Chương 1: Mất mặt trước tông môn

Y đại khái rất đủ tư cách là một công tử bột .

Làm biểu đệ của Phó Thượng Huyền, ở trong tông môn liền có thể hoành hành bá đạo.

Cho dù bản thân Phó Thượng Huyền cực kỳ xem thường y, còn nói y không có chỗ nào không phải phế vật, nhưng mượn danh tiếng của Phó Thượng Huyền, toàn bộ tông trên dưới cũng không có mấy người dám chọc y.

Xứng danh công tử bột, tất nhiên không có khả năng chuyên tâm tu hành.

Miễn cưỡng có thể cầm ổn kiếm là được, những thứ khác, không cần quá cưỡng cầu.

Sư huynh không bao giờ ép buộc y.

Hôm nay là kỳ khảo hạch hai năm một lần, tất cả đệ tử ngoại môn vừa lên trúc cơ đều tập trung nơi đây.

Sau khi trưởng lão các tông môn kiểm tra linh căn sẽ phân người đến nội môn, nếu căn cơ bất ổn, thì sẽ phải tu luyện thêm hai năm nữa, đợi tham gia vòng khảo hạch lần sau.

Thành thật mà nói, đây là lần khảo hạch thứ ba y tham gia.

6 năm...

Mấy lần trước, người khảo hạch cực kì nghiêm khắc, vô luận y uy hϊếp hay dụ dỗ thế nào, đều không chịu cho y tiến vào Kiếm tông.

Thế nhưng lần này, đại khái là có thể tiến vào rồi. Bởi vì lần này, một trong những kiếm tông khảo hạch là vị huynh trưởng tiện nghi của y. Phó Thượng Huyền, tu vi đạt đến Hóa Cảnh, đương thời cũng không tìm ra mấy đối thủ.

Kiếm tông là trong tất cả tông môn Quy Tàng Châu, tỷ lệ thông qua thấp nhất, bởi vì thiên phú yêu cầu cực cao, người đến Kiếm tông khảo thí rất ít.

Nhìn bóng lưng cao gầy cực kỳ quen thuộc kia, trong lòng y mặc dù có chút khinh thường, nhưng vẫn không thể không thay đổi một vẻ mặt tươi cười lấy lòng, chân chó chạy đến trước người Phó Thượng Huyền.

Nếu là bình thường, y khẳng định không dám dễ dàng trêu chọc Phó Thượng Huyền như vậy, hắn từ trước đến nay chán ghét y, dù sao mượn danh tiếng của hắn cũng đã đủ cho y diễu võ dương oai, không cần xui xẻo đυ.ng phải hắn.

Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, y có thể tiến vào Kiếm Tông hay không, toàn bộ đều dựa vào một lời của Phó Thượng Huyền.

Vì thế, y cười lấy lòng hắn, chân chó mở miệng: "A sư huynh. Đã lâu không gặp, ta rất nhớ huynh..."

Y làm chân chó vẫn rất giỏi

Chỉ là Phó Thượng Huyền tính tình hung tàn ngoan lệ, làm người lại kiêu căng ngạo mạn, y kỳ thật không đoán được hắn rốt cuộc có ăn bộ dáng này hay không.

Ngay khi hắn nhìn thấy y, hắn thậm chí nói còn lười.

Nhìn lướt qua y một cái, chán ghét nhíu mày, dời tầm mắt đi, đôi mắt hẹp dài lộ vẻ không kiên nhẫn: "Cút ngay. ”

Được rồi, không ăn.

Có điều, không quan trọng, y sớm đã có A Di chống sau lưng, khẳng định A Di đã gửi thư qua cho hắn.

Nghĩ đến hắn chỉ ăn cứng không ăn mềm, nhất định muốn y tránh xa mẫu thân hắn.

Y hạ thấp thanh âm, thấy bốn phía không có người, nói với hắn: "A Di bảo huynh phải giúp y tiến vào Kiếm Tông, huynh cũng chỉ có một đệ đệ là y, nếu huynh dám không ứng, y liền mách A Di.”

Không ngờ, vừa dứt lời, một đạo kiếm khí cường đại từ bốn phương tám hướng đánh tới y.

Bất ngờ không kịp đề phòng, cổ họng y tanh ngọt, y nhất thời đờ đẫn, đúng là bị một kiếm đáng sợ này ép quỳ ngay tại chỗ, không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thượng Huyền, kinh hãi trợn tròn hai tròng mắt.

Phó Thượng Huyền nảy sinh không kiên nhẫn, dường như rất phiền não, hơi giơ tay lên, đúng là làm động tác triệu kiếm.

Y cả kinh, trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần, cũng bất chấp cái gì không vào được Kiếm Tông, ôm đầu không ngừng xin tha thứ.

Cho đến khi thấy hắn chán ghét nhíu chặt mày, y mới vội vàng vừa lăn vừa bò thoát khỏi nơi này..

-----