Chương 1

"Hoa Hạ Tinh, hội nghị toàn thể lần thứ 572 diễn ra vào ngày 13 tháng này!"

"Báu vật Hoa Hạ, cơ giáp cấp siêu S do đỉnh cấp cơ giáp công trình sư Phạm Văn cải tiến, đây sẽ là một biến hóa trọng đại trong lịch sử cơ giáp của Hoa Hạ!"

"16 tháng 8! Buổi biểu diễn đầu tiên cho cuộc lưu diễn toàn tinh của Hứa Thanh Thanh sẽ mở màng ở sân vận động thủ đô !"

"Bạo! chủ bá 6* trên Tinh Võng có thu nhập lên tới sáu ngàn vạn Tinh tệ! Vung tiền như rác, ở Thiên Nguyên Tinh mua biệt thự cao cấp!"

"Thở dài! Thượng tướng Cố Vệ Đức bất hạnh tuổi xuân chết sớm, toàn tinh ai điếu!"

............

Đường Triều đọc lướt qua những tin tức đứng đầu trên Tinh Võng xong liền tắt Tinh Võng.

Không thể không thừa nhận...... Cậu trọng sinh, trọng sinh tới thời đại tinh tế xa lạ.

Làm một nhân viên quản lý ở tuyến thứ ba của cục quản lí khí tượng, cậu chỉ là ngủ gật trong lúc đang họp thôi mà! Ai ngờ, vậy mà cũng có thể trọng sinh tới một thiếu niên tuổi xanh mơn mởn trùng tên trùng họ!

Phải biết rằng, cậu sinh ra vào cuối những năm 80, sống tới giờ cũng đã ba bốn chục tuổi đầu rồi!

Chỉ trong chớp mắt liền trở nên tươi ngon mọng nước rồi......

Đường Triều thật là vô ngữ.

Sau đó xoa xoa đầu vai có chút ê ẩm, mang dép lê vào đi đến trước cái gương đặt ở đầu giường.

Nghiêng người, nghiêm túc đánh giá bản thân xa lạ này.

Tóc đen dài quá vai rối thành một nùi, giống như nửa tháng chưa từng gội đầu vậy, sau đó là hai cái quầng thâm mắt to đùng. Toàn bộ tinh thần diện mạo đều nhìn ra vẻ suy sụp, làm người chán ghét... Cảm giác vô cùng lôi thôi.

Khiến cho Đường Triều rối rắm chính là, toàn bộ gương mắt bên trái, từ khóe mắt trở xuống dưới, có một cái bớt màu xanh lá to đùng. Làm cả người càng trở nên âm u.

Nếu không... nhìn độ cong duyên dáng của cái cằm, nguyên chủ lớn lên cũng là rất đẹp.

............

"Triều Triều! Con dậy chưa? Đây là trứng gà mẹ Lưu Sâm đưa tới, bà đã nấu cho con, con tốt xấu gì cũng ăn một chút đi!" Ngay lúc Đường Triều mơ màng, ngoài cửa xuất hiện một cái thanh âm cẩn cẩn thận thận.

Đường Triều mở cửa phòng ra, liền thấy một phụ nhân tóc bạc đứng ở cửa, trong tay cầm hai cái trứng gà.

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt, dịch dinh dưỡng có đủ loại kiểu dáng hương vị xuất hiện ùn ùn không dứt, có thể thay thế được rau dưa, trái cây, trứng thịt này nọ. Hơn nữa lấy điều kiện gia đình Đường Triều mà nói, căn bản không ăn nổi thứ đồ ăn nguyên thủy này.

Trọng sinh lại đây được hai ngày, Đường Triều đã hiểu rõ, nguyên chủ hiên tại đang học cao nhị tại Thập Nhị, là trường cao trung duy nhất ở khu Khánh Hoa này.

Mà khu Khánh Hoa lại là khu dân nghèo cực kỳ nổi danh trong thành phố.

Chất lượng học sinh trong trường có thể đoán được.

Nguyên chủ ở mấy hôm trước cùng bạn học đánh nhau, không cẩn thận bị gõ một gậy vào đầu, mới hôn mê bất tỉnh.

Sau đó mới bị đổi ruột thành Đường Triều.

Ân, cái bạn học gõ hắn một gậy kia chính là Lưu Sâm, đã bị thông báo kiểm điểm.

Mẹ Lưu Sâm ngày hôm trước đã đưa tới mấy bình dịch dinh dưỡng , khi đó Đường Triều còn đang hôn mê, không nghĩ tới hôm nay lại đưa tới hai cái trứng gà.

Đường Triều tiếp nhận trứng gà, lại nhìn nhìn phụ nhân đứng ở cửa, đột nhiên hỏi: "Bà, mẹ có ăn chưa? Người cũng ăn một cái đi."

Nói xong, lại lấy ra một cái trứng gà đưa cho phụ nhân.

"A! Bà không ăn, ta uống dịch dinh dưỡng được rồi." Đường Kim Tú có chút thụ sủng nhược kinh, Đường Triều hôm qua tỉnh lại liền trở nên khác hẳn lúc trước, nói chuyện với bà cũng tốt hơn nhiều.

Đương Kim Tú thực sự không quen.

Đường Triều không nói năng gì đem trứng gà nhét vào trong lòng ngực Đường Kim Tú, nói: "Bà,con lần này bị gõ một gậy xong cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện, trước kia là con không đúng, chuyện của quá khứ không cần nhắc lại. Chúng ta về sau sống nương tựa lẫn nhau, con sẽ thật hiếu thuận với bà, được không?"

Nếu để Đường Triều nói thì nguyên chủ không phải chỉ là làm không đúng thôi đâu!

Nguyên chủ do phụ nhân này nhặt được từ trong bãi rác, phụ nhân lấy việc sửa quần áo kiếm sốngmới có thể cực cực khổ khổ mà đem nguyên chủ nuôi lớn. Nguyên chủ khi còn nhỏ còn đỡ, tính tình rộng rãi cũng biết hiếu thuận với phụ nhân.

Ai ngờ, sau khi lớn lên, dần dần biết chính mình sinh ra không tốt, hơn nữa trên mặt có bớt xanh coi như bị hủy dung, tính tình càng lúc càng trở nên táo bạo.

Hơn nữa ở trong trường học, nguyên chủ căn bản là bị bỏ ngoài rìa, cảm giác tồn tại cực nhỏ. Cậu đối với phụ nhân cũng không có động tay động chân gì nhưng mà lại thường xuyên nói lời lạnh nhạt.

Lần này bị đập cho một gậy, cũng chính là do hắn tự tìm. Ai biểu hắn làm bạn nữ ngồi cùng bàn té ngã rồi lại không chịu xin lỗi làm chi? Đường Triều kiếp trước là cô nhi, đừng nói thân sinh cha mẹ, ngay cả dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng chưa từng từng có! Vì vậy cũng càng thêm hiểu được thân tình đáng quý.

Hai ngày gần đây, cậu vẫn luôn ở suy xét, có nên nói chuyện bị thay tim ra không. Bất quá châm chước một hồi vẫn là từ bỏ.

Cậu đối với thời địa tinh tế này dốt đặc cán mai, vẫn là cứ yên tĩnh xem biến thì tốt hơn.

............

"Triều Triều, con thật sự nghĩ như vậy sao?" Đương Kim Tú nghe vậy, vui vẻ nói.

"Đúng vậy, bà!" Đường Triều tiến lên một bước, mạnh mẽ ôm phụ nhân vào trong ngực.

"Tốt, tốt, vậy là tốt rồi! Triều Triều hiểu chuyện liền hảo." Đương Kim Tú có chút nói năng lộn xộn.

Có trời mới biết bà hoài niệm Triều Triều lạc quan rộng rãi khi còn nhỏ biết bao nhiêu, nhưng mà bây giờ Triều Triều hiểu chuyện cũng không muộn.

"Bà, ăn trứng gà đi!" Đường Triều đem trứng gà lột vỏ, theo sau nhét vào trong miệng Đường Kim Tú, cậu không làm như vậy, Đương Kim Tú chắc chắn sẽ đem cất trứng gà để dành cho mình nữa!

"Ăn ngon! Ăn ngon, Triều Triều, con cũng ăn!" Đương Kim Tú nhẹ nhàng cắn một ngụm, ngay sau đó thúc giục Đường Triều.

Đường Triều bất đắc dĩ, chỉ có thể lột vỏ, ăn!

Trứng gà ở thời đại tinh tế này cũng có thể coi như hàng xa xỉ, nhưng buổi sáng Đường Triều ngày cậu vừa xuyên qua đã được ăn ba cái trứng chiên!

Cậu hiện tại cũng không hiếm lạ trứng gà một chút nào!

Huống chi, cái này trứng gà tuy rằng đáng yêu, nhưng nhìn kiểu nào cũng y chang trứng gà công nghiệp, không phải dạng thuần thiên nhiên!

..................

Để Đường Kim Tú ra ngoài, Đường Triều lại nằm trên giường, đối với việc bắt đầu tương lai của mình mà rầu thúi ruột.

Cậu hiện tại đang học cao nhị, hết học kỳ liền phải lên cao tam. Hôm trước vừa lúc là ngày cuối cùng của cao nhị, cũng không cần phải sốt ruột chuyện đi học, ít ra thì còn được hai tháng thảnh thơi.

Đường Triều lật sách vở để ở đầu giường lên xem.

《 Hoa Hạ Tinh tế sử 》

《 Cơ giáp cấu tạo nguyên lý 》

《 Đa Duy thời không luận 》

《 Quân nhân chức nghiệp tu dưỡng 》

《 Tinh tế lục 》

............

Tốt lắm, nhờ tiếp thu ký ức của nguyên chủ nên mấy chữ trên sách giáo khoa Đường Triều đều đọc được nhưng mà tụi nó đứng kế bên nhau Đường Triều hoàn toàn không biết tụi nó muốn nói tới vấn đề gì hết!

Nguyên chủ rõ ràng chính là một học tra!

Nhìn vài lần, Đường Triều hoàn toàn nhìn không được, lại đem sách vở khép lại.

......

Rà quét hoàn thành.

Ký chủ tên họ: Đường Triều

Tuổi: 17 tuổi

Cấp bậc: Phàm nhân

Vị diện cấp bậc: Hoa Hạ Tinh E cấp.

Xếp hạng khác: 0

Quét hoàn thành.

Phù hợp trói định yêu cầu.

"Tích!"

Đã trói định.

............

Đường Triều vừa mới đem sách vở khép lại liền nghe được tiếng nhắc nhở liền vang lên không dứt ở bên tai.

Ngay lúc Đường Triều hoảng sợ, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó, Đường Triều lại xuất hiện giữa một quảng trường rộng lớn.

Bốn phía có một đống bức họa cuộn tròn trôi nổi lơ lửng.

Mênh mông vô bờ, giờ phút này, Đường Triều càng thêm cảm giác được chính mình nhỏ bé.

Cảnh vật trước mắt, hoàn toàn vượt qua hiểu biết của Đường Triều!

"Uy! Có người sao?" Sau khi Đường Triều lấy lại bình tĩnh bắt đầu nhìn xung quanh lên tiếng hỏi thử.

Ngay cả cái chuyện trọng sinh còn có thể xảy ra, chuyện trước mắt này hình như cũng không phải không thể tiếp nhận được.

Hơn nữa, trước mặt hiện tượng siêu nhiên này, cho dù cái âm thanh vừa nãy có ý xấu đối với Đường Triều cậu cũng không thể phản kháng được gì.

............

"Ngài hảo, ký chủ! Ta là M30, hoan nghênh trói định hệ thống Đại chủ bá. Xin mời lựa chọn bức hoạ cuộn tròn, hoàn thành nhiệm vụ đúng thời gian, chúc ngươi may mắn!"

Một âm thanh máy móc lạnh băng vang lên.

"Hệ thống Đại chủ bá? Hệ thống đại chủ bá là cái gì? M30 đúng không, vì cái gì lại cố tình lựa chọn ta?" Đường Triều nghe được tiếng trả lời, lập tức hỏi lại lần nữa.

"Ngài hảo, ký chủ! Ta là M30, hoan nghênh trói định hệ thống Đại chủ bá. Xin mời lựa chọn bức hoạ cuộn tròn, hoàn thành nhiệm vụ đúng thời gian, chúc ngươi may mắn!"

Ừ... Người trả lời thì có đó, chỉ là câu nói đó cùng câu vừa rồi không khác nhau chút nào, liền ngay cả ngắt câu cũng không thay đổi!

Đường Triều lại dò hỏi vài câu, bất quá như cũ vẫn là câu trả lời đó.

Cái M30 này thật đúng là cao lãnh!

Đường Triều không dò hỏi nữa, bắt đầu đi ra ngoài quảng trường, cũng mặc kệ là đi tới nơi nào, bốn phía vẫn như cũ là vô số bức họa cuộn tròn.

Cuối cùng, Đường Triều cũng chỉ có thể từ bỏ.

Ngay sau đó cắn răng quyết tâm, tính, dù sao cái mạng này cũng coi như là nhặt được. Cứ tiếp tục như vậy cũng không có cách nào thoát được.

Nhưng mà cũng thật xin lỗi bà của nguyên chủ!

Nghĩ đến đây, Đường Triều chụp một cái bức họa cuộn tròn đang bay ở gần mình nhất tới tay.

Theo như M30 kia nói thì đây hình như là đường thoát duy nhất rồi!