Điều gì là xấu hổ nhất trên thế giới? Là bị bắt quả tang ngay tại chỗ.
Còn gì đáng xấu hổ hơn? Là người bắt quả tang chính là đối tác mà mình đã khen ngợi cầu xin mấy giây trước.
Kiều Tích muốn tìm một kẽ đất để chui vào nhưng trong từ điển của cô chỉ có giải quyết chứ không có chạy trốn.
Giải quyết, giải quyết, giải quyết.
Đầu Kiều Tích như một cỗ máy hoạt động với tốc độ cao, đôi mắt đen láy trong sáng lóe lên một chút ánh sáng bối rối khác với trước.
Cùng lúc đó, Thẩm Túy cảm thấy Kiều Tích càng thêm đáng yêu dù có đang gặp hoàn cảnh bối rối.
Chỉ chưa đến ba giây, Kiều Tích đã phản ứng lại.
Ánh sáng trong mắt cô lan rộng theo nụ cười bên môi, tựa như những gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ, giọng nói càng thêm trong trẻo dễ nghe, tựa như nước hồ va vào đá.
“Không ngờ chúng ta chưa ký hợp đồng mà đã có mối liên hệ khác.” Kiều Tích bình tĩnh cười che giấu.
Sự đáng yêu mà Thẩm Túy vừa mới thấy đã biến mất, anh không khách sáo: “Cô đang ngượng.”
Kiều Tích giữ nụ cười: “Tôi không có.”
Thẩm Túy chắc chắn: “Cô có.”
Kiều Tích kiên quyết: “Tôi không có.”
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Túy phác họa hình ảnh của Kiều Tích, giọng nói anh kéo dài ra, mang theo chút thản nhiên: “Tai cô đỏ rồi.”
Không chỉ tai đỏ, mặt Kiều Tích cũng nóng lên, đột nhiên mất tiếng: “…”
Không nói thì không ai bảo anh là câm.
Tôi mệt, tôi cần yên tĩnh, tôi không muốn nói.
Vạch trần người khác có thể làm anh vui vẻ sao?
Đôi mắt to tròn sinh động của Kiều Tích như muốn hỏi những lời này.
Thẩm Túy đáp lại với ánh mắt chắc chắn, có vui đấy.
Kiều Tích miễn cưỡng kéo môi: “…”
Anh vui là được, niềm vui nỗi buồn của tôi không quan trọng.
Thẩm Túy đọc được nửa câu đầu, lịch sự đáp lại bằng ánh mắt.
Khách sáo.
Kiều Tích: “…”
Quản lý tự tay đưa hóa đơn đã in cho Kiều Tích, Kiều Tích cảm ơn nhận lấy, xe vừa kịp đến.
Thẩm Túy lịch thiệp: “Mời giám đốc Kiều.”
Kiều Tích: “Cảm ơn.”
Thẩm Túy bảo Kiều Tích đi trước, bản thân anh lại giữ khoảng cách xã giao khoảng một mét ở phía sau.
Kiều Tích đi chậm lại một chút, lén giảm khoảng cách giữa mình và Thẩm Túy xuống còn nửa mét.
Trên đường ra khỏi thành phố đến vịnh biển, Thẩm Túy nhắm mắt nghỉ ngơi, Kiều Tích bật chế độ im lặng cho điện thoại và máy tính bảng, giả vờ như đang trò chuyện để trả lời các tin nhắn khác nhau.
Nhân viên phụ trách kế hoạch gửi cho Kiều Tích những lời phàn nàn về việc nhóm đạo diễn của [Vũ Lâm Linh] trước khi gặp Phương Vũ Nghiên thì mắng chửi cô ta không ra gì, đến khi gặp rồi thì lại nịnh bợ không ngớt. Họ quên cả sự tồn tại của Kiều Tích, hoàn toàn không xứng đáng với việc Kiều Tích đã không quên tranh thủ lợi ích cho nhóm đạo diễn trước khi bàn giao dự án.
Kiều Tích không ngạc nhiên, dạy cho nhân viên phụ trách kế hoạch rằng không có tình cảm vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Nhân viên phụ trách kế hoạch cho rằng Kiều Tích là tốt nhất đối với mình, nói mình sẽ mãi mãi ủng hộ Kiều Tích.
Trên mặt Kiều Tích không có nụ cười, trong khi tay cô gửi cho đối phương một biểu tượng cảm xúc đáng yêu “cố lên”.
Người bạn bên nền tảng gửi tin nhắn cho Kiều Tích nói đã xác nhận thông báo thay đổi đội ngũ sản xuất của [Ngắm Giang Sơn], hỏi liệu [Ngắm Giang Sơn] Có thể khởi quay theo ngày ghi trong thông báo không.
Khi bị dí dao vào cổ, Kiều Tích chỉ có một lựa chọn, là đồng ý.
Người bạn bên nền tảng khen ngợi Kiều Tích làm việc nhanh chóng, có trình độ cao, sau đó thổ lộ về vấn đề đấu tranh nội bộ, Kiều Tích phải an ủi liên tục.
Sau đó là vấn đề của hai đoàn phim khác đang quay...
Công việc rất nhiều và lộn xộn, Kiều Tích lại đều xử lý một cách có trật tự.
Chỉ khi Thẩm Túy vô tình động cổ hoặc giơ tay lên, Kiều Tích mới giống như con mèo bị số phận nắm gáy, bất chợt dừng tất cả động tác, lo lắng như kẻ trộm đợi Thẩm Túy ngủ tiếp rồi mới dám làm tiếp.
Công việc thật tuyệt, không chỉ giúp con người quên đi phiền muộn mà còn có thể làm dày da mặt khi lỡ nói sai. Sắc - Cấm Thành fanpage
Nếu không dày thì không thể làm gì Thẩm Túy được, không làm gì Thẩm Túy được thì mất việc, mất việc thì không sống nổi.
Đơn giản thô bạo nhưng là sự thật.
Khi một giờ di chuyển kết thúc, Kiều Tích nhẹ nhàng đẩy Thẩm Túy một cái, gọi: “Đạo diễn Thẩm, đến nơi rồi.”
Thẩm Túy hé mắt nhìn Kiều Tích.
Kiều Tích cười nhẹ nhàng nhưng kiềm chế, hoàn toàn hồi phục sinh khí.
Bờ cát Bột Lãng như vàng, sóng trắng vỗ bờ, ánh nắng mặt trời trên biển xanh dương dần dần tạo ra một hào quang vô tận.
Trước đó khi ở trong nhà, Thẩm Túy không chú ý nhưng bây giờ khi đi ngoài trời, anh mới nhận ra váy đi biển tuy che phủ nhiều nhưng cũng không ngăn được việc lộ ra một vùng lớn da thịt của Kiều Tích ở xương quai xanh và lưng. Nơi đó mịn màng trắng bóng, trắng đến mức phát sáng.
Lát nữa những người khác đều là nam giới, chỉ có Kiều Tích là nữ.
Vì tôn trọng phái nữ và tránh các vấn đề khác, Thẩm Túy gọi Kiều Tích lại, để người giúp việc trong biệt thự mang ra hai chiếc áo khoác chống nắng mới tinh.
Kiều Tích nhận lấy, vừa mặc vừa nói: “Thật ra vừa rồi tôi có bôi kem chống nắng.”
Thẩm Túy thay chiếc áo thun trắng rộng và quần ngắn đi biển, phong thái toàn thân chuyển từ nhã nhặn chuyển sang tự nhiên tùy ý, đẩy nhẹ kính râm trên sống mũi cao, thản nhiên nói: “Bờ biển có tia cực tím mạnh hơn nơi khác.”
Đôi khi Kiều Tích cũng bận rộn hoặc lười biếng đến mức không thèm bôi kem chống nắng nên cô cũng chân thành khen ngợi: “Đạo diễn Thẩm thật tỉ mỉ.”
Sống rất cẩn thận đấy.
Thẩm Túy cảm thấy Kiều Tích đã nhìn thấu mục đích của mình, lại cảm thấy cô chưa nhìn thấu, rồi lại nghĩ rằng có nhìn thấu hay không cũng không quan trọng. Tuy vậy, lời anh nói ra lại có chút không thoải mái: “Cũng được.”
Nói chuyện xong, cả hai đến du thuyền.
Ba người đàn ông đang chơi bài trong khoang khách, Thẩm Túy đưa Kiều Tích vào, anh nhẹ đá người ngồi ngoài cùng một cái, giới thiệu với Kiều Tích: “Đây là bạn từ nhỏ của tôi, Lê Gia Châu.” Sau đó là người ở giữa: “Hạ Thanh Yến.” Cuối cùng là người ngồi trong cùng: “Em rể, Quý Lễ.” Rồi giới thiệu ba người với nhau: “Đây là...”
Anh ngừng lại một chút: “Bạn tôi, Kiều Tích.”
Lê Gia Châu gật đầu với Kiều Tích, sau đó trêu chọc Thẩm Túy: “Bạn.”
Kiều Tích mỉm cười.
“Chỉ là bạn à.” Thẩm Túy giúp Lê Gia Châu lấy bài: “Cô dễ nói chuyện ghê.”
Hạ Thanh Yến quay lại lấy hai lon nước ngọt từ tủ lạnh, đưa một lon cho Thẩm Túy, một lon cho Kiều Tích, nói với Thẩm Túy: “A Châu chỉ lặp lại lời của cậu thôi, cậu căng thẳng cái gì.” hỏi Kiều Tích: “phải không?”
Kiều Tích vẫn cười.
“Hạ Thanh Yến, cậu không gây chuyện sẽ chết à.” Thẩm Túy ra vẻ muốn đánh Hạ Thanh Yến nhưng tay bị chặn lại.
Quý Lễ nói với Kiều Tích với vai trò người điều khiển toàn cục: “Họ quen làm ồn rồi, giám đốc Kiều đừng bận tâm.”