Lâm Tiêu Dương đúng thật là trước mắt tối sầm lại, tiếp đó cái gì cũng không biết. Hình như sau đó dù dì Trương có gọi thế nào hoặc lay mạnh, cậu cũng không có nửa phần phản ứng.
Không biết bao lâu, cũng không biết làm sao mà ý thức được có người đang gọi tên của cậu, lúc này mới từ từ tỉnh lại. Tay đang chống đỡ tại dạ dày vẫn không chút buông lỏng, mất sức mở hai mắt có chút nặng nề ra, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt người đối diện.
Lông mày đẹp đẽ của Lương Húc Nhiên nhíu chặt lại, giữa lời nói đều mang theo mấy phần gấp gáp, câu nói lần này lại có gì không đúng: "Tôi phải đưa em đi bệnh viện."
"Không......" Cậu vừa định nói không cần, thì Lương Húc Nhiên đã lấy điện thoại di động ra bấm số của lái xe, coi như cậu muốn từ chối cũng không được. Huống chi dựa vào tình trạng thân thể hiện tại của cậu, chỉ sợ chẳng còn sức để đứng lên.
Dưới tình thế cấp bách, cũng chỉ có thể vội vàng gọi 007 trong đầu lên hỏi, "Mày tranh thủ thời gian nghĩ cách cho tao đi?"
【 Ký chủ, xin hỏi ngài cần tôi làm gì đây?】 007 hồi đáp rất nhanh, 【 Xét theo tình huống trước, ngài ngoại trừ đến bệnh viện với mục tiêu, không còn lựa chọn khác ạ ~】
"Con mẹ nó vậy chẳng phải tao sắp bại lộ sao?!" Lâm Tiêu Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Vậy thì tao cần mày làm gì??"
Nếu bây giờ cậu đến bệnh viện với hắn, chỉ sợ việc bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối căn bản không thể giấu được. Mà bây giờ một khi bị người này biết, cậu cũng không dám nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào.
Dù sao vất vả lắm mới tăng được độ hảo cảm lên 6%, cậu vạn lần cũng không nghĩ đến việc đứt gánh giữa đường, dẫn đến nhiệm vụ về sau hoàn toàn không làm nổi nữa.
"Nghĩ đi." Lâm Tiêu Dương cố gắng bình tĩnh, "Ngươi có biện pháp nào có thể giấu diếm được không?"
【Có thì có......】 007 thanh âm có vẻ hơi do dự, 【Cơ mà...... Nghĩ lại thì, ai bảo ngài là ký chủ có hi vọng thông quan nhất. Ngoại lệ giấu giúp ngài một lần, lần sau thì không thể theo lệ này nữa đâu nha ~】
Lâm Tiêu Dương đang muốn bảo mi nghĩ cách thì ngươi lại nói ngược lại tao là sao?, không chờ cậu hỏi ra, một trận đau đớn rợp trời kín đất giường như đã lan tràn ra toàn thân, ngay sau đó đến suy nghĩ cũng chẳng rõ ràng nổi. Cậu cũng chỉ có thể cố gắt gao đè lấy dạ dày, nhưng dù có làm gì đau đớn cũng không có dấu hiệu dịu đi nửa phần.
Lái xe rất nhanh đã đến, Lương Húc Nhiên cúi người đỡ cậu dậy, "Có thể tự đi không?"
Lâm Tiêu Dương nhẹ gật đầu, ráng gắng gượng đứng lên, lại không khống chế nổi ngã quỵ về chỗ cũ. Cuối cùng gần như dựa toàn bộ toàn bộ trọng lượng cơ thể lên vai Lương Húc Nhiên, lúc này mới có thể xuống lầu.
Lái xe thấy thế cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lái xe với tốc độ nhanh nhất, nhìn qua chỗ ngồi phía sau Lương Húc Nhiên đang tràn đầy lo lắng hỏi thăm tình hình của Lâm Tiêu Dương, cũng âm thầm lẩm bẩm.
Hầu như tất cả mọi người đều biết Lương Húc Nhiên luôn luôn không hoan nghênh gì Lâm Tiêu Dương, tuy rằng cậu trên danh nghĩa vị hôn phu sớm chiều ở chung, nhưng tình huống trước mắt này......
Lâm Tiêu Dương lúc này gần như hoàn toàn suy nghĩ về vấn đề khác, mồ hôi lạnh đã làm ướt tóc mai cậu, đầu óc mơ hồ hỗn độn, chỉ duy nhất một điều là Lương Húc Nhiên bên cạnh liên tục hỏi cậu có ổn không.
Mà cậu hiện tại cũng không rảnh suy nghĩ xem mình thế nào.Cậu hiện tại đang sợ hãi muốn quay xe, vô cùng sợ hãi.
Cũng may qua một lần kiểm tra bác sĩ cũng chỉ chuẩn đoán là xuất huyết dạ dày, để cậu yên lòng. Nói với 007 trong đầu một câu: "Mày cũng làm được nha, coi như còn chút hữu dụng."
【Tôi đây cũng có giới hạn nha ký chủ!!!】 007 Khóc không ra nước mắt, 【Giúp ngài nhiều như vậy còn tiêu hết cả điểm kinh nghiệm thực tập hệ thống của tôi rồi, cho nên ngài nhất định phải thông quan lần này!!!】
Lâm Tiêu Dương không để ý, hoặc là nói căn bản không có thời gian để ý đến nó. Lương Húc Nhiên đã dìu cậu trở lại xe, một đường hộ tống cẩn thận.