: Con có thể ở rể!
"Ừm, vậy tôi liền..." Giản Thanh Sơ gật gù, nhìn thái độ này của Kỷ Uấn Chi, vẫn là rất vui mừng.
"Đồng ý đem Tiểu Y gả cho con!?" Kỷ Uấn Chi kích động suýt chút nữa nhảy cả lên.
"Nghĩ nhiều quá rồi." Giản Thanh Sơ nhàn nhạt liếc cô một cái.
"???" Kỷ Uấn Chi còn chuẩn bị chayjd dến ôm cô vợ nhỏ của mình để ăn mừng, thì suýt chút nữa bị câu nói này của Giản Thanh Sơ làm cho choáng váng.
"Tôi chỉ là không phản đối Tiểu Y cùng cô giao du, còn chuyện gả cho cô thì..." Giản Thanh Sơ dừng lại một chút.
"Con có thể ở rể!" Kỷ nào đó vô cùng nghiêm túc.
"..."
"Hơn nữa tôi cũng đã có nói, đứa con gái này chính là hòn ngọc quý của gia đình chúng tôi, một mình tôi đồng ý thì cũng không hữu dụng, cô hỏi một chút mọi người đi." Giản Thanh Sơ thuận miệng vừa nói như thế, Kỷ Uấn Chi suýt chút nữa xỉu ngang.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh khắp phòng toàn là các đại lão mặt mày hung tợn, không chút nào khuếch đại nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, má ơi, con đường theo đuổi bà xã thật là gian nan...
Mình đến cùng là muốn cưới vợ, hay là cưới cả đại gia đình của nàng đây...
"Tiểu Y xuất giá con sẽ không đồng ý." Giản Quân đột nhiên mở miệng, khuôn mặt không có dáng vẻ như đang cao hứng.
Kỷ Uấn Chi đứng hình, chị vợ đừng làm khó em chứ!
"Hả? Tại sao?" Giản Thanh Sơ cười hỏi.
"Tiểu Y nếu như có chỗ dựa rồi, mọi người chắc chắn sẽ đến tìm con lải nhải, con cũng không muốn mỗi ngày bị mọi người thúc giục kết hôn. Vì lẽ đó mà trước khi con lập gia đình, Tiểu Y không thể xuất giá." Giản Quân nói rất chăm chú, mọi người vừa nghe ngược lại nở nụ cười.
"Tiểu Quân a, con nếu dành ra một phần mười sự nhiệt tình đối với công việc để mà tìm đi vợ thì đừng nói đến chuyện lập gia đình, có khi hiện tại đã có được cả một đàn con luôn rồi." Bách Ninh sốt sắng nói.
"Ngay lúc đang bàn tới chuyện này, Tiểu Quân con cũng quá đáng a, Nhị di giới thiệu cho con rất nhiều người con gái tốt, con thì hay rồi, còn không thèm nhìn qua dù chỉ một lần, tất cả đều đẩy cho a di, di còn chưa kịp tìm con tính sổ đây này."
"Để Tam di bấm chỉ tay tính toán chút cho con a, con hiện tại chính là đang đi trên con đường đào hoa nhiều người theo, ai lão Nhị, tỷ đem bát tự của những người con gái kia cho em xem đi, để em tìm một người có bát tự hợp với Tiểu Quân."
"... Người xem, lại bắt đầu nữa rồi." Giản Quân hướng về mẹ mình làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Giản Thanh Sơ khẽ cười một tiếng, lắc đầu một cái, "Mấy người thiệt là."
"Vì lẽ đó a, Tiểu Y nếu như kết hôn, các di chắn chắn sẽ nói những câu đại loại như 'con xem muội muội cũng đã kết hôn rồi, con vậy mà còn một mình à?', chắn chắn sẽ là như vậy"
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, đúng là chị vợ yêu dấu mà!
"Ừm, không nên cưới, kỳ cục." Giản Y lắc đầu một cái, phụ họa cho Giản Quân.
"...! Không phải chứ, Tiểu Y em đừng thật sự nghe a!" Kỷ Uấn Chi hoảng rồi, Giản Quân này nếu như độc thân cả đời, vậy thì Tiểu Y cả đời cũng sẽ không bao giờ kết hôn với mình sao?
"Bảo bối ngoan, tỷ thương em đúng là không vô ích mà." Giản Quân một mặt sủng nịch vuốt đầu Giản Y.
"..." Bà xã em không đau lòng cho chị sao T^T!
"Nghe, nghe theo tỷ." Giản Y quả đoán cùng tỷ tỷ đứng chung một chiến tuyến.
Ô ô ô ô, bà xã không yêu mình.
Vừa vặn bồi các đại lão trò chuyện, bỗng nghe được tiếng ai đó gõ cửa, Kỷ Uấn Chi vội vàng đứng dậy đi mở cửa, tranh thủ tất cả cơ hội có thể để biểu hiện.
"Làm sao?" Mở cửa nhìn lên là Đinh Linh, Kỷ Uấn Chi hỏi.
"Bà chủ, tiệc rượu đã an bài xong xuôi ở căn tin dưới dầu, đều là các món ăn được chuẩn bị từ khách sạn, toàn là những món đặc sắc của chúng ta." Đinh Linh cũng là cân nhắc đến những đại lão này di chuyển cũng quá không tiện, này nếu như tập thể mà đi đến khách sạn, sợ là sẽ bị phóng viên chặn hết ở cửa, chết đói cũng ăn không được một miếng cơm, còn không bằng đem hết tất cả về căn tin của chính mình, chỗ ngồi rộng rãi lại không ai quấy rối.
"Ừm, được, chuẩn bị thêm rượu."
"Nhiều một chút." Kỷ Uấn Chi dừng một chút lại nói.
"Được rồi."
Kỷ Uấn Chi vừa nãy đột nhiên thông suốt, dù sao trên bàn rượu thì sẽ dễ nói chuyện hơn, lúc ăn cơm cùng mọi người kết nối một chút cảm tình, không được thì lại uống chút rượu, không bộc lộ tài năng thì sợ là mọi người không biết mình Kỷ nào đó ngàn chén không say!
Bồi tiếp mọi người ở trong công ty tham quan một hồi, sau đấy lại để cho mọi người nghỉ ngơi một chút, nhìn thời gian gần đủ rồi, Kỷ Uấn Chi liền mời mọi người cùng đi xuống căn tin dưới lầu dùng cơm.
Tiến vào căn tin, Kỷ Uấn Chi rất hài lòng liền gật gù mấy cái, Đinh Linh này còn rất đáng tin.
Liền thấy những chiếc bàn nhỏ trong căn tin đã được dẹp đi, chỉ để lại một cái bàn lớn ở chính giữa, trên bàn xếp đầy nhưng khay đồ ăn đã được che kín, hai tháp sâm panh được đặt ở hai đầu bàn để tiện cho mọi người lấy dùng.
Dựa theo sự phân phó Kỷ Uấn Chi, các loại rượu đỏ xa hoa cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Chờ đến khi mọi người đã vào chỗ ngồi, Đinh Linh mới gọi người đến đem dở những cái nắp ra ra, từng món ăn tinh xảo được bày ra ở trước mặt mọi người, đồng thời Đinh Linh cũng rất cẩn thận quan tâm đến vấn đề khoảng cách, phần lớn các món ăn đều là hai phần, tiện cho mọi người lấy dùng.
Kỷ Uấn Chi len lén liếc nhìn một hồi cảm xúc của các vị đại lão, nhìn dáng vẻ đối với sự sắp xếp của chính mình cũng là rất hài lòng.
Kỷ Uấn Chi tự mình đi rót rượu cho từng người, sau đó giơ ly rượu lên.
"Ngày hôm nay các vị tiền bối có thể đi đến nơi này, con nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng nếu đã đến rồi thì chính là duyên phận. Là duyên phận của con cùng Tiểu Y, cũng là duyên phận của con cùng các vị."
"Không nhiều lời nữa, con kính các vị một ly này, có thể nhìn thấy mọi người đây chính là vinh hạnh của con." Kỷ Uấn Chi hiếm thấy nghiêm túc, nói xong, hướng đến mọi người nâng ly rượu lên, hơi ngửa đầu, ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.
Xác thực như nàng suy nghĩ, trên bàn rượu thì dễ nói chuyện hơi, một ly rượu này cho vào bụng, không ít người đang chờ xem trò vui liền bắt đầu ồn ào.
"Không ngờ a, Kỷ tổng tửu lượng không tệ a." Bách Ninh nâng ly rượu lên, "Cô bất kính một ly sao?" Bách Ninh chính là ở trước mặt Giản Thanh Sơ một câu nói xấu về Kỷ Uấn Chi cũng không hề nói, nếu không Giản Thanh Sơ có thể khách khí với Kỷ Uấn Chi đến thế sao, lừa đi con gái nhà người ta, còn cưỡng ép nàng ký hợp đồng đóng giả vị hôn thê, từng cái một đều là đáng tội chết!
"Kính, đương nhiên muốn kính!" Kỷ Uấn Chi bận bịu đổ nửa ly rượu, cô hiện tại đã làm rõ quan hệ, vị này Bách Ninh chính là trợ lý đắc lực nhất năm đó của Giản Thanh Sơ, tình cảm tỷ muội nhiều năm như vậy của cả hai người, thì địa vị của bà tại Giản gia cùng với tại trong lòng Giản Y chính là không cần nhiều lời, phải tôn kính!
Kỷ Uấn Chi cùng Bách Ninh cụng ly, lần thứ hai uống một hơi cạn sạch.
Bách Ninh nhướng mày một cái, cười cười, cũng uống hơn phân nửa.
"Chị uống, ít một chút." Giản Y lặng lẽ kéo Kỷ Uấn Chi một hồi, nhỏ giọng nhắc nhở.
Kỷ Uấn Chi cười cười, chếch nghiêng người, tiến đến bên tai Giản Y, "Không có chuyện gì, chị Kỷ nào đó ngàn chén không say."
"..." Giản Y liền câm nín, cứ nhìn cô như say như mê, cái kiểu câu này, nghe tới có chút quen tai.
"Tiểu Kỷ, di là Nhị di của con." Lão Nhị không biết từ đâu đi ra, chen ở giữa Giản Y và Kỷ Uấn Chi.
"Nhị di!" Kỷ Uấn Chi biết nghe lời, trước tiên gọi lại!
"Ai. Kỳ thực di thật lòng coi trọng con, thật sự đấy." Lão Nhị nói rất chăm chú, Kỷ Uấn Chi nghe xong trong lòng liền cao hứng, cuối cùng cũng coi như là có người giúp mình nói chuyện ư!
Lão Nhị vừa nói, đưa một nửa ly rượu cho Kỷ Uấn Chi, "Hi vọng con có thể sớm ngày hòa vào cái đại gia đình này."
Lời này quả thực vừa nói đến đã khắc sâu vào trong lòng Kỷ Uấn Chi, giơ ly rượu lên cái gì cũng không nói, đa tạ lời nhận định này của Nhị di!
Ngửa đầu một cái, lại thêm một ly.
Giản Y ở bên cạnh yên lặng ôm đầu, xong đời, các a di lại bắt đầu dằn vặt chị rồi đấy, bà xã thân yêu của em ơi, còn vui cười hớn hở được nữa à!
"Uấn Chi a, lúc trước con có phải là nói muốn cảm tạ di không? Không phải chỉ là nói suông thôi đó chứ?" Thần côn lão Tam cũng chạy tới tham gia cuộc vui.
Kỷ Uấn Chi rượu vẫn chưa kịp nuốt xuống, liền nhìn thấy Lão Tam trong tay bưng thêm một ly khác...
Ngu ngốc đến mấy cũng từ từ phản ứng trở lại, tôi Kỷ nào đó tuy rằng ngàn chén không say, nhưng các người cũng phải chừa đường cho tôi lấy hơi chút chứ...
"Hả?" Lão Tam cười tủm tỉm nâng ly rượu.
"Là, cảm tạ, đặc biệt... Cảm tạ..." Nhếch miệng cười cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
"Tam, Tam di..."
Giản Y muốn giúp Kỷ Uấn Chi trò chuyện, vừa kêu một tiếng, liền bị Giản Quân hướng về trong miệng nhét vào một miếng tôm viên, "Ngoan ngoãn ăn cơm, mặc kệ các di đi, không chơi không nháo thì không phải là tính cách của các di rồi."
"A." Được thôi, nghe theo tỷ tỷ, vừa lẩm bẩm miệng vừa nhai tôm viên, a, ăn ngon thật.
Kỷ Uấn Chi bưng ly rượu, cũng là có chút không muốn di chuyển, đừng bảo là không ăn cơm mà chỉ uống rượu thôi đó chứ!
"Làm sao? Không cho Tam di chút mặt mũi a? Ôi để di bấm chỉ tay tính toán chút cái nào..."
"Ai đừng đừng đừng, di đừng nhanh như vậy đã quên, di chính là thần tiên sống mà." Kỷ Uấn Chi vội vàng nhấn giữ tay bà lại, mình uống là được rồi không phải sao!
"Ừm, ngoan."
"Nhà của chúng ta đây còn có Tứ di cùng với Ngũ di, lần này hai bọn họ có việc không thể tới, nhưng tâm ý của con chúng ta sẽ giúp con truyền đạt lại."
Nhìn Lão Nhị Lão Tam cười híp mắt đặt bẫy chính mình, Kỷ Uấn Chi suýt chút nữa khóc không thành tiếng.
Sau mười phút, kỳ thực tiệc rượu chỉ là vừa mới mở màn mà thôi, mọi người cũng chỉ mới vừa động đũa được một chút.
"Chậc, cái tửu lượng này bất quá cũng chỉ là nói suông thôi đi." Lão Nhị Lão Tam liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu, đây cũng chỉ mới là nửa chai, cũng chỉ là rượu đỏ, chưa gì mà đã gục rồi?
"Chao ôi bà chủ của tôi ơi, sao lại cố ra vẻ làm chi để thành cái bộ dạng thảm hại như này." Đinh Linh vẫn ở bên cạnh chờ đợi vội vàng chạy tới.
Giản Y nghe thấy âm thanh, theo ánh mắt của cô tìm tới, mới phát hiện Kỷ Uấn Chi đã nằm dài ra bàn, nhất thời mí mắt giật kinh hoàng, má ơi, đây cũng quá mất mặt đi, còn dặn dò cẩn thận chính mình là ngàn chén không say cơ mà?
Vội vàng lấy khăn giấy lau tay, sau đấy liền chạy lại cùng Đinh Linh kéo Kỷ Uấn Chi ngồi dậy, "Tôi tôi, tôi trước tiên đưa, đưa chị ấy, về về nghỉ." Cùng mọi người chào hỏi liền đi.
Giản Thanh Sơ nhìn bộ dạng của con gái liền cảm thấy buồn cười, ở nhà luôn là một tiểu công chúa được mọi người sủng ái lo lắng cho từng li từng tí, thật tốt, đã lớn rồi.
"Chị thật là, thật là giỏi. Đã bảo, là đừng, đừng uống nhiều rồi mà." Giản Y đỡ Kỷ Uấn Chi, vừa đi vừa quở trách cô.
"Ừm... Tôi Kỷ nào đó, ngàn chén không say..." Đầu Kỷ Uấn Chi gối lên cần cổ của Giản Y, nói thầm.
"Được, được rồi, đừng làm cho em, mất, mất mặt."
Đinh Linh cũng lén lút tự nhủ, kỳ quái, bà chủ bình thường tửu lượng là rất tốt, rất hiếm thấy cô uống quá say, ngày hôm nay hình như là không có uống bao nhiêu mà...
Hai người cùng nhau đưa Kỷ Uấn Chi trở về phòng khách, Giản Y đỡ cô nằm ở trên giường, giúp cô cởi giày ra sau đấy đắp lên một chiếc chăn mỏng.
"Để tôi đi căn tin lấy chút canh giải rượu." Đinh Linh nói.
"Ừm."
Giản Y đi đến phòng tắm cầm lấy một cái khăn lông, sau đấy trở lại bên giường giúp Kỷ Uấn Chi lau lau đi gò má, cái tên này uống say thì hai gò má liền đỏ bừng bừng.
"A... Đau đầu..." Kỷ Uấn Chi nhấc tay vỗ vỗ vào trán, nói thầm.
"Chị Kỷ, Kỷ nào đó, không phải ngàn, ngàn chén không, không say sao?" Giản Y liền rất bất đắc dĩ, cúi người xuống sờ sờ trán của cô, còn một mặt ghét bỏ.
"Này a, thế nhưng vừa nhìn thấy em, liền say rồi a." Kỷ Uấn Chi đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Giản Y, hơi dùng sức một chút, đem tiểu gia hỏa kéo vào trong người mình. Mở mắt ra, đôi mắt hoa đào xinh đẹp liền hiện ra nồng đậm ý cười, nào có nửa phần men say!