Y mở cửa xe cho cậu, sau đó thuận thế nhéo nhéo tay cậu, nói: “Lạnh quá vậy.” lòng bàn tay của y vừa ấm áp lại mạnh mẽ.
Diệp Minh liếc y một cái, tên đàn ông kia cười như không cười mà buông tay ra, nói: “Đi nào, trong xe ấm lắm.”
“...!Ừm….
” Cậu lộ ra vẻ mặt thờ ơ hiếm thấy, còn giống như mang theo chút ủ rũ yếu đuối, khiến người ta quả thật muốn xoa xoa mặt của cậu.
Vệ Gia hỏi cậu: “Muốn đi đâu? “
“...!Đi đâu cũng được hết.” cậu chậm rãi nói, sau đó ngồi xuống ghế cạnh ghế lái.
Cậu đem mặt vùi vào giữa cánh tay của mình.
Vệ Gia nhẹ thoáng nhìn, đã thấy trên gáy lấp ló một vết đỏ.
Trong lòng bỗng nhiên có một ngọn lửa đốt lên.
Vệ Gia lái xe, nhìn thẳng phía trước, sắc mặt không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Tính cảnh giác thấp như vậy, cũng không sợ tôi chạy đến chỗ rừng núi hoang vắng, đem bán câu à?”
Cậu trai buồn buồn nói: “Vậy anh đem bán đi! “
Vệ Gia cười một tiếng: “Kiểu cô vợ nhỏ bé xinh như cậu, nhất định rất nhiều người muốn cướp lắm.”
“...!” Diệp Minh hơi cáu: “Đừng có dùng những từ dành cho phụ nữ như thế để chỉ tôi.
“
“Ừ ừ ừ, không phải là cô vợ nhỏ...! mà là ‘chồng bé’” trong giọng nói của tên đàn ông vẫn mang theo một tia giỡn giỡn ngả ngớn, làm người ta không đoán được.
Thế nhưng lúc y gọi lên hai chữ ‘chồng bé’ vừa trầm lại chậm, đọc rõ chữ hết sức rõ ràng, đọc đến mức người nghe cũng xấu hổ muốn chết theo.
“Anh đừng gọi tôi như vậy...!” tai của cậu đã đỏ lên.
Vệ Gia giả vờ đứng đắn: “Làm sao lỗ tai lại đỏ đến như vậy, nhiệt độ điều hòa nóng quá à?”
Vì vậy cậu trai ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không để ý tới y nữa.
Người đàn ông tiếp tục tay lái, lái xe chầm chậm, y tính đi đến một khu biệt thự nơi ngoại ô của mình, dù gì chỗ ấy cũng yên tĩnh...!thích hợp để giải sầu.
“Chờ đã,” cậu trai đột nhiên lên tiếng, “Dừng xe lại.”
Người đàn ông theo lời ngừng xe.
Ngoài cửa sổ là đường xe chạy vắng vẻ không người.
Diệp Minh thấy y đã ngừng xe, mới quay đầu nhìn y.
Gò má y ở dưới ánh đèn lờ mờ hiện ra nét anh tuấn gần như sắc bén.
Đẹp trai lại nhiều tiền, là loại ‘trà xanh’ yêu nhất.
Vệ Gia rũ mắt, hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
Y thể hiện như mình chả kiêng kỵ điều chi, nhưng trên thực tế lại đầu óc tỉnh táo khác xa so với vẻ bề ngoài, vô cùng giỏi việc khắc chế.
...!Chỉ kém một ngòi châm cuối cùng này thôi.
Diệp Minh khẽ nói: “...!Có thể tắt đèn không?”
Vệ Gia nhìn cậu một cái, không nói gì, rồi tự tay tắt đèn.
Người đàn ông ngồi trong bóng đêm, tim đập bình ổn.
Y nghe được động tĩnh người bên cạnh, trong lúc nhất thời vậy mà đoán không nổi cậu đang tính làm gì.
Cậu trai nghiêng người sang tới, đưa tay ra, sau đó chậm rãi ôm eo y.
Vệ Gia: “...?”
Vệ Gia hướng trên ghế dựa người vào, tiện thể đặt đầu cậu lên trên ngực của mình.
Y tự tay vỗ vỗ lưng Diệp Minh, như đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Dưới sự trấn an của y, cơ thể cứng đờ của cậu dần trở nên thả lỏng, sau đó lại dựa sát thêm vào trong ngực y.
Vệ thiếu được người đẹp ôm ấp yêu thương thế này, chẳng những không cự tuyệt, không lên tiếng đâm chọc, mà còn dùng tay phải kiên nhẫn vuốt ve lưng của cậu, giống như đang xoa lưng cho boss mèo vậy.
Tay trái của y vòng quanh hông của cậu, để cậu không bị tuột xuống.
Được an ủi như vậy một hồi, cậu trai mới hoàn toàn buông lỏng thân thể.
L*иg ngực đàn ông thật vững chãi...!vừa đáng tin vừa ấm áp.
Diệp Minh ôm quanh vòng eo của y, dáng vẻ muốn nương tựa vào.
...!Dường như từ lúc cậu mới sinh ra, đã thiếu mất khả năng yêu thương...!Vì vậy cũng chỉ có thể tìm kiếm thứ tình yêu ấy trên những người đàn ông khác nhau, lấp đầy con tim trống rỗng của cậu.
Trên áo sơ mi của y dường như như còn có mùi thơm thoang thoảng.
Mùi nước hoa tao nhã của một quý ông, hòa lẫn mùi hương của ánh nắng.
Diệp Minh lẩm bẩm nói: “Trên người anh thơm quá.”
Vệ Gia trả lời: “Ừ, cậu thích ngửi mùi này à?” y chậm rãi lấy tay vuốt tóc cho cậu, làm cậu cảm thấy được thả lỏng hơn.
Diệp Minh không lên tiếng.
Vệ Gia cũng không để bụng, tiếp tục an ủi cậu.
Cứ dần rơi vào sự im lặng trong không gian tĩnh mịch này một lúc lâu, rồi Diệp Minh mới đột nhiên nói rằng: “...!Chúng ta hãy làm đi!”
Hầu kết Vệ Gia bỗng nhúc nhích qua một cái, nghi ngờ mình nghe lầm: “Cái gì? “
Cậu trai đứng lên nhìn y, đuôi mắt ửng hồng, trong ánh mắt hàm chứa du͙© vọиɠ thẳng thừng, nói rằng: “...!Muốn làm rồi.
“
Vệ Gia nheo mắt lại nhìn cậu, khẽ cười nói: “Cậu lại muốn ‘ăn vụng’ à?”
Ánh mắt của y rất sắc nhọn, giống như chất vấn, hoặc như đang nhắc nhở.
Diệp Minh nhíu lông mày, còn chưa lên tiếng, tên đàn ông đã tự tay kéo cậu qua, sau đó cúi đầu thẳng thừng hôn cậu.
Y liếʍ khắp vòm miệng của cậu, thậm chí liếʍ đến phần lợi của cậu, vừa hôn cậu, vừa dùng tay ôm hông cậu, sau đó giúp cậu cởi thắt lưng ra.
“Ưhm...!Hưm hưm…..
” cậu trai bị y hôn đến thở hổn hà hổn hển, thân thể cũng nóng lên.
Tới khi hai người tách ra, y mới nói: “Muốn ‘ăn vụng’ nên đến tìm tôi ư..
Thật ngoan...!“
Giọng y rất nhỏ: “Em nói, muốn tôi phải làm như thế nào đây? Hửm…?”
Diệp Minh hơi ngửa đầu, ôm chầm cổ của y, sau đó tiếp tục hôn môi với y: “...!Ưhm...!sờ cho em đi…”
Y mơn trớn vùng mẫn cảm của cậu, sau đó mò tới nơi chứa dục vọng của đàn ông, lấy tay nhẹ nhàng xoa nắn.
Cái bọc mới còn mềm èo kia, ở trong lòng bàn tay của y dần phồng lớn lên.
Vệ Gia mυ"ŧ vào môi dưới của cậu một cái, nói: “Hô...!lên rồi, muốn được ngậm vào một chút không? “
Diệp Minh nhìn đường nét sắc bén trong bóng đêm của y, lại nghĩ đến trận tình ái lúc nãy với bạn trai, thành thực nói: “...!Muốn được anh mút cho.”
Trông y như đang nở nụ cười vậy.
Ở bên trong không gian xe chật hẹp, Vệ Gia cúi người xuống, đầu tiên là cách lớp quần lót liếʍ vài cái, liếm vòng quanh hình dạng con ciu.
“Ưhm...!bẩn quần xì rồi.” cậu bất mãn nói.
“Đợi lát nữa đến nơi rồi, em mặc của tôi,” Y vừa trả lời cậu, vừa giúp Diệp Minh cởi cái quần lót đã ướt nhẹp, sau đó không chút do dự mở miệng đem con c*c đang tràn đầy sức sống, ngậm vào.
Tục ngữ nói, trước lạ sau quen.
Lúc đầu Diệp Minh đã có cảm tưởng rằng Vệ Thiếu rất có thiên phú trong kỹ năng thổi kèn, bây giờ lần thứ hai được y bú cho, càng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đầu lưỡi kia cứ như hiểu được ý cậu vậy, vô cùng uyển chuyển dây dưa, phục vụ cậu đến thắt lưng muốn nhũn ra.
Người đàn ông ở dưới thân đang cố gắng ngậm sâu vào cho cậu, yết hầu co rút lại không ngừng, giống như đang xoa bóp chỗ đầu nấp vậy.
“...!Ưa…... “
Trong lúc đang b*scu cho cậu, Vệ Gia còn có thể nghểnh mắt lên nhìn cậu, có vẻ như đang xác nhận cậu có thấy sướng hay không.
Tính chinh phục ăn sâu trong máu của Diệp Minh đã chiếm được thỏa mãn, tật xấu của cậu cũng theo tới, cậu nắm lấy tóc của y, sau đó ưỡn hông lên.
Vệ Gia bị con c*c của cậu thọc vào họng phải kêu rên vài tiếng, tay siết chặt theo bản năng, thế nhưng rất nhanh đã trầm tĩnh lại như được bộ não ra lệnh vậy.
Tóc của y khá là ngắn, túm lấy rất khó, chọc cho Diệp Minh thấy bực bội mà dọng sâu vào đến mấy lần, làm y phải nôn khan theo phản xạ sinh lý.
“Ưhm ưm…… Ọc ọc… “
Y gắng gượng nhịn được, cố gắng tự thả lỏng người để thừa nhận mấy cú đâm thô bạo của cậu.
“...!Hư...!Muốn...!” cậu trai khó nhịn nói: “Muốn bắn lên trên mặt anh...!“
Vệ Gia ráng hết sức kềm chế bản năng muốn kháng cự của chính mình, nghe được lời của cậu, lập tức thả lỏng lực mút vào của miệng.
gậy th*t mưới được rút ra, y đã che miệng ho khan không ngừng, Diệp Minh đem nhắm ‘thằng nhỏ’ của mình ngay mặt của y, sau đó bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tên đàn ông nhắm hai mắt lại trong vô ý thức, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng dính vào lông mày rậm, sóng mũi thẳng đẹp, và đôi môi rất mỏng của y, thong thả chảy xuống, nhìn qua cực kỳ da^ʍ dục.
“...!” Vệ Gia chưa từng nghĩ có một ngày y lại sẽ cam tâm tình nguyện để đàn ông bắn tinh trên mặt mình.
Mà bây giờ, nhóc thích làm quá này chẳng những bắn lên trên mặt của y, còn lấy điện thoại di động ra, chụp tách một bức ảnh mặt của y, nói: “Hàng hiếm đó.”
“Đi, lúc trở về rồi từ từ xem.” Vệ thiếu bị chụp lại mặt mình bị bắn tinh lên, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, dù cho nếu bức này mà lộ ra thì cả đời gièm pha.
Mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính ở trên mặt không dễ chịu, y cầm khăn giấy muốn lau đi, đã thấy Diệp Minh nhấp môi, lạnh lùng nói: “Không cho phép anh lau.”
Vệ Gia liếc mắt nhìn cậu, có vẻ tức giận, buông khăn tay xuống, lấy mu bàn tay quệt quệt, sau đó chậm rãi liếʍ sạch hết.
Y còn đưa ra nhận xét: “Mùi vị có chút tanh, ngòai ra thì cũng không tệ lắm.”
Diệp Minh cũng phải dùng lưỡi để lên hàm trên (?): “Anh... “
Cũng da^ʍ quá nhỉ.
Tuy là Diệp Minh đã bắn một lần, nhưng cây hàng của y vẫn đang cương, cậu suy nghĩ thoáng qua đến bộ phim mới chỉnh mấy ngày trước(?), hỏi: “Anh muốn giải quyết cho mình bằng cách nào?”
Y tự mình kéo khóa quần xuống, hướng về phía cậu, cười mỉm chi nói: “Thế nào, cỡ của tôi cũng không tệ nhỉ!? “
Mặc dù Vệ Gia không hứng thú với chuyện ân ái, thế nhưng nơi ấy cũng thuộc dạng hàng tuyển, thứ kia một khi đã chào cờ thì size cũng không vừa.
Cậu trai không biết tại sao vẫn kiềm chế mà nhìn y một cái, nói: “Không muốn.”
Vệ thiếu cúi đầu nhìn một chút của quý vẫn đang lên của mình, nói với vẻ vô tội: “...!Lớn quá à? “
Diệp Minh tự tay, như là tò mò chịu không nổi vậy, véo nhẹ bóp vào qυყ đầυ nhạy cảm của y, sau đó dùng ngón tay tùy ý vuốt ve mơn trớn phần thân cây.
Con c*c của y vì vậy mà giật một cái, như đang muốn hưởng ứng động tác của cậu.
Vệ Gia: “... “
Y chưa hề có kinh nghiệm bị người khác chạm vào chỗ riêng tư thế này, cũng không thích đem nơi bí hiểm kia phơi trần ra cho người khác xem...!Nhưng lúc này y cũng thẳng người, tùy ý để cậu trai chơi với ‘thằng nhỏ’ của mình.
Diệp Minh tha hồ rờ mó, đã có thể nhận được phản ứng còn hăng hái hơn từ y..
Đỉnh đầu ciu rỉ ra nước, như hết sức hân hoan.
Cậu như chợt nghĩ đến chuyện gì mà xẹt qua lỗ sáo trên đỉnh đầu, sau đó nói: “...!Tôi không mang theo bao.”
Vệ Gia trầm tư một chút, xuất phát từ chuyện không muốn làm tổn thương trong lòng cậu bạn nhỏ, y nói: “Nếu không mang thì không nên đâu!...!Tôi chạy đi mua vậy?”
Diệp Minh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn y, đáy mắt sâu thẳm, lời nói ra rất chậm: “...!Cho nên đợi lát nữa, muốn bắn vào bên trong anh, có thể không?”
Nụ cười bên môi Vệ Gia cứng lại rồi: “...? “
Thế nhưng rất nhanh, y đã phục hồi tinh thần lại, cười bình thản vô cùng, ráng kìm lại cơn kích động muốn chối phắt, chỉ nói: “Sao không được, đàn ông với nhau mà, muốn thì em cứ bắn vào.”
Y nói khẽ: “...!Phải nhịn là không tốt đâu.”
[ Lời tác giả: ]
Tiểu Diệp: Tôi nói thẳng, tôi chỉ thích không mang bao mà bắn vào trong.
Anh Vệ:?
Anh Vệ: Tốt...!rất, rất tốt, tôi thích nhất bị bắn vào trong.
Editor: Mọi người nhớ đây chỉ là truyện thôi, còn ngoài đời luôn phải QHTD an toàn nhé các bạn nhỏ =)).