Chương 1: Trước ngày tuyển tú
Đại Tề quốc vốn 3 năm một lần tổng tuyển tú, báo trước một năm.
Nhân dịp tân hoàng đế đăng cơ, nhóm triều thần liền muốn lấp đầy hậu cung, lấy lý do muốn duy trì huyết mạch hoàng thất lập tức tấu thỉnh Hoàng thượng đem kỳ tuyển tú báo trước. Các đại thần tấu Hoàng thượng nhanh chóng tuyển tú chưa chắc không có tư tâm của chính mình, nhìn khắp hậu cung trừ bỏ trung cung hoàng hậu được nạp khi thánh thượng vẫn còn là hoàng tử thì chỉ có Hiền phi, Đức phi, thêm một chiêu dung, hai quý tần, nữ nhân trong hậu cung của tân hoàng đế chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Các đại thần trong nhà có nữ nhi vừa tầm tuổi tâm tư khó tránh khỏi dao động, nếu hậu cung của Hoàng thượng ba nghìn giai lệ thì thôi, nhưng hiện nay nhóm nương nương trong hậu cung quả thật không có nhiều, cũng không có mấy vị được thập phần sủng ái. Không bằng thừa dịp Hoàng thượng đăng cơ đem nữ nhi nhà mình đưa vào cung đoạt lấy thánh sủng, nói không chừng còn có thể giúp ích cho con đường làm quan của mình cùng vinh quang gia tộc.
Ôn Kỳ Chính Ôn đại nhân là lễ bộ lang trung, là quan chính ngũ phẩm. Ở trong kinh thành đầy rẫy hậu duệ quý tộc hoàng thất liền bị vây trong tình cảnh éo le, trên thua Vương gia Tể tướng, nhưng tình cảnh như vậy so ra cũng tốt hơn bọn quan viên chức vị thấp hơn. Nhưng lại có cái gọi là nhân vãng cao xử tẩu thủy vãng đê xử lưu*, Ôn đại nhân vẫn tự nhận mình là người có năng lực thăng chức, nhưng qua nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn giậm chân tại vị trí lang trung không tiến không lùi, chẳng qua không phải do năng lực không đủ mà là do thiếu cơ may. Kỳ tuyển tú lần này nói trắng ra chẳng phải là đưa vận tốt tới trong tay mình hay sao? Ôn đại nhân cứ như thế vui mừng rạo rực nghĩ, tựa như cảnh tượng thăng quan phát tài tốt đẹp đang thoáng hiện ngay trước mắt mình.
Hạ triều trở lại trong phủ, Ôn đại nhân liền đem thê thϊếp nữ nhi triệu tập tới nơi, khiến chính sảnh chen chúc đầy người. Ôn Uyển ngồi ngay ngắn ở ghế gỗ lim, đuôi mắt khẽ lướt qua mọi người trong phòng , ba vị ca ca của nàng đều ra ngoài lịch luyện (gần giống như rèn luyện để có kinh nghiệm nhưng mình ko biết để sao cho đúng =.=!) vẫn chưa hồi phủ cho nên chưa thể trình diện, mà đứa con trai duy nhất của vợ lẽ Diệu ca nhi mới hơn ba tuổi, ba thứ muội ngoại trừ nhị tiểu thư Ôn Dư sinh sau nàng một tháng thì chỉ còn lại hai vị muội muội vẫn còn nhỏ, không có quyền phát ngôn. Ở Đại Tề quốc này thϊếp thất địa vị không cao, bởi vậy thϊếp thất muốn có quyền nghị sự chuyện trong nhà thì phải dựa vào việc sở sinh con cái. Ôn Uyển không khỏi thầm than, trừ mẫu thân mình sở sinh ra ba nam một nữ, Ôn đại nhân còn có một đứa con trai va ba nữ nhi thứ xuất, mặc dù Ôn Uyển là người hiện đại xuyên không đến như cũng không khỏi bội phục năng lực sinh sản của Ôn đại nhân (cái nỳ là nguyên văn nha).
Ôn đại nhân ngồi ở trên cao, nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng: ”Hôm nay lâm triều thánh thượng đã hạ chỉ tổ chức kỳ tuyển tú đầu tiên vào đầu tháng tám, tuyển tú lần này yêu cầu nữ nhi trong nhà quan viên từ chính ngũ phẩm mới có thể tham tuyển. A Uyển cùng A Dư nhà chúng ta cũng đến tuổi cập kê, liền cùng tiến cung tham tuyển đi thôi.”
Ôn đại nhân bất thình lình báo tin như quăng tảng đá lớn vào mặt hồ đang yên ả, kích khởi từng trận gợn sóng.
Đại sảnh mỗi người một vẻ mặt khác nhau, đám người còn chưa ai mở miệng, Lưu di nương đứng đằng sau nhị tiểu thư Ôn Dư liền phát ra một chuỗi tiếng cười lanh lảnh, quơ nhẹ tú khăn nói:”Vậy thật tốt quá, nếu như hai vị tiểu thư được may mắn giữ lại trong cung hầu hạ thánh thượng, việc thăng quan của lão gia chẳng phải ở trong tầm tay sao, thϊếp thân chúc mừng lão gia chúc mừng lão gia!”
Lời nói này đã chạm đến đáy lòng Ôn đại nhân, hắn đắc ý vuốt vuốt chòm râu ngắn, liếc mắt nhìn Lưu di nương tán dương, ngoài miệng lại còn giả bộ răn dạy: ”Lắm miệng, gia sự hôm nay là chuyện ngươi có thể vọng luận sao?”
Lưu di nương từ khi nhập phủ tới nay luôn là người có bộ dáng lả lướt cùng khéo miệng nên rất được Ôn đại nhân sủng ái, làm sao có thể không biết tâm tư của Ôn đại nhân lúc này, liền cúi phục ngườ xuống: ”Là tì thϊếp quá phận.” Nói xong còn len lén hướng Ôn đại nhân liếc mắt đưa tình.
Ôn phu nhân tất nhiên là lười cùng loại thϊếp thất này so đo, nhưng lông mày nhăn lại hướng Ôn đại nhân nói: ”Lão gia, việc vào cung tuyển tú này cũng không phải chuyện dễ, huống hồ chúng nữ nhi của chúng ta thể chất mảnh mai, tổng tuyển cử phiền phức như thế sợ là khó có thể kiên trì nổi, nếu như đυ.ng phải quý nhân liền không xong, việc tham tuyển còn cần bàn bạc lại kỹ hơn cho thỏa đáng.”
Ôn phu nhân là người biết rõ nơi nào có nữ nhân nơi đó tất có tranh đấu, mà nữ nhân gia đấu so với nữ nhân cung đấu quả thực là gặp phải sư phụ. Nàng thật sự không hi vọng nữ nhi của mình đi vào cái nơi ăn tươi nuốt sống kia. Không nói Ôn Uyển là nữ nhi ruột thịt của nàng, mà đối với thân thể mảnh mai của Ôn Uyển mà nói, vào cung tuyển tú quả thực là gây sức ép không nhỏ.
Mà Ôn Dư tuy không phải là nữ nhi nàng thân sinh ra, nhưng Ôn phu nhân cũng không có ý muốn giày xéo hôn sự của nàng, huống hồ Ôn Dư tính tình vội vàng dễ xúc động, có chút thông minh của tiểu hài tử nhưng làm việc quá mức qua loa, thật sự không thích hợp sinh tồn ở trong cung.
Ôn phu nhân lần này có ý tốt, nhưng nhị tiểu thư Ôn Dư kia chưa thể lĩnh hội được, cho là mẹ cả không muốn thấy mình thoát khỏi sự chèn ép của bà ta, liền đứng dậy hướng phụ thân cúi người thi lễ: ”Nữ nhi nguyện ý tiến cung tuyển tú, vì cha cùng Ôn gia giành lấy vinh quang.” Nói xong còn đắc ý dào dạt liếc nhìn Ôn Uyển đứng đối diện một cái, song Ôn Uyển cũng không để ý tới
Ôn đại nhân nghe vậy hoa tâm nộ phóng: ” Tốt lắm tốt lắm! Không hổ là nữ nhi của ta!”. Lời vừa nói xong, liền hướng Ôn phu nhân nói: ” A Dư thể cốt luôn luôn vô cùng tốt, nhưng A Uyển có chút mảnh mai, thừa dịp trước kì tuyển tú còn có mấy ngày, chăm chỉ điều trị thật tốt, cũng chưa đến nỗi không thể vào cung tham tuyển.”
Ý tứ trong lời nói này chính là vô luận như thế nào cũng phải đem hai nữ nhi đưa vào trong cung tham tuyển.
Ôn Uyển từ đầu vốn sống chết mặc bay lúc này cũng không thể không để ý tới, cầm khăn thêu che miệng cười nói: ”Nữ nhi làm sao có thể mảnh mai đến vậy, tốt xấu gì nữ nhi cũng là trưởng nữ của phụ thân. Lần này vào cung tham tuyển bất kể được hay không, nữ nhi cũng nguyện ý đánh cược một lần, chỉ mong có chút tài cán vì phụ thân phân ưu.”
Ôn Uyển kiếp trước dù gì cũng từng là thiên kim tiểu thư được dưỡng dục trong một đại gia tộc, vừa trọng sinh vào thân thể này lập tức được Ôn phu nhân dốc lòng dạy bảo, đối với chuyện minh tranh ám đấu trong nhà mà nói là đã thấm sâu vào người, thấu hiểu rất rõ. Mấy kiểu nói năng cùng những hành động chọc người thích gì gì đó cứ gọi là hạ bút thành văn.Lúc này chẳng phải là giọng nói thanh thúy trong trẻo phát ra giống như dòng suối ấm áp vỗ về lòng Ôn đại nhân. Ôn phu nhân nghe thấy vậy vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn lại nữ nhi của minh khí định thần nhàn (trấn tĩnh và nhàn nhã), liền không nhiều lời thêm nữa.
Ôn đại nhân ngắm kỹ hai nữ nhi như hoa như ngọc của mình, cười càng thêm đậm: ”A Uyển thật là nữ nhi ngoan của cha! Tháng này con hãy điều dưỡng cho tốt, cha nhớ trong khố phòng còn có mấy cây sâm núi, lát sau cha liền sai người đưa qua cho con. Được rồi, việc này đã định xong.” Rồi vung tay lên để cho mọi người giải tán, tự mình cũng xuất môn đi xã giao.
* Nhân vãng cao xử tẩu thủy vãng đê xử lưu: “Người hướng chỗ cao đi, nước theo chỗ thấp chảy” là một câu tục ngữ, đầu tiên ta thấy “Người hướng chỗ cao đi” lả nói về việc theo đuổi chí hướng, bản tính của con người là muốn trội hơn đồng loại, hướng về phía trước. “Nước theo chỗ thấp chảy” là một quy luật tự nhiên khách quan, nước theo trọng lực sẽ chảy xuống dưới. Ý nói nếu người không cố gắng sẽ như nước chảy xuống dưới.