Chương 2

Hôm nay là ngày thứ ba.

Trong trò chơi trước khi đánh nhau người chơi đều thích nói: việc gì cũng không thể quá ba lần.

Reynolds nghĩ, nếu như Uriah có thể cho cậu ở đây qua ba ngày, vậy cậu đại khái có thể ở lại.

Cậu bỏ ra cả đêm để xây ngôi nhà cho hoàn chỉnh, xây tường, làm cái nóc nhà.

Cậu nghĩ nên đưa cho Uriah một lễ vật để lấy lòng hắn, nói không chừng đối phương sẽ không quan tâm cậu nữa.

Vậy là cậu có thể thuận theo mà ở lại.

Hoa Tường Vi ở hoa viên cực kì đẹp, giống như thánh tử Uriah mang theo ánh sáng tinh khiết, khiến người ta chỉ nhìn một cái liền không đành lòng hái nó.

Vì vậy Reynolds trèo tường chạy qua chổ người khác, hái hai đóa hoa Mân Côi.

Cậu vốn chỉ muốn hái một đóa, nhưng đóa kia thực sự rất đẹp.

Trở lại thánh điện, cậu lén lút chạy tới phòng của thánh tử. Đem hai đóa hoa đặt trước bệ cửa sổ, làm xong cậu lén lút chạy về.

Cậu sợ đứng ở đó nhìn sẽ thấy thánh tử vứt đóa hoa đi, cậu sẽ buồn đến cõi lòng tan nát mất.

Mặt trời nhô màu mới tiếng chuông thánh điện vang lên, như là từ thời cổ xưa vĩnh hằng vượt qua núi đồi xuyên qua nhưng con sóng mà đến, lâu dài yên tĩnh.

Uriah mở của sổ, bầu trời giống như đôi mắt trong suốt chiếu vào đóa hoa đỏ.

Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng cầm cành hoa đỏ, hắn nhẹ nghiêng cổ, từ trí nhớ mơ hồ mà nhớ ra tiểu mị ma ở hoa viên.

Uriah trầm mặt.

Hắn nghĩ, mị ma này thực to gan.

Hôm nay người chơi đặc biệt nhiều.

Bởi vì hôm nay là lễ tình nhân.

Có người chơi chạy vào thánh điện, nhìn Uriah hô to.

“Thánh tử đại nhân, tôi yêu ngài như nước sông cuồn cuộn không ngừng, ngài là trái tim của tôi, là ruột gan, là bảo bối trong lòng tôi. Tôi..... “

Trong thánh điện nhảy ra một người chơi.

Miệng hắn ta hô lớn những lời yêu thương, trên đầu nhảy ra liên tiếp mấy con số.

HP-100-100-100-100-100

Hệ thống thế giới bùng nổ.

“Ha ha ha ha, người chơi kia là thằng ngu à, lại dám tỏ tình với thánh tử, không muốn sống nữa sao?”

“Tôi cười chết, người anh em cậu đây là chơi trò mạo hiểm thua đúng không?”

“Người huynh đệ cậu còn làm vậy nữa cấp của cậu sẽ rớt đấy, cậu không biết cái trò chơi này có thể rớt cấp đi?!”

“Đệt, đâu ra người anh em 6 như vậy chứ! Tôi hô to 666.”

“Cậu cẩn thận bị thánh tử kéo vào danh sách đen. Đừng hỏi tôi danh sách đen là gì, chính là trong vòng một tuần không thể hồi sinh. Cũng đừng hỏi vì sao tôi biết, cảm ơn.”

Sau đó người chơi này hiển nhiên vào danh sách đen của Uriah.

Trò chơi ≪ Lật đổ ác ma ≫ này gần đây mới thêm một tính năng mới. Người chơi có thể cùng NPC động phòng, thế nhưng phải thu được độ hảo cảm của NPC.

Nói cách khác, người chơi muốn cùng ác mà động phòng, cần phải: một, đánh bại NPC đó. Hai, thu đầy thanh hảo cảm.

Nếu NPC không phải ác ma, vậy chỉ cần độ hảo cảm đầy là được.

Thánh tử ở trong trò chơi chính là NPC xuất sắc nhất, người chơi nào cũng muốn hắn.

Đáng tiếc Uriah cực kì thánh khiết, ngay cả người chơi chỉ cần trong balo mang theo bất kì quyển sách đen nào, đi vào thánh điện ngay lập tức sẽ giảm HP, còn có thể rớt độ hảo cảm.

nếu trên đường làm nhiêm vụ gặp nguy hiểm, thánh tử sẽ bỏ mặc không cứu.

Người chơi này thực không thú vị.

Thánh tử không cầm lòng được nhớ tới mị ma ở sau hoa viên.

Reynolds cực kì mỹ lệ, không giống nét đẹp của thánh tử.

Mà cậu có con người màu đỏ tươi sạch sẽ trong trẻo như viên kim cương đỏ, da dẻ trắng nỏn, trên trán nhô ra cái sừng nhỏ nhỏ xinh xinh, phía sau có cái đuôi xù xù, hơi nhỏ dài, khúc cuối có cái sừng nhỏ tam giác,

Con mắt cậu lúc nào cũng ướt sũng, mơ mơ màng màng, nhìn rất đáng thương.

Khiến người ta nhìn một cái liền muốn hung hăng mà bắt nạt cậu, là kiểu không làm cậu bị thương.

Uriah bóp nát hoa Mân Côi trong túi.

Chất lỏng màu đỏ bị ép ra dính vào tay hắn một chút.

Hôm nay thuốc phục hồi liền nhiều hơn mọi hôm.

Đằng sau hoa viên vô cùng yên tĩnh, mặt trời ấm áp.

Reynolds nhịn không được híp đôi mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm tỉnh dậy đã là bảy giờ, cậu ngồi xuống, đợi Uriah đến đây trồng cây như mọi ngày.

Giờ đã điểm, Uriah đúng giờ đến hoa viên.

Không giống với hai ngày trước, lúc này Uriah chăm chú nhìn cậu,

Nội tâm Reynolds hoảng hốt muốn bỏ chạy, nhưng cậu không dám bước ra cửa, bởi vì ở ngoài có thánh tử.

Bốn bức tường cùng cái nóc đã bị cậu lắp lại, cậu nhìn hai bên một chút, phát hiện không có chổ nào có thể trốn được.

Mị ma rụt rè từ cánh cửa nhô đầu ra, đáng thương nhìn về phía thánh tử.

“Em..... em lại tặng một đóa hoa, có thể không đuổi em đi được không?”

Tiểu mị ma lấy một chiếc lá từ trên cây, hạ xuống nụ hôn ngọt ngào.

Lá cây chuyển động, mang theo hoa hồng đỏ nhẹ nhàng hướng thánh tử rơi xuống.

Đỏ đỏ hồng hồng, như đưa tới chính là trái tim của mị ma.

Con ngươi thánh tử tĩnh lặng như đại dương lạnh lẽo tươi mát.

Hắn đẩy cái lá ra, quay người đi trồng cây.

Reynolds nhỏ giọng hoan hô một cái, nhanh chóng viết lên bảng gỗ ba chữ ── Reynolds.

Bảng gỗ treo trước cửa căn nhà nhỏ.

Mị ma quay lại trong phòng tiếp tục ngủ.

Cậu rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không cần lo lắng nửa đêm bị đuổi đi.

Uriah thật tốt bụng.

Mị ma ngọt ngào mà giương khóe miệng khuôn mặt tràn đầy tươi cười.

Cửa đóng lại, thánh tử Uriah ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cánh cửa.

Cái bảng gỗ đung đưa theo từng cơn gió.