Bóng đêm sâu thẳm, trăng lạnh như nước…
Một khúc nhạc du dương nương theo gió phiêu phiêu. Đôi bàn tay trắng nõn thong thả lướt nhẹ theo ngũ huyền âm luật, từng khúc lại từng khúc nhạc được tấu lên, giai điệu xa lạ dường như chưa từng nghe qua vậy mà lại làm người nghe tự nhiên cảm thấy gần gũi thân thiết.
Hai tay chống cằm ôm lấy má, Tiêu Tịnh Thủy ngoan ngoãn như bé cưng ngồi cạnh giường, yên lặng chuyên chú nghe đàn.
Tóc đen buông lơi, rèm mi khép hờ, quả nhiên là một người xinh đẹp tuyệt thế. Trúc xinh trúc mọc đình… còn người đẹp – đứng một mình cũng đẹp, làm gì cũng như thơ như họa, thật khiến người ta tâm viên ý mãn.
Dường như cảm thấy người bên cạnh tà niệm đang dâng đầy tâm hồn (vốn đã) đen tối, tiếng đàn đột nhiên rời rạc lạc lõng, Kiều Vũ xoay người giận dữ: « Ngươi lại ngồi đó mà rớt nước miếng! »
«A? Thật ngại quá… » – xấu hổ nở nụ cười xin lỗi, Tiêu Tịnh Thủy ngây ngốc đưa tay lau miệng, làm gì có tí nước miếng nào?!? – «Ngươi đổ oan cho ta…… » – ủy khuất kêu to.
« Ngươi đã quấy rầy ta đánh đàn. » – đúng lý hợp tình phản bác.
« …… Coi như ngươi đi guốc trong bụng ta đi! Này Này, hiện tại đầu óc ta trống rỗng rồi này, ngươi đàn tiếp đi được? » – nhuệ khí xìu xuống như bong bóng thủng, Tiêu Tịnh Thủy phụng phịu chạy qua vén lên một lọn tóc đen của Kiều Vũ, tranh thủ đậu hũ thơm một cái.
« Thôi, tiếng đàn cũng có linh khí, nếu đã bị phá hư thì có đàn cũng không hay nữa, không đàn thì hơn.» – phất tay áo đứng lên, Kiều Vũ đẩy con bạch tuộc Tiêu Tịnh Thủy ra, bước tới khẽ ngả người tựa vào ghế mỹ nhân, khép hờ đôi mắt. Thấy vậy kẻ phía sau cũng không bướng bỉnh bám chặt lấy nữa, nhanh chóng kéo chiếc ghế nhỏ đến bên cạnh ngồi, hưng phấn kể lể: « Hay là ta kể cho ngươi một chuyện ta đã từng trải qua nha, cũng liên quan tới đàn! Thật kỳ diệu phải không! »
« … », khẽ chớp làn mi cong vυ"t, Kiều Vũ không tỏ vẻ tán thành nhưng cũng không phản đối. Thấy vậy, Tiêu Tịnh Thủy liền tự động kể tiếp: « Là như thế này, khoảng chừng ba năm về trước, khi đó sư tỷ của ta vẫn còn tại, có một hôm ta cùng sư tỷ đi thuyền xuôi dòng nước… đột nhiên nghe bên bờ vọng lên tiếng hồ cầm*, là một giai điệu ta chưa từng nghe qua, nhưng mà nghe thật là hay, tiếng đàn đó giống như hút hồn con người nha, vì thế ta liền ra đứng tại đầu thuyền chăm chú lắng nghe… »
« … Sau đó ngươi đột nhiên trượt chân rơi tõm xuống nước? » – Kiều Vũ lạnh lùng cười châm chọc.
« … Đúng vậy… a? Ngươi làm sao mà biết được?! » – Tiêu Tịnh Thủy trợn tròn mắt không thể tin được, nhảy dựng lên chỉ chỉ ngón tay về phía người vẫn đang thong dong thư giãn trên ghế. Thấy người ấy lại bất vi sở động chẳng cười chẳng nói gì thêm, biết rằng sẽ không có đáp án, y bĩu bĩu môi dưới cho đỡ hẫng rồi tiếp tục đắm chìm trong chuyện cũ của chính mình: « Dù sao ta cũng chỉ là say mê âm nhạc, mê mẩn một chút lỡ rơi xuống nước thôi, về sau sư tỷ cứu ta lên nói rằng tâm trí ta bị cầm ma mê hoặc. »
« Cầm ma? »
« Ừ… Nghe nói tiếng đàn kia đã có năm trăm năm lịch sử, tất cả những ai hay đi thuyền trên sông này đều kể lại rằng mỗi năm cứ tới tiết thanh minh từ trong một sơn động giữa rừng sâu sẽ vang lên một khúc đàn, vọng suốt ba ngày mới dần tiêu tán… Tương truyền, năm trăm năm trước có một vị ẩn giả tới ẩn cư trong núi, mỗi khi vui thường gảy một khúc hồ cầm. Tới một ngày có một người lính không chịu nổi khổ cực trong quân doanh mới bỏ trốn vào sơn cốc, không ngờ lại gặp người ẩn cư kia. Người lính sợ bí mật đào ngũ của mình bại lộ sẽ dẫn tới họa sát thân nên dự định gϊếŧ người diệt khẩu. Người ẩn giả nọ gặp người đang mang dã tâm nọ vẫn không kinh hoảng, vân đạm phong khinh yêu cầu trước khi chết muốn đàn một khúc cho vẹn tâm nguyện. Người lính do dự một chút cũng đồng ý, vì thế ẩn giả ngồi xuống gẩy một khúc hồ cầm… Ban đầu là một khúc tà hoan ca âm, rồi đến khúc tri âm tri kỉ, lúc u oán như từ chốn khuê phòng, lúc lại rộn ràng như tiếng vó ngựa băng qua sông, hào hùng vượt núi băng rừng, phóng khoáng thong dong tựa lãng du nơi thảo nguyên… tất cả cảnh trí như bày ra trước mắt, người lính như si như ngốc… Đến khi khúc nhạc kết thúc… » – dừng một chút, giả như vẫn đang say mê chìm đắm trong câu chuyện hấp dẫn của mình, Tiêu Tịnh Thủy đưa tay sờ sờ lần lần nắm lấy tay Kiều Vũ.
Kiều Vũ coi như không biết hành vi ‘thuận tiện’ của tên kia, buột miệng nói tiếp: « Khúc nhạc kết thúc người lính đột nhiên buông đao, thở dài một tiếng xoay người bỏ đi, đúng không? »
« Đúng vậy… a?! Ngươi làm sao lại biết nữa?! Có phải đã từng có người kể cho ngươi nghe chuyện này đúng không? »
« … Ngươi kể tiếp đi, để xem chuyện chúng ta nghe có giống nhau không… »
« Ơ, được. » – Tiêu Tịnh Thủy ngơ ngẩn tựa bị xỏ mũi, thay đổi tư thế dựa vào ngực Kiều Vũ – « Người lính kia ngửa mặt lên trời thở than, nói, người ta thân nam tử hán đáng được ghi khắc bia đá bảng vàng, gặp buổi nước nhà ly tán mới bỏ vào núi ẩn dật, lẽ nào lại bị cái chết đe dọa. Chính mình thân là chiến sĩ, lâm trận bỏ chạy, thật sự thẹn với lương tâm, không mặt mũi nào đứng giữa trời đất. Nghe xong khúc nhạc này, ta đã hiểu. Nghe vậy, ẩn giả không e ngại cười to, khen người kia chính là người có tâm, không phụ hắn khổ tâm tận sức một khúc đàn! Hai người sau đó nắm tay giảng hòa, kết thành tri kỷ. Về sau người lính kia trở lại doanh trại, anh dũng tiến lên, chiến công hiển hách. Nhưng chỉ cần có chút thời gian rảnh y sẽ trở lại cánh rừng xưa, mà cũng không hiểu tại sao chỉ cần y bước chân vào cánh rừng có thể lập tức nghe tiếng đàn của ẩn giả vang lên… Cứ như vậy, chẳng mấy chốc hai người đã tương giao hơn hai mươi năm, có một lần, người lính – khi ấy đã trở thành tướng quân – phải trở về nhận nhiệm vụ, ẩn giả lần đầu tiên ngăn cản… nói rằng lần này xem thiên cơ, tính ra, hắn trở về sẽ nhận lệnh Hoàng đế đi tấn công Tây Phiên, lần đi này có huyết quang tai ương, mới khuyên hắn không nên đi. Ai ngờ, người lính ngưỡng thanh cười to, đáp lời, thân nam tử hán da ngựa bọc thây, sống hay chết ý nghĩa gì? Làm chi sướt mướt tựa tiểu nữ phòng khuê! Ẩn giả hiểu ra, vỗ trán sảng khoái cười rồi gảy một khúc hồ cầm bồi tội, tiếng đàn tráng trí hào sảng tiễn người lính rời núi… cũng chính là khúc nhạc mà ta ngày đó nghe được. Lần chinh phạt đó, quả nhiên người lính một đi không trở lại… Vì muốn an ủi linh hồn người tri kỉ, mỗi khi tới tiết thanh minh ẩn giả đều đàn khúc nhạc cổ đã thất truyền đó, đoạn tình nghĩa này đến chết không quên, truyền thuyết nói rằng tiếng đàn hàng năm đó là hồn phách ẩn giả vì tri ân mà tấu… »
« Nếu là hai người đều đã chết, dưới địa phủ gặp nhau hắn cần chi mỗi năm lại vào đó độc tấu? » – Kiều Vũ lắc lắc đầu phản đối, nhẹ nhàng đẩy Tiêu Tịnh Thủy ra, đứng lên đến trước cỗ đàn, vân đạm phong thanh cười cười, đặt tay lên huyền cầm, giai điệu du dương lại lần nữa bắt đầu…
« Hay, hay quá… » – nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên Tiêu Tịnh Thủy mở to hai mắt: « A?! Đúng là khúc nhạc này! Ngươi làm sao lại đàn được ? Không phải cổ khúc này đã sớm thất truyền sao? »
« … Bên cạnh tri âm, cần chi phải vấn vương nhiều sự a? » – nhàn nhạt cười, Kiều Vũ thoáng nhìn thật sâu Tiêu Tịnh Thủy, lại cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ, tiếng đàn vương vấn, du dương theo gió bay lên…