Chương 43: Trung khuyển tiến hóa sử (16)

Lô Lương Tuấn nghĩ thôi, liền đẩy cửa phòng thí nghiệm đi vào, quả nhiên thấy Trương giáo sư một mặt kích động hoặc là nói đứng ngồi không yên.

Hắn nhìn trạng thái hiện tại của giáo sư hơi nghi hoặc một chút.

Trước khi hắn đến học viện Mullis Mech, hắn có nghe thúc thúc nói qua, Trương giáo sư là một người phi thường coi trọng lễ nghi. Không chỉ đối với bản thân hắn, hắn đối với học sinh của mình yêu cầu cũng vô cùng nghiêm khắc, cực kỳ căm ghét loại người tính cách thô bạo, không kính sư trưởng. Từ sau khi nhập học số lần Lô Lương Tuấn nhìn thấy Trương giáo sư kỳ thực cũng không coi là nhiều, thế nhưng mỗi lần gặp mặt, Trương giáo sư đều là dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng hiện tại vì cái gì Trương giáo sư lại thất thố như thế?

Trong lòng Lô Lương Tuấn nghi hoặc, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, cung kính đi tới.

"Trương giáo sư."

Trương giáo sư nghe được âm thanh liếc mắt nhìn về phía Lô Lương Tuấn, cau mày: "Ngươi là ai?"

"Ta là học sinh của ngài, vừa rồi thời điểm đυ.ng trúng Ngô lão sư, hắn kêu ta tới chăm sóc ngài."

Râu mép Trương giáo sư rung một hồi: "Quả thực hồ đồ! Ta có thể có chuyện gì, làm sao có thể để một học sinh như ngươi qua chăm sóc ta! Tiểu Ngô cũng quá nhiều chuyện!" nói xong, Trương giáo sư đã muốn đứng lên.

Lô Lương Tuấn mau mau đi tới, đỡ lấy hắn: "Ngô lão sư cũng là lo lắng cho ngài, ngài tuyệt đối đừng sinh khí. Huống hồ ta cũng ngưỡng mộ giáo sư từ lâu, có thể cùng ngài đứng đây là vinh hạnh của ta, Ngô lão sư cũng là giúp ta một đại ân."

Động tác Trương giáo sư dừng một chút, sắc mặt nhìn Lô Lương Tuấn có chút không tốt.

Trong lòng Lô Lương Tuấn có chút hồi hộp, nhất thời cảm thấy có chút không đúng. Chợt nhớ đến thúc thúc đã từng nói qua, Trương giáo sư ghét nhất chính là người nịnh nọt nói lời khách sáo.

Mới nghĩ tới điểm này, Lô Lương Tuấn không đợi Trương giáo sư phản ứng, lập tức dời đề tài.

"Giáo sư, vừa nãy ta nhìn thấy ngài có vẻ vô cùng cao hứng, không biết gặp chuyện tốt gì?"

Trương giáo sư vốn đang nhíu chặt lông mày lập tức giãn ra, mặt mang đắc ý cùng hưng phấn. Bởi vì kinh hỷ lần này thực sự quá lớn, hắn từ trước đến nay đều cẩn thận cũng nhịn không được tìm người chia sẻ, cứ việc người này là học sinh hắn không quen biết.

"Ngày hôm nay thời điểm ta kiểm tra bài tập, phát hiện một thiên tài!" Trương giáo sư lúc nói chuyện con mắt đều lóe sáng, râu mép hoa râm đắc ý vểnh lên: "Ta quả thực không thể tin được vào con mắt của ta."

Lô Lương Tuấn nghe nói như thế con mắt bỗng dưng bắn ra thần thái khác thường.

Trong lòng âm thầm kinh hỉ.

Hắn biết thành tích lần này của mình nhất định sẽ rất tốt, thế nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ khiến Trương giáo sư coi trọng! Quả thực là niềm vui bất ngờ! Lô Lương Tuấn cao hứng tới mức lông mày tràn ra từng tia từng tia hỉ khí. Hắn vì khóa thí nghiệm này đã chuẩn bị trước, hắn biết được nội dung khóa thí nghiệm này ở chỗ thúc thúc hắn, hắn đã âm thầm luyện tập rất nhiều lần, thúc thúc hắn tại bên cạnh chỉ đạo cho hắn. Gia tộc hắn hi vọng hắn có thể làm học trò của Trương giáo sư, ở phương diện tài nguyên hắn không tiếc rẻ, vì lẽ đó hắn có rất nhiều linh kiện để mình có thể làm thực tiễn, hơn nữa có thúc thúc của mình chỉ đạo, Lô Lương Tuấn cuối cùng chế tạo ra linh kiện cấp F.

Kết quả này khiến thúc thúc hắn vô cùng kinh hỉ.

Phần lớn học sinh học kỳ này đều chưa thể lắp ráp ra linh kiện giáp máy có cấp bậc, đa phần chính là linh kiện hoàn chỉnh nhưng không có cấp bậc. Nếu như hắn có thể làm ra được một linh kiện cấp F trên lớp thí nghiệm, tuyệt đối có thể khiến Trương giáo sư nhìn với cặp mắt khác xưa.

Liền tại thời điểm làm thí nghiệm, Lô Lương Tuấn lắp ráp cực kỳ nghiêm túc, thông thạo nhanh chóng đem linh kiện căng chân giáp máy lắp ráp xong. Mặc dù bản thân không kiểm tra, thế nhưng hắn có thể xác định lần này chắc chắn là linh kiện cấp F!

Hắn vốn tính để Trương giáo sư có cái nhìn khác về hắn, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ làm Trương giáo sư vui mừng như vậy.

"Ta nhất định phải thu tên thiên tài này làm đệ tử! Tuyệt đối không thể tiện nghi những người khác!" Trương giáo sư kích động nói, cũng không phải là nói với Lô Lương Tuấn mà tự lầm bầm một mình: "Chỉ là một thiên tài như thế, không biết có nguyện ý bái ta làm thầy hay không."

Lô Lương Tuấn vừa nghe câu này, trong lòng mãnh liệt dâng lên khí nóng, con mắt nóng lên, đây là thời khắc hắn chờ đợi!

Từ mấy năm trước hắn đã lấy mục tiêu này mà phấn đấu, tuy rằng thời điểm nhập học có chút sai lầm, thế nhưng rốt cuộc vẫn thực hiện được a!

Lô Lương Tuấn cảm giác huyết dịch cả người vì hưng phấn mà sôi sục lên!

"Nhất định đồng ý!" Lô Lương Tuấn đỏ mắt lớn tiếng đáp lại.

Mà giáo sư đang tự lẩm bẩm, nghe được câu trả lời như vậy, theo bản năng nhìn về phía Lô Lương Tuấn. Chờ Trương giáo sư hiểu được hắn nói tới cái gì, nhất thời mừng rỡ như điên.

"Cái linh kiện giáp máy kia là ngươi làm?!" giáo sư lập tức nắm lấy tay Lô Lương Tuấn, không thể chờ được hỏi.

"Vâng" Lô Lương Tuấn gật đầu, nhìn dáng vẻ Trương giáo sư, cả người hắn có một loại cảm giác thoải mái không tên và cảm giác tự hào.

"Cố gắng!" Trương giáo sư kích động mà nói năng lộn xộn: "Thật sự là quá tuyệt, hài tử ngoan, từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua người nào tư chất mạnh hơn ngươi! Ngươi tên là gì? Có bái sư chưa? Chưa bái sư, ta liền làm lão sư của ngươi đi! Không, không, coi như ngươi có bái sư rồi thì cũng làm học trò của ta đi, không có lão sư nào chuyên nghiệp hơn ta đâu!"

Trương giáo sư cứ như nã pháo nói không ngừng, hai tay đầy nếp nhăn nắm chặt Lô Lương Tuấn, chỉ lo hắn chạy.

Lô Lương Tuấn gật đầu, trong thần thái tràn ngập kiêu căng cùng đắc ý mà bản thân không phát hiện ra: "Ta vẫn chưa bái sư, ta vẫn hy vọng có thể trở thành học trò của Trương giáo sư ngài."

Trương giáo sư nghe thấy lời này, nhất thời cao hứng vô cùng, vội vàng nói: "Được! Thực sự là quá tốt rồi! Hài tử, ngươi tên gì! Ta sẽ đi tìm người ghi thông tin của ngươi gửi đơn cho ta!"

"Lô Lương Tuấn"

Lô Lương Tuấn vừa trả lời xong, bầu không khí vốn đang hết sức kích động lập tức lạnh xuống.

Lông mày Trương giáo sư cau lại, Lô Lương Tuấn, này không phải là học sinh làm ra linh kiện cấp F kia sao?

"Vậy là ngươi làm sao?" Trương giáo sư khôi phục dáng vẻ nghiêm túc vốn có của hắn, lấy ra máy kiểm tra linh kiện giáp máy cấp B kia ra.

Lô Lương Tuấn vừa nhìn thấy phản ứng của Trương giáo sư, trong lòng liền hồi hộp. Chờ hắn mang theo chần chờ dùng máy truyền tin của mình đảo qua thông tin linh kiện giáp máy xong, cả người cứng lại.

Sắc mặt hắn thoáng chốc trở nên xanh tím một mảng, chuyển trắng chuyển đỏ, cực kì đặc sắc.

Này không phải là bài tập của hắn.

Cảm giác cực kì nhục nhã đấm thẳng vào mặt hắn, rớt thẳng từ trên cao xuống, hầu như không một khe hở!

Xấu hổ, khuất nhục! Hắn cảm giác mặt mình như lột một tầng da xuống!

Lúc này Lô Lương Tuấn hận không thể đào một cái hố để lập tức chôn mình xuống đó!

Trương giáo sư nhìn biểu hiện của Lô Lương Tuấn liền hiểu chuyện gì, thần sắc hắn lạnh nhạt nói rằng: "Được rồi, ta biết xảy ra chuyện gì, ngươi đi về trước đi."

Lô Lương Tuấn làm gì còn mặt mũi để ở lại chỗ này, mang khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả chào hỏi Trương giáo sư cũng không nói trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Vừa vặn lúc này, trợ lý Trương giáo sư đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy dáng vẻ Lô Lương Tuấn không đúng, còn lo lắng hỏi vài câu.

Lô Lương Tuấn nào còn tâm tư để nói chuyện với hắn, nắm chặt nắm đấm, gương mặt cương cứng nhanh chóng lướt qua bên cạnh hắn đi ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi phòng thí nghiệm, hắn liền nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

"Giáo sư, lúc nãy có chuyện gì soa?"

"Không có gì, hắn chỉ tự coi bản thân mình là thiên tài thôi."

Lời của Trương giáo sư như một bạt tay tàn nhẫn mà đánh tới!

Lô Lương Tuấn trợn to đôi mắt đỏ ngầu, bên trong tràn ngập hận thù mãnh liệt.

Trong phòng thí nghiệm.

"Những chuyện khác trước đó khoan nói, ngươi tra ra được kết quả gì hay chưa?", thanh âm Trương giáo sư tràn đầy lo lắng.

Trợ lý gật đầu: "Ta hỏi nhân viên quản lý, bọn họ nói thẻ ẩn danh chỉ có lão sư có."

"Cái này không thể nào!" Trương giáo sư cau mày: "Những lão sư dạy học ở đây ta đều quen biết, trình độ bọn họ thế nào ta vẫn biết được, không ai có thể làm được linh hoạt đạt cấp A cả."

Trợ lý chần chờ một lát: "Vậy có phải là lão sư đem thẻ ẩn danh của mình cho người khác mượn?"

Con mắt vẩn đυ.c của Trương giáo sư đột nhiên sáng ngời.

"Nhanh đi thăm dò gần đây có lão sư nào dùng danh nghĩa bản thân đăng kí cho học sinh hay không!"

————

Đoạn Tĩnh Triết mơ mơ màng tỉnh lại, con mắt vẫn không mở lên, liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bay tới.

Hai mắt mơ hồ nhất thời trợn to.

Thơm quá!

Theo mùi thơm đẩy cửa ra ngoài, liền phát hiện trên bàn ngoài phòng khách đặt bốn món ăn còn có hai bát cơm tẻ vừa nhìn liền muốn ăn.

Ực

Đoạn Tĩnh Triết nuốt ngụm nước bọt, con mắt quanh năm hờ hững nay phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt, một loại ánh sáng xanh của sói.

Hắn từ khi đến thế giới này liền chưa từng nhìn thấy nhiều cơm nước như vậy! Lần duy nhất hắn được ăn cơm là thời điểm trên phi thuyền để đến Mullis Mech! Tuy rằng đó chỉ là hộp cơm trắng cùng hai cọng rau xanh, nhưng cũng là cơm bình thường a!

Đoạn Tĩnh Triết nhìn một bàn đầy cơm nước tỏa mùi thơm, trong nhất thời không còn ý nghĩ nào khác.

"Này!" Đông Kình Trạm từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy Đoạn Tĩnh Triết đầu ổ gà hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bàn cơm nước kia.

Đoạn Tĩnh Triết nghe thấy âm thanh lập tức nhìn sang, con mắt lóe sáng.

Ánh mắt đen như diệu thạch, nhìn khiến tâm Đông Kình Trạm không khống chế lung lay một hồi.

Hắn không tự nhiên sờ sờ chóp mũi, vừa muốn nói gì đó, liền nhìn thấy đôi môi căng mọng của Đoạn Tĩnh Triết đột nhiên tách ra một khe nhỏ, và chiếc lưỡi nhỏ nhô ra, nhẹ nhàng liếʍ môi dưới.

Đôi môi đỏ tươi được nhuộm một ánh sáng quyến rũ.

Rầm.

Hầu kết Đông Kình Trạm chuyển động, lỗ tai hắn đỏ lên.

======================

Editor: Hụ hụ, thật có lỗi với quí dzị quá, bây h ms đăng chương ms đc... Deadline từ môn trc nó dí tới môn sau nên h ta ms kịp edit xog

Lặn tiếp đây, bye bye ┬┴┬┴┤・ω・)ノ