"Vậy liền thỉnh Lý đại nhân khảo chứng giúp tại hạ rồi!" Đường Triều trầm giọng nói. Sau đó đặt túi du lịch lên trên bàn, từ từ từ từ kéo xuống khóa kéo.
Hai huynh đệ Cao Vinh Cao Hổ thấy Đường Triều nghiêm túc như vậy, cũng tràn ngập tò mò, đi lại gần bên cạnh Lý Mục nhìn chăm chú động tác của cậu.
"Ồ? Cái đường răng cưa ngay miệng bọc hành lí này nhìn thì đơn giản, nhưng mà khi kéo lại vậy mà có thể phong bế bọc hành lí không hề để lộ thứ bên trong ra chút nào. Thật sự là quá tuyệt vời!" Lý Mục nhìn thấy cái khóa kéo trên túi du lịch giống như nhìn thấy cái gì to bự lắm, vô cùng hiếm lạ la to.
Đường Triều nghe vậy cười cười: "Cái này chẳng qua là một cái thủ thuật nho nhỏ mà thôi, ở châu Úc mấy thứ này vô cùng phổ biến."
Dứt lời, Đường Triều lấy năm bình dinh dưỡng dịch ra, từng chai từng chai bày thành hàng trên bàn.
"Cái bình này cao chín tấc,đường kính ba tấc, hẳn là một loại vật chứa. Nhưng mà mấy cái hoa văn đồ án này làm sao khắc lên được vậy? Thật sự là vô cùng tinh tế. Hơn nữa bên cạnh còn có một ít văn tự màu đen, là văn tự của Châu Úc sao?" Lý Mục cầm một bình dinh dưỡng dịch màu xanh lên lên, nghiêm túc đánh giá, sau đó tấm tắc bảo lạ nói.
"Ở bên trong hình như chứa một loại chất lỏng?" Cao Vinh cũng cầm lên một bình dinh dưỡng dịch màu đỏ, lắc lắc một chút liền lên tiếng hỏi.
Cho dù là ở Bột Hải hay là ở Đại Đường, hắn đúng là chưa từng nhìn thấy vật này bao giờ.
"Cái này gọi là Thiên Sơn Thánh Thủy ( nước thánh núi Thiên???) , có công hiệu cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ. Hơn nữa sau khi uống xong sẽ khiến cho người ta có cảm giác no, cho dù không ăn không uống ba ngày cũng không có việc gì." Đường Triều bắt đầu màn giới thiệu sản phẩm.
Tính ra thì câu cũng không có nói sai, ở Hoa Hạ tinh, nếu như lượng vân động không quá lớn thì một ngày chỉ cần một bình dinh dưỡng dịch là đủ rồi. Hơn nữa, lần này cậu mang đến đây lại là loại cao áp suất, năng lượng bên trong nó còn cao hơn 30% so với mấy loại dinh dưỡng dịch thông thường.
Đối với dân chúng Đại Đường mà nói, đa số mọi người tố chất thân thể không quá cao uống một bình cho 3 ngày hoàn toàn không thành vấn dề gì.
Còn vụ kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể thì....
Ừm, mấy cái đó chắc là có mà, dù sao thì cũng là sản phẩm công nghệ cao. Nhưng mà, cái công hiệu này nếu chỉ có 5 bình thì hoàn toàn không thể đạt được.
...........................
"Ha ha! Thiên Sơn Thánh Thủy? Cái quỷ gì vậy?"
"Bây giờ ta mới biết được thì ra dinh dưỡng dịch của Hoa Hạ tinh tụi mình lại có xuất thân vô cùng to bự như vậy!!"
"Đây là nhãn hiệu của dinh dưỡng dịch cao áp súc. Hôm qua ta mới mua một bình nè, mua một tặng một luôn! Rất là lời đó nhá!"
"Thiên sơn thánh thủy? Tên nghe cao lớn vl!"
"Ta uống cái này rồi nè! Vị bình màu hồng ngon hơn bình màu xanh nhiều!"
...........................
Mây người xem vốn đang vô cùng tò mò đối với trân bảo châu Úc trong miệng của Đường Triều, nhưng mà đợi tới khi cậu moi dinh dưỡng dịch ra xong, mọi người thực sự chịu không nổi mà vui vẻ bình luận.
Cái đống đó còn không phải là dinh dưỡng dịch vô cùng vô cùng phổ thống ở Hoa Hạ tinh sao!
"Lý đại nhân, ngươi xem, nếu Thiên sơn thánh thủy của tại hạ đem bán ra thì có thể đổi lấy bao nhiêu của cải, bao nhiêu ngân lượng vậy?" Đường Triều hỏi thử. Nếu như cái mớ dinh dưỡng dịch này có thể bán ra giá cao, vậy thì cậu cũng có thể thảnh thơi ở Đại Đường mấy ngày rồi.
"Cái này......"
Lý Mục hơi trầm ngâm, trả lời: "Đường công tử, thứ tại hạ nói thẳng, Thiên sơn thánh thủy này của ngươi thật sự là bán không được giá cao, nhiều lắm là một lượng bạc mà thôi. Cho dù có thể thật sự kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể đi nữa, nhưng mà dù sao trước giờ chưa có ai dùng thử hết nên nói ra sợ là cũng chả có ai tin tưởng. Còn về việc ba ngày không cần ăn cơm.... Đường công tử, ngươi thử nghĩ xem nếu như một phú thương nào đó có thể bỏ tiền ra mua thứ này thì họ còn cần cái công hiệu không ăn ba ngày sao?"
Đường Triều......
Thất sách! Thất sách!
Xem ra cậu vẫn quá coi thường đám cổ nhân này rồi, vốn nghĩ là chỉ cần lấy ra mấy bình dinh dưỡng dịch này, chắc chắn sẽ được mấy tên phú thương quăng tiền như rác mà tranh đoạt đi mất chứ!
Hóa ra mấy người này đều là một đám nhân tinh!
Đường Triều ngay lập tức héo úa rồi.
Lý Mục thấy cậu như vậy, giống như hiểu rõ trong lòng cậu đang nghĩ gì, cười cười nói: " Đường công tử, theo ta thấy, Thiên sơn thánh thủy này của ngươi nếu lấy ra chỉ bán mỗi cái bình đựng thôi, thì giá cả có khi tăng lên gấp mười lần đó nga!" Bán cái bình không lấy tiền?
Đường Triều ngẩng đầu, thật sự là có chút không hiểu lí do vì sao.
"Cao đại nhân, các ngài thử nhìn xem, cái bình chứa Thiên sơn thánh thủy này có phải rất đáng giá hay không?" Lý Mục sờ sờ chồm râu, quay qua hỏi Cao Vinh đang ngồi ở một bên.
"Đường công tử, trước xin lỗi vì tại hạ lỗ mãng. Vừa rồi ta thử dung cái bình này gõ nhẹ lên mặt bàn. Ngươi nhìn thử xem, gõ một cái liền có vụn gỗ từ trên bàn rớt xuống, còn cái bình chứa này lại không chút sứt mẻ. Vật liệu làm nên cái bình này cũng không đơn giản a! Nếu như Đường công tử đồng ý, tại hạ nguyện ý dung 50 lượng bạc để mua bình Thiên sơn thánh thủy này." Cao Vinh nghe hỏi liền lập tức trả lời.
Ngay từ lúc cầm bình Thiên Sơn thánh thủy này lên thì hắn đã muốn mua một lọ về nghiên cứu xem sao rồi. Cho dù là công hiệu nghịch thiên của loại nước mà Đường Tam đã nói hay là bản thân cái bình cũng đều có giá trị nghiên cứu rất lớn.
Đường Triều! Năm mươi lượng?!
"Chủ bá! Chủ bá! Mau mau đồng ý a!"
"Năm mươi lượng? Ta không có nghe lầm đi? Ai đó mau đứng ra tính dùm cái, 50 lượng mua được bao nhiêu hồ lô ngào đường vậy?"
"Lầu trên đừng ngồi nhẩm nửa! Ta nói cho mà nghe nè, 50 lượng có thể mua được 5 vạn cây!"
"Chủ bá! Ta chuyển phát nhanh gửi cho ngươi nguyên thùng dinh dưỡng dịch, ngươi gửi lại cho ta một cây hồ lô ngào đường được không?"
"Đám người này đúng là không thiếu tiền a!"
"Bây giờ ta đang uống dinh dưỡng dịch nè, đột nhiên cảm thấy thứ trong miệng mình rất là xa xỉ!"
..............................
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thấy dinh dưỡng dịch bán được giá cao như vậy cũng không bình tĩnh nổi nữa rồi.
Tuy rằng đã nói giá hàng trên Chủ đề tinh cùng với Hoa Hạ tinh sẽ có chút khác biệt, nhưng mà bọn họ vẫn không tự chủ được đem mớ ngân lượng đó đổi thành hồ lô ngào đường, sau đó lại đem hồ lô ngào đường đổi thành tinh tệ.....
Má ơi, tưởng tượng tới đó thôi đã cảm thấy đây thật sự là một con số khổng lồ!
Đường Triều cũng có chút hết hồn hết vía!
Năm mươi lượng? Số tiền này cũng gần tương đương với năm năm thu nhập của mấy hộ dân bình thường ở Đại Đường rồi......
"Đường công tử, ngươi xem có thể bán cho tại hạ một bình sao?"
Đường Triều nghe hỏi, cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát vẫn lắc đầu từ chối: "Cao đại nhân, ngài đã mỡ miệng hỏi, nếu như ở châu Úc muốn tại hạ tặng cho ngài một vài bình cũng không phải không được. Nhưng mà.... Tình huống hiện tại của tại hạ ngài cũng không phải không biết. Tại hạ cũng không biết chừng nào mới có thể trở về châu Úc, hiện tại cũng chỉ có thể nhờ vào mấy bình Thiên sơn thánh thủy để sống qua ngày. Hy vọng Cao đại nhân có thể để cho tại hạ suy nghĩ một đêm!"
Cũng không phải Đường Triều không muốn bán mấy thứ này ra, nhưng mà cậu cũng hiểu rõ đạo lý đầu cơ trục lợi. Nếu cậu đã tự nhận mình là thương nhân của châu Úc thì cũng phải giả bộ cho giống một chút.
Không thể nào ngươi nói 50 lượng, ta liền bán 50 lượng, không chút trả giá nào hết đi?
Nghĩ tới chỗ này, Đường Triều lại có chút buồn bự.
Lúc ấy ở siêu thị mua một tặng một, câu mua 5 bình, tổng cộng có 10 bình dinh dưỡng dịch cao áp súc. Nếu biết trước nó đáng giá như vậy, cậu đã đem theo hết luôn rồi, cần gì phải sợ nặng sợ mệt mà bỏ lại năm bình chớ?
Cho dù bây giờ cũng có thể hạ tuyến trở về đem thêm năm bình lại đây, nhưng mà lúc nãy cậu đã nói cho bọn Lý Mục bản thân chỉ có năm bình, giờ lại lòi ra năm bình cũng không thể giải thích được....
Giờ chỉ đành xử lý tốt năm bình này thôi....
..............................
"Đường công tử nói rất đúng!" Cao Vinh nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu nói. Thiên sơn thánh thủy nếu thật sự có thể kéo dài tuổi thọ, nếu mỗi lọ thật sự dựa theo giá 50 lượng một lọ vậy 5 lọ cũng chỉ có 250 lượng mà thôi, quả thật là hơi ít một chút.
"Đường công tử có thể suy xét thêm một chút, chỉ cần giá cả hợp lý, mặc kệ ngươi ra giá bao nhiều, tại hạ đều nguyện ý mua." Nghĩ đến đây, Cao Vinh lại bổ sung thêm.
"Nhất định!" Đường Triều cười đáp. Nhưng mà cái giá cả hợp lý mà Cao Vinh nói quả thật là một vấn đề khảo nghiệm tri thức rất cao, xem ra, cho dù Cao Vinh thật sự muốn mua được một bình dinh dưỡng dịch đi nữa, nhưng cũng sẽ không chấp nhận việc Đường Triều ra giá trên trời dâu.
Bọn họ lại trò chuyện thêm một lát, Lý Mục nhìn sắc trời bên ngoài, suy nghĩ một chút, liền nói với Đường Triều ngồi bên cạnh: "Đường công tử, bây giờ trời cũng đã tồi rồi, theo ta thấy, nếu như ngươi không chê, vậy đêm nay đến chỗ của tại hạ nghỉ ngơi một đêm đi. Chờ đến khi nào bán mấy thứ này đi có đủ tiền bạc, lại đi tìm một chỗ ở thích hợp khác."
Đường Tam hiện tại không phải con dân của Đại Đường, lại không có văn tự thông quan, tuy rằng có thể đi vào Hồng Lư Tự nhưng nếu muốn ở lại đây qua đêm thì không thích hợp.
Dù sao thì nhà ông cũng dư không ít phòng ở, nói chuyện với cậu cũng rất thú vị, nên mời cậu về nhà nghỉ tạm cũng không vấn đề gì lớn.
Đường Triều chấp tay tạ lễ: "Vậy quấy rầy Lý đại nhân!" Câu bây giờ chính là không xu dính túi, đành phải mặt dày mà theo Lý Mục về nhà.
Sau khi cũng hai người Cao Vinh Cao Hổ hẹn trước thời gian gặp mặt, Đường Triều liền đi theo Lý Mục trở về chỗ ở của ông.
..............................
Suốt đường đi về, có một đống người bắt chuyện với Lý Mục. Bởi vậy mới nói, Lý Mục tuy chức vị không quá cao nhưng nhân duyên đúng là không tồi.
Còn Đường Triều sao.....
Mấy vị đại thần kia cho rằng cậu là nhân viên quèn trong Hồng Lư Tự, vì vậy cũng không hỏi nhiều.
Đoạn đường vốn dĩ chỉ cần một nén nhang là đi hết, vậy mà bị bọn học kéo tới dài tới nửa canh giờ.
Khi đến nơi, Đường Triều lấy lý do cần ăn uống điều độ uyển chuyển lời mời dùng bữa tối của Lý Mục. Sau khi chào hỏi cùng Phu nhân Vương thị của Lý Mục xong, cậu liền nhốt mình ở trong phòng khách.