"Lại nói, cô đã là vị hôn thê của tôi, thì ngủ cùng với tôi không phải là chuyện đương nhiên sao?"
"Không không, đó chỉ là, chỉ là, diễn kịch a!"
"Há, đúng." Kỷ Uấn Chi gật gù, "Vậy cô liền tưởng tượng một chút chúng ta là đang diễn cảnh giường chiếu đi."
"Tôi nhổ!" Cút a! (╯‵□′)╯
Nhìn Giản Y nổi trận lôi đình, Kỷ Uấn Chi vui không tả được, "Được rồi được rồi, không đùa cô nữa."
Giản Y nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Thế nhưng thật sự là không có phòng trống, chúng ta đêm nay chỉ có thể tạm thời chấp nhận thôi, nếu như cô nói lời dễ nghe tôi có thể không ngủ, ngồi ở trên ghế nhìn cô ngủ."
"..." Nghe xong lời này của Kỷ Uấn Chi, Giản Y tóc gáy đều muốn dựng hết cả lên, cô không ngủ, ngồi ở trên ghế nhìn mình ngủ, này ai mà dám ngủ đây trời?? Không chừng còn gặp ác mộng nữa a? Thật là đáng sợ.
"Vậy nếu như không được." Kỷ Uấn Chi nói, đứng dậy đem chăn gấp lại, đặt ở chính giữa giường.
"Tôi ngủ bên này, cô ngủ bên kia, nước sông không phạm nước giếng, cô thấy thế nào? Này nếu như không được nữa, thì tôi không còn cách nào khác đâu."
"Ừm..." Giản Y trầm mặc một hồi, "Nếu, nếu không, cô nằm, nằm dưới đất?"
"Là một biện pháp tốt." Kỷ Uấn Chi gật gù, nhưng mà có hơi nhăn mặt, giơ tay đỡ eo, "Ôi, nhưng là eo không được tốt a, hai ngày trước bị người nào đó đạp một cước, còn đau đây này."
"..." Giản Y tự biết đuối lý, "Cái kia, vậy cũng tốt, nhưng nói rõ trước a, nếu cô mà vượt qua ranh giới thì chịu ăn đòn đi!" Giản Y chỉ chỉ vào tấm chăn.
"Ok." Kỷ Uấn Chi một phát liền đồng ý.
"Còn còn có!!!" Giản Y vội vàng mở miệng.
"Hả?"
"Không không, không cho phép ngủ, lõa thể!!"
"..." Đây cũng làm người khác khó chịu quá đi!
"Tôi sẽ, tận lực."
"Ai?" Giản Y nghi hoặc một hồi, cái gì gọi là tận lực, ăn mặc đầy đủ đi ngủ không được sao?
Chờ chút, tư liệu mà cô ấy viết không phải ngủ lỏa thể, mà là bán lỏa thể, hơn nữa cô ấy tựa hồ là đang mặc áo ngủ.
WTF!
Giản Y đột nhiên trợn to hai mắt, nghĩ đến một khả năng...
Nữ nhân này, lẽ nào là lúc ngủ sẽ chính mình cởϊ qυầи áo!?
Má ơi đây cũng quá đáng sợ đi!
Giản Y nghĩ như vậy, tâm tư liền chệch đi, trong nháy mắt nàng thực sự nghĩ Kỷ Uấn Chi chính là một tên biếи ŧɦái chính hiệu...
Kỷ Uấn Chi thấy thế, giơ tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào đầu nàng, "Nghĩ gì thế? Dùng ánh mắt kỳ quái như thế nào nhìn tôi sao? Cô không thể chịu được người khác ngủ lỏa thể?"
(krKrys: đúng rồi má ai chịu cho nổi trời =)))
"Ừm...Tôi cứ thấy, kì kì."
"Được rồi, vậy tôi sẽ tận lực thay đổi. Chỉ là dù sao cũng đã quen rồi, nhất thời cũng không thay đổi được liền, cô tạm thời nhẫn nại một chút đi."
"Tôi muốn đi tắm, cô... Muốn nhìn không?" Kỷ Uấn Chi đột nhiên lên tiếng muốn trêu chọc Giản Y.
Giản Y nghe vậy khuôn mặt liền đỏ lên, lập tức xoay người quay lưng với Kỷ Uấn Chi, ngồi xếp bằng.
Tôi không thèm nhìn, nhìn chỉ tổ đau mắt mà thôi!
Kỷ Uấn Chi khẽ cười một cái, đi đến va li lấy quần áo ngủ sau đó đi thẳng đến phòng tắm, cô hoàn toàn không lo lắng Giản Y đưa đầu vào lén nhìn, nàng coi như là có cái tâm tư đó đi, nhưng cũng không có gan dạ a! À không, nàng khả năng ngay cả tâm tư nhìn lén cũng không có...
Giản Y nằm ở một bên giường quay lưng lại với phòng tắm, nghe tiếng nước chảy ào ào, trong lòng giống như con nai vàng ngơ ngác.
Nàng đó giờ chưa hề ngủ chung giường với ai ngoại trừ người nhà ra.
Kỷ Uấn Chi khi ngủ liệu có giở trò gì không? Cô nếu như nhân cơ hội đánh lén mình thì làm sao bây giờ? Phải suy nghĩ chút biện pháp đề phòng mới được.
Giản Y một lòng một dạ cân nhắc nên làm gì để phòng bị Kỷ sắc lang, cũng không có chú ý tới tiếng nước từ lâu đã ngừng.
Kỷ Uấn Chi tắm xong, đổi một bộ đồ ngủ thoải mái, khoác lên một cái áo tắm liền đi ra ngoài.
"Tiểu Y, tôi xong rồi, tới cô..." Vừa vặn nói, vừa nghiêng đầu phát hiện Giản Y đã lăn ra ngủ từ lúc nào.
"Tiểu Y?" Kỷ Uấn Chi lại gọi một tiếng, Giản Y hoàn toàn không có động tĩnh, xem ra tựa hồ đã ngủ say rồi.
Kỷ Uấn Chi thấy thế, rón rén đi tới bên giường, liếc mắt nhìn thấy Giản Y đã nhắm chặt mắt lại, hô hấp đều đặn, cô nhóc này ngủ thậm chí ngay cả quần áo cũng không thay, có thể ngủ thoải mái sao?
Kỷ Uấn Chi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dùng khăn lau đi mái tóc ướt của mình, vừa muốn xoay người, trong lòng hơi giao động lại quay người trở lại, nhìn chằm chằm Giản Y ngủ.
Nàng dáng vẻ lúc ngủ xem ra rất ngoan a, như con mèo nhỏ cuộn tròn lại như thế.
Nghe nói tư thế này chứng tỏ người ngủ đang cảm thấy không an toàn, nàng cũng không à?
Kỷ Uấn Chi nhẹ nhàng đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Giản Y.
"Hôm nay cô vậy mà lại ở trước mặt Chung Dục nói đỡ cho tôi, khen thưởng cô một chút." Kỷ Uấn Chi rất nhỏ giọng nói.
Sau đó cẩn thận từng li từng tí hướng về phía nàng, để đầu sát vào Giản Y, trên chiếc trán nhỏ của nàng ôn nhu để lại một nụ hôn.
Chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái mà đã lập tức đứng bật dậy, dáng vẻ như có tật giật mình, nín thở ngưng thần nhìn Giản Y, chỉ lo nàng đột nhiên tỉnh lại phát hiện mình đã làm chuyện xấu.
"Này không phải là chiếm tiện nghi a, đây là khen thưởng, cô đừng có mà kiêu ngạo." Kỷ nào đó nói như thể Giản Y tình nguyện cam lòng, không phải là cô tự tung tự tác, thực sự là không một chút nào lừa mình dối người.
Kỷ Uấn Chi đứng dậy muốn rời đi, Giản Y bỗng nhiên mở mắt ra, cô ấy vậy mà lại ngang nhiên hôn mình! Còn nói cái gì mà khen thưởng, thưởng cái rắm, tôi mà cần cô cho tôi cái kiểu khen thưởng này ư!!! Người này chắc chắn có bệnh!!! Liền biết cô ấy chắc chắn sẽ không buông tha này cơ hộ tốt này mà! Xong xong xong, đêm nay nguy hiểm rồi!!
Kỷ nào đó hôn Giản Y xong, tâm tình vô cùng tốt, thậm chí còn vô tư mà ngâm nga điệu hát dân gian.
Cô kỳ thực sự không buồn ngủ, thế nhưng chỉ sợ làm phiền Giản Y nghỉ ngơi, chỉ có thể lên giường tắt đèn, để Giản Y nghỉ ngơi thật tốt.
Giản Y nào dám ngủ! Nghiêng thân mình cũng không dám thở mạnh, cũng không biết Kỷ Uấn Chi có ngủ hay không, nhưng luôn cảm giác phía sau đang có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Sau khi kinh hoảng một hồi, Giản Y từ từ tỉnh táo lại, hồi tưởng lại nụ hôn dịu dàng của Kỷ Uấn Chi vừa nãy.
Rất kỳ quái, chính mình rõ ràng có thể ngăn cô ấy lại, nhưng vừa nãy cũng không có lên tiếng, cũng không có cử động, cứ như là bản năng ngầm thừa nhận cho cô ấy hành xử như thế, căn bản chưa hề nghĩ tới việc phản kháng.
Đây là... Tại sao??
Hơn nữa nàng nhớ lại thời điểm ban nãy, thật là ôn nhu... Khiến cho người ta cảm giác rất ấm áp.
Hỏng bét, lẽ nào là...
Giản Y cảm thấy ớn lạnh trong lòng, chẳng lẽ mình đúng là đã bị Kỷ Uấn Chi hấp dẫn sao? Không thể đi, toàn thân cô ấy ngẫm đi nghĩ lại thì chả có chỗ nào hấp dẫn cả!
...
Ban đêm, Kỷ Uấn Chi vừa ngủ, cảm giác trên người bị đè lên một vật nặng, nửa người đều không thể động đậy.
Mơ mơ màng màng mở mắt, liếc mắt liền thấy Giản Y đang gối lên bả vai của chính cô, ngủ rất say sưa.
Kỷ Uấn Chi bối rối một hồi, liếc nhìn chiếc chăn đang ngăn cản ở chính giữa, còn bày đặt ra vẻ làm màu, xời, Giản Y này coi bộ cũng lắm trò, còn vượt núi băng đèo.
Chỉ là Kỷ Uấn Chi không có lên tiếng đánh thức nàng, thậm chí còn hơi nhỏ kinh hỉ.
Giản Y nửa người dựa vào Kỷ Uấn Chi, cánh tay cùng chân đặt ở trên người cô, ôm chính cô, tư thế vô cùng thân mật.
Vâng, đây chính là do nàng tự tiến tới đấy nhé, mình cái gì cũng chưa làm a. Chỉ là mình hiện tại coi như có làm chút gì đi thì nàng cũng không biết!!
Nghĩ như vậy, Kỷ nào đó tâm tư linh hoạt lên, tỉnh cả ngủ. Trước tiên cẩn thận từng li từng tí một đem cánh tay của chính mình lót dưới cổ Giản Y, sau đó trực tiếp dùng cánh tay còn lại ôm lấy thân thể Giản Y, phủ tại trên lưng của nàng.
Thân thể thật là mềm mại, sờ lên liền rất thoải mái!
Tựa hồ cảm giác được bản thân mình đang bị người khác ôm, Giản Y hơi cong người lại, Kỷ Uấn Chi kinh hãi, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Nhưng mà đợi một hồi phát hiện Giản Y chỉ là đang hơi cọ quậy một chút, cả cơ thể hoàn toàn là dựa vào người mình, liền không có cử động nào nữa. Đồng thời cô nhóc này dựa vào người mình ngủ đặc biệt an ổn, quả nhiên mình có thể là một nữ nhân cho nàng cảm giác an toàn!
Kỷ Uấn Chi đang tự luyến đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng nếu như tỉnh lại, 8 phần 10 là muốn thưởng cho cô một cú đạp đoạt mệnh. A không, có thể sẽ là đoạt mệnh liên hoàn cước...
Nhưng mà cho dù là như vậy, Kỷ nào đó vẫn rất điên cuồng thăm dò nơi biên giới của địa ngục, ôm Giản Y không hề buông tay, cô xem như là đã tính toán kỹ càng, chỉ cần sáng mai cô buông Giản Y ra trước khi nàng tỉnh dậy là liền xong việc!
...
Sáng sớm, thứ đánh thức Đinh Linh không phải là một giấc mơ, cũng không phải là mắc vệ sinh, mà là một tiếng kêu rên thê lương, hơn nữa vẫn là xuất phát từ bà chủ của chính mình, cách đến hai cánh cửa mà vẫn nghe rõ mồn một!
Kỷ Uấn Chi ngồi ở dưới đất, một tay bưng cái eo già cỗi của chính mình, đau đến nói không ra lời. Cô tối hôm qua rõ ràng là suy diễn mọi thứ rất hoàn mỹ, miễn là trước khi Giản Y tỉnh ngủ buông nàng ra là tốt rồi, vốn định không ngủ nhưng được ôm một thân thể ấm áp lại mềm mại như thế thực sự là quá thoải mái, bất tri bất giác liền ngủ thϊếp đi.
Haiz, ai muốn đá thì đá đi, chính mình đáng đời.
Giản Y ngồi ở trên giường, tức giận nhìn Kỷ Uấn Chi, vừa mở mắt phát hiện cô đem mình ôm chặt đến không thở được, trên mặt còn mang theo ý cười, này không phải là quyết tâm muốn ăn đậu hũ của mình sao???
Chính mình cũng thật là, tại sao lại ngủ quên cơ chứ!!!
Nhìn Kỷ Uấn Chi từ dưới đất đứng dậy, Giản Y di chuyển đến bên giường, sẵn sàng cho cô một cước nữa, dám ăn đậu hũ của Giản Tiểu Y ta đây, chuẩn bị chết không toàn thây đi!!
Nhưng mà một cước này vẫn chưa đá ra liền bị Kỷ Uấn Chi nhấn giữ ở chân.
"Cô đang vui lắm phải không?" Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười.
"Sắc, sắc lang!" Giản Y hậm hự lên tiếng, cố gắng duỗi chân ra nhưng mà không thể đem chân rút lại.
Kỷ Uấn Chi liếc mắt một cái, "Chính cô nhìn xem cô ngủ ở chỗ nào?" Chỉ chỉ vào chiếc chăn ngày hôm qua, vẫn còn đang nằm giữa hai người.
Giản Y quay đầu lại liếc mắt nhìn, hả? Chăn làm sao lại chạy đến phía sau mình rồi? Khẳng định là Kỷ Uấn Chi đem chăn di chuyển đi rồi.
"Không, vô liêm sỉ!"
Kỷ Uấn Chi che đầu, "Chính cô ngủ có biết bao tật xấu cô không biết sao? Ngày hôm qua sắp ép chết tôi rồi! Cô vậy mà dám ở đây kẻ ác cáo trạng trước!"
Giản Y trầm mặc một hồi, "Sắc lang!"
Kỷ Uấn Chi điên cả người, nói vậy cô vẫn không hiểu sao? Được thôi, vậy tôi cũng không cùng cô khua môi múa mép.
Nghĩ đến đó, Kỷ Uấn Chi leo lên giường, nắm chặt chân Giản Y lại, miễn cho nàng lại bạo hành gia đình!
"Cô làm, làm gì!?"
Nhìn Kỷ Uấn Chi gần trong gang tấc, Giản Y có chút hoảng.
"Cô luôn nói tôi là sắc lang, vậy nếu tôi không làm ra trò trống gì cho giống sắc lang, thì cũng quá không xứng với cái danh này rồi?"
"???" Cô này, còn có thể không biết xấu hổ như vậy ư!!!
"Cô, cô cô cô, cô cô..." Nhìn Giản Y chỉ tay vào mình, gấp đến độ nửa ngày rồi vẫn chưa thốt ra được một câu hoàn chỉnh, Kỷ Uấn Chi liền rất muốn cười.
"Cô có thể suy nghĩ cho tốt rồi hẵng nói." Kỷ Uấn Chi không hề che giấu chút nào uy hϊếp Giản Y.
"Cô cô cô... Tôi, tôi tôi tôi..." Kỷ Uấn Chi vừa nói như thế, Giản Y càng nói lắp, như thể đang bị kẹt đĩa.
Kỷ Uấn Chi kiên nhẫn nhìn đến môi của Giản Y, liền nhìn thấy đôi môi hồng hào kia đang không ngừng mà khép mở, không nói ra được một câu nói hoàn chỉnh, ồ, trước giờ làm sao không có phát hiện nàng lúc nói lắp dáng vẻ còn khả ái hơn nữa a!
Giản Y đang vội vàng thì chợt thoáng thấy một bóng người đang tiến lại gần mình, sau đó môi nàng liền đông cứng lại.
Giản Y trong nháy mắt thất thần, môi Kỷ Uấn Chi rất mềm, hôn lên môi cô ấy giống như hôn lên thạch vậy, mát lạnh, mềm mại và rất đàn hồi!
Kỷ Uấn Chi nhắm mắt lại, thật lòng thưởng thức cảm giác hôn môi.
Lần trước hôn môi Giản Y, là vì để diễn cho Thẩm Lan xem, cũng không có thật lòng cảm thụ. Lần này không giống nhau, lần này là bản thân cô chủ động, hướng về Giản Y truyền đạt tâm ý, cũng hi vọng Giản Y có thể hơi hơi cảm giác được điều đó.
Kỷ Uấn Chi rất ôn nhu chạm vào bờ môi của Giản Y, đôi môi khẽ mở, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng thoáng liếʍ láp đôi môi của Tiểu Y một chút, khi cô đang nỗ lực cạy miệng nàng ra, không ngạc nhiên chút nào đã bị từ chối.
Thời điểm Kỷ Uấn Chi dùng đầu lưỡi liếʍ láp, Giản Y cảm giác như bị điện giật, trong lòng giống như có gió thổi qua, nổi lên một tia gợn sóng.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau Giản Y liền ý thức được sự tình không đúng lắm! Vội vàng đẩy Kỷ Uấn Chi ra.
Kỷ Uấn Chi liếʍ liếʍ môi, một bộ dáng dấp tiếc nuối chưa hết thòm thèm. Làm sao mà vẫn chưa cạy được miệng của nàng a, thật là đáng tiếc!
"Cô cô cô...!!" Giản Y một mặt ghét bỏ lau lau miệng, cô ấy đã làm gì a!!! Còn đưa cả lưỡi ra!!
"Sắc lang! Vô liêm sỉ! Đồ lưu manh!" Kỷ Uấn Chi cứ như thế nói hết lời.
Giản Y sửng sốt một chút.
"Tôi hoàn toàn chấp nhận." Kỷ Uấn Chi tiếp tục nói, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười tủm tỉm nhìn Giản Y.
Đối mặt với thái độ mặt dày của Kỷ Uấn Chi, Giản Y đột nhiên tìm không ra lời nào để mắng cô.
Suy nghĩ hồi lâu, mới ngột ngạt nói ra một câu, "Không biết xấu hổ!"
"Ừ." Kỷ Uấn Chi gật gù, vui vẻ tiếp thu, vô liêm sỉ đến cùng.
"Cô!" Giản Y vẫn còn buồn bực.
"Cô đã nói không, sẽ không thực sự, thực sự động tâm, hiện tại không có, không có ai, cô không không, không nên, hôn tôi." Cố gắng bình phục tâm tình, tận lực sắp xếp lại câu chữ.
"Ồ." Kỷ Uấn Chi nghe vậy chau mày.
"Tôi có nói lời này sao?" Chớp chớp mắt, thật lòng nhìn Giản Y, mình đã nói sao? Không nhớ rõ a.
"Cô cô cô! Hợp, hợp đồng!"
"Hợp đồng? Xin lỗi, tôi không có mang theo, hơn nữa tôi trên hợp đồng cũng không có viết câu nói này, điểm ấy tôi nhớ rất rõ ràng."
"?? Cô rõ ràng, rõ ràng có nói!"
"Vậy cô có viết trên hợp đồng sao?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
"Tôi! Tôi..." Giản Y không lên tiếng, chính mình có phải là bị Kỷ Uấn Chi tính toán không?
"Ai, ngược lại cũng đã hôn rồi, cô nếu như không vui, vậy thì hôn tôi lại một cái xem như là hòa, tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng, sao?" Kỷ Uấn Chi quẹt quẹt miệng, cực kỳ không biết xấu hổ là gì.
Giản Y thực sự là hận không thể cho cô một cái tát, phụ nữ đều là đại móng heo!
Không, riêng mình thì không phải.
Kỷ Uấn Chi là đại móng heo!
Nhìn dáng vẻ oan ức của Giản Y, Kỷ Uấn Chi trong lòng có một tia mất mác, nói thật, cô vừa nãy thật sự cũng đã đem hợp đồng quên sạch sành sanh, hoàn toàn quên.
Thậm chí cô chỉ nhớ rõ Giản Y chính là vị hôn thê của cô, người yêu của cô, không lâu sau đó sẽ cùng với nàng thành hôn, tạo thành một gia đình hạnh phúc.
Kỳ thực Kỷ Uấn Chi lúc đầu cũng có chút mờ mịt.
Đến cùng là do nói dối quá lâu nên ngay cả chính mình cũng đã tự dối lòng rồi ư. Hay là mình thật lòng muốn cùng nàng ở cùng một chỗ? Lấy thân phận cùng quan hệ như vậy tiếp tục dây dưa?
Nhưng mà trải qua nụ hôn vừa nãy, trong lòng cô liền đã có đáp án.
Khi hai đôi môi chạm nhau thì sự nóng rực cùng rung động của trái tim chính là câu trả lời tốt nhất.
"Được, được rồi, cô có cái miệng trên mặt, tôi giúp cô hôn một chút thôi mà, thuận tiện sớm luyện trước cảnh hôn, trước tiên làm quen cảm giác một chút, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào." Kỷ Uấn Chi vuốt ve tóc, giọng điệu trêu ghẹo, như thể nói trên mặt nàng có sâu, cô giúp nàng phủi đi vậy. Dùng lời nói đùa giỡn này, nỗ lực hóa giải cục diện khó xử trước mắt, tuy rằng kết quả trái lại càng lúng túng...
Cô cũng không biết nên giải thích làm sao với Giản Y về hành động vừa nãy. Bởi vì lý do rất đơn giản, cô chính là muốn hôn nàng, không phải để khoe hoang cũng không phải để diễn cho người khác xem, mà là xuất phát từ nội tâm, muốn thân cận nàng, muốn cùng nàng tiến thêm một bước, càng thêm thân mật.
Thế nhưng hiện tại nói với nàng những lời này, nàng có thể hay không rất mâu thuẫn?
Nhất định sẽ, nàng chắc chắn sẽ ghét bỏ mình, mình hôn nàng một cái, nàng sẽ ở đó mà không ngừng lau miệng đến mức môi bị sưng đỏ cả lên! Thật là làm cho người ta thương tâm!