Chương 31: 31: Hai Tên Đàn Ông Tranh Đấu H Ít

“Em cương rồi.” anh nhìn cậu, trong mắt là sự cuồng nhiệt không cần che giấu nữa.

Anh muốn giữ cậu cho mình.

Làm cho trong mắt của cậu, chỉ còn có mình anh.

Hôn cậu, làm những chuyện khiến cậu phải lay động, làm cho tất cả những nụ cười, nước mắt, vui vẻ, đau khổ đều cũng chỉ vì một mình anh.

Từ lúc mới đầu gặp gỡ đã bỗng nhiên nổi lên một đám lửa, rất nhanh đã lan ra tới không thể kiềm chế, như thiêu đốt chính anh.

Anh đè nén tất cả mọi dã tâm, dồn hết mọi suy nghĩ cất giấu trong lý trí, sợ rằng khát vọng mãnh liệt kia sẽ làm cậu bị tổn thương.

Nhưng mà...

Anh có thể dịu dàng, có thể nhún nhường, nhưng duy chỉ có chuyện này, anh không thể nào tiếp thu được.

Anh hôn cậu đến điên cuồng, mang theo du͙© vọиɠ nguyên thủy của một người đàn ông.

“Chờ chút...!Lục Lễ, chúng ta không phải đã...!Ưhm... “

Diệp Minh vừa định nói những lời có thể phá vỡ bầu không khí, đã bị người đàn ông chặn lại bằng miệng.

Anh vừa cắn vừa liếʍ, hôn hít một lúc lâu rồi mới thả cậu ra.

“Xuỵt — đừng lên tiếng.”Trên gương mặt anh tuấn kia đã phủ một tầng ửng hồng vì hung phấn/

Cái quần ngủ mỏng manh rất nhanh đã bị người cởi ra, người đàn ông dùng ngón tay thuần thục khơi mào du͙© vọиɠ của cậu.

Cậu bị ép tới không có cơ hội, Diệp Minh cũng chỉ đành do do dự dự, lấy tay khoác lên chỗ ngang lưng rắn rỏi kia.

Vóc dáng của bạn trai cũ vô cùng khỏe khắn, lực eo cũng rất mạnh, lúc ngồi cưỡi trên người cậu có thể khiến cho cậu sướиɠ muốn lật người, động tác của anh lại vẫn hết sức nhẹ nhàng, cứ như sợ làm cậu bị thương vậy.

Mà ngày hôm nay anh lại có vẻ thô bạo hơn, làm cho cậu cảm thấy hết sức kí©h thí©ɧ.

Diệp Minh bị anh hôn tới không thở nổi, ngoài miệng vẫn phải nói vài lời làm người phải khó chịu: “Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?...!Anh đang làm cái gì? Ở đây là đâu chứ?...!“

Người đàn ông không để ý tới cậu, im lặng không lên tiếng, rất nhanh đã lấy tay sục c* cho cậu, lại nhấc đồ ngủ của cậu lên, ấn xuống mấy vết hôn lên trên người cậu.

Diệp Minh thấy anh không để ý tới chính mình, giận: “Nè! Lục Lễ, đừng động nữa — “

“Làm sao vậy? “anh không ngừng tay, chỉ là ngừng hôn, một đôi mắt tối đen nhìn cậu đăm đăm: “Đã lâu anh chưa giải tỏa cho em, cách dùng tay không đúng à?”

“Không phải nói cái này...!Anh không thể làm như vậy được..



“Vì sao?”

“Bởi vì chúng ta đã chia tay rồi mà.” Lúc nói ra câu nói này, Diệp Minh thậm chí nhịn không được mà có hơi cười mỉm.

Cậu tự nhận thức khả năng diễn xuất của chính mình cho tới bây giờ cũng chả quá đáng tin gì, tới mức thậm chí đã chẳng còn muốn diễn nữa.

Mấy tên đàn ông bị cậu mê hoặc đầu óc mê muội như vậy, đều là tự mình chuốc lấy khổ mà thôi.

Có mắt như mù thì trách ai được giờ.

Lục Lễ nhìn ý cười nơi đáy mắt cậu, cúi đầu, nhắm ngay bả vai của cậu, chợt cắn một cái.

Diệp Minh hết hồn, lập tức nắm tóc của anh mà la lên: “Đau đau đau quá!”

Chờ đã...!Dường như không đau.

“Không có cắn thật đâu.

” Lục Lễ nở nụ cười: “Mới thế đã vội vã kêu đau?”

“Anh... “

Người đàn ông nhẹ khẽ cắn phần thịt mềm trên bả vai của cậu, sau đó dùng hàm rang trắng tinh sắc bén cạ cạ từng chút một, cạ tới khi cơ thể cậu mềm ra, ‘thằng nhỏ’ lại đã cứng lên.

“Đừng cắn đừng cắn...!Có chút đau...!” Diệp Minh thấy tình thế không đúng, bắt đầu làm nũng.

Lục Lễ liếʍ nơi bờ vai của cậu, giống như một con mãnh thú, dò xét địa bàn của mình, tìm được chỗ tốt rồi mới ‘ra tay’.

” ‘Thằng kia’ từng hôn qua chỗ này rồi?” Lục Lễ cười lạnh một tiếng, hướng về phía một vết hôn còn lưu lại mà hôn lên một cái đi, anh vừa mυ"ŧ vừa hút vào, rốt cục hài lòng làm ra một vết hôn màu hồng hồng còn mới tinh.

“...!” Diệp Minh trầm mặc không nói.

“Lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn trúng nó à!?” anh hỏi cậu: “Hai người chính thức dây dưa từ lúc nào?”

Lục Lễ nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt giữa bạn trai mình và bạn thân của anh.

Anh thấy cảnh bọn họ ở ngoài phòng riêng, đang nói gì đó.

Động tác thân mật, ánh mắt lúng liếng, trò chơi mập mờ.

Từ xa xa anh đã thấy, lại coi như bản thân không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“Không có mà...!” Diệp Minh nói như bị oan lắm.

Tuy đúng là lần đầu tiên lúc gặp mặt cậu đã muốn quyến rũ anh Vệ, nhưng làm sao cậu có thể thừa nhận...!Rõ ràng chính là anh Vệ quyến rũ cậu trước.

“Không phải sao? ” Lục Lễ từ trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt lạnh lẽo băng giá.

Tay anh cũng không nhàn rỗi, vô cùng thuần thục vuốt ‘thằng nhỏ’ cho Diệp Minh như trước, cứ như muốn lấy tay để cậu có thể bắn ra.

“Cứ tùy ý đi!” Lục Lễ như đang thở dài, sau đó lộ ra một nụ cười chói lọi.

Nụ cười này khác với thiết lập ngày thường của anh, có thể gọi là một nụ cười nhã nhặn bại hoại: “Chả phải em vẫn thích quen ngoài luồng à? Bây giờ quen kiểu này với anh, không phải cũng giống vậy sao?”

...!Có vẻ không tốt lắm đó.

“Anh sẽ yêu em thật tốt, ” hai mắt của anh đỏ đậm: “Mỗi ngày ở đây, anh cũng có thể thỏa mãn em.”

Trong đũng quần của người đàn ông đã gồ lên một khối lớn, bị vậy nhất định sẽ không dễ chịu, nhưng anh vẫn không thèm để ý chút nào, chỉ mỉm cười dùng ngón tay linh hoạt xoa xoa con c*c của Diệp Minh.

“...!Em đâu có tùy tiện như vậy...!Em đã nói không cần, như thế là sao? ” nước mắt của Diệp Minh nói đến là đến, đôi mắt lập tức đỏ một vòng: “Chuyện kia đúng là lỗi của em, thế nhưng bây giờ em chỉ thích anh ta...!“

“Đủ rồi.” Lục Lễ hiếm hoi lắm mới cắt đứt cậu, gương mặt đẹp trai trở nên vặn vẹo.

“Đừng có kích động anh nữa.” Người đàn ông nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ ửng của người yêu, mặt nạ ôn hòa vỡ tan, lộ ra vẻ xấu xí đáng sợ: “Em làm nhiều chuyện như vậy, chả phải là muốn nhìn bộ dáng này của anh còn gì?”

“...!Cái gì?”

Vì anh mê muội, vì anh bị hút vào, vì cậu khiến anh phải lộ ra nội tâm đích thật.

“Bây giờ cuối cùng em đã được thấy rồi, trông đẹp không?” Lục Lễ cười, cúi người, tiếp tục hôn Diệp Minh do đang kinh ngạc mà nói không ra lời.

Đầu lưỡi của anh liếʍ qua hàm trên của Diệp Minh, cả lợi và từng cái răng một.

Anh hôn đến mức Diệp Minh thở dồn dập, buộc phải lấy tay nắm chặt bả vai của anh.

“Nộp ra cho anh nào!..

” giọng nói bỗng nhiên trở nên nhẹ bỗng: “Muốn bắn ra à? Bắn vào tay anh đây!”

“Để anh nhận hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em.”

“...!Ư… Ư.. “

Diệp Minh đúng là không nhịn được, cậu trừng mắt nhìn ngài kim chủ vốn ra vẻ ngây ngô khù khờ, giờ đã đột nhiên thay ngoắt 180 độ, sau đó cắn vào bả vai anh như để trả thù.

Tuy là tất cả mọi chuyện đều là một tay cậu thúc đẩy, tuy là cậu cũng thấy thích thú, nhưng cuối cùng vẫn muốn dạy dỗ lại người này.

Vết cắn này của cậu là cắn bằng hết sức lực, không hề nhẹ tay một chút nào, hoàn toàn so với cách Lục Lễ ‘cắn yêu’ khi nãy

“Hự…... “

Trong lúc nhất thời, cơ thể hai người đồng thời căng cứng như nhau.

Diệp Minh là bởi vì cao trào, Lục Lễ là bởi vì đau đớn.

Máu chảy đầm đìa, một vết cắn thật ác độc, giống như bản tính của người yêu anh…

Không hề thật tình, như một loại động vật máu lạnh.

Tuy anh đã sớm nhận ra từ lâu, nhưng anh cũng không thể dừng lại được nữa….

Không hề chấp nhất những gì trước đó, không tiếc gì chỉ để đoạt cho bằng được.

Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, đũng quần ngột ướt thành một mảng.

Diệp Minh còn chưa kịp cười chế nhạo anh, đã thấy cặp lông mi rậm kia khẽ nhúc nhích: “...!Làm tiếp không”

“Làm tiếp? “

“Làm đến giờ trưa, chút anh nấu bữa trưa cho em.” Lục Lễ hướng cậu hôn lên một cái, nghiễm nhiên một bộ dạng ‘t*ng trùng thượng não’.

Có thể là do đã bắn ra một lần, bây giờ vẻ âm trầm trên mặt của anh đã bớt đi phần nào.

Thật sự Diệp Minh không muốn như thế này, vì vậy cậu nhắm ngay cẳng chân của anh, đạp một cước rất thô bạo.

“Hự...!” Lục Lễ hơi nhíu lông mày, xương ống quyển thấy đau.

“Không làm.” Diệp Minh lắc đầu.

“Không làm thật à?” Lục Lễ hỏi, trong mắt tràn đầy dò xét.

“...!Thật.” cậu từ chối thẳng.

Cả người Lục Lễ áp ở trên người cậu, đôi mắt đầy tính áp bách nhìn vào mắt cậu, sau một hồi lâu, vẫn là đứng dậy rời đi.

Diệp Minh nhìn thấy anh giơ tay lên, sau đó mở rộng lòng bàn tay.

Tất cả bên trong đều là thứ cậu vừa bắn ra, là tϊиɧ ɖϊ©h͙ lạnh tanh.

Người đàn ông nhìn cậu, đem liếʍ đi từng giọt một.

Đôi môi mỏng nhạt vào dính vào thứ chất đυ.c dơ bẩn.

Lục Lễ đương nhiên không cảm thấy bẩn, anh cho rằng mùi vị này ăn rất ngon, thậm chí còn làm cho anh lại thấy ở dưới đã hơi cương lên.

“...!Em còn không biết đây là nơi nào sao? ” gương mặt anh vẫn rất tuấn tú như trước đây, “Đây là phòng tân hôn của chúng ta đó, A Minh.”

“...!Em đồng ý kết hôn với anh khi nào!? “

“Không cần phải để ý đến ánh mắt của những người khác,” anh nói: “Kết hôn với anh đi! Anh sẽ bảo vệ em thật tốt!”

Để em đợi tôi trong cung điện được xây tráng lệ, không cho em phải chịu bất kỳ thương tổn nào.

...

Vệ Gia sinh ra đã được ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn luôn làm một cậu chủ tôn quý, chưa từng phải cầm điện thoại di động...! nôn nóng chờ một câu trả lời một cách tầm thường nh thế.

ngôn tình tổng tài

Tình nhân nhỏ bé vốn lả lơi hơn bất cứ ai, lại cứ giả vờ thanh thuần đáng yêu kia, đã thuận lợi đậu hết các môn dưới những buổi phụ đạo của y.

Mà lúc y đã chuẩn bị xong kế hoạch nghỉ ngơi đi du lịch, tình nhân nhỏ bé lại nói với y rằng ngày nghỉ cậu phải về nhà, sau đó đã phủi mông đi ngay lập tức.

Trước khi đi Diệp Minh có đến chào y, y dám không cần mặt mũi mà cũng chạy đến, ở trong xe bị đè ra làm xong, rồi mới thả người.

Hôm sau y tính tiễn cậu ra sân bày, nhưng công ty tạm thời xảy ra chút vấn đề, y phải kêu tài xế qua chở cậu đi.

Tài xế trở về báo cáo nói: Đã đem người đưa đến sân bay an toàn.

Y thấy an tâm rồi, sau đó bắt đầu nã mấy tin nhắn liên tiếp.

[ Chồng bé à ~ đến nhà chưa đó? ]

[ Giúp anh chào hỏi ‘bố’ với nhé, cảm ơn ông đã sinh ra một đứa con trai đáng yêu xinh đẹp như vậy.]

[ Tại sao không trả lời anh? Xấu hổ à?]

Tình nhân nhỏ bé vốn vô tâm vô tính kia chắc có lẽ vừa về đến nhà nên khá bận rộn, hơn nửa ngày cũng không hề trả lời lại y.

Vệ Gia vô cùng kiên nhẫn, nhưng công việc cũng làm chậm đi.

Màn hình rốt cục sáng lên, điện thoại vang lên một tiếng ‘ting’.

Y mở điện thoại di động lên, thấy được tin nhắn trả lời: [ Đang bận, đừng nhắn tin nữa.

]

[ Bận gì cơ? ]

Bên kia lại không trả lời tiếp.

Y tính để lại tin nhắn thoại, nhưng mi tâm hơi nhíu lại, trực tiếp ấn nút gọi.

Điện thoại rất nhanh đã bị cúp.

[ Đừng gọi điện thoại, anh phiền quá.

]

Lại lên cơn nữa rồi? Y cười hừ một tiếng, lại không hiểu sao, cảm thấy có gì đó không đúng.

T nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vừa lúc.

Đến khi y bận rộn thêm hai tiếng nữa, nghĩ rằng tình nhân nhỏ bé thế nào cũng nên nhận điện thoại của y rồi, vì vậy ấn một cuộc gọi khác.

“Tút — tút — tút – kính chào quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được... “

Sắc mặt của y cuối cùng cũng trầm xuống.

[ Lời tác giả: ]

Hehe, xem mà thích quá đi

Bạn Lục học theo giọng điệu của người yêu mà trả lời tin nhắn của bạn Vệ (miễn cưỡng): Anh phiền quá

Trên thực tế thật sự cảm thấy rất phiền.

Vệ:?.