Vật phẩm này dường như cũng chỉ có thể giúp cậu giấu bệnh, còn đau đớn thì đúng là chẳng có nửa phần ảnh hưởng. Lâm Tiêu Dương chống mép giường thất tha thất thiểu đứng lên, lại vịn tường chậm chạp xê dịch ra khỏi phòng. Cảm giác bụng rỗng sáng sớm khiến dạ dày cuồn cuộn mà đau đớn lại càng kịch liệt thêm mấy phần, bàn tay đặt trên nắm cửa đều đã vô thức xiết chặt, dường như dùng sức đến khớp xương trắng bệch.
Một giây sau có ai đó đẩy cửa từ bên ngoài.
Lâm Tiêu Dương đứng không vững, trực tiếp ngã ra sau. Lương Húc Nhiên thấy thế bước nhanh tới trước vội vàng kéo lại thân thể cậu. Hắn đương lúc vô cùng lo lắng,
dường như cứng người tại chỗ, cũng không dám di chuyển. Chờ Lâm Tiêu Dương ổn định hơn một chút, lúc này mới cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy.
"Em... Có sao không?" Lương Húc Nhiên không yên lòng đỡ lấy cánh tay của cậu, "Bây giờ có thể đi không?"
"Không sao." Lâm Tiêu Dương miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Bây giờ đi luôn đi."
Vật phẩm cậu dùng đã bắt đầu có hiệu quả, hiện tại chậm một giờ, thì tương đương với việc lãng phí hai giờ sinh mạng của cậu. Ngẫm lại chính mình còn lại hơn bảy mươi ngày, đúng là không được trì hoãn.
Đến bệnh viện, vẫn làm những xét nghiệm bình thường lúc trước. Cậu nhìn vị chuyên gia già dặn trước mặt, ông ta đeo kính lão mở rồi mở sổ bệnh án của cậu, lông mày nhíu càng sâu. Qua một hồi lâu ông ta mới ngẩng nhìn về phía Lâm Tiêu Dương, "Bệnh này đã bao lâu rồi?"
Lâm Tiêu Dương sửng sốt, tìm kiếm trong đoàn trí nhớ vốn không thuộc về cậu, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Bệnh bao tử... Đã bị năm sáu năm."
"Năm sáu năm?" Lão chuyên gia dường như mười phần khϊếp sợ mở to hai mắt, nhìn Lâm Tiêu Dương, rồi lại liếc mắt qua vị đưa cậu đến đây, hiện tại đang đứng bên cạnh Lương Húc Nhiên, "Bị bệnh đã sáu năm, sao cậu chạy chữa sớm đi, mà kéo dài tới tận bây giờ?"
Lâm Tiêu Dương cúi đầu không nói, đây là vấn đề của nguyên chủ, cậu đúng là không cách nào giải thích.
Lão chuyên gia thấy thế lại chuyển mắt tới Lương Húc Nhiên, "Bệnh này của cậu ta, cậu có biết không?"
Lương Húc Nhiên nhíu mày, nhẹ gật đầu.
"Mấy người trẻ tuổi bây giờ, ài..." Lão chuyên gia như có phần bất đắc dĩ thở dài, "Tại sao lại không coi cơ thể của ra gì thế? Bây giờ thì tốt rồi, càng trì hoãn càng khó chữa, không thể tốt lên, căn bệnh này còn phải theo cậu cả đời."
"Vậy... Không có cách trị tận gốc sao?" Lương Húc Nhiên thoáng qua Lâm Tiêu Dương, hỏi.
"Khả năng vô cùng thấp." Lão chuyên gia thở dài, "Dạ dày đều đã hỏng như vậy rồi, bây giờ chỉ sợ có điều dưỡng cũng không tốt lên. Muốn nghĩ làm dịu lại những triệu chứng hiện tại, cũng chỉ có thể bán trụ vào thuốc thôi, ngày ba bữa bình thường đều phải ăn thanh đạm một chút. Với lại sau cùng tôi cảm thấy triệu chứng của anh bạn nhỏ này... Không giống xuất hiết dạ dày bình thường."
Lâm Tiêu Dương thầm kinh hoảng, dường như vô thức liền bắt đầu đâm chọt 007, "Vật phẩm của mày lại có cấn đề??"
[ Tuyệt đối không! ] 007 lập tức trả lời, [ Kí chủ chớ an tâm vội, trước tiên cứ xem người ta nói thế nào. ]
Lâm Tiêu Dương lại mang tâm trạng thấp thỏm, tiếp tục nghe Lương Húc Nhiên và lão chuyên gia trao đổi.
"Cũng có thể do khí huyết tổn thương một thời gian dài, dẫn đến căn bệnh hiện giờ ngày càng nghiêm trọng." Lão chuyên gia đẩy kính lão, "Nhưng dựa theo mong muốn của bản thân người bệnh, mấy người cũng chỉ có thể trông chờ vào thuốc thôi. Mặc dù nói là không thể trị tận gốc, nhưng ít nhất cũng giúp cậu ta dễ chịu hơn một chút."
Lúc này Lâm Tiêu Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Lại lễ phép cám ơn bác sĩ, bấy giờ mới để mặc cho Lương Húc Nhiên dìu chính mình về tới xe.