Chương 4

Ai nói gì… ta cũng không tin.

Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy Vân Lang bên cạnh hắn.

Lúc đó ta mới vỡ ra… lời hứa năm đó, chỉ có một mình ta để trong lòng.

Hắn chinh phục thiên hạ, trở thành Hoàng Đế, sao có thể vì một người đã ch*t như ta mà thủ tiết, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ?

Thương Chỉ Uyên bưng rượu hợp cẩn tới, ngón tay vuốt ve chén ngọc, có vẻ hơi bực bội.

“Uống rượu của bổn tọa, sau này ngươi sẽ là người của bổn tọa!”

“Phu nhân Quỷ Vương, nghe cũng oai mà.”

“Chúng ta đã ba quỳ chín lạy, toàn bộ địa phủ đều biết ngươi là người của bổn tọa, ngươi có muốn đổi ý cũng…”

Ta bật cười, Quỷ Vương tàn bạo khát máu trong lời đồn, giờ lại đứng đây lảm nhảm lải nhải, sợ ta đổi ý không gả cho hắn nữa.

Lạc Hoa Trầm không hối hận.

Ta càng không hối hận!

Ta giật lấy chén rượu hợp cẩn trong tay Quỷ Vương, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Rượu ngọt.

Ta ngẩn người, chớp chớp mắt.

Người nhớ rõ ta thích uống rượu ngọt, chỉ có một… Nhưng có lẽ ta đã ch*t nhiều năm như vậy, người đó cũng quên ta rồi.

Ta cũng hơi thích uống rượu, mỗi lần uống say, người đó sẽ cõng ta lên sư môn trên đỉnh núi Cửu Nghi, đường đi còn lải nhải cằn nhằn ta.

“Lại uống rượu vì tên tiểu tử Lạc Hoa Trầm kia, cái tên lòng lang dạ thú đó có gì mà tốt?”

“Kiểu Kiểu, sao ngươi coi trọng hắn vậy?” Người đó khẽ nhéo tai ta, ta yếu ớt nằm dài trên vai người đó, “Ngươi thích cái bản mặt tiểu bạch kiểm của hắn à?”

Người đang cõng ta chỉ có thể thở dài: “Tuổi còn trẻ mà ánh mắt kém cỏi! Cả cái thiên hạ Cửu Châu này, làm gì có kẻ nào phong hoa tuyệt đại được bằng sư phụ ngươi đây?”

“Bạch Kiểu Kiểu……” Trên núi Cửu Nghi, cơn gió mang theo hương hoa huệ thoang thoảng, còn mang theo cả giọng nói nghiêm túc của người đó: “Người làm ngươi say rượu khó chịu, không đáng để ngươi thích.”

“Ngươi theo hắn, không bằng theo vi sư còn hơn.”

“Vi sư nhìn qua có vẻ thiên hạ vô song, cao ngạo không thể với, thực ra là một bông hoa dễ hái mà, hái xuống rồi còn tùy ý cho ngươi chỉnh sửa.”

“Tuyệt đối sẽ không khiến ngươi phải đau lòng uống rượu… Kiểu Kiểu, nhìn vi sư một lần thôi, được không?”

Ta vì Lạc Hoa Trầm mà ch*t khi còn xuân xanh.

Có lẽ… người đó sẽ đứng trên đỉnh núi Cửu Nghi mắng ta ba ngày ba đêm rồi tuyên bố từ mặt đồ nhi là ta.

Nhưng mà… ta vẫn nhớ người đó.

Người sư phụ cà lơ phất phơ đã dạy ta 5 năm kỳ môn quẻ thuật, bách gia võ nghệ.