"Lâm tiên sinh... hình như bị người ta đẩy xuống." Vương Trạch cũng không dám thở mạnh, nhìn sắc mặt Lương Húc Nhiên càng ngày càng âm trầm, "Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ, chỉ là lúc đó nhìn thấy vậy... Tựa như Lâm tiên sinh đang tranh chấp với ai đó, rồi mới..."
"Khúc rẽ cầu thang cũng có video giám sát." Lương Húc Nhiên lạnh lùng mở miệng, "Đi điều tra rõ ràng, rồi quay về nói cho tôi."
Vương Trạch vội vàng gật đầu rời di, mồ hôi lạnh túa ra. Thực ra căn bản không cần điều tra, chuyện phát sinh vừa nãy có không ít nhân viên cũng thấy tận mắt, lúc này chắc đã một truyền mười mười truyền trăm, ai cũng biết Trương Mục Nguyệt đẩy đồng nghiệp cùng văn phòng từ trên thang lầu xuống, còn đổ máu.
Để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn tự mình đến phòng quan sát xem video theo dõi, âm thầm hay là trực tiếp cho Lương Húc Nhiên xem, đỡ phải liên lụy đến chính mình.
- -
Lâm Tiêu Dương nghe được một tiếng vang nặng nề từ bên ngoài, như là âm thanh thứ gì đó rớt xuống đất, chẳng qua lúc này cũng không rảnh đi nghĩ cái khác, chỉ cảm thấy được tuy 007 bảo rằng nó đã làm tiêu biến vết thương do va đập kia, sẽ không để cậu mất mạng ngay, nhưng trạng thái hiện tại của cậu lại không tính là tốt hơn.
Không nói đến đau đớn trong dạ dày ngày càng ra tăng, những vết thương da thịt này cũng không được tính vào ảnh hưởng giảm đau của vật phẩm, thoáng di chuyển đã ảnh hưởng đến chúng, cậu đau đớn thấp giọng rêи ɾỉ.
Không đợi cậu chịu đựng qua trận đau đớn này, cửa phòng nghỉ đột nhiên được mở ra.
Lương Húc Nhiên bước nhanh đến gần cậu, "Vẫn còn rất đau phải không?"
Lâm Tiêu Dương trong lòng liếc mắt, thầm mắng đang nói nhảm gì vậy?
Nghĩ thì vẫn nghĩ, biểu hiện ra lại vô cùng suy yếu lắc đầu, "Chắc là do vừa nãy ngã quá mạnh."
Lương Húc Nhiên qua từng mảng lớn máu bầm trên người cậu, không nói một lời ra cửa lấy rượu thuốc, tự mình xoa bóp cho cậu.
Lâm Tiêu Dương thấy thế cũng có chút ngạc nhiên, xem chừng thái độ của Lương Húc Nhiên gần đây đối với cậu chuyển biến không nhỏ, nếu đặt mình vào thời điểm mới đến đây, muốn nói Lương Húc Nhiên này là giả cậu cũng tin.
"Vì sao trước đó không nói gì với anh?" Lương Húc Nhiên vừa bôi thuốc vừa mở miệng.
"Hả?" Lâm Tiêu Dương sau khi xem xét kỹ mới hiểu ra hắn muốn nói gì, đành phải hơi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, "Tại vì... Em cũng ngờ hôm nay sẽ gặp chuyện như thế, lúc đó trên đường đi quản lý nói với em là chỉ chụp vài kiểu ảnh cùng bộ phận thôi, nên em mới tới."
"Trương Mục Nguyệt bên bộ phận nhân sự, cô ta thường xuyên gây phiền phức với em?" Thanh âm Lương Húc Nhiên lạnh lùng tiếp tục, "Sao không nói với anh?"
Lâm Tiêu Dương tự nhủ chính anh trước đối xử với tôi như thế nào trong lòng anh còn không nảy số?? Không nói cho anh, nếu thật sự mách anh mới không bình thường ấy.
"Dù sao cô ta từ trước đến giờ vẫn vậy, không vừa mắt em cũng không phải một ngày hai ngày." Lâm Tiêu Dương âm thầm thở dài, thầm nghĩ sao mình vẫn còn làm trong công ty của Lương Húc Nhiên, sợ là loại đồn đoán này sẽ chỉ càng nhiều, chẳng thể nào áp xuống được.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu Dương đột nhiên có một ý nghĩ. Không bằng thừa cơ hội này, Lương Húc Nhiên xem ra vẫn còn tương đối dễ nói chuyện, nói với hắn ý định của mình.
"Nếu không thì... Hay là để em quay lại chỗ làm cũ đi." Thanh âm Lâm Tiêu Dương vẫn đứt quãng, dường như nói chuyện cũng rất tốn sức, "Ở nơi này khó tránh khỏi sẽ có người không vừa mắt, dù sao bọn họ mỗi ngày nỗ lực làm việc, chỉ có em là ngoại lẹ, không vừa lòng là điều hiển nhiên."
"Em đừng nghĩ muốn đi đâu." Lương Húc Nhiên nhíu nhíu mày, nói, "Cứ yên tâm điều dưỡng ở nhà, chờ khi nào cơ thể tốt lên, rồi đi tìm việc làm cũng không muộn."