Lương Húc Nhiên sắc mặt âm trầm, bước chân ra khỏi phòng nghỉ, thì thấy Vương Trạch đã đứng ở cửa văn phòng chờ hắn.
"Lương tổng, video lúc nãy..." Vương trạch lo lắng kinh hãi, vẫn còn không dám mở lời, chỉ có thể nhìn sắc mặt Lương Húc Nhiên ngày càng âm trầm, chờ hắn nói trước.
"Kêu cái cô Trương Mục Nguyệt. Thêm cả Lộ Danh, cũng gọi cùng lên đây."
Vương Trạch vội vàng đáp ứng, đi ra cửa. Âm thầm lau mồ hôi trên trán, đi lên thang máy.
Bộ phận nhân sự, Lộ Danh sau khi được giải thích rõ thì việc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chỉ vào mũi Trương Mục Nguyệt mắng to một trận.
"Cô nói cô không làm được gì người ta, không trêu chọc cậu ta, vậy mà còn dám động tay đẩy người xuống thang lầu?" Cái mũi của Lộ Danh cũng bị tức điên, "Có phải cô thật lòng muốn gây phiền phức cho tôi?!"
"Giám đốc, em cũng không ngờ rằng..." Trương Mục Nguyệt đầy mặt bộ dáng khổ sở đáng thương, "Em thật sự không có ý muốn đẩy, là anh ta đứng không vững, tự mình té xuống mà!"
Lộ Danh nghe cô ta nói như vậy, trên mặt lại thêm vẻ chán ghét. Lúc hắn còn chưa tìm thấy Trương Mục Nguyệt, đã nghe qua chuyện này từ không ít nhân viên đang bàn tán. Mà bọn họ đều nói là do Trương Mục Nguyệt tự tìm phiền phức, mở miệng nói móc chưa đủ, còn muốn đẩy người ta xuống thang lầu.
Giờ này khắc này, Trương Mục Nguyệt noid những lời này trong mắt hắn, càng như đang bao biện.
Lập tức chẳng muốn nói chuyện nhẹ nhàng với cô ta nữa, "Cô có biết chỉ bằng hành động này của cố, sẽ gây hậu quả nghiêm trọng đến cớ não không?"
Trương Mục Nguyệt thấy Lộ Danh nổi dận như thế, cũng là hết hồn. Lời đang muốn nói lại nghẹn trở về, "Em..."
"Em gì mà em, lần này Lương tổng có trách tội, đừng hi vọng tôi lại đứng ra bảo vệ cô!"
Trương Mục Nguyệt nghe xong lập tức luống cuống, "Chuyện này... Giám đốc, anh không thể như vậy mà. Ngộ nhỡ Lương tổng thật sự... Vậy thì em, vậy em không xong rồi sao?"
"Uổng cho cô còn hiểu chuyện." Lộ Danh tức giận nói, đưa tay vỗ mạnh vào bàn làm việc trước mặt, "Thì việc này của cô, chính tôi cũng khó mà giữ được mình, còn phải lo cho cô??"
Trương Mục Nguyệt lập tức đen xì mặt, há hốc mồm còn muốn nói cái gì, thì trông thấy Lộ Danh khoát tay áo, "Cô đi ra ngoài trước đi."
"Nhưng Giám đốc..."
"Không cần nói nữa." Lộ Danh rất thiếu kiên nhẫn, mày cũng nhíu chặt, "Chờ tin tức đi."
Trương Mục Nguyệt có chút không cam lòng còn muốn mở miệng nói gì đó, Lộ Danh đã quay lưng đi, tỏ ý rõ là không muốn tiếp tục nói gì với cô.
Trương Mục Nguyệt không còn cách nào, chỉ có thể đẩy cửa ra đi ra ngoài. Vừa ra cửa, thì hứng chọn ánh mắt của nhân viên bộ phận nhân sự.
Dường như mắt thấy tất cả những đồng nghiệp kia, và một số ít mặc dù khuất góc, vẫn trong ngay này tụ thành một nhóm thảo luận nói chuyện. Trông thấy Trương Mục Nguyệt từ văn phòng giám đốc văn phòng xuất hiện, tất nhiên cũng muốn đổ dồn tất cả ánh mắt về phía cô ta.
Trong số những người này cũng bao gồm đứa em gái thân thiết Tiêu Nhụy của Trương Mục Nguyệt.
"Không biết chủ tịch Lương có trực tiếp xa thải cô ta không." Một nữ đồng nghiệp nhíu mày, "Chẳng qua tôi không nói thôi, cái cô Trương Mục Nguyệt này trước đó kiêu ngạo như vậy, đoán chừng ai cũng biết gần hết rồi."
"Cũng không hắn, trước đó Tiêu Nhụy rất thân thiết với cô ta còn gì." một nữ đồng nghiệp khác trực tiếp nhắc tới tên Tiêu Nhụy, mà Tiêu Nhụy đột nhiên bị điểm danh, cũng là vô thức liên tục khoát tay phủ nhận.
"Em cũng thật không nghĩ tới chị ấy là người như vậy." Tiêu Nhụy nói xong hàng mi cũng nhíu lại, giống như một người vừa mới bị lừa gạt tình cảm, diễn vở kịch nhựa hoa tỷ muội đến là sinh động.