Chương 4

Reynolds thật sự rất đói, cậu thầm cầu nguyện với thánh tử trong lòng thật lâu, rốt cuộc mới từ trong chăn thò đầu ra.

Mưa bên ngoài tạt tới, phiêu phiêu rơi vào mặt, làm ướt tóc ở thái dương, Reynolds đưa tay gạt hạt mưa khỏi mặt. cậu nhìn cái cây bên cạnh, nhón chân lấy xuống một vài chiếc lá, rồi lại ngồi xổm xuống bắt đầu làm cho mình một cái nón.

cậu đương nhiên cũng có thể dùng ma lực, nhưng ma lực cuat cậu thực sự quá ít, còn không đủ để cậu giữ ấm.

Làm xong cái nón, Reynolds đợi một chút.

Mưa bên ngoài không hề có xu hướng nhỏ lại, bên này cũng không thấy bóng dáng người chơi nào.

Đói bụng làm cho cậu không còn chút sức lực nào, cậu phải mau chóng ăn cái gì đó.

Có lẽ bên ngoài thực sự rất lạnh.

cắn răng, mị ma duỗi cánh tay trắng nộn đẩy cánh cửa ra, rồi nhanh chóng chạy vào trong mưa.

Gió lạnh thổi tới, lạnh lẽo thấu xương.

Reynolds không nhịn được rùng mình.

Nhanh chóng chạy đến gốc cây, ở dưới gốc cây mưa nhỏ hơn một chút.

Reynolds hà hơi vào tay, hơi nóng ập vào bàn tay, vì vậy cái tay lạnh lẽo cảm nhận được một chút ấm áp.

Cậu ngẩng đầu về phía cây táo.

"Xin lỗi, ta thực sự không muốn hái ngươi đâu."

Đôi mắt ruby của Reynolds lộ ra sự áy náy, quần áo ướt đẫm dính vào người, lộ ra những đường nét xinh đẹp của cơ thể. Tóc cậu nhiễu nước, giọt nước theo má cậu chảy dọc, rơi xuống xương quai xanh.

Giống như là một vị hoàng tử đang gặp nạn.

Chỉ là, cho dù hoàng tử đang gặp nạn cũng không thể thiếu quần áo như vậy.

Reynolds chỉ đơn giản lấy miếng vải quấn quanh ngực và thân dưới, cánh tay trắng nõm cùng xương quai xanh đều lộ ra ngoài, đôi môi hồng hào không lúc nào là không tỏa ra hương vị quyến rũ.

Lại nhìn đôi mắt kia của cậu, là một ác ma, nhưng lại có một đôi mắt ngây thơ hồn nhiên như hoa Mân Côi.

Lúc này đôi mắt Reynolds đang tỏa sáng nhìn chằm về phía cây táo, nếu dùng đôi mắt này nhìn người khác, sẽ là cảnh tượng quyến rũ như thế nào.

Thân cây sần sùi ma sát với da Reynolds, da cậu vốn rất trắng, bây giờ lại có thêm vài vệt hồng. thời điểm cành cây quẹt qua, liền lưu lại một đường trắng.

Reynolds nhẹ nhàng hít thở, thân thể bởi vì quá lạnh mà run rẩy, lại cố chấp tiếp tục trèo lên.

Cái cây này thực sự rất cao, nói đúng ra, ở trong hoa viên cây nào cũng rất cao. Uriah là thiên tài trồng cây, mọi thực vật ở trong tay hắn đều phát triển rất tốt.

Reynolds không có trồng cây.

Cậu học bộ dáng tinh linh gieo hạt táo, đợi ròng rã ba tháng, đợi đến lúc cây táo của tinh linh đã trưởng thành, hạt táo của cậu đã hư mất rồi.

...

Thật sự quá đáng, rõ ràng ngày nào cậu cũng ca hát cho nó.

Trong đôi mắt Reynolds lăn xuống giọt nước mắt.

Thời gian cậu trèo lên rất lâu, Reynolds cảm thấy mình đã dùng hết sức lực, cũng thấy mình sắp không trèo nỗi nữa cuối cùng mới có thể leo tới.

Cậu thấy được quả táo.

Quả táo không lớn không nhỏ, tròn trịa, được nước mưa tắm rửa đến óng ánh, cực kì dụ dỗ người hái xuống.

Reynolds nhìn chằm chằm nó nuốt nước miếng.

Mùi hương thơm ngát tỏa ra bốn phía, mị ma khịt khịt cái nũi nhỏ, đôi mắt càng đỏ hơn.

Nó thực sự quá thơm!

Ngửi thấy liền nuốn ăn.

Mị ma không nhịn được đưa tay ra hái một trái.

Không chần chừ cắn một cái.

Reynolds muốn khóc.

Nó thực là chua.

Nó sao chua đến như vậy.

Mưa theo khe hở thổi tới, Reynolds ở trong mưa ngậm quả táo cực kì chua kia.

Cái sừng bé bé ũ rũ cụp lại, đuôi vốn dựng thẳng lại rũ xuống, cậu khom lưng, cố gắng rúc vào một góc để sưởi ấm.

Cậu ăn, từ từ khóc lên.

Cậu tưởng rằng quả táo rất ngon.

Từ trên cây cao có thể trông thấy cây tinh linh của một nhà khác. Đó cũng là một cây táo, chỉ có đều ra quả không đẹp như của thánh tử.

Reynolds cúi đầu nhìn quả táo bị cắn một miếng ở trong tay.

Cậu khom người người, yên lặng che lại cái răng của mình.

... Mặc dù rất đẹp, nhưng không ăn được!

Cảm giác hàm răng sắp rơi mất, khóc.

"Ầm ầm" một tiếng, sấm sét trên trời đánh xuống.

Reynolds sợ tới giật mình một cái, thân thể căng chặt ở trên cây.

Quả táo gặm một nữa ở trong tay không giữ chặt, rơi xuống, nhanh chóng lăn vài vòng.

Táo!

Reynolds nhìn cái tay trống không, lại muốn khóc.

Khóe mắt mị ma ậng nước.

Cậu đã hái một trái, giờ lại hái tiếp một trái thật không tốt.

Reynolds hít hít cái mũi, mân mê cổ nằm nhoài lên cây, từ từ chậm rãi từ trên cây cao leo xuống.

Mỗi khi cậu leo mệt, liền ngước đầu nhìn mấy quả táo trên cây.

Thật khó chịu, cậu muốn ăn táo ngọt!

Thời điểm chân chạm đất, mị ma nhìn qua trái táo đã bẩn nằm trên mặt đất, vốn chỉ còn một nửa, sau khi rơi xuống đất liền bị dập hết.

Cậu ngồi xổm xuống, nhặt trái táo lên, đau lòng vô cùng.

Đột nhiên có một tiếng vang thật lớn.

Thân thể Reynolds run lên.

Ngẩng đầu lên nhìn, cây táo đối diện bốc cháy, tia sét ở phía trên, ánh lên màu xanh khiến người ta sợ hãi.

Mị ma cầm tráu táo ngơ ngác mà nhìn.

Oa.....

Cái trò chơi này sao còn có thể có sấm sét hả?

Cậu thật sự rất sợ!

Reynolds mới vừa từ cây táo leo xuống sợ tới viền mắt đỏ lên, trong mắt toàn là ủy khuất, cơ thể cậu sợ tới phát run.

Đầu ngẩng nhìn phía đối diện không dám động đậy, cậu sợ chỉ cần động một chút liền bị phát hiện.

Tia sét biến mất.

Reynolds cảm thấy đây chính là do thánh tử trừng phạt cậu, phạt cậu hái mất trái cây ở hoa viên.

Hai chân cậu chà vào nhau.

Giày của cậu lúc trèo cây đã tháo ra.

Phía trời vang tới âm thanh của sấm sét.

Reynolds ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái.

Cậu nhẹ xoay người lại. Giống như làm vậy sẽ không bị phát hiện.

Không kịp tìm giày, Reynolds liền đứng dậy chạy thật nhanh.

Cậu muốn tìm Uriah để xin lỗi.

Sau đó hỏi xem có thể không để sấm sét đánh cậu.

..... Thế giới này thật là đáng sợ.

Thật muốn khóc.

______________________

tui nhớ hòi đó tui chỉ có ý định tìm truyện ngắn ngắn để làm thoi:))