc biệt quyến rũ người khác: “Tôi biết rõ, tôi đang mời anh… Đến xâm chiếm tôi…”

*

Đường Triều đã xảy ra chuyện.

Lúc ấy lòng Diệp Khâm nóng như lửa đốt mà chạy tới Tiểu Đội Xích Dương, bị cản lại ở bên ngoài.

Bọn họ không chịu thả người.

Nói là Đường Triều đánh chết đồng đội của bọn họ, bọn họ đến để bắt giữ người, nếu bọn họ thả ra như thế chẳng phải sẽ rất mất mặt sao, nói là coi trọng mặt mũi của Tiểu Đội Phong Lôi, tạm thời bọn họ sẽ không thả người thì sao, khiến cho người đó làm công chuộc tội ở đội họ.

Mẹ nó đánh chết đồng đội! Hay cho câu mẹ nó làm công chuộc tội!

Đường Triều là một người dị năng hệ thuỷ phế đến mức không thể phế, sao có thể gϊếŧ được người của Tiểu Đội Xích Dương? Hơn nữa đồng đội các người đã chết phải bắt người làm công cho các người? Cũng chưa thấy trên mặt ai có vẻ bi thương phẫn nộ cho đồng đội đã chết.

Bịa chuyện làm hại người tôi, đây nhất định là bịa chuyện làm hại người tôi!

Diệp Khâm bình ổn lại hô hấp: “Làm thế nào các người mới bằng lòng thả người ra?”

Người cản cậu lại nhấc lên mí mắt xem xét cậu liếc mắt một cái: “Độc Nhãn, đi hỏi lão đại một chút.”

Lão đại?

Đồ Chinh, đội trưởng Tiểu Đội Xích Dương. Người cũng như tên, là một nhân vật chuyên chinh chiến, chỉ cần nhắc đến hắn, mọi người lập tức sẽ nghĩ đến hai chữ.

Gϊếŧ chóc.