Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Sao Đây Quá Trớn Với Bạn Thân Của Bạn Trai Mất Rồi!

Chương 16: 16: Bạn Trai Quá Nóng Lòng Muốn Được ‘ngồi Cưỡi’ H

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh thiếu điều chỉ muốn bế cậu ôm lên giường ngay.

Hai người từ chỗ cửa ra vào là đã dính lại vào nhau, vừa ôm vừa hôn, sau đó lảo đảo ôm nhau đi vào trong phòng ngủ.

Cặp tình nhân đã không làʍ t̠ìиɦ một tháng nay, đến hôm nay mới có cơ hội, đúng nghĩa củi khô gặp lửa lớn, bụp bụp, cháy lớn.

Lục Lễ vững vàng đặt bạn trai nhỏ của mình xuống bên hướng, đã quá gấp tới mức lập tức lột quần tây của cậu ra.

Diệp Minh túm vào vạt áo của bộ đồ, khó xử nói: “...!Khó lắm mới chọn được, anh đừng vò nát chứ.”

Lục Lễ thở phì phò, nhìn là đã thấy n*ng bừng bừng rồi: “Không sao hết, sau này mua bộ mới cho em, được không?” anh kề sát mặt vào, dịu dàng cạ vào gò má của cậu.

Bọn họ dựa vào nhau, như hai con thú đang an ủi thân mật cho nhau.

Diệp Minh chỉ có thể gật đầu.

Thật ra caụa cũng chả quan tâm mấy, chỉ thấy có lỗi với anh Vệ đã mất công chọn quần áo thôi.

Cậu ôm chầm cổ của anh, sau đó hôn lên khóe môi anh.

Lục Lễ ngoẹo đầu qua một cái, làm cho nụ hôn của cậu rơi vào trên môi anh, thuận thế mở miệng ngậm môi cậu vào.

Diệp Minh bị anh liến đến mắc cười, hai tròng mắt sáng trong suốt của cậu nhìn bạn trai, giọng nhẹ nhàng: “Sao anh vội gì mà vội dữ vậy, có thể giữ ý lại một chút hay không hả.”

Lục Lễ không có trả lời cậu, chỉ cười cười với cậu, đè đầu cậu xuống, sau đó hai người hôn nhau đầy cháy bỏng.

Tay anh lượn dạo chơi trên chỗ eo lưng của cậu cả nửa ngày, rồi từ từ di dời xuống phía dưới.

Không biết từ lúc nào,anh đã vùi mình vào giữa hai chân của cậu trai, quần áo trên người đã rất xốc xếch, anh ngẩng mắt lên nhìn cậu: “Nhớ anh không?”

Bị người đàn ông đang ở dưới hông mình nhìn như vậy, Diệp Minh cũng thấy hơi xúc động.

Nhưng cậu vẫn nói: “...!Ừm…...!Cũng không có nhớ lắm.”

Dù sao yêu tinh nhỏ ở ngoài đã sắp đem cậu ép khô rồi, thiếu bạn trai, cậu cũng có thể chủ động tìm cách thỏa mãn bản thân, cuộc sống hạnh phúc, biết đủ là vui.

Nghe vậy, Lục Lễ còn tưởng rằng cậu đang giận dỗi anh mấy ngày nay không bên cậu, nên phải dỗ dành cậu: “Xin lỗi, để anh đền bù cho em nhé.

Em muốn gì anh cũng chiều anh tất, có được hay không?”

Người đàn ông kề lại còn sát hơn, đôi con ngươi đen láy nhìn cậu chăm chú không chớp.

Diệp Minh nhưng cũng chả thấy ngại ngùng gì cả, chỉ trả lời lại anh: “...!Nhưng ‘nó’ thì nhớ anh đó.

” cậu cười một nụ cười mang đầy tính ám chỉ với anh.

Người đàn ông áp sát quá gần, hơi thở đã phà vào trên ‘thằng nhỏ’ của cậu.

Mà cậu lại vốn đang ở độ tuổi thanh niên tràn trề sức sống, không tự chủ được đã có phản ứng, ‘thằng nhỏ’ đã hơi ngẩng đầu lên.

Lục Lễ sờ sờ chỗ ấy, sau đó hỏi: “Nhớ cỡ nào? Nhớ chỗ nào của anh đấy?” giọng nói của người đàn ông mang theo ý chọc ghẹo rõ ràng.

Cậu đá anh một cái, lực đạo rất nhẹ, giống như đang làm nũng, cậu nói: “Đừng nói nữa...!Anh nhanh lên chút đi.”

Lục Lễ mỉm cười nhìn cậu đang đỏ mặt nói chuyện với anh, đáy lòng thấy rất ngọt.

Anh hy vọng cậu có thể trở nên thẳng thắn thành thật với anh nhiều hơn một chút, tốt nhất là bỏ qua hết đi những ngăn cản và khoảng cách giữa hai người, đem tất cả những dáng vẻ khác nhau của cậu đều biểu lộ ra hết trước mặt anh.

Dù là tốt hay xấu, anh đều vô cùng thích, đều hết sức khát khao.

Người đàn ông vùi đầu vào, giải quyết du͙© vọиɠ cho bạn trai nhỏ của mình.

Anh bị túm lấy tóc, không quen miệng bị nhồi đầy đến thế, chân mày cau lại, bọc vào con c*c đã quen thuộc kia.

Cây hàng của cậu trai ra vào không ngừng, chọc cuống họng làm anh thấy đau.

Thế nhưng...!Ngay cả phần đau đớn này, anh cũng vui vẻ chịu đựng.

Anh lấy một tay cởϊ qυầи của mình xuống, để con c*c vốn đã ‘lên nòng’ đang chờ được giải toả bật ra ngoài.

Nước nhờn rỉ ra làm phần ‘rừng’rậm rạp trở nên ướt đẫm.

Người đàn ông ném cái quần qua một bên, sau đó chuyển hướng tách chân mình ra, hỏi bạn trai nhỏ: “A Minh muốn tư thế gì nào?”

Diệp Minh hơi mệt, chỉ khe khẽ nói: “...!Hôm nay em không muốn phải vận động đâu.”

Vì vậy cậu được thấy cảnh Lục Lễ đẩy chân của cậu ra, dạng chân ra ngồi người cậu, sau đó đỡ lấy ‘thằng nhỏ’ của cậu, chậm rãi, vững vàng nhét ciu vào mông mình.

Cậu trai hơi ngửa cổ ra, nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng.

Anh ở trên người cậu nâng thắt lưng lên rồi ngồi xuống, động tác rất nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác vô cùng an toàn.

Ở ‘trong đó’ của anh vừa nóng lại chặt, làm ngón chân cậu tê dại đến cong lại.

“Hưʍ...!“

“Reng reng — “

Giữa lúc hai người đang nồng cháy, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

“...!” Người đàn ông nhíu chặt lông mày, nhưng chỉ lo tiếp tục động tác, không thèm để ý đến nó.

Diệp Minh hơi liếc nhẹ tròng mắt, đang nằm ưỡn ra để tận hưởng cảm giác được cưỡi trên người.

Mãi một lúc điện thoại mới chịu ngừng reo, nhưng qua tầm hơn mười giây, lại có tiếng điện thoại gọi lại, tiếng chuông vẫn kiên trì vang lên không ngừng.

Anh cảm thấy hết sức bực bội.

Lục Lễ cố gắng chịu đựng mà cọ xát nửa phút, rốt cục không chịu nổi, anh vuốt tóc cậu, sau đó khàn khàn hỏi câu: “Điện thoại ai reng vậy?”

Diệp Minh chớp mắt mấy cái, vô tội nói: “Hình như là...!không phải của em đâu.”

Lục Lễ cũng lấy ra chút lý trí, rút dương v*t ra, để cặp mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi xuống giường, từ trong cái quần ném dưới đất lấy ra điện thoại di động.

Anh liếc nhìn cái tên báo cuộc gọi nhỡ trên màn hình, sau đó ‘cụp’ một cái, tắt máy.

Lúc anh trở lại, Diệp Minh còn nghe được hình như anh mới nhỏ giọng chửi thề xong

Diệp Minh thấy hơi mắc cười: “...!“

Lục Lễ chưa bao giờ chửi thề trước mặt cậu, ngày thường vẫn luôn giữ phong thái tao nhã lịch sự.

Có thể thấy được hơn một tháng rồi bị cấm dục, giờ mới được ‘ăn mặn’ đã bị cắt đứt, là đàn ông thì hỏi sao không cáu gắt cho được.

Cậu ôm lấy anh, giọng nũng nịu: “Là điện thoại của ai vậy?”

Anh ôm eo cậu, nói: “Chả của ai cả.”

Diệp Minh hôn một cái lên mũi anh, an ủi anh một chút, sau đó hỏi tiếp: “Hình như em thấy được một cái tên, là Vệ Gia...? Hay anh ấy tìm anh có việc gì gấp không?”

Nghe được cậu chầm chậm nói ra cái tên Vệ Gia, người đàn ông thấy hơi khó chịu mà không biết vì sao.

Lục Lễ nói: “...!Mặc kệ nó đi.” anh chậm rãi cử động thắt lưng, muốn tiếp tục chìm vào trong vòng xoáy tìиɧ ɖu͙©.

Cậu trai nhịn cười, giả vờ lo lắng: “...Làm vậy có khi không hay lắm đâu anh.”

Lục Lễ cố hết sức trả lời: “Hư...!Trời sập cũng chả sao, nào, để anh hôn em một cái.”

Anh đang nửa dỗ dành nửa trấn an mà nói chuyện với cậu, anh cúi người hôn phần dưới cổ của cậu, rồi liếʍ tới l*иg ngực cậu.

Mà bên kia, người đàn ông đang cầm điện thoại di động nhìn cuộc gọi bị cắt cái rụp, cười khẽ một tiếng, chầm chậm gọi cuộc thứ ba, đúng như dự đoán, nghe được thông báo điện thoại bên kia đã tắt máy.

Nghe một tiếng “Tút ttttt –” thật dài, Vệ Gia ném điện thoại di động qua một bên, sau đó lầm bầm một câu: “...!Sao mà vội quá vậy.”

Tính toán thời gian một chút, rõ là mới bước chân vào đến cửa nhà thôi, làm gì mà gấp gáp như muốn đi đầu thai vậy?

Y ngẩng đầu nhìn trời, sau đó sờ sờ túi quần, móc ra một bao thuốc lá, mở ra.

“...!” trong khoảng thời gian này y hút cũng khá nhiều, trong hộp đã không còn điếu nào.

Diệp Minh sờ vào tóc của bạn trai, tóc anh khá mềm mượt, sờ vào êm ái bất ngờ.

Có lẽ bởi vì cú điện thoại mới vừa rồi, bỗng dưng cậu lại nghĩ đến Vệ Gia, tóc của y hình như có phần cứng hơn một chút, sờ vào thấy hơi đâm tay.

Mà vừa nghĩ tới vị đại thiếu gia kia, một cơn sướиɠ từ lưng đã tập kích cậu, làm cho Diệp Minh càng thêm hưng phấn và tiếc nuối: Nếu như khi khác có thể cùng nhau với anh ta được thì hay biết mấy nhỉ.

...!Ack.

Cây hàng của người yêu anh hình như lại phồng lớn lên một chút, cứ như là đang khao khát anh vậy, con c*c chọc vào lỗ hậu của anh, làm cho Lục Lễ cảm thấy hơi đau đớn.

Nhưng đã lâu rồi anh mới cảm nhận được sự thỏa mãn này.

Chỉ mới cảm nhận được hàng khủng của cậu ở trong cơ thể anh thôi, mà anh đã muốn bắn rồi.

Đôi khi Lục Lễ nghĩ muốn liếʍ hết từ đầu đến chân bạn trai mình một lần, chỉ cần Diệp Minh chịu cho anh.

Trước đây dường như anh không phải như thế, thế nhưng càng bên cậu lâu hơn, anh càng muốn được cậu đối xử với mình khác so với bất kỳ ai.

Dù cho là tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng được, thậm chí dịch ‘chỗ khác’ cũng tốt, anh đều rất muốn.

Lục Lễ mở miệng hỏi: “Hưʍ...!Hôm nay làm thêm mấy lần được không em...?”

Anh đè nén hơi thở của mình, nhịn xuống cơn n*ng của bản thân, chỉ lo bạn trai nhỏ bị dọa sợ.

“Ừ.” Cậu đồng ý với nah.

Diệp Minh miễn cưỡng làm cho có lệ mà nắc một cái lên trên, sau đó hài lòng chứng kiến bộ dạng của bạn trai mình – hô hấp như chậm lại, nhìn như muốn ‘bay’ tới nơi.

Không biết vì sao, ngài kim chủ này bận rộn cả tháng nay xong, giờ thể chất lại trở nên quá dâʍ ɭσạи rồi...!Trước đây anh cũng không phải kiểu đàn ông mới được đâm mà đã ra rồi.

Cậu trai ôm chầm cổ của anh, hôn liên tiếp lên gò má của anh, tiếng cậu chầm chậm, thúc giục anh nói: “Phía dưới em thấy khó chịu quá, Lục Lễ...!Nhanh hơn chút nữa đi mà...!“

“...!Ừm…, được, anh nhanh hơn chút nữa.

” Người đàn ông lập tức đáp ứng, sau đó đã tăng nhanh ngay lên động tác đong đưa thắt lưng, đầu óc vốn thông minh giờ đã không nghĩ được gì.

Cậu trai nheo mắt lại, hưởng thụ được anh phục vụ.

Thời điểm cao trào, cậu bóp vào thắt lưng của anh, bóp mạnh tới nỗi da chỗ đó thành màu xanh tím.

“Em bắn vào...!bắn vào bên trong đi!...!” Lục Lễ không kiềm chế được mà mở miệng.

“Ừm…...!” Diệp Minh không quan tâm vì sao anh lại yêu cầu như thế, dù gì thì cậu cũng thích nhất chơi trần mà bắn bên trong.

Cậu khẽ thở hổn hển, đâm lút cán rồi bắn vô.

“...! ” Lục Lễ kêu lên một tiếng đau đớn.

Người yêu bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào trong ‘lối vào’ của anh, thỏa mãn tính chiếm hữu đầy biếи ŧɦái từ tận đáy lòng anh.

“Ưhm...!Thích không? ” Diệp Minh hỏi anh.

“...!Thích.

” Người đàn ông đáp lại.

“Em cũng thích lắm đó...!Bên trong anh nóng quá, sướиɠ muốn chết.” đầu của cậu dựa vào ở trên vai anh, cảm nhận ở trong huyệt của anh sau khi được bắn vào xong, vẫn không ngừng thắt chặt, tựa hồ vẫn đang mυ"ŧ vào chỗ đầu nấm nhạy cảm của cậu “...!Dường như còn sướиɠ hơn so với mấy lần trước nữa.”

“...!” Lục Lễ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, trên đỉnh dương v*t dưới quần anh, đã dính dịch đυ.c màu trắng.

...!Tại sao có thể như vậy.

Người đàn ông từ trong du͙© vọиɠ tỉnh hồn lại, trong nháy mắt đã cảm nhận được sự xấu hổ, anh rũ mắt xuống, vuốt lại cái mái đã ướt đẫm mồ hôi, sau đó nói: “Anh vào phòng tắm đi tắm rửa một chút.”

Bạn trai nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh: “Không phải anh nói là làm thêm mấy lần cơ mà?”

Lục Lễ: “... “

Ở dưới ánh mắt nghi hoặc của cậu, Lục Lễ không được tự nhiên ho khan một cái: “Bị dơ rồi, để anh đi rửa ráy chút đã rồi làm tiếp nhé!? “

Diệp Minh nhấp môi: “...!Dạ.”

Lục Lễ vỗ vỗ lưng của cậu, bắt đầu dỗ dành: “Thôi thôi, không tắm nữa, cứ như vậy đi.”

Sau khi sống chung với Diệp Minh đến ngày thứ N, năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt của anh đã tiến bộ lên nhiều.

Giữa những quãng gián đoạn giữa các ‘hiệp’, Diệp Minh vẫn cứ cắm ‘thằng nhỏ’ của mình ở trong lỗ hậu của bạn trai, chỗ đó đã chất đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu, rất ấm, làm cho cậu thấy thư giãn vô cùng.

Cho nên nói, cậu thích nhất được ‘ở lại’ trong mông của đàn ông mà.

Dù cho là một người đàn ông nhìn bề ngoài có vẻ khó gần tới cỡ nào, thì bên trong cặp mông kia vẫn nóng hôi hổi, ấm áp cực kỳ, giống như một nơi an toàn nào đó.

[ Lời tác giả: ]

Thiếu yêu công x.
« Chương TrướcChương Tiếp »