Thời gian làm việc ở quán bar chia làm hai ca: Ca tối là 20:00- 24: 00, ca đêm là 24: 00- 4: 0, Diệp Minh đi làm thêm ở đây, một tuần sẽ có hai ba ngày đi ca tối, nhưng hôm nay đồng nghiệp của cậu có chuyện đột xuất, nên nhờ cậu làm giùm ca đêm.
Lục Lễ ngừng xe, đưa cho bạn trai đồng phục đi làm của cậu, phần trán giữa lông mày hơi nhíu, hỏi: “… Thật sự không thể không nhận được à?”
Diệp Minh nhận lấy đồng phục mà chỉnh sửa thật gọn gang, đối với bạn trai chớp mắt mỉm cười: “Đồng nghiệp nhờ em đổi ca dùm mà, phải đi làm ca đêm của ngày hôm nay.”
Người đàn ông muốn nói lại thôi.
Anh rất muốn nói: Đừng đi, vất vả như vậy, mỗi ngày cũng chỉ kiếm được có dăm ba đồng lẻ.
… Thế nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ quấn kỹ khăn quàng cổ cho bạn trai, đồng thời vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Diệp Minh, nói: “Em đừng làm quá sức, nếu như thấy mệt quá thì cứ ngủ ở phòng nghỉ cho nhân viên nhé.”
Diệp Minh: “Vâng…, em làm hết ca rồi nghỉ lại trong phòng nghỉ chút.”
Lục Lễ: “Buổi trưa anh ở đây đến đón em.”
Diệp Minh thẹn thùng mà vuốt vào khăn quàng cổ một cái.
Người đàn ông âm thầm thở dài một hơi, sau đó nói: “Trưa mai anh sẽ đem xe đậu xa một chút rồi em đi bộ đến chỗ xe anh.”
Diệp Minh cười với anh: “Vâng, em phải đi rồi, gặp lại anh sau nhé~ “
Nếu không phải là bởi vì bạn trai nhỏ của anh vừa nhạy cảm vừa mỏng manh, lòng tự trọng lại cao, còn vô cùng cố chấp, thì dù em ấy nói cái gì mình cũng muốn…
Ôm em ấy vào trong lòng trước cả thế giới này.
Người đàn ông từ cửa sổ xe nhìn ra người yêu đang rời tầm mắt anh..
Đi khuất khỏi chiếc sedan, Diệp Minh vui vẻ huýt sáo vài âm, đôi con ngươi như ngọc bích sáng rực lên.
… Nếu như có bạn trai đưa đón phách lối như thế, vậy không phải nói rõ rằng cậu đã có chủ rồi sao.
Cậu làm sao có thể làm cho chuyện này xảy ra chứ?
Trong quán bar.
“Anh Kỳ!” Diệp Minh chào hỏi với một người con trai khác.
“Ừm….
” Người đàn ông lên tiếng trầm thấp.
Người đàn ông được gọi là ‘anh Kỳ’ đang ngẩng mắt lên nhìn cậu một cái.
Anh ta cũng mặc đồng phục bartender, thân hình cao lớn, khung lông mày xinh đẹp, đường nét khắc sâu, mái tóc màu đen cột đuôi ngựa ở đằng sau, vừa ngổ ngáo mà vẫn phóng khoáng.
Ông chủ quán bar kiêm quản lý quầy của bọn họ là một anh đẹp trai hơn ba mươi tuổi, làm người tương đối nghiêm túc, nhưng thật ra trong nóng ngoài lạnh, vẫn hết lòng ưu ái Diệp Minh, có lẽ đây chính là nguyên nhân Diệp Minh chọn làm ở chỗ này?
Diệp Minh dựa vào ở trên quầy bar, nhàm chán nhìn anh ta pha rượu, cũng không thèm đứng dậy chào hỏi các khách hàng… Cho dù là như vậy, mấy khách đang lén nhìn cậu trong quán bar cũng không ít.
Tuy là dáng vẻ ông chủ nhìn cũng rất có hứng, nhưng tính cách thờ ơ, khó mà tiếp cận được.
Còn cậu nhân viên trẻ này thoạt nhìn vừa hồn nhiên lại còn tuấn tú, cười lên nhìn rất ngọt ngào.
“Cậu học cái này làm gì? ” Người đàn ông để lên một miếng chanh mỏng và lá bạc hà xanh nhạt, sau đó đem ly rượu đưa cho cậu, nói: “Bưng ra đi.”
Cậu trai lắc lắc ly mojito này một cái, nói: “Đẹp quá à… Em chỉ đang nghĩ là muốn biết thêm được một nghề, để sau này thất nghiệp cũng không phải ra đường ở.”
..
Cậu là một sinh viên đại học mà nghĩ gì đến mức phải ra đưòng chứ?
Người đàn ông cũng không phản đối cậu, mà là nói: “Cậu muốn thử pha không?”
Diệp Minh ở dưới sự hướng dẫn của Kỳ Việt, bắt đầu pha rượu từng bước.
Mùi rượu thơm lên khắp nơi.
Anh Kỳ nói cậu vẫn đang đi học, không thể uống rượu, vì vậy sau khi pha xong ly này, anh ta đã giúp cậu nếm vài hớp, thử mùi vị xem sao.
Đến lúc Diệp Minh pha tới ly thứ tư rồi, Kỳ Việt nhíu chân mày khôn ngoan buông ra: “Ừm…, cậu cũng có khiếu pha đấy.”
Anh ta khích lệ cậu, đôi lông mi dài rợp bóng phủ xuống gương mặt, nét mặt đẹp trai kia còn mang theo một tia ửng đỏ.
Có sao nói vậy, có chút gợi cảm.
Diệp Minh chống cằm nhìn anh ta, nói: “Làm mấy lần mà còn có khiếu gì chứ? … Anh Kỳ, anh chỉ muốn an ủi em thôi phải không? “
Khóe môi người đàn ông móc ra thành một độ cung hơi nhỏ: “Do anh khó tính, yêu cầu cao thôi.”
Diệp Minh giương mắt nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn lên tiếng: “Dạ.”
Cậu nói tiếp: “… Em thử lại lần nữa nhé? Anh giúp em nếm thêm lần nữa nha.”
Người đàn ông đỡ trán: “Còn phải tiếp khách nữa mà, uống say thì làm sao bây giờ.”
Cậu trả lời lơ đãng: “Khách cũng không có nhiều, để cho người khác đi tiếp là được mà… Với lại, uống cocktail như mojito làm sao mà say được chứ? Anh Kỳ, anh uống ngàn ly không say mà!”
Kỳ Việt không biết nói sao: “… Cậu nghe ai đồn hay vậy?”
Tuy là nói như thế, anh ta vẫn chấp nhận lời xin xỏ của cậu.
Khi đôi mắt trong sáng lấp lánh kia nhìn anh ta, thật có hơi không biết phải từ chối thế nào… Giống như con cún nhỏ dùng ánh mắt lung linh ngây thơ đáng yêu nhìn bạn vậy.
Dù độ cồn không cao, nhưng uống nhiều rồi cũng sẽ thấy hơi choáng váng đầu một chút, chắc là do cũng đã già rồi! Mấy năm nay thật ra anh uống rất ít rượu… Ngàn ly không say là chuyện từ đời nào rồi.
Lúc anh ta đang chuyên tâm đánh giá rượu để đưa ra những góp ý trong cách pha, lại phát hiện tay của chàng trai đã đột nhiên đặt ở trên tay anh ta.
Tim của Kỳ Việt giật nảy: “…”
Anh tưởng Diệp Minh chỉ vô tình đặt lên thôi, vì vậy tính nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng mới giật một cái, tay anh đã bị cầm ngược trở lại.
Kỳ Việt bắt buộc phải nhìn thoáng qua chàng trai đang ngồi trong bóng tối trước mặt anh ta: trên gương mặt trắng nõn của Diệp Minh đã hơi đỏ ửng lên, trong mắt cũng đã hơi mơ màng.
Kỳ Việt thấy được bên cạnh cậu là ly rượu rỗng.
… Cậu nhóc này thừa dịp anh ta không chú ý, uống cạn sạch hết một ly rượu, mà do tửu lượng quá kém nên thấy váng vất.
Kỳ Việt đổ mồ hôi
…
Khách khứa đã đi hết rồi.
…
Hơi thở người đàn ông dồn dập, một tay để cậu trai tựa vào quầy bar, một tay nắm đầu vai của cậu.
Cách một lớp vải đồng phục mỏng manh, Diệp Minh chỉ cảm thấy bàn tay kia cực nóng lại mạnh mẽ
Thanh niên có hơi mơ màng: “Ấy… Anh Kỳ? Quản lý trưởng? … Ông chủ? “
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Cậu đang có ý đồ gì khác không nên có à.”
Thanh niên khẽ nâng khuôn mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Ý đồ gì khác chứ…?”
Người đàn ông phà ra hơi thở nóng rực: “… Cậu nói là gì?”
Cậu nhóc này khi say, đã bắt đầu cứ cạ cạ vào ngươi anh ta.
Ngay từ đầu lúc bị cầm tay anh ta đã không kịp cự tuyệt, vì vậy Diệp Minh mới bắt đầu được nước làm tới, lập tức tựa hẳn vào trên người anh ta.
Cũng may anh ta có phản ứng tương đối nhanh, mới tránh để cho các khách hàng thấy được cảnh quản lý và nhân viên phục vụ đang dây dưa với nhau.
Kỳ Việt đã là đàn ông ba mươi tuổi rồi, hiểu rất rõ trong mắt của cậu đang ám chỉ điều gì.
… Là tìиɧ ɖu͙©, là khi đàn ông đã ‘lên dây’.
Diệp Minh bị anh ta túm lấy bả vai, có hơi oan ức: “… Rốt cuộc là gì chứ… Là thế này phải không? “
Kỳ Việt còn đang suy nghĩ: Như thế nào mới có thể làm cho con ma men này tỉnh một chút? Kết quả đã thấy khuôn mặt của cậu trai dựa vào, càng ngày càng gần.
Mình phải tách ra thôi, anh ta nghĩ như vậy.
… Thế nhưng anh ta không làm.
Bản thân chàng trai này như một con thú nhỏ vậy, nụ hôn của cậu cũng giống như vậy, vừa hôn vụng về dở ẹc vừa đáng yêu, đầu lưỡi liếʍ miệng của anh ta, mềm mềm.
Hầu kết người đàn ông trượt lên trượt xuống, từ dưới bụng có một luồng lửa dục thắp lên.
… Cậu nhóc này, chả lẽ nào là tự chuốc lấy?
Anh ta giống như một ngọn lửa được thắp cho cháy bùng lên, một lát sau đã đảo khách thành chủ, mở miệng ra ngậm vào đầu lưỡi của cậu trai, mυ"ŧ mát vào một hơi thật mạnh.
“Ưhm… Ư hư hư…?” Diệp Minh mở to mắt, cảm thấy đầu lưỡi hơi tê tê do bị mυ"ŧ vào.
Người đàn ông giống như một cái máy đã bị ấn nút khởi động, đầu lưỡi có lực đảo qua vòm miệng của cậu, liếʍ qua từng cái răng một của cậu, vấn vít đầu lưỡi, sau đó nuốt dịch của cả hai xuống đầy gợϊ ɖụ©.
… Diệp Minh bị anh ta hôn đến thắt lưng đã như muốn nhũn ra.
Quả nhiên truởng quầy vừa nhìn đã thấy là một tên đàn ông cấm dục rồi nhiều năm, một khi đã bị ‘mở khóa’ ra thì khó có thể chống cự lại đuợc.
“… Anh, anh Kỳ… ” bị hôn trọn ba phút, chàng trai cuối cùng cũng được người đàn ông buông ra, miệng mới vừa đạt được tự do đã bắt đầu thở hổn hển gọi tên anh ta.
Kỳ Việt cương lên rồi.
Nhưng lý trí cũng đã quay lại phần nào.
Anh ta lắc lắc đầu, đuôi ngựa theo đó cũng quơ quơ theo, anh ta rầu rĩ thở dài một tiếng.
“Xin lỗi, tôi… ” Người đàn ông cau đầu lông mày lại, chuẩn bị xin lỗi.
Diệp Minh lại kéo tay anh ta qua: “Anh Kỳ… “
Cậu để tay anh ta lên cái đùm nóng bỏng ở háng: “Ưhm… Anh Kỳ, hình như là em… “
Cái đùm kia đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay của anh ta, từ từ phồng căng lên.
Kỳ Việt mím chặt đôi môi, sau đó mở miệng, giọng nói khàn khàn cực kỳ: “Đi… Đi vào phòng nghỉ đi.
“
Lúc bị cậu trai ngồi lên trên người mình, Kỳ Việt vẫn còn đang đắn đo sao tư thế này có gì đó không đúng lắm.
Tuy là anh ta cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng anh ta cho rằng… Thấy thế nào, đáng ra mình cũng không phải nằm dưới chứ nhỉ…?
Nhưng cậu trai này đã kịp nhét con c*c của mình vào khe mông, cạ nó vào ngay chỗ rãnh, ám chỉ quá rõ ràng.
Diệp Minh nhìn anh ta, trong ánh mắt như chứa cả một hồ nước xuân: “Ưm… ~ anh Kỳ … chỗ này… thấy sướиɠ lắm…”
Người đàn ông tách chân ra, làm cho cậu cạ vào dễ dàng hơn chút, anh ta cố gắng không nhìn chỗ khe mông mình bị con c*c cạ vào, hỏi Diệp Minh: “… Cậu muốn nằm trên à?”
Diệp Minh không chút do dự gật đầu: “Vâng…! “giọng của cậu ta trở nên ngọt ngào lại dính người dưới tác động của tìиɧ ɖu͙©: “Khó chịu quá… Rất muốn được đâm vào trong của anh Kỳ…”
Kỳ Việt quả thực bị cậu đầu độc thật rồi, đầu óc nhạy bén ngày thường giờ đã thành bộ óc heo, hai tay tự động tách ra cặp bắp đùi rắn rỏi của mình: “… Cậu biết phải làm sao không? “
Diệp Minh cúi đầu nhìn lông mày đã nhăn tít lại của anh ta, lộ ra một nụ cười mỉm, giọng điệu của cậu bắt đầu lửng lơ: “… Em biết, chỉ là…ờ….
chắc em sẽ thích hơi thô bạo một chút… Xin lỗi, anh Kỳ.”
Kỳ Việt vốn cũng chả hiểu cậu đang nói cái gì, anh ta chỉ thấy cậu nhóc này vuốt vuốt mái tóc của anh ta, sau đó tháo cọng dây chun đang buộc tóc anh ta lại ra.
Mái tóc dài của Kỳ Việt xoã ra tán loạn, điều này làm cho anh ta thấy ngượng ngùng như đang khoả thân hoàn toàn vậy, trên người anh ta bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Diệp Minh nhẹ nhàng ngửi ngửi cổ anh ta một cái, ừm…… có mùi the mát rất nhạt, kết hợp với tìиɧ ɖu͙© vào khoảnh khắc này, biến thành hương liệu kí©ɧ ŧìиɧ.
Cậu nhẹ nhàng nói: “Em đi vào nhé…”
Tuy là chàng trai này rất xinh đẹp rất đáng yêu, nhưng con ciu của cậu vẫn giống như bao thằng đàn ông khác, vừa cứng vừa thô to.
Không có bất kỳ chất bôi trơn nào, chàng trai trực tiếp khởi xướng tiến công nhắm vào chỗ yếu ớt nhất của Kỳ Việt, dương v*t chĩa vào miệng huyệt đang khép chặt của anh ta, rồi xé toang nó không chút nương tay.
Lối vào vừa chật hẹp lại khô khốc, chỉ có thể nhét vào một phần đầu nấm.
Ngay cả như vậy, cũng đủ để Kỳ Việt đau thấu trời xanh rồi.
Người đàn ông không chịu nổi mà túm vào ga trải giường, móng tay đâm thủng lớp vải: “… Mie nó, cậu thật sự… Nhẹ, nhẹ chút thôi.
Đừng mạnh bạo như thế chứ…”
Chả lẽ cậu nhóc này còn là trai tân!? Sao chỉ biết đâm thẳng vào chứ?!
Diệp Minh miễn cưỡng nói: “Ư…! Rút lại rồi~” âm cuối cao lên đẹp đẽ.
Nhưng mà ‘thứ ấy’ hoàn toàn không muốn rút về, trực tiếp tiến quân thần tốc ở trong thân thể của người đàn ông, dường như muốn đem cơ thể anh ta tách đôi thành hai nửa.
Cậu vuốt ngược mái tóc lên, lộ ra cái trán sáng bóng, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.
… Chặt quá nha, còn bị chảy máu nữa… Đúng nghĩa là ‘phá truynh’ anh giai này mà.
Cậu như không thấy người đàn ông đang đau đớn, thọc con c*c vào càng ngày càng sâu.
Cú© Ꮒσα của anh ta đã bị ** banh, chảy rất nhiều máu, nhưng có máu tươi bôi trơn lại lại làm cho cậu ra vào cái lỗ càng dễ dàng hơn.
Người đàn ông vốn có thể dễ dàng tránh thoát Diệp Minh, nhưng anh ta chọn cách không từ chối, vì vậy chỉ có thể bị động nhận lấy tất cả.
Trước đó anh ta đã nghĩ tới lần cᏂị©Ꮒ này chắc cũng chả sung sướиɠ gì, thế nhưng anh ta cũng không ngờ sẽ bị cậu nhóc đâm đýt như thế này.
… Mẹ kiếp, nhất định anh ta rách hậu môn luôn rồi.
Anh Kỳ đột nhiên nghĩ đến trước khi bị cᏂị©Ꮒ, chàng trai có hơi xấu hổ nói: “… Sở thích… tìиɧ ɖu͙© của em chắc là có chút… ừm… có chút thô bạo.”
Giọng nói của cậu càng ngày càng nhỏ đi, nét mặt Kỳ Việt lạnh nhạt hơn, chỉ cảm thấy sao nhóc này đáng yêu quá.
… Má nó chứ.
Đúng lúc này, Diệp Minh nhẹ nhàng hôn gáy anh ta: “… Anh Kỳ… tách chân rộng ra thêm xíu nữa đi…” trong giọng còn nghe như khổ sở lắm: “Em thấy hơi mệt.”
Cậu kéo tay anh ta qua, đặt vào chỗ bọn họ đang ‘kết nối’ với nhau, sau đó nói: “Anh sờ một cái xem, em thấy khó chịu quá… “
Kỳ Việt cứng nhắc sờ vào chỗ đó: “… “
Chỗ kia đã ướt đẫm, nhất định là có máu, thậm chí anh còn đã ngửi thấy được mùi máu tươi quen thuộc.
… Cũng mò vào đến con c*c nóng bỏng, trần trụi, hoàn toàn cương lên của cậu, vừa nhanh vừa hiếu động, giống với chủ nhân của nó, đối với bất kỳ thứ gì vẫn luôn rất tò mò, tính sinh ra đã không thể ngồi yên.
Kỳ Việt tiếp tục dùng tay tách hai chân của mình ra, mặt không thay đổi mà nghĩ:… Ngày hôm nay xem như thua trong tay của cậu nhóc này.
Ngược lại với cảm giác của anh ta, Diệp Minh đang trong cơn sướиɠ, lâu lâu lại mυ"ŧ mát cơ ngực của anh ta một cái, nhấp nhấp hẩy hẩy để hưởng thụ trong cơ thể của người đàn ông này cả buổi trời, sau đó khoái trá bắn thẳng vào bên trong đường ruột của anh ta.
Lúc cậu sắp xuất tink, Kỳ Việt đã tính nói: Đừng bắn vào.
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy, dù gì cũng là đàn ông với nhau mà, đâu mang thai được, đâm cũng đã cho đâm rồi, bắn vào có sao chứ…
Vì vậy, lúc Diệp Minh lên tới cao trào, anh ta còn nhạy bén nâng mông lên, tiếp nhận tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu trai mới lớn.
“… Ư…… ” Người đàn ông kêu rên thành tiếng.
Diệp Minh cũng có chút bất ngờ.
Aizzz… Nói không chừng… chắc anh Kỳ không ngờ mình cũng có “khiếu” vậy đâu.
Cậu nằm ở trên người đàn ông, chơi đùa những cọng tóc ướt đẫm mồ hôi của anh ta.
Một lát sau, Diệp Minh nũng nịu bên lỗ tai anh ta: “… Anh Kỳ, làm nháy nữa nha anh? Aida, em lại ‘lên’ nữa rồi… “
Kỳ Việt: “… “
Kỳ Việt thở dài: “… Bỏ đi, miễn cậu thấy vui là được rồi.”
…
Dáng vẻ chàng trai này đều khiến anh ta nhớ tới chính mình lúc còn trẻ, khi đó gia đình anh ta vẫn chưa xảy ra biến cố gì, cũng chưa mở quán bar này, khờ khạo mà hồ đồ…
Mỗi lần nhìn thấy kiểu chưa hiểu gì về đời của Diệp Minh, anh ta cũng không thể nào bỏ mặc cậu được.
… Thế nhưng chỉ cần chú ý ngay từ đầu, không biết vì sao, đã không thể dời ánh mắt khỏi người cậu.
Trưa ngày thứ hai.
Người đàn ông đã hoàn toàn tỉnh táo nên ôm đầu, có thấy hơi đau đầu và váng vất.
Giọng nói do rên la cả đêm cũng đã thành khàn khàn: “… “
“… Xin lỗi.” mông của anh ta vẫn còn rất đau, chỗ trước đây chưa dùng qua giờ phải cần bôi thuốc gấp… Nhưng tên thủ phạm vẫn nói xin lỗi ráo hoảnh.
Anh ta không biết đây tính là gì, mình đã ba mươi tuổi rồi, chẳng qua chỉ uống một chút rượu, đã thích một cậu nhóc còn chưa biết mùi đời, dẫn đến việc lôi nhau lên giường?
Thế này là thế nào chứ.
… Tuy vẫn đáng để bàn cãi rằng ai mới là người phải chịu trách nhiệm, thế nhưng anh ta lớn hơn cậu bảy tám tuổi, nên phải đứng ra chịu mới đúng.
Mái tóc dài của anh ta buông xõa trên bờ vai rắn chắc, là sự kết hợp giữa vẻ mạnh mẽ và quyến rũ.
Diệp Minh không nói chuyện, mà đang mải mê nhìn ngắm dấu vết phía sau lưng do cậu lưu lại.
Anh Kỳ thấy cậu lặng thinh, dùng giọng vô cùng mềm mại nói chuyện với cậu: “… Sao vậy? Dọa cậu sợ rồi à?”
Anh ta làm người đường đường chính chính nhiều năm như vậy, không nghĩ tới sẽ có một ngày không dám nhìn ánh mắt của người khác… Thế nhưng anh ta đã kịp bình tĩnh lại, bắt đầu tính toán tiền tiết kiệm và bất động sản có bao nhiêu, tiện thể suy nghĩ một chút xem nước nào kết hôn đồng giới hợp pháp được.
Anh ta theo chủ nghĩa độc thân đã lâu, không nghĩ đến còn phải xem xét những thứ này.
Giữa lúc người kia đang xuất thần…
“… Không cần nói xin lỗi đâu ” chàng trai rầu rầu nói: “Em mới là người phải nói xin lỗi… Anh Kỳ… Em… Em có bạn trai rồi.”
Câu này cậu nói ra như sét đánh ngang tai.
Khóe miệng của đàn ông lập tức đã mếu xệch xuống “… Cậu nói cái gì?”
Giọng nói của anh ta rất lạnh, lông mày và miệng đều nhếch lên, vẻ mặt hung hăng.
Mấy năm nay tính tình của anh ta vẫn xem như tốt, nhưng giờ phút này vẫn cảm thấy máu nóng trong người như đang sục sôi.
Theo bản năng anh ta muốn túm cổ áo để truy hỏi, tay vừa muốn đưa tới, lại nhìn thấy gò má trơn bóng sáng sủa và lông mi mảnh dài của cậu.
Anh ta cố gắng kìm nén cảm xúc giận dữ lại, cười lạnh hỏi: “Vậy chuyện tối qua ý cậu là sao? Cãi nhau với bạn trai rồi lấy cớ để ngủ với người khác à?”
Diệp Minh đứng dậy không nói tiếng nào, tấm chăn tuột xuống khỏi người cậu, để lộ ra cơ thể loã lồ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi thành những đốm sáng lấp lánh, cậu nhìn anh ta một cái, đôi mắt đẹp mà xa xôi, khiến anh ta phải đứng yên ở đó.
Mình với cậu ấy khác nhau… Anh ta vẫn hiểu điểm này.
Cho dù bọn họ có hôn môi cuồng nhiệu, cho dù bọn họ có làʍ t̠ìиɦ với nhau trên giường của anh ta, cho dù cậu đã bắn tinh vào người anh ta rồi, thì sự khác biệt giữa bọn họ cũng sẽ không vì vậy mà sự khác nhau sẽ ít đi chút nào.
Sự khác biệt giữa cậu với anh ta, là sự khác biệt giữa mặt trời mới mọc và phù sa.
Người đàn ông âm thầm nắm chặt tay mình lại.
Chàng trai mím mím môi, nhìn anh ta, cứ như có rất nhiều lời muốn nói với anh ta.
Thế nhưng cuối cùng Diệp Minhkhông nói gì, cậu lặng lẽ mặc quần áo xong, sau đó có vẻ như muốn đứng dậy rời đi.
Khi cậu chuẩn bị rời khỏi giường, người đàn ông có vẻ như không nhịn được nữa, một tay nắm thật chặt cổ tay của cậu.
Diệp Minh dừng bước đi lại, quay đầu nhìn anh ta.
Kỳ Việt vẫn đang không mặc gì, trên cơ thể cuồn cuộn cơ bắp đầy dấu hôn của cậu: “… Có chuyện gì đừng giấu ở trong lòng, được thì em cứ nói ra”
Lời mới vừa nói ra khỏi miệng, anh ta đã tự thấy mình nói gì mà nghe kỳ quá vậy.
Nói như thế nào đây, giống như là… đã bị ép làm tuesday mà còn phải đi an ủi tra nam vậy.
Diệp Minh ngước mắt nhìn anh ta.
Kỳ Việt vén mái tóc dài rối tung ra sau tai, cảm thấy có hơi xấu hổ.
Diệp Minh nhìn anh ta, nói: “Ừm…… “
Gương mặt lạnh như băng của cậu nhóc có phần thả lỏng bớt, nhìn còn ưng mắt hơn lúc nãy.
Bầu không khí vẫn là vô cùng ngượng ngập.
Ann ta còn muốn nói gì, thế nhưng một tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta.
Không phải điện thoại của anh, vì vậy anh nhìn về phía Diệp Minh.
Chỉ thấy cậu nhóc này nhìn lại anh ta với vô tội, sau đó nói: “… Ừm, bạn trai của em gọi tới rồi… “
Thật vất vả Kỳ Việt mới miễn cưỡng bình phục lại tâm tình, lại là một hơi thở suýt chút nữa không có chậm lại tới.
Lòng tràn đầy phức tạp, anh ta nói: “… Cậu nhận điện thoại đi! “
Kỳ Việt mắt mở trừng trừng nhìn Diệp Minh nhận điện thoại, vẻ mặt ngoan ngoãn nói “Vâng… ” “Vâng… ” “Vâng… “, sau đó đúng một phút đồng hồ, đã cúp máy.
Kỳ Việt khoác áo choàng tắm lên, ngồi ở trên giường, giống như một bức tượng điêu khắc tinh xảo: “… Bạn trai cậu làm nghề gì?”
Diệp Minh dường như thấy hơi khó nói, nhưng vẫn phải nói: “Ừm…… Xem như là… Làm tài chính đi!”
Kỳ Việt nhíu lông mày: “Công việc của anh ta à?”
Diệp Minh nói: “Đúng vậy… Anh ấy giỏi lắm luôn, ” cậu gãi đầu một cái, sau đó ngượng ngùng nói: “Thật ra, học phí trước đó chính là anh ấy đóng giúp em… Cho nên em muốn đi làm trả lại ảnh… “
Mí mắt Kỳ Việt giật một cái, thấy khó hiểu mà hỏi ngược lại: “Cậu đi làm trả lại tiền cho anh ta?”
Thế này là thế nào chứ, bạn trai là chủ nợ sao?
Đừng nói cậu nhóc này gặp phải tra nam nha?
Diệp Minh và anh ta, hai mắt nhìn nhau: “…”
Kỳ Việt có phần nóng nảy: “Tại sao cậu không nói hả?”
Trầm mặc một hồi, Diệp Minh cúi đầu, ủ rũ nói: “Thế đấy… Anh Kỳ… Xin lỗi, cho nên, đừng bắt em nghỉ việc được không anh…”
Nói một lúc, vành mắt của cậu đã dần dần đỏ lên.
Người đàn ông vốn đang tỉnh táo đặt câu hỏi với cậu trai anh ta mới lên giường xong, kết quả vừa nhìn người thấy người ta chớm khóc, đã lập tức thấy bối rối.
“Chẳng lẽ… Tôi dữ đến thế à? Tôi nói sẽ bắt cậu nghỉ khi nào chứ?” anh ta vụng về lau nước mắt đi cho cậu: “Aiz… Đừng khóc mà…”
Ký ức tối qua vẫn còn đó, anh ta thậm chí muốn hôn cậu, để cậu tận hưởng nụ hôn mà quên mất nỗi buồn này.
Thế nhưng hiện thực cản trở ý nghĩ kích động của anh ta.
“Này, phải… phải như thế nào cậu mới thấy vui lên được chứ.” Anh ta ôm người dỗ cả buổi, mới phát hiện nước mắt cậu chàng này như cơn mưa to vậy, rơi xuống liên miên không dứt.
… Trong lòng anh ta cũng có chút khó chịu.
Diệp Minh nhìn Kỳ Việt, nghẹn ngào nói: “Để cho em mυ"ŧ một cái… hức… mυ"ŧ đầu ti anh Kỳ.
“
“…? “
Kỳ Việt bắt đầu hoài nghi cuộc sống này rồi.
Người đàn ông do dự trong khoảnh khắc, cứng đờ kéo cậu vào trong lòng mình, sau đó ưỡn ngực, để cậu liếʍ láp hai hạt đậu của mình.
“… “
Diệp Minh xoa nắn cơ bắp ngực của anh ta, sau đó mυ"ŧ hút vào, cậu cứ liếʍ một cái, lại mυ"ŧ vào một lần, làm cho cả người anh ta thấy rất kỳ lạ.
… như mình là con gái vậy.
Liếʍ một lúc lâu, rốt cục cậu cũng bình tĩnh trở lại, thỏa mãn nói: “Ừm…… cảm giác anh Kỳ giống như mẹ vậy, thật là ấm áp.”
Mẹ á?
Khỉ gió, có ý gì đây?
Chỗ giữa lông mày Kỳ Việt giật lên bần bật, thằng đàn ông như anh thì giống đàn bà chỗ nào chứ?
Nhưng nhìn Diệp Minh vẫn còn vương một giọt lệ nơi khóe mắt, cuối cùng anh ta cũng không nói gì.
Được rồi, làm mẹ thì là mẹ thôi! “Mẹ” là đàn ông cũng không phải không được.
… Mình nhịn vậy.
Diệp Minh chậm rãi đi ra cửa quầy bar, quẹo qua một con đường, thấy được xe của ngài kim chủ.
Vừa vào cửa xe, Lục Lễ đã ân cần nói: “Khăn quàng cổ của em đâu? Sao không quấn, để lạnh như vậy.”
Diệp Minh dường như đang nhớ lại: “A… Em để quên trong quán rồi… “
Lục Lễ cũng hết nói: “Lần sau nhớ quấn vào đó.”
Diệp Minh cười, nói: “Dạ…!”
Lục Lễ nhìn nụ cười của cậu, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng thấy nhộn nhạo.
… Nhưng thật ra là để quên ở trên người của anh quản lý xinh đẹp.
Hình ảnh người đàn ông đang khoả thân, khoác khăn quàng cổ, đẹp đến bất ngờ
Khăn quàng cổ chả che được gì mấy, chỉ có thể che che lấp ló chỗ dưới hông kia, nhìn kí©h thí©ɧ kinh khủng.
Nghe nói anh quản lý trước đây cũng từng trải qua một đoạn đời gập ghềnh, còn lăn lộn trên đường… Nhưng anh ta thật đúng là một người tốt mà.
Không giống với cậu, vốn tính tệ bạc từ trong xương rồi.